Lục Bắc Thâm ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt ngập tràn vẻ vô tội, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Anh, hay là anh ăn thêm chút gì đi. Anh học y hiểu rõ mà, khi đói là người ta dễ kích động”.
“Em tưởng tâm trạng của anh có vấn đề à?” Lục Bắc Thần đưa tay với lấy bao thuốc La Trì vừa đặt lên tủ đầu giường, nheo mắt nhìn nó: “Hoặc là em muốn nói anh đang nghi thần nghi quỷ”.
Lục Bắc Thâm nhún vai, “Thực tế là đích thực em đang nghĩ anh gài em”.
“Anh là anh trai em, chuyện của em chính là chuyện của anh.” Lục Bắc Thần nghiêm mặt, gương mặt trở nên hà khắc vài phần, “Ngay cả Cố Sơ cũng nhận ra em đang nói dối, em tưởng em giấu được La Trì sao?”.
Lục Bắc Thâm buông đũa xuống, “Em cho rằng Cố Sơ thông minh hơn La Trì”.
“Em tưởng kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự của La Trì bao năm qua là giả sao?” Lục Bắc Thần khẽ quát, “Cậu ấy chỉ ngại thể diện của anh, không vạch trần em ngay tại đó mà thôi. Hà Nại vẫn còn ở trong tay cậu ấy. Chẳng qua là cậu ấy định cạy miệng của Hà Nại trước rồi tới thẩm vấn em sau. Đây đã là chút tình cảm cuối cùng cậu ấy giữ cho hai chúng ta rồi!”.
Lục Bắc Thâm thấy anh không vui, cũng không nói thêm nhiều nữa.
“Chuyện loại thuốc đó rốt cuộc là sao?” Lục Bắc Thần châm thuốc.
Lục Bắc Thâm cúi gằm, trông như một con nai vô tội. Cùng một gương mặt ấy khi đặt trên người Lục Bắc Thần lại toát ra vẻ uy quyền không thể xâm phạm. Cậu mím chặt môi, hai tay vô thức cuộn chặt lại, giống như có điều khó nói. Lục Bắc Thần nhìn rõ, anh hỏi thẳng, “Có người ép em uống loại thuốc đó?”.
Lục Bắc Thâm há hốc miệng, cau mày.
“Hà Nại?” Lục Bắc Thần nhả khói thuốc, “Cũng tức là ‘Vu Linh’ mà em nói?”.
Lục Bắc Thâm biết không giấu được anh nữa bèn hít sâu rồi nhẹ nhàng thở hắt ra, “Chuyện Vu Linh thật ra em cũng không biết rõ. Chỉ là sau khi uống loại thuốc đó sẽ xuất hiện một số hình ảnh, rất thật, có lúc thật tới nỗi hoàn toàn không phân biệt được thật giả”.
Hầu như tương đồng với bốn nạn nhân kia.
“Nói về loại thuốc đó đi.” Lục Bắc Thần biết chỉ cần nó chịu mở miệng thì chuyện này sẽ không giấu được nữa.
Lục Bắc Thâm yên lặng dọn bữa sáng qua một bên, co người vào đầu giường. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng, “Anh, thật ra… năm xưa bố nhốt em lại là có nguyên nhân”.
“Anh biết, em từng kể rồi.”
“Chỉ là một phần thôi.” Lục Bắc Thâm liếm môi, “Lúc đó em sợ anh lo lắng nên không nói sự thật. Thực tế là sau khi tới nhà họ Lục, trạng thái tinh thần của em vẫn rất tệ. Kỳ thực lần phóng hỏa đó chính vì em không kiềm chế được cảm xúc của mình. Về sau, bố đã nhốt em lại, nhốt rất lâu, không phải vì trừng phạt em mà vì muốn chữa bệnh cho em. Khoảng thời gian đó tình hình của em càng ngày càng tệ, đã đạt tới mức không thể kiểm soát rồi”.
“Sao có thể như vậy?” Lục Bắc Thần hoàn toàn không ngờ. Anh chỉ cho rằng năm xưa Bắc Thâm phản nghịch, vì sự bất mãn trong nội tâm nên nó mới chống cự, mới ương bướng, đến nỗi không cẩn thận phạm phải tội lớn.
“Là vì mẹ của chúng ta.” Lục Bắc Thâm chống cằm lên đầu gối, giọng điệu rất nhẹ nhàng, “Em đã di truyền căn bệnh đó”.
Lục Bắc Thần sửng sốt.
“Sau đó dì Tần cũng từng tới thăm em nhiều lần, tìm cho em không ít chuyên gia, nhưng đều vô ích.” Lục Bắc Thâm đau khổ, “Khoảng thời gian đó em phiền muộn tới mức muốn giết người, có một lần còn làm dì Tần bị thương”.
Lục Bắc Thần nghe mà đáy lòng lạnh toát. Chứng bệnh giống với mẹ. Sau này anh phải thường xuyên túc trực trông mẹ, nếu không một khi bà điên lên sẽ rất đáng sợ.
“Về sau thì sao?”
Bả vai Lục Bắc Thâm run lên. Lục Bắc Thần tỉ mỉ quan sát, trái tim run lên, “Hà Nại xuất hiện?”.
“Vâng.” Lục Bắc Thâm khẽ gật đầu, “Anh ta cho em một loại thuốc, chính là loại thuốc về sau em vẫn dùng. Em không biết tên của loại thuốc ấy là gì, chỉ biết uống vào sẽ đè nén được những cảm xúc điên cuồng”.
Lục Bắc Thần nhíu mày như đang suy tư.
“Anh, em không có sự lựa chọn, chỉ có loại thuốc đó mới khiến em trở lại như bình thường.” Hốc mắt cậu đỏ rực, như một đứa trẻ trơ trọi.
Lục Bắc Thần nhận ra nó hơi căng thẳng, hai bàn tay cứ nắm chặt chưa hề thả lỏng. Anh thở dài, châm cho nó một điếu thuốc, “Từ từ kể”.
Lục Bắc Thâm rít một hơi thuốc, khi kẹp thuốc tay cậu vẫn run lẩy bẩy. Lục Bắc Thần gạt tàn thuốc, “Em đang sợ Hà Nại?”.
Anh vừa dứt lời thì Lục Bắc Thâm run tay, cả điếu thuốc rơi xuống ga giường. Lục Bắc Thần nhanh tay, kịp thời cứu chiếc ga giường. Thấy nó không thích hợp hút thuốc anh bèn dập tắt rồi ném vào thùng rác, truy hỏi: “Vì sao lại sợ hắn?”.
“Phải, em sợ anh ta. Nhưng vì sao lại sợ thì không thể nói rõ ngay được.” Lục Bắc Thâm khoanh hai tay ôm chặt cơ thể, “Thuốc đó có lẽ là thuốc mới. Thật ra lúc đó khi em dùng viên đầu tiên anh ta đã nói rằng nó vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm lâm sàng. Chỉ có thể trở thành người thử nghiệm mới được dùng”.
Lục Bắc Thần đột ngột siết chặt tay lại.
Hà Nại, cậu chán sống rồi phải không? Dám lấy Bắc Thâm ra làm người thử thuốc?
“Em uống xong sẽ sinh hoạt như một người bình thường, nếu không dùng một khi phát bệnh sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nó như ma túy vậy, em muốn cai nhưng đành phải dựa dẫm.” Lục Bắc Thâm túm lấy cánh tay Lục Bắc Thần, “Anh, em thật sự rất khổ sở. Có lúc em quả thực muốn chết quách cho xong, nhưng lại không đủ dũng khí”.
Lục Bắc Thần nhìn nó mà thắt lòng. Anh đã chứng kiến lúc nó phát bệnh, anh em đồng lòng, giây phút đó anh chỉ hận không thể thay nó chịu đựng những đau đớn ấy.
“Không còn cách nào khác hay sao?”
Lục Bắc Thâm lắc đầu, “Hà Nại cũng vẫn đang tìm cách để khắc chế nhưng bao nhiêu năm nay vẫn chưa có tiến triển”.
“Cũng tức là loại thuốc đó do Hà Nại chế ra? Hắn có đội ngũ y học?” Lục Bắc Thần cảnh giác hỏi.
“Có lẽ do anh ta điều chế. Mỗi lần anh ta chỉ cho em dùng thuốc rồi quan sát phản ứng của em sau khi dùng thuốc. Em nghĩ, có lẽ anh ta có đội ngũ y học”.
“Hắn là trợ lý đặc biệt của Lục Môn, lẽ nào, đội ngũ y học là…” Trái tim Lục Bắc Thần lạnh ngắt đi.
Lục Bắc Thâm lắc đầu, “Không thể liên quan tới Lục Môn. Sản nghiệp của Lục Môn đều bày ra trước mặt, chưa từng nghe nói có dính líu tới sản xuất thuốc sinh vật”.
Lục Bắc Thần chìm vào trầm tư. Hà Nại là người của Lục Môn. Nếu Lục Môn không sản xuất thuốc sinh vật thì sao Hà Nại lại tiếp xúc với ngành này? Điểm này quá thực vướng mắc. Nhưng Lục Bắc Thâm nhanh chóng giải đáp điều anh nghi hoặc: “Em nhớ ra một chuyện. Có một lần Hà Nại nói một câu thế này: Nếu thứ thuốc này mãi vẫn không thể được tung ra thị trường thì anh ta sẽ áy náy với các bạn bè”.
“Các bạn bè?” Lục Bắc Thần nhíu mày.
“Phải, anh ta nói là các bạn bè.” Lục Bắc Thâm đáp chắc nịch, “Thế nên em đang nghĩ Hà Nại rất có thể đang giúp bạn bè. Bạn bè của anh ta làm trong ngành này, có lẽ quan hệ rất thân thiết. Nếu không với thân phận của Hà Nại mà lén lút làm chuyện này, lẽ nào không sợ chọc giận bố hay sao?”.
“Ý của em là bố không biết tới sự tồn tại của thuốc này?”
Lục Bắc Thâm gật đầu, “Đúng vậy, lúc đó em dùng thuốc, bệnh tình khá hơn, bố còn rất vui. Ông ấy vẫn luôn cho rằng đó là công lao của bác sỹ. Thực chất khi ông ấy cử Hà Nại tới bên trong chừng em, Hà Nại đã giấu bố cung cấp cho em loại thuốc đó”.
“Lần đầu tiên Hà Nại đưa thuốc sao em lại tin hắn?” Lục Bắc Thần cực kỳ lý trí.
Lục Bắc Thâm cười khổ, “Em có sự lựa chọn sao? Lúc đó em rất đau khổ. Anh ta nói có lẽ anh ta có cách trị được bệnh của em, muốn em có thể khỏe lại, em không muốn trở thành kẻ tàn phế, em chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh ta”.
“Uống thuốc vào em nói nhìn thấy ảo giác, là ảo giác gì?”
Lục Bắc Thâm đăm chiêu, “Giống như có một con người khác của em sống trên đời này. Thân phận của em cũng không còn là Lục Bắc Thâm nữa, mà là một viên chức hèn mọn. Em rất nghèo, ngày ngày sống trong cuộc sống khủng hoảng. Cho tới một ngày, em gia nhập vào một tổ chức, trong tổ chức đó toàn là những người nhỏ bé mất đi niềm tin và mục tiêu như em. Người đứng đầu tổ chức được mọi người gọi là Vu Linh. Mỗi lần người ấy xuất hiện đều tặng quà cho chúng em, để chúng em quên đi những tàn nhẫn và bi thương của thực tại”.
Lục Bắc Thần tỉ mỉ lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Nhớ tới cuốn nhật ký của bốn nạn nhân trước đó rồi lại nghe Lục Bắc Thâm nói những lời này, anh cảm thấy giống đến kỳ lạ.
“Cứ như vậy, mỗi ngày em đều sống một cuộc sống như vậy, như một kẻ du đãng, lại giống như một kẻ ăn mày, ai ai cũng có thể chê bai em, ghét bỏ em, chỉ có ở chỗ Vu Linh em mới tìm được cảm giác tồn tại.” Lục Bắc Thâm run rẩy, “Giống như đã trải qua rất nhiều năm, dần dần người trong tổ chức càng ngày càng ít đi. Họ đã đi đâu em không hề hay biết, nhưng em cảm thấy sợ hãi, muốn trốn thoát, nhưng mất đi món quà của Vu Linh em sẽ đánh mất tất cả. Em đã bị Vu Linh kiểm soát, hắn bắt em làm chuyện nguy hiểm, phạm pháp. Em không thể không nghe lời hắn, thế nên cứ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, em sống trong bóng tối và tuyệt vọng”.
Như có một cơn bão tố tràn qua cõi lòng Lục Bắc Thần, nhưng anh vẫn gắng kiềm chế, hạ thấp giọng hỏi: “Loại hoang tưởng này sẽ xuất hiện sau bao lâu dùng thuốc? Xuất hiện rồi thì duy trì trong khoảng thời gian bao lâu?”.
“Khoảng mười mấy phút sau khi dùng thuốc thì xuất hiện.” Lục Bắc Thâm nói, “Hai năm trước khi dùng thuốc thì ảo giác duy trì khoảng mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ thì duy trì mấy tiếng đồng hồ, thời gian càng ngày càng ngắn”.
Lục Bắc Thần hồi tưởng lại. Tối qua sau khi Lục Bắc Thâm dùng thuốc thì đã mất đi ý thức. Bác sỹ nói nó quá mệt nên ngủ mà thôi. Khi ấy anh cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại hóa ra lúc đó không phải Bắc Thâm ngủ mà đang chìm vào những mộng tưởng do thuốc tạo ra, giống một giấc mơ nhưng giấc mơ này lại quá thật. Anh không nói một lời, chỉ chìm vào suy nghĩ, tới tận đầu lọc cháy vào tay mới tỉnh lại, vội vàng dập tắt.
Nếu Hà Nại là một thành viên tham gia điều chế, vậy thì ắt sẽ phải tiến hành ghi chép các phản ứng lâm sàng của Bắc Thâm, chính là cuốn sổ hôm qua hắn lấy ra, trước mắt đang ở trong tay La Trì. Nhưng bây giờ Lục Bắc Thần đang nghĩ tới một chuyện khác. Bắc Thâm nói thời gian duy trì ảo giác hiện tại ngắn hơn quá khứ, vậy thì chứng tỏ Hà Nại đang không ngừng cải tiến thành phần và tỷ lệ thuốc, cũng tức là loại thuóc này nói không chừng thật sự có thể trị được chứng động kinh của Bắc Thâm…
~Hết~