Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 22: Hương vị mê ly ở ôn tuyền (4)

Đàm Thiên Dương vội vàng ôm người nọ trở về phòng. Thấy sắc mặt của y càng ngày càng hồng. Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng thì vô cùng lo lắng, hắn nói với y: “Cậu phát sốt rồi, tôi tìm người lấy thuốc rồi sau đó mang cậu đi bệnh viện.”

“Chờ một chút.” Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn vội vàng xoay người. Liền lên tiếng gọi hắn, thanh âm khàn khàn nghe vô cùng yếu ớt, không hơi sức.

“Làm sao vậy? Còn chỗ nào không thoải mái?” Đàm Thiên Dương cũng nhanh chóng xoay người trở về, đi đến bên cạnh y. Lỗ tai hắn rất thính, mặc dù thanh âm phát ra của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ tuy không lớn. Nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.

Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn trở lại bên giường, vội vàng giơ tay bắt lấy góc áo của hắn. “Đừng đi, tôi không phải bị bệnh.” Y nói với vẻ vô cùng khó nhọc. Nhưng cánh tay bắt lấy góc áo Đàm Thiên Dương lại rất dùng sức. Dường như sợ hắn sẽ rời khỏi mình lúc này.

“Không phải bị bệnh? Có phải vì hắn tiêm thuốc cho cậu?” Đàm Thiên Dương lập tức nhớ đến khi ở tầng hầm, Tịch Chiêu Nhiên có nói với hắn điều này. Sắc mặt hắn lập tức âm trầm lạnh như băng, trầm giọng nói. “Tôi tìm hắn đòi thuốc giải!”

“Không, không có thuốc giải.” Tịch Chiêu Nhiên cố hết sức lắc đầu, thân thể khô nóng vì di chuyển mà khiến cho y nhịn không được thở gấp một hơi.

“Là thuốc gì?” Đàm Thiên Dương bắt lấy cánh tay đang nắm lấy sàng giường. Sợ y khiến mình khó chịu thêm. Trong lòng tự hỏi liên lục, chẳng lẽ là thứ thuốc cấm nào đó?

Tịch Chiêu Nhiên nào còn hơi sức để nói ra. Nửa điểm khí lực trên người cũng không có. Không thể làm gì khác hơn đành khàn giọng chỉ huy Đàm Thiên Dương giúp y. “Đi.. đi vào toilet, giúp tôi mở vòi nước bồn tắm. Nhanh đi, tôi biết làm sao để giải thuốc.”

“Được.” Đàm Thiên Dương không chiếm được lời giải đáp. Chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nhìn sắc mặt dường như biết cách giải thuốc của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cũng chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng trong lòng, dựa theo lời phân phó của y mà làm.


Về kẻ tiêm thuốc cho Tịch Chiêu Nhiên.. Đàm Thiên Dương dùng tay đè chặt lấy vòi nước, vặn thật mạnh mở chốt. Sắc mặt hắn âm trầm xuống, đáng lẽ vừa rồi phải trực tiếp giết chết hắn!

Sau khi nước đã đầy bồn, hắn quay trở lại giường hỏi: “Kế tiếp làm gì?”

“Giúp tôi cởi quần áo.” Tịch Chiêu Nhiên cố hết sức chỉ huy hắn động thủ.

Đàm Thiên Dương cũng không hỏi nhiều, ôm người từ trên gường bế lên. Đem từng lớp quần áo trên người y, từng cái từng cái cởi xuống.

Mặc dù mới đầu thu, nhưng bởi vì buổi sáng khi ra khỏi nhà. Đàm Thiên Dương cảm thấy Tịch Chiêu Nhiên mặc quá ít. Cho nên sau khi ngâm nước nóng xong, hắn bắt y mặc thêm một lớp quần áo. Vì vậy hiện giờ, Tịch Chiêu Nhiên có loại cảm giác bị người ta lột từng lớp từng lớp áo. Hơn nữa thân thể y càng ngày càng khô nóng. Lúc Đàm Thiên Dương cởi quần áo lại không cẩn thận chạm vào làn da y. Khiến y gần như vô tình phát ra thanh âm rên rỉ.

Đàm Thiên Dương một tay ôm lấy nửa thân trần của Tịch Chiêu Nhiên, tay còn lại cởi quần y. Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng nhiệt độ truyền từ trên người Tịch Chiêu Nhiên có thể khiến cho da thịt người ta bị đốt cháy. Khi hắn đem quần dài y cởi xuống, nhìn đến dục vọng đang ngóc đầu lộ ra bên ngoài của Tịch Chiêu Nhiên. Cảm nhận được hơi thở y càng ngày càng trở nên gấp gáp. Ngay lập tức hắn liền biết thuốc mà Tịch Chiêu Nhiên nói đến là thuốc gì.

Lồng ngực bỗng dâng lên một sự tức giận không thể hình dung được. Đàm Thiên Dương nắm lấy chiếc quần dài của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn dùng sức đến độ có thể nghe thấy tiếng “rốt rốt” của các khớp xương ở đốt ngón tay. Thì ra là thuốc kích thích khiến cho người ta sinh ảo giác!

Đàm Thiên Dương hiện giờ chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới tầng hầm lúc nãy, giết chết cái tên bại hoại kia! Hắn dám tiêm loại thuốc bẩn thỉu như vậy cho Tịch Chiêu Nhiên.

“Thiên.. Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên bán ngồi trong lòng ngực Đàm Thiên Dương, cố gắng khiến mình tỉnh táo. Đột nhiên cảm thấy người bên cạnh toàn thân căng thẳng không động tĩnh. Y đành phải gọi hắn một tiếng, giọng nói đặt biệt kết hợp với thanh âm mềm mại nghe vô cùng êm tai.

“Tôi ở đây.” Đàm Thiên Dương lấy lại *** thần, đem người đang ngồi trên giường bế lên, hướng đến phòng tắm. Gương mặt bởi vì phẫn nộ mà cứng ngắc lãnh khốc, gân xanh nổi lên.

Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thanh âm của hắn. Cảm giác xao động không ngừng ở trái tim thoáng nhẹ đi một chút. Y nhếch khoé môi, mặc dù không còn khí lực để nói. Nhưng y vẫn cố sức lên tiếng: “Anh đem tôi đặt trong bồn tắm rồi đi ra ngoài đi.”

Đàm Thiên Dương ôm người nọ đi vào phòng tắm. Lửa giận trong lòng hiện giờ đã bình ổn lại không ít. Hắn liếc mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên một cái, không nói gì cũng không có ý định đi ra ngoài. Chỉ đem Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ vẫn còn mặc quần lót thả vào trong bồn nước ấm vừa phải. Lại lấy bao khử trùng quấn kỹ cánh tay phải của y, phòng ngừa nước văng trúng. Sau đó hắn đứng ở một bên không động.


Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không rời đi, nhếch khoé môi, thanh âm mềm mại nói: “Sao anh không đi? Chẳng lẽ muốn nhìn tôi tắm rửa ah’?”

Đàm Thiên Dương vẫn không hề động, nhìn thân thể vô lực cùng mềm mại của y, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng chỉ nghe hắn nói: “Muốn tôi giúp cậu không?”

“Ách.” Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút. Có chút kinh ngạc nói: “Anh.. anh có biết giúp như thế nào không?”

Đàm Thiên Dương gật đầu.

Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy mình dường như đang nuốt nước bọt. Không biết thanh âm khó nhịn này là do tâm sinh lý hay là do tâm lý của y.

“Được.” Tịch Chiêu Nhiên cong khoé môi mỉm cười. Đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn hắn. Dường như là mong chờ nhưng cũng có vẻ là trêu chọc.

Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, nghiêng người ngồi trên thành bồn bên cạnh y. Hắn nửa ôm lấy thân thể lộ ở bên ngoài, cũng thuận tay che chở cánh tay phải của y. Tay còn lại duỗi xuống, tiến vào làn nước ấm chạm nhẹ lên phần eo cùng bụng dưới của Tịch Chiêu Nhiên.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn bàn tay to đang duỗi về hướng chiếc quần lót màu thuần trắng của mình. Lại nhịn không được nuốt nước bọt, và lần này y có thể nghe rõ ràng tiếng nuốt nước bọt đó của mình. Bởi vì động tác của Đàm Thiên Dương mà thân thể y càng lúc càng nóng lên. Dục vọng càng thêm cứng rắn. Y khó nhịn nâng phần mông mình hướng về phía trước, như một món quà được trao tặng. Nước trong bồn tắm lớn vì đồng tác của y mà vẽ lên những gợn sóng nhỏ.

Thời điểm Đàm Thiên Dương cầm lấy dục vọng của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng hắn kỳ thật có chút luống cuống. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy luống cuống không biết nên làm gì hiện giờ. Cũng may bởi vì hắn là một người trước sau như một, lãnh tĩnh đến mức khiến cho người ta không thể nhìn ra được vẻ mặt của hắn khi đang làm chuyện này.

Kỹ năng quay tay đối với những người đàn ông độc thân mà nói, ắt hẳn là một chuyện không thể thiếu. Hắn trước kia khi còn ở quân đội, cũng có quy định bản thân trong một thời gian dài phải tự phát tiết một lần. Để đảm bảo thân thể không bị nghẹn đến xảy ra vấn đề. Cho nên kỹ thuật quay tay của hắn tuy không có nhiều kỹ xảo. Nhưng cũng không đến mức trúc trắc.

Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy thân thể mình vô cùng mẫn cảm. Khi nghĩ đến người giúp mình chính là Đàm Thiên Dương. Dục vọng của y liền không ngừng cương cứng, mãnh liệt đứng thẳng lên. Dường như ngay cả linh hồn của y đều rời khỏi thể xác, khoái cảm khiến cho y nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm mềm mại lại khàn khàn.


Đàm Thiên Dương một bên không ngừng giúp Tịch Chiêu Nhiên phát tiết. Ánh mắt không thể khống chế mà nhìn đôi môi đang không ngừng phát ra tiếng rên rĩ bay đến bên tai hắn.

Tịch Chiêu Nhiên là một quý công tử rất tuấn mỹ. Mà hiện giờ bởi vì dục vọng được Đàm Thiên Dương nắm trong tay càng khiến cho y xinh đẹp hơn. Đôi mắt hoa đào nửa khép nửa mở đầy hơi nước. Đôi chân mày vừa dài vừa đen không còn khí thế như bình thường. Mà đang giãn ra một cách biếng nhác. Cái mũi thẳng cùng hai cánh môi mỏng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng cùng chiếc lưỡi màu hồng phấn…

“A…” Tịch Chiêu Nhiên hô một tiếng nhỏ, dường như là sắp đạt đến cao trào khiến cho gương mặt tuấn mỹ của y khẽ nhíu lại. Khuôn mặt trắng nõn càng thêm đỏ ửng lan dần xuống cổ.

Đàm Thiên Dương cũng không biết bản thân mình bị làm sao. Tịch Chiêu Nhiên sau khi phát ra tiếng hô nhỏ liền trực tiếp lao vào lòng hắn. Một tiếng báo trước cũng không có, làm hắn mất thăng bằng trượt chân ngã về phía sau. Hai người xoay thành một vòng, khiến hắn cảm thấy có chút choáng váng.

Sau khi phát tiết xong, Tịch Chiêu Nhiên gần như tê liệt nằm trong ngực Đàm Thiên Dương. Đôi môi hơi mở thở dồn dập.

Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua dịch thể màu trắng dính trên tay mình. Hắn đưa tay vào trong nước rửa sạch. Sau đó mới cầm lấy vòi phun, giúp Tịch Chiêu Nhiên tắm rửa.

Phát tiết một lần có lẽ là được rồi đi? Đàm Thiên Dương nghĩ ở trong lòng.

Dường như bởi vì hiệu lực của thuốc lui không ít. Tịch Chiêu Nhiên có chút buồn ngủ. Y ngã vào trong ***g ngực Đàm Thiên Dương không nhúc nhích, tuỳ ý hắn loay hoay.

Dòng nước ấm trượt dài trên làn da trắng noãn khiến nó trở nên phiến hồng. Đàm Thiên Dương cảm thấy mình nhìn đến có chút đui mù. Hắn vội vàng chấm dứt hành động thay Tịch Chiêu Nhiên tắm rửa. Đem người nọ ra khỏi bồn nước, hắn lau khô thân thể rồi thả y lên giường. Sau khi dùng chăn bao kín người kia lại, hắn vô thức thở dài một hơi.

Dường như cảm thấy bản thân mình bị nhiệt độ cơ thể của Tịch Chiêu Nhiên lây sang. Hắn thấy người mình hơi nóng, không đúng, là rất rất nóng! Đàm Thiên Dương vội vàng kéo cánh cửa thuỷ *** ở ban công ra. Hắn đứng quay người về hướng gió lạnh đang không ngừng thổi rừng cây đen kịt ở bên ngoài trong chốc lát.

Sau khi đứng ở ban công ngây người gần ba mười phút. Hắn mới đóng lại cánh cửa thuỷ *** trở về phòng ngủ.

Dường như hiệu lực của thuộc trên người Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn chưa giải hết toàn bộ. Cái chăn bọc kỹ thân người y lúc nãy đã bị y đá văng hết một nửa. Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên bị cảm lạnh, liền lấy khăn nóng lau người cho y thêm một lần. Rồi lần nữa đem chăn bọc kín người y.


Sau khi bọc kỹ lưỡng, hắn lo nửa đêm y lại đá văng chăn ra. Dứt khoát đem cả chăn lẫn người ôm chặt vào trong lòng. Sau đó mới nằm bên cạnh y ngủ.

Ôm người kia khiến cho Đàm Thiên Dương có chút không ngủ được. Đôi mắt mở to một chốc lại một chốc liếc nhìn gương mặt lộ ở bên ngoài của Tịch Chiêu Nhiên. Bởi vì nhiệt độ cơ thể mà trở nên phiến hồng. Đàm Thiên Dương cảm thấy khuôn mặt Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ nhìn rất đẹp. Ý nghĩ muốn đưa tay vuốt lên gương mặt y ngày trước lại nổi lên.

Vì thế tay hắn không cách nào khống chế được, duỗi tới sờ lên mặt y một chút. Xúc cảm tốt lắm, vừa nóng lại vừa mềm.

Đại khái cảm thấy có người sờ mặt mình, Tịch Chiêu Nhiên liền tiến lại gần cọ cọ. Đem mặt mình chôn vào vai Đàm Thiên Dương.

Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn thấy mình và Tịch Chiêu Nhiên có chút… quá thân mật…

Thế nhưng bởi vì y đem đầu mình vươn ra ngoài, hắn liền nhìn thấy dấu hôn lộ ra trên cổ. Ánh mắt hắn dần âm u, nhất định lần sau phải cẩn thận một chút.

Ngày hôm sau Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại thì Đàm Thiên Dương vẫn chưa thức dậy. Nhưng khi y đem tầm mắt nhìn qua gương mặt gần trong gang tất của Đàm Thiên Dương. Ngươi kia rất nhanh liền mở mắt, đôi mắt thâm thuý không có một tia mê mang.

“Ách, thì ra anh đã sớm tỉnh dậy ah’?” Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút mới cười nói.

“Không có, vừa mới tỉnh.” Đàm Thiên Dương lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy. Hắn đã từng trải qua vô số huấn luyện cùng nhiệm vụ, khiến cho hắn từng giây từng phút đều duy trì cảnh giác. Cho nên khi hắn cảm nhận được tầm mắt của Tịch Chiêu Nhiên, thì ngay lập tức tỉnh táo lại. Hơn nữa còn nhanh chóng mở mắt ra.

“A.” Tịch Chiêu Nhiên cũng theo hắn từ trên giường ngồi dậy. Cái chăn trượt dài trên người y nói cho y biết rằng cơ thể mình hoàn toàn xích loã. Nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, y nhịn không được khẽ nhếch khoé môi. Lỗ Dụ Khiêm, cái tên rác rưởi này kỳ thật đôi khi cũng có thể tái sử dụng được.

Đối với chuyện không mặc quần áo này, y không nghĩ mình sẽ cảm thấy xấu hổ. Dù sao lúc đầu y vốn suy tính tìm cách làm cho Đàm Thiên Dương có cảm giác hứng thú với thân thể mình.


Tay trái xốc chăn lên, y cố ý để thân thể xích loã của mình xuống giường. Nhưng có một câu nói người ta thường hay dùng “người tính không bằng trời tính”. Ngay khi vừa bước xuống giường, y đã bị Đàm Thiên Dương cầm chăn bao kín toàn bộ thân thể.

“Rất lạnh, đừng để bị cảm.” Sau khi Đàm Thiên Dương xác định đã đem người kia bao kín. Trong đầu hắn mới chậm rãi thở nhẹ một hơi. Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên có chút không dám nhìn thân thể xích loã của Tịch Chiêu Nhiên. Có lẽ hình ảnh trong bồn tắm lớn của buổi tối ngày hôm qua thật sự khiến người ta cảm thấy rất kích thích. Thân thể nhiễm màu phấn hồng, đôi môi khẽ mở ra… Đàm Thiên Dương quay đầu nhìn về hướng khác. Hắn cảm thấy mình có chút thất thần. Chuyện này trước kia tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra! Và hắn cũng chưa từng có suy nghĩa “không dám” này trong đầu!

So với tâm lý đang rối rắm của Đàm Thiên Dương. Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ còn lại cảm giác sâu sắc không biết làm sao. Có cần bao kín như vậy không chứ, để lộ một chút cũng không được ah’!!