Bầu không khí trong phòng khách không bởi vì đám người A Hải rời đi mà buông lỏng xuống. Ngược lại càng trở nên cứng ngắc áp bách hơn.
Hạ Kiến Hào hai mắt đỏ bừng quan sát Phó Vân Thiên. Cực độ phẫn nộ cùng không cam lòng khiến cho ngực ông kịch liệt phập phồng. Ánh mắt chất vấn giống như mũi nhọn nhìn thẳng về phía hắn. Phó Vân Thiên dời tầm mắt, đang tự hỏi mình kế tiếp nên làm gì, thì Hạ Kiến Hào đột nhiên đưa tay, hung hăng tát lên mặt hắn một cái. Ông phẫn nộ nhìn Phó Vân Thiên, xuất lực không chút do dự, dường như dùng hết toàn bộ khí lực trên người mình.
Quanh quẩn trong căn phòng vang lên một tiếng “chát” thanh thuý. Phó Vân Thiên nghiêng đầu, bên mặt bị Hạ Kiến Hào đánh rất nhanh hiện lên năm dấu ngón tay đỏ bừng, ngay cả khoé miệng của hắn cũng rĩ máu.
“Ngươi làm cho ta quá thất vọng!!” Hạ Kiến Hào tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Phó Vân Thiên. Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, căn bản hoàn toàn không còn để ý đến khẩu súng đang để trên lưng mình.
Trong lòng Phó Vân Thiên nguyên bản đã áy náy với Hạ Kiến Hào. Cho nên đối với lời mắng chữi cùng cái tát này của ông, hắn không tránh cũng không trốn.
“Lấy súng nhắm thẳng vào người cha nuôi dưỡng ngươi hơn hai mươi năm, ngươi đúng là có gan mà!” Hạ Kiến Hào dường như vì tức giận tới cực điểm. Ông trái lại càng cười to, khẩu khí trong lời nói cũng càng nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi có gan thì làm đi! Nổ súng bắn ta đi! Ngươi nổ súng đi!”
Phó Vân Thiên nhắm mắt, giống như đã hạ quyết tâm điều gì đó. Hắn mở mắt ra nhìn Hạ Kiến Hào đang không ngừng cười lạnh, trầm giọng nói:”Cha nuôi, người giết chết cha con là Tịch Kính Thời. Tiểu Nhiên không có liên quan gì cả, em ấy đã đủ thảm rồi. Xin cha đừng tiếp tục kéo em ấy vào chuyện này nữa.”
“Ha ha…” Hạ Kiến Hào cười đến mĩa mai, “Chuyện năm đó đúng là do Tịch Kính Thời cùng cha của hắn làm. Con của hắn lúc đó còn chưa sinh ra, làm sao có thể liên quan đến nó chứ? Nhưng còn chúng ta thì sao? Chúng ta mất đi người thân duy nhất của mình?!” Phó Quan Trạch là người ông cố chấp cả đời này. Ông chưa bao giờ có thể bỏ được một đầu ngón tay của hắn. Mà ngay cả chuyện hắn cố ý kết hôn sinh con. Ông cũng cố gắng nén đau khổ cùng mất mát xuống tận đáy lòng. Chỉ vì không muốn nhìn thấy hắn khổ sở nên đành nhượng bộ. Ông nghĩ, chờ sau khi Phó Quan Trạch có con, thì hắn có thể trở về bên cạnh ông một lần nữa. Nhưng cũng chính cái ngày ông nghĩ mình rốt cuộc đã có thể có được hắn… Thì lại tận mắt chứng kiến hắn bị người ta giết chết trước mặt mình. Cái cảm giác đau đớn, thống khổ, tê tâm liệt phế giống như trời đất sụp đổ đó.. có ai đã thay ông cảm nhận được? Có ai tới thương cảm cho ông hay không?!
Hơn hai mươi năm ở chung, Phó Vân Thiên cũng đã đoán ra được một chút. Cha nuôi đối với cha hắn rất nặng tình. Đoạn thời gian gần đây, nhìn cha nuôi bởi vì người cha đã chết này của hắn mà làm ra những chuyện điên cuồng. Lại càng khiến cho hắn xác nhận sự suy đoán này. Hiện giờ, nhìn ông tràn ngập hận thù thống khổ, cùng ánh mắt đầy hối hận. Trong lòng hắn truyền đến từng cơn đau nặng nề. Chống đối cha nuôi, thậm chí dùng súng nhắm thẳng vào ông. Hắn cảm thấy mình rất bất hiếu. Nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên bị cha nuôi hắn kéo vào vòng nước xoáy của sự báo thù này nữa. Hai sự mâu thuẫn đầy đau khổ này đọng lại trong lòng hắn. Nặng nề như núi thái sơn, làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng đến hít thở không thông.
Trong khi hai người đang giằng co, A Hải vội vàng từ bên ngoài cửa chạy vào, đi đến bên cạnh Phó Vân Thiên nói khẽ với hắn.
“Cái gì?” Phó Vân Thiên nhíu mày nhìn về phía hắn, “Đến đây bao nhiêu người? Là ai mang đến?”
“Dường như là toàn bộ người của cục cảnh sát phía tây. Đổng Nguyên Khánh tự mình mang người đến đây, còn có cả Tịch Kính Thời.” A Hải hồi đáp.
Phó Vân Thiên sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Đông Dương. Nhưng chỉ thấy đối phương cũng đang nhìn về phía hắn. Hắn rất nhanh liền thu hồi tầm mắt lại hỏi A Hải:”Bọn họ có nói cái gì không?”
“Họ nói Tịch thiếu gia bị ngài mang đi, muốn chúng ta mang cậu ấy trả lại.” A Hải nói.
Phó Vân Thiên nhíu mày, hắn còn chưa kịp nói gì. Hạ Kiến Hào liền thừa dịp hắn ngây người, đoạt lấy khẩu súng trong tay hắn xông ra ngoài.
“Cha nuôi!” Phó Vân Thiên lập tức hoảng sợ chạy theo ông. Hạ Kiến Hào đã bị hắn chọc giận đến mất hết lý trí. Lúc này còn nghe thấy Tịch Kính Thời đến đây, làm sao còn có thể nhẫn nhịn được?
Hơn hết, quan trọng nhất là cây súng trong tay cha nuôi hắn căn bản không có đạn!
A Hải cũng lập tức đi theo sau, Thiệu Đông Dương thấy thế liền muốn chạy theo. Nhưng hắn lại bị Hoắc Húc kéo lại.
“Anh làm gì?!” Thiệu Đông Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn, đem tay hắn bỏ ra.
“Cậu đã không còn nợ bọn họ nữa, đừng tiếp tục cuốn vào chuyện này.” Hoắc Húc cố chấp chắn ở trước mặt hắn, lặng lặng thu hồi tay mình, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Thiệu Đông Dương sửng sốt, trong nháy mắt như hiểu được tất cả mọi chuyện. Người này.. người này…
“Anh.. TMD, ai TMD muốn anh xen vào chuyện của người khác chứ!” Thiệu Đông Dương tức giận xông đến đánh một quyền lên mặt hắn.
Hoắc Húc trầm mặc nhận lấy một quyền của Thiệu Đông Dương. Hắn không phản kháng không tránh né, cũng không cãi lại. Chỉ cố chấp chắn đi đường nhìn của Thiệu Đông Dương.
Thiệu Đông Dương nhìn bộ dạng của Hoắc Húc. Một bụng nghẹn khí không thể trút giận, hắn nhịn không được liền hung hăng đạp Hoắc Húc một cái.
Đàm Thiên Dương mang theo Tịch Chiêu Nhiên, vốn muốn tìm đường ra ngoài. Nhưng hắn vừa rồi từ cánh cửa sổ trên lầu nhìn thấy xe cảnh sát đang chạy tới gần. Tiếp đó Hạ Kiến Hào cùng Phó Vân Thiên cũng xông ra ngoài. Hắn đoán đã có chuyện xảy ra, nghĩ trở lại phòng khách xem xét tình hình một chút.
Thiệu Đông Dương bị Hoắc Húc chặn đường, đang nghĩ nên đánh cái tên đầu gỗ này ra sao để trút giận. Khoé mắt lại nhìn thấy hai người Đàm Thiên Dương đi xuống lầu. Hắn lúc này rốt cuộc mới nhớ đến cả hai vẫn còn ở trong này chưa rời đi.
Thiệu Đông Dương liền mặc kệ Hoắc Húc, đi đến trước mặt hai người nói:”Chúng ta rời nơi này đi?!” Mặc dù trong mắt hắn, Hoắc Húc làm ra chuyện phản bội này cũng đủ để hắn giết Hoắc Húc một trăm lần. Nhưng câu nói kia của hắn rất đúng —— Không nên tiếp tục cuốn vào chuyện này nữa. Hắn cũng không muốn mình rơi vào vũng lầy này thêm.
Đàm Thiên Dương gật đầu, Tịch Chiêu Nhiên dán sát người hắn. Từ bờ vai của Đàm Thiên Dương, y thò đầu ra tò mò nhìn Thiệu Đông Dương.
Thiệu Đông Dương vốn định gọi Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của y như vậy liền cảm thấy rất kỳ quái. Căn bản như không nhận ra dáng vẻ của hắn. Hắn nghi hoặc hỏi Đàm Thiên Dương:”Cậu ấy làm sao vậy?”
“Em ấy bị thương ở đầu.” Ánh mắt của Đàm Thiên Dương trầm xuống, bàn tay nắm lấy tay Tịch Chiêu Nhiên không khỏi siết chặt.
Tịch Chiêu Nhiên thấy Thiệu Đông Dương vẫn luôn nhìn mình. Y liền trốn ở phía sau Đàm Thiên Dương, chỉ lộ ra đôi mắt thăm dò nhìn hắn.
Thiệu Đông Dương nhất thời không hiểu được ý trong câu nói “bị thương ở đầu” của Đàm Thiên Dương. Thẳng đến khi nhìn thấy động tác trốn ở phía sau lưng Đàm Thiên Dương của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn lúc này mới hiểu được câu nói “bị thương ở đầu” này đại biểu cho cái gì. “Cậu ta không nhớ rõ chúng ta?!”. Nếu như Tịch Chiêu Nhiên không còn nhớ rõ. Vậy tại sao y lại đồng ý để cho Đàm Thiên Dương thân mật nắm tay? Là bởi vì y yêu hắn quá sâu đậm, đã hoàn hoàn khắc ghi hắn trong lòng. Cho nên dù mất đi trí nhớ cũng vẫn nhớ rõ Đàm Thiên Dương?
“Tôi cũng không rõ lắm, sau này trở về sẽ đưa em ấy đến bệnh viên kiểm tra một chút.” Đàm Thiên Dương nghiêng người sờ đầu Tịch Chiêu Nhiên. Người phía sau liền lộ ra biểu tình hưởng thụ như chú mèo con được vuốt lông.
Thiệu Đông Dương nhìn thấy bộ dạng kia của y, cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn. Hắn xoay người trừng mắt liếc nhìn Hoắc Húc.
“Đi thôi.” Đàm Thiên Dương nhìn hai người, không biết bọn họ trong lúc này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chỗ này không thể ở lâu.
“Ừ.” Thiệu Đông Dương tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này. Hắn xoay người không thèm để ý đến Hoắc Húc. Dẫn hai người đi về hướng khác.
Hoắc Húc nhìn bóng dáng của bọn họ rời đi, lại nhìn thoáng về phía cánh cửa lớn, sau đó liền đi theo.
Ba người ban đầu muốn rời khỏi toà nhà này bằng cửa sau. Nhưng bọn họ đi đến nửa đường, liền nhìn thấy có vài người từ cửa sau tiến vào. Trên người bọn họ mặc cảnh phục, cửa sau còn có vài tên thủ hạ mặc tây trang màu đen bị bọn họ đánh ngất đi.
Thiệu Đông Dương bắt đầu lo lắng cho Phó Vân Thiên cùng Hạ Kiến Hào. Có chút không đành lòng để hai người lại như vậy. Hoắc Húc ban đầu đứng ở phía xa đột nhiên rất nhanh chạy đến bên cạnh ba người. Đối diện với Thiệu Đông Dương nói:”Tôi đã gọi thủ hạ đến đây tiếp ứng với Phó thiếu gia, cậu đừng lo lắng.”
Thiệu Đông Dương mặc kệ hắn. Nhưng cũng nhờ câu nói này của Hoắc Húc, hắn liền áp chế dục vọng muốn quay trở lại hỗ trợ.
Bốn người sau khi chờ cảnh sát đi vào nhà, liền từ trong một góc hoa viên lẻn đi ra ngoài.
Phía sau toà nhà này là một ngọn núi nhỏ. Ở đây nguyên bản đều trang bị hệ thống theo dõi vô cùng bảo mật. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có người đi tuần tra. Nhưng bởi vì Hoắc Húc là người đã bố trí nơi này. Hơn nữa hắn và Đàm Thiên Dương đều là cao thủ, nên dễ dàng tránh né hết tất cả mọi chướng ngại. Vì thế bọn họ thật dễ dàng rời khỏi toà nhà của Phó ca. Hơn nữa còn thành công đi qua ngọn núi kia.
Đằng sau ngọn núi nhỏ là đường lớn, bọn họ lúc trước đã chuẩn bị một chiếc xe ở đó. Sau khi Đàm Thiên Dương dắt Tịch Chiêu Nhiên lên xe. Thiệu Đông Dương cũng ngồi vào trong nổ máy. Hoắc Húc vẫn đứng im ở bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Anh TMD rốt cuộc có lên hay không? Không lên thì cút đi!” Thiệu Đông Dương không kiên nhẫn gầm thét một câu về phía hắn.
Hoắc Húc lập tức mở cửa xe bên phía phó lái, nhanh chóng ngồi vào trong.
Thiệu Đông Dương lái xe mang hai người Đàm Thiên Dương về đến nhà. Sau khi Đàm Thiên Dương dắt người xuống xe, Thiệu Đông Dương nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Tịch Chiêu Nhiên liền thở dài. Nói với Đàm Thiên Dương.:”Có duyên gặp lại.” Đàm Thiên Dương lúc nãy đã nói với Thiệu Đông Dương. Hắn sẽ mang Tịch Chiêu Nhiên rời khỏi thành phố này. Như vậy cũng tốt, Thiệu Đông Dương nghĩ. Tịch Chiêu Nhiên đã chịu mọi bi thảm hơn hai mươi năm. Nên để cho y sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, rời xa hết thảy những âm mưu cùng hận thù này.
Đàm Thiên Dương gật đầu với Thiệu Đông Dương, nhìn hắn lái xe rời đi. Hắn mới nắm chặt tay Tịch Chiêu Nhiên đi vào trong nhà.
Hắn sau khi về nhà cũng không tiếp tục trì hoãn. Sau khi gọi điện thoại cho hai mẹ con nhà họ Tống. Hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc. —— Vừa lúc bởi vì chuyện của Tống Hàng, La Uyển Y cũng không muốn tiếp tục ở thành phố này thêm. Đàm Thiên Dương nói muốn lập tức rời đi. Cô cũng không hỏi nhiều, bắt đầu ở nhà thu dọn đồ đạc. Còn siêu thị mini, cô nhờ một người đồng hương ở thành phố này chuyển nhượng cho người khác.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn Đàm Thiên Dương ở trong phòng tiến tiến xuất xuất thu dọn đồ đạc. Liến rất ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô-pha, không chút nháo loạn. Y cảm thấy mình ở trong ngôi nhà này thật thoải mái. Không giống như ở những nơi khác. Trong lòng luôn cảm thấy rối loạn hoang mang, cũng lo lắng sợ hãi.
Đàm Thiên Dương thu dọn đồ xong để ở trong phòng khách. Sau đó kéo Tịch Chiêu Nhiên đi vào phòng ngủ, thay quần áo cho y. Hắn thấy bộ dạng của y rất ngoan ngoãn nghe lời, liền hôn một cái lên mặt y.
Tịch bảo bảo đỏ mặt, có chút thẹn thùng xoay mặt đi, khoé miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Đàm Thiên Dương mang theo Tịch Chiêu Nhiên cùng hành lý đến nhà ga hội hợp với La Uyển Y. Hai người cùng nhau mua vé tàu, sau đó ngồi trong nhà ga chờ xe lửa đến.
Tống Hàng bởi vì bị bọn buôn người bắt đi vài ngày. Gương mặt tròn trịa ban đầu hiện giờ đã gầy đi một vòng, nhưng *** thần của bé rất tốt. —— Tiểu Tống Hàng rất tin tưởng mình là một người đàn ông chân chính. Cho nên dù bị bọn buôn người bắt đi mấy ngày. Bé cũng rất kiên cường mà không khóc. Ngược lại khi nhìn thấy mẹ bé tới cứu bé. Bé liền bổ nhào vào trong ngực mẹ mình khóc lớn.
Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên và hai mẹ con Tống Hàng ở trên xe lửa đói bụng. Hắn liền đi vào trong siêu thị ở nhà ga mua một đống đồ ăn vặt.
Tịch chiêu Nhiên hiện giờ dính chặt lấy Đàm Thiên Dương như hình với bóng. Hắn đi nơi nào y liền đi nơi đó. Dù thế nào cũng nhất định phải thấy hắn trong tầm mắt của mình. Đàm Thiên Dương không đáp ứng y chuyện gì. Y sẽ dẫu môi, lộ ra vẻ mặt làm nũng. Đàm Thiên Dương nguyên bản áy náy vì đã không bảo vệ tốt cho y. Hiện tại thấy y như vậy, cũng không thể nào từ chối.
Tịch Chiêu Nhiên thấy Đàm Thiên Dương mua nhiều thức ăn như vậy, liền nghĩ hắn đều mua cho mình. Trong lòng cảm thấy Đàm Thiên Dương đối với y rất tốt. Cho nên y thật thoả mãn mà đem toàn bộ số thức ăn ôm vào trong lòng. Khi trở lại chỗ ngồi, y thấy Tống Hàng luôn nhìn số đồ ăn vặt của mình, cảm thấy rất không vui. Liền dứt khoát xoay người đem đồ ăn giấu đi. Đây là của một mình y, còn lâu mới chia cho người khác!
Cái miệng nhỏ của Tống Hàng mếu lại, cảm thấy trái tim thuần khiết của bé bị tổn thương vô cùng ah’!
Bé vốn đem ánh mắt mình hướng về chú xinh đẹp. Thế nhưng chú xinh đẹp lại đem bé trở thành kẻ thù, cùng y tranh đoạt thức ăn ah’. Bé nắm chặt lấy trái tim bị thương của mình. Xoay người nằm úp trong lòng mẹ bé tự an ủi. Sau khi được mẹ dịu dàng an ủi, bé liền thiếp đi…
La Uyển Y nhìn bộ dạng của hai người, trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Lúc trên đường tới đây, Đàm Thiên Dương đã kể sơ qua cảnh ngộ của Tịch Chiêu Nhiên. Cô thở dài trong lòng vì bất hạnh của y, cũng cảm thấy đau lòng cho y. Một người thanh niên tốt như vậy, hành vi cùng trí lực đột nhiên lại giống như tiểu Tống Hàng. Thống khổ y phải chịu đựng nhất định không phải ai cũng có thể hiểu được.
Cô hiện giờ đã nhận ra một điều, tình cảm của hai người rất tốt. Cho dù một người không may chết đi, người còn lại nhất định cũng sẽ không còn mong muốn tiếp tục sống trên thế giới này. Tình cảm khắc ghi sâu đậm như vậy, cho dù ở tình yêu nam nữ bình thường cũng thật khó có thể tìm được.
Hai người ở đúng thời điểm gặp đúng người. Cho nên cô thật chúc phúc cho bọn họ ở bên nhau mãi mãi, không có bất kỳ ai có thể chia rẽ họ.
Bốn người đợi không bao lâu, xe lửa chạy đến thành phố Y đã tới. Đàm Thiên Dương một tay mang theo hành lý, một tay dắt Tịch Chiêu Nhiên lên xe lửa. Ở phía sau, La Uyển Y ôm tiểu Tống Hàng đang ngủ đi theo hai người.
Tịch Chiêu Nhiên sau khi ngồi xuống chỗ ngồi, y dựa lên người Đàm Thiên Dương ngủ. Đàm Thiên Dương cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác. Vươn cánh tay ôm lấy y, để cho y ngủ thoải mái một chút. Còn hắn thì dựa lưng vào ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Không bao lâu, cảnh vật ngoài bắt đầu chậm rãi chạy lui về phía sau. Xe lửa chầm chậm tiến về hướng thành phố Y, đem cuộc sống của bọn họ lật sang một trang mới.
※
Trong nháy mắt, Đàm thiên Dương mang Tịch Chiêu Nhiên cùng hai mẹ con La Uyển Y đến thành phố Y đã hơn hai tháng. Ở hai tháng này, nhờ đồng hương giúp đỡ, La Uyển Y đã mở một một cửa hiệu nằm ngay tại khu phố, vẫn là một siêu thị mini.
Đàm Thiên Dương cũng mở một cửa hiệu nhỏ ở bên cạnh siêu thị mini của La Uyển Y. Dưới sự đề nghị cùng giúp đỡ của cô, hắn mở một cửa hàng bán hoa.
Bởi vì nằm ở vị trí tốt —— Dưới mắt của đám học sinh trong thời kỳ thanh xuân xao động này —— cho nên buôn bán rất đắt, tự nhiên không cần nhiều lời.
Nhưng trọng tâm của Đàm Thiên Dương không đặt ở đây. Điều hắn để ý nhất chính là Tịch Chiêu Nhiên vẫn không khôi phục lại bình thường. Vừa mới đến đây hơn một tháng, hắn mỗi ngày đều mang Tịch Chiêu Nhiên đến bệnh viện kiểm tra. Thậm chí còn đi đến rất nhiều bệnh viện.
Bác sĩ sau khi kiểm tra cho Tịch Chiêu Nhiên, chỉ nói đầu của y không có vấn đề gì nghiêm trọng. Trí lực bị suy giảm, có thể là vì tâm lý.
Đàm Thiên Dương lo lắng lại mang người đến bác sĩ tâm lý vài lần. Bác sĩ tâm lý sau khi tiếp xúc với Tịch Chiêu Nhiên một đoạn thời gian. Đã nói với hắn chỉ số thông minh của Tịch Chiêu Nhiên đang dần dần bình phục. Tâm lý hiện giờ của y đã giống với một đứa trẻ bảy tám tuổi. Dựa theo tiến độ hồi phục này. Chỉ cần chờ khúc mắc của y được giải khai, nhất định không bao lâu nữa sẽ có thể khôi phục lại giống như trước kia.
Sau hai ba tháng kiểm tra cùng xác nhận thân thể và đầu của Tịch Chiêu Nhiên không có vấn đề gì. Trong lòng Đàm Thiên Dương mới thoáng thở ra. Nhưng hắn vẫn không dám sơ suất. Mỗi ngày đều mang người nọ buộc chặt ở bên người, sợ y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đương nhiên, Tịch thiếu gia luôn dính ở bên người Đàm Thiên Dương, cũng không đồng ý tách rời khỏi hắn. Chỉ cần y mở mắt ra, Đàm Thiên Dương nhất định phải nằm trong tầm mắt của y.
Rốt cuộc sau khi qua một tháng, bởi vì sự chăm sóc cẩn thận của Đàm Thiên Dương. Nên sự bất an tiềm tàng trong lòng Tịch Chiêu Nhiên tiêu trừ đi không ít. Vì thế khi hai người tách ra trong một khoảng thời gian ngắn, y cũng không còn khóc hay nháo loạn. Nhưng y vẫn thích mỗi ngày dính ở bên người Đàm Thiên Dương.
Tối hôm đó, Đàm Thiên Dương làm xong cơm chiều. Đem vị trí ngồi bên cạnh hắn của Tịch thiếu gia đổi tới đổi lui. Múc cơm cho y, sau đó đưa cho y đôi đũa tự mình ăn cơm. —— Khi vừa mới đến thành phố Y. Tịch Chiêu Nhiên ngay việc tự mình ăn cơm cũng không tình nguyện. Hiển nhiên sẽ không cầm đũa ăn. Mỗi ngày Đàm Thiên Dương đều lấy muỗng đút cho y. Thẳng tới khi bọn họ đi khám bác sĩ tâm lý, ông nói không nên làm như vậy, phải để cho y hồi tưởng lại cuộc sống trước kia. Làm cho y ôn lại những chuyện mình đã làm. Đàm Thiên Dương mới bắt đầu để cho Tịch Chiêu Nhiên tự ăn, kết quả đạt được rất tốt.
Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ ngoài trừ dáng vẻ cùng ngữ khí giống như trẻ con. Những hành vi khác đều đã dần dần có khí chất của một quý công tử. Có lẽ khi bảy tám tuổi y đã từng được bồi dưỡng ra loại khí chất này đi?
“Thiên Dương.” Động tác của Tịch Chiêu Nhiên vô cùng tao nhã uống hết một bát canh, y ngẩng đầu nhìn Đàm Thiên Dương nói:”Ngày mai cho em đi bán hoa với anh đi?” Động tác ưu nhã của Tịch Chiêu Nhiên cùng lời nói của y hoàn toàn bất đồng —— Vương tử bán hoa sao?
Đàm Thiên Dương vươn cánh tay xoa đầu y, mỉm cười nói:”Không cần đâu, em chơi với tiểu Hàng đi.”
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, tiểu ác ma trong lòng cũng lãnh diễm đầy cao quý. Ai muốn chơi cùng với trẻ con chứ! Y chỉ muốn chơi với Thiên Dương!
Tâm lý hiện giờ của Tịch Chiêu Nhiên có chút hỗn loạn. Chỉ số thông minh của y giống như một đứa trẻ bảy tám tuổi. Nhưng lại pha trộn chút phản nghịch của thời kỳ trưởng thành. Có lẽ bởi vì nguyên do y rất thông mình đi?
Có điều như vậy, Tịch Chiêu Nhiên cũng không muốn cáu gắt với Đàm Thiên Dương. Tiếp tục cười với hắn, duy trì không khí ấm áp mà ăn xong bữa cơm chiều. Đàm Thiên Dương dọn dẹp chén đũa xong, đi vào trong nhà bếp rửa bát. Tịch Chiêu Nhiên cũng không nhàn rỗi, đi theo phía sau, ôm chặt lấy thắt lưng hữu lực của hắn.
“Làm sao vậy?” Một bên Đàm Thiên Dương vẫn không ngừng động tác rửa bát, một bên nghiêng đầu thấp giọng hỏi.
“Không biết..” Tịch Chiêu Nhiên bĩu môi, y cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng chỗ nào cảm thấy khó chịu, y lại không nói thành lời.
Đàm Thiên Dương thấy y dường như đang giận dỗi với mình. Nhịn không được mỉm cười, động tác rửa bát cũng nhanh hơn. Sau khi rửa chén xong, hắn xoay người ôm y, “Em đi xem TV một chút đi, đợi lát nữa thì đi tắm, anh nấu nước cho em.”
Tịch Chiêu Nhiên lưu luyến không rời đi trở về phòng khách, nhàm chán mở TV liên tục chuyển kênh.
Sau khi Đàm Thiên Dương nấu nước xong, liền vội vàng bảo y đi tắm trước. Tịch Chiêu Nhiên không thuận theo, cứng rắn lôi kéo hắn đi vào trong phòng tắm. Đàm Thiên Dương không muốn cự tuyệt Tịch Chiêu Nhiên, liền cùng y đi vào trong. Nhưng Tịch thiếu gia sau khi đi vào vẫn bắt lấy người hắn không buông. Chờ sau khi hai người cởi quần áo, toàn thân y đều dính lên người Đàm Thiên Dương.
“Thiên Dương, em khó chịu.” Tịch Chiêu Nhiên đem người mình dán chặt lên ***g ngực của Đàm Thiên Dương. Thanh âm làm nũng mang theo chút uỷ khuất cùng run rẩy.
Đàm Thiên Dương cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể y dần nóng lên. Đại khái dần hiểu được vì sao y gần đây lại nóng nảy như vậy. Hắn liền vươn tay đem y ôm chặt vào trong lòng, bàn tay to từ thắt lưng của y di chuyển xuống phía dưới. Cầm lấy tính khí của y, ghé vào lỗ tai thấp giọng thì thầm.:”Anh giúp em.”
Tịch Chiêu Nhiên sau khi bị hắn cầm lấy, liền cảm thấy có cái gì đó bên trong cơ thể đang tra tấn mình. Y càng ngày càng không thể nhẫn nại, gắt gao dựa đầu lên vai Đàm Thiên Dương, không thể kiềm chế mà rên rĩ ra tiếng.
Đàm Thiên Dương nhìn vẻ mặt cùng động tác của Tịch Chiêu Nhiên bị dục vọng chi phối, liền nhịn không được hôn lên môi y.
Trong khoảng thời gian này, Đàm Thiên Dương luôn cố ý tránh đi sự tiếp xúc thân mật giữa thân thể của hai người. Cũng bởi vì vấn đề ở phương diện này, Tịch Chiêu Nhiên lại ôm vẻ mặt hồn nhiên đầy lòng tín nhiệm đối với hắn. Dục vọng của Đàm Thiên Dương luôn không ngừng kêu gào hắn chiếm giữ lấy y. Nhưng vì cảm thấy tội lỗi trong lòng nên hắn không dám vượt qua giới hạng. Nếu không, hắn chính là đang không tôn trọng mặt hồn nhiên kia của Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên theo dục vọng đang tập kích thân thể mình mà không ngừng cọ xát, dán chặt lên người Đàm Thiên Dương. Xung động đã lâu không được phát tiết đang bào mòn thần trí của y. Làm cho y hoàn toàn chìm vào trong bể dục. Cho đến cuối cùng phóng ra trong tay của Đàm Thiên Dương.
Sau khi phát tiết xong, Tịch Chiêu Nhiên vẫn gắt gao dựa vào vai Đàm Thiên Dương. Cho dù đã phóng thích dục vọng của mình. Nhưng ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng y vẫn kêu gào không đủ. Một cỗ bi thương không hiểu sao tràn ngập trong trái tim Tịch Chiêu Nhiên. Y cảm thấy mình muốn khóc.
“Nhiên Nhiên, em làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương cảm thấy thân thể Tịch Chiêu Nhiên run nhẹ. Có chút lo lắng cúi đầu nhìn y, lại thấy hai mắt y chảy đầy lệ, doạ hắn nhảy dựng.
“Thiên Dương…” Đôi mắt Tịch Chiêu Nhiên đầy nước mắt, vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa tổn thương.
“Nhiên Nhiên mau nói cho anh biết rốt cuộc em bị làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương nhìn biểu tình kia của y, cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta hung hăng đâm một đao, đau đớn vạn phần.
“… em khó chịu.” Tịch Chiêu Nhiên gắt dao dán lên người Đàm Thiên Dương. Y cảm thấy như vậy không đủ, nâng đôi chân thon dài của mình quấn chặt lấy thắt lưng rắn chắc của hắn, thân thể gắt gao cuốn lấy hắn.
Đàm Thiên Dương cũng đồng dạng đã lâu không có phát tiết, dục vọng hiện giờ ngẩng cao đầu. Giờ phút này, thân thể y lại dính chặt trên người hắn, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn được.
Hắn dùng hai tay mình nâng thân thể của Tịch Chiêu Nhiên lên. Thở gấp gáp ghé vào lỗ tai y hỏi:”Chỗ nào khó chịu? Có phải.. phía dưới này không?”
Tịch Chiêu Nhiên không nói lời nào, chỉ gắt gao quấn chặt lấy cổ Đàm Thiên Dương, hôn lên lỗ tai hắn.
Đàm Thiên Dương nhìn dáng vẻ của Tịch Chiêu Nhiên. Đại khái đoán được ý nghĩ của y, liền giữ tư thế đó. Ôm y từ phòng tắm đi vào phòng ngủ, một bên nói:”Chúng ta đi vào phòng ngủ.”
Tịch Chiêu Nhiên chôn ở vai hắn, gật đầu.
Ôm người đặt lên giường. Đàm Thiên Dương nhìn bộ dạng của Tịch Chiêu Nhiên, có chút không nhịn được nghĩ muốn trực tiếp xông vào. Nhưng cuối cùng hắn nhớ đến lần đầu tiên khi làm của hai người. Tịch Chiêu Nhiên cũng bởi vì như vậy mà bị thương. Cho nên hắn miễn cưỡng lấy ra tuýp bôi trơn trong tủ đầu giường. Bóp một ít ra tay, đem hai chân Tịch Chiêu Nhiên tách ra, bôi lên cúc huyệt. Hai ngón tay ra vào trong huyệt khẩu giúp y mở rộng. Sau đó hắn liền không thể nhẫn nhịn, cầm tính khí trực tiếp đâm vào trong.
Cho dù chỉ số thông minh của Tịch Chiêu Nhiên chỉ mới bảy tám tuổi. Nhưng thân thể y là của một người thanh niên đã trưởng thành. Dục vọng chôn sâu dưới đáy lòng trong thân thể của y chưa bao giờ quên đi những giây phút ân ái cùng Đàm Thiên Dương. Nó khiến cho y cảm thấy không thể khống chế, muốn Đàm Thiên Dương chiếm giữ lấy thân thể mình. Chỉ có cảm giác tràn ngập này mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho y. Vì thế, thân thể đã lâu không tiếp xúc thân mật với Đàm Thiên Dương liền cảm thấy bất an. Cái cảm giác này từ trong đáy lòng không ngừng chặt chẽ bao phủ lấy y, làm như thế nào cũng không thoát ra được.
Đàm Thiên Dương nhìn người dưới thân, gương mặt xinh đẹp pha trộn nét ngây thơ, cùng sự tín nhiệm tuyệt đối hoà lẫn dục vọng của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cảm thấy trái tim mình từ trước tới nay đều bình tĩnh. Bỗng nhiên bị một sự kích động đánh vỡ, tình yêu của hắn cũng theo đó mãnh liệt tuôn trào.
Ban đầu khi hai người ở cùng nhau. Hắn nói muốn ở bên Tịch Chiêu Nhiên cả đời, không bao giờ rời xa y là bởi vì tránh nhiệm của một người đàn ông. Nhưng trong giờ khắc này, tình cảm mãnh liệt này nói cho hắn biết. Hắn không muốn tách rời khỏi Tịch Chiêu Nhiên là bởi vì hắn yêu y. Nó đã hoàn toàn thuộc về dục vọng của một người đàn ông đối với người mình yêu nhất. Muốn y chỉ thuộc về một mình hắn. Muốn chiếm giữ lấy y, mang tình yêu của hắn trao trọn cho Tịch Chiêu Nhiên…
“Bảo bối..” Hắn cúi xuống, nồng nàng hôn lên đôi môi tựa hồ có thể đem linh hồn của hắn hút đi. Tốc độ tiến xuất trong thân thể y cũng ngày một nhanh hơn. Đem từ ngữ yêu thương của hắn tiến sâu vào trong thân thể y, “Anh yêu em.”
※
Mùa nè năm đó, bầu trời xanh thẫm giống như màu của nước biển. Đàm Thiên Dương đẩy cửa phòng ra, nhìn Tịch Chiêu Nhiên đang ngồi bên cạnh cánh cửa sổ. Hai chân thon dài nhẹ nhàng bắt chéo, bên cạnh y là tấm màn cửa sổ màu trắng do chính tay y treo lên. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng đầy ấm áp chiếu rọi khắp mọi nơi.
“Thiên Dương, anh đã về..” Trên mặt Tịch Chiêu Nhiên lộ ra nụ cười mà lần đầu tiên hai người gặp nhau. Nụ cười thuộc về quý công tử ngày trước, nhàn nhạt nhưng vô cùng tao nhã, ẩn giấu sự quyến rũ bên trong.
“Ừ, anh về rồi.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
—— Chính văn hoàn ——