Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 361: Hôn đi

Cái ngày mà Diêm vương lão gia cũng muốn nghỉ ngơi, dĩ nhiên không ai chịu phẫu thuật vào 30 Tết, lại thêm việc phẫu thuật có sự nguy hiểm nhất định nên người nhà càng cố chấp. Cố Sơ đã qua giờ mỏi mệt, ngồi trên sofa trong phòng làm việc của Cố Khải Mân, tay ôm một cốc nước nóng, trong đầu chỉ toàn phương án phẫu thuật. Tiêu Tiếu Tiếu ngồi đối diện cô, chống đầu suy nghĩ rất lâu rồi hỏi Cố Sơ: “Cậu cho là nên phẫu thuật?”

Cố Sơ gật đầu.

Tiêu Tiếu Tiếu nhìn về phía Cố Khải Mân bên cửa sổ. Cố Khải Mân nghe xong quay người lại nhìn Cố Sơ: “Muốn phẫu thuật lần hai trước hết phải ức chế được biến chứng của bệnh nhân. Phương án tuy hay nhưng chỉ cần sai sót tích tắc bệnh nhân có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.”

“Thế nên em mới phản đối tiến hành phẫu thuật gây mê hoàn toàn.” Cố Sơ nói: “Bắt buộc phải giữ cho bệnh nhân tỉnh táo.”

“Như vậy càng nguy hiểm hơn.”

“Nhưng nếu không làm như vậy, bệnh nhân có thể sẽ thật sự không bao giờ tỉnh lại nữa.” Cố Sơ tranh cãi với Cố Khải Mân.

Tiêu Tiếu Tiếu thở dài: “Vấn đề bây giờ là người nhà bệnh nhân hoàn toàn không muốn phẫu thuật vì mức độ nguy hiểm của nó quá lớn.”

“Không làm phẫu thuật thì chỉ có một kết cục là đợi chết.” Cố Sơ cả đêm không ngủ, tâm tình có chút bực dọc: “Chỉ cần còn một tia hy vọng, dĩ nhiên phải giành giật. Tớ thật không hiểu họ do dự chuyện gì.”

“Đừng nói vậy, người nhà bệnh nhân chắc chắn cũng rất bối rối, hơn nữa hôm nay còn là giao thừa.” Tiêu Tiếu Tiếu vỗ vỗ tay cô.

Cố Sơ không nói nữa.

Cố Khải Mân nhìn giờ, quay đầu nói với Cố Sơ: “Thái độ của bệnh viện là khuyên nên phẫu thuật nhưng quyết định là ở người nhà bệnh nhân. Cố Sơ, em quay về nghỉ ngơi đi.”

Cố Sơ gật đầu, cô chủ yếu tham gia bàn bạc phương án còn lên bàn mổ đều dựa vào Cố Khải Mân và Tiêu Tiếu Tiếu. Tới đây cô đã hết nhiệm vụ. Trở về phòng nghỉ, cô mới phát hiện ra di động có không ít cuộc gọi nhỡ. Cố Tư gọi hai cuộc, còn lại đều là của Lục Bắc Thần.

Cô gọi lại ngay cho Lục Bắc Thần, đầu kia mãi không nhận máy. Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ, gọi thêm mấy cuộc vẫn như vậy. Cô bèn gọi lại cho Cố Tư. Cố Tư không có việc gì gấp, chỉ hỏi cô mấy giờ có thể về được Quỳnh Châu. Cố Sơ một bên nghĩ chuyện của Lục Bắc Thần, một bên nhớ tới bệnh nhân, ngập ngừng rất lâu rồi báo đại khái tối sẽ tới.

Cô thay quần áo rồi trở về nhà Tây.

Trước khi vào nhà, cô nghĩ phải gọi thêm cho Lục Bắc Thần mấy cuộc mới được, có khi vụ án chưa xong anh không về được? Hoặc là anh đang trên đường trở về Thượng Hải rồi? Hành lý về đón Tết đã được sắp xong, nếu anh thật sự không quay về, cô cũng đành về Quỳnh Châu trước.

Ai ngờ cô vừa bước vào cửa thì nhìn thấy chiếc vali bằng da màu đen dựng trong phòng khách!

Ngẩn người trong giây phút, trong lòng như có một bông pháo hoa đang nở tung, niềm vui lóe lên.

Đóng cửa lại, cô đi nhanh vào trong phòng khách, chỉ thấy trên tay vịn sofa được khoác bừa chiếc áo dạ nam giới, đồng hồ và chìa khóa xe để trên mặt bàn, đều là của Lục Bắc Thần. Con tim nhanh chóng sôi sục, hưng phấn thay thế toàn bộ những mệt mỏi và bực bội dọc đường. Cô vào phòng thay đồ, có áo và quần dài anh thay ra, trong phòng tắm vẫn còn vương chút hơi nóng…

Cô lao như bay vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, động tác vô thức trở nên nhẹ nhàng.

Trong phòng ngủ rất tối, lớp rèm cửa dày cộp che kín khung cảnh ngoài cửa sổ. Ánh sáng ngoài hành lang hắt một chút vào phòng, đan cài với những tia sáng mờ mờ đang trôi nổi bên trong. Cô nhìn thấy anh ngay, anh nằm trên giường, nhắm mắt lại, giống như đã ngủ.

Bên ngoài vì tuyết rơi nên rất lạnh, trong phòng lại ấm áp tĩnh mịch lạ thường, còn ngập đầy mùi hương trên cơ thể người đàn ông. Mùi thuốc diệt khuẩn thoang thoảng ấy là điều quen thuộc cô lưu luyến. Cố Sơ rón rén bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường.

Anh cứ thể lẳng lặng quay về, tự nhiên trở lại căn nhà Tây, tắm rửa, thay quần áo ở nhà rồi say ngủ trên chiếc giường này. Tóc anh còn chưa khô đã ngủ rồi, có lẽ vì anh quá mệt, nếu không với thói quen thính ngủ của anh đã sớm nghe thấy tiếng chuông di động ngoài phòng khách rồi.

Lần trước lúc ra đi, anh nói muộn nhất là tết âm. Bây giờ anh trở về đúng ngày 30, phải chăng có nghĩa là vụ án đã kết thúc?

Ở nhà có anh luôn tốt đẹp, giống như không cần phải lo lắng gì hết, không cần phải suy tính gì hết.

Cố Sơ nhẹ nhàng lại gần anh, dịu dàng dựa lên ngực anh. Anh ngủ rất say, hơi thở sâu và đều, lồng ngực rắn chức phập phồng theo từng nhịp thở. Cô bất chợt giơ ngón tay ra vẽ lại từng đường nét, từng múi cơ tráng kiện, không nhịn được cười ngây ngô. Trước đây đi ngủ anh có thói quen mặc quần áo, giờ thì hay rồi, thẳng thừng để trần nửa người. Cô thừa nhận mình hơi háo sắc, chỉ nhìn nửa người trên của anh thôi đã liên tưởng xa xôi rồi…

Rồi lại sợ đánh thức anh, cô chỉ có thể tham lam ôm lấy anh.

Ngực anh thật ấm áp.

Ngón tay cô chạm từ bả vai tới khuỷu tay…

Bỗng đâu, những hình ảnh quyến luyến nhảy vọt ra, lướt nhanh qua đầu.

Dưới ánh đèn, da thịt người đàn ông nổi bật, trơn nhẵn. Anh chỉ dùng một cánh tay là đủ để giữ chặt cô. Bên ngoài vẻ nam thần xa rời dục vọng, lúc anh động tình sẽ khiến cô khó mà tự kiềm chế. Dịu dàng là anh, cường thế cũng là anh. Những hơi thở ồm ồm vọng bên tai, từng lời nói đủ khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, mỗi lần nhớ lại cõi lòng cô lại bỏng rát.

Mọi người chỉ biết anh lãnh đạm cao ngạo, nhưng mình cô mới biết trong chuyện nam nữ anh nhiệt tình bao nhiêu. Cô say đắm sự bộc phát và mạnh mẽ của anh, như một con chiến mã, khiến cô run sợ phục tùng.

Cố Sơ chợt bưng hai má, đứng dậy, quả tim bé nhỏ đang đập thình thịch không ngớt: Cố Sơ ơi Cố Sơ, mày có tiền đồ chút đi, đừng có háo sắc vậy.

Nhưng lại có một thanh âm từ tận đáy lòng vang lên, quả trách suy nghĩ ban nãy: Mỹ nam giữa đường, muốn không háo sắc cũng khó, hôn anh ấy đi!

Hai mắt gian xảo của Cố Sơ nhìn chăm chăm gương mặt tuấn tú của Lục Bắc Thần, mỹ miều quá… lại còn bao lâu rồi không gặp. ‘Tiểu gian tà’ trong cô cuối cùng cũng chèn ép được ‘hiền lương thục đức’. Cô sát lại gần anh, bất chợt hôn trộm lên môi anh.

Ừm…

Lớp râu mới cọ vào cằm khiến cô hơi ngứa. Sức mạnh ‘tàn phá’ của cô được kiểm soát rất tốt, vừa đủ để thỏa mãn suy nghĩ ‘trộm hương cắp ngọc’ lại không khiến anh thức giấc. Cô quyến luyến bịn rịn, chấm lên môi anh nói: “Tiểu Lục Tử, đợi khi nào anh dậy, để xem bổn cung phạt anh thế nào.”



Quay trở lại phòng khách, cô định nhân lúc anh nghi ngơi để dọn dẹp đồ đạc. Đã nói năm mới về Quỳnh Châu đón Tết, mấy món đồ mua tặng dì phải bọc cẩn thận. Lúc vào bếp lấy đồ cô lại nhìn thấy không ít hộp quà, đồ dùng hay đồ ăn đều vô cùng cao cấp. Cố Sơ mím môi cười, chắc là Lục Bắc Thần mua, định mang về Quỳnh Châu. Trước đây cô cảm thấy người có IQ cao thì EQ thấp, giống như Ngữ Cảnh vậy. Thật không ngờ Lục Bắc Thần vẫn có cách để lôi kéo dì.

Lại nhớ tới những lời dì nói trước đây, lòng cô ít nhiều nặng hơn.

Lục Bắc Thần từng nhắc tới chuyện kết hôn nhưng anh chưa bao giờ nói đưa cô tới gặp bố mẹ. Mà chuyện này cô không thể nào mở lời được, thế nhưng phía dì phải ăn nói làm sao? Lần gặp mặt này dì liệu có hỏi thẳng không? Cô sợ nhất là điểm này.

Một giờ chiều, tuyết lại rơi, hôm nay ngay cả một Thượng Hải trước giờ không có tuyết cũng trắng trời, đúng là một điềm tốt. Tuyết không lớn, lặng lẽ rơi. Vẫn còn sớm, Cố Sơ cũng không vội gọi Lục Bắc Thần mà thu dọn luôn cả đồ đạc của anh. Lúc lấy cặp tài liệu, cô thấy nặng trình trịch, mở ra xem thì thấy một tập hồ sơ dày cộp.

Cố Sơ tò mò lật giờ rồi đứng người.

Bộ hồ sơ được đánh dấu thời gian, tên là Vụ án rối gỗ đèn xanh.

Cô chấn động, quả nhiên là kết án rồi!

Cô tính sơ sơ thời gian, từ lúc phát hiện vụ án tới lúc kết án rồi thầm kinh ngạc, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi cũng coi như phá án thần tốc rồi.

Cầm một bộ hồ sơ như vậy trong tay, nói cô không quan tâm là giả. Cô đang cầm toàn bộ tình tiết vụ án. Mặc dù hồ sơ của Lục Bắc Thần nhất định nghiêng về hướng nghiên cứu pháp y nhưng tình tiết thì vẫn luôn tỉ mỉ. Cố Sơ xoa tay, suy nghĩ, cuối cùng vẫn lật giở trang đầu tiên…

Đây là một vụ án rối rắm phức tạp nhưng lại khiến người ta rùng mình. Cố sơ thề rằng mình chỉ liếc trang đầu tiên, ai ngờ trong vô thức cô đã lật tiếp trang thứ hai rồi thứ ba…



Ở Trung Quốc có những thôn làng mà bên ngoài không biết đến. Mà những thôn làng này lại mang tập tục và văn hóa của riêng mình, không ai biết cũng không tiết lộ ra ngoài. Thôn Tần là một ví dụ như vậy.

Thôn Tần còn được gọi là ‘thôn tang lễ’, chủ yếu làm đèn xanh, tôn sùng văn hóa luân hồi. Những người dân trong thôn này luôn tin tưởng rằng con người ta có kiếp trước kiếp sau, con người chết đi có thể luân hồi. Quách Hương Vân sinh ra ở thôn Tần, từ sớm đã được gả cho một thợ làm đèn xanh có tay nghề giỏi nhất thôn, Lưu Thạch. Tay nghề của Lưu Thạch được tổ tiên truyền lại, người cả thôn cộng vào cũng không làm được cây đèn vừa đẹp vừa chắc như Lưu Thạch. Thời buổi đó ở Trung Quốc chưa phát triển như bây giờ, con người ta rất tôn kính và kiêng sợ chuyện ma chay, không dám bất kính chút nào, gia đình Quách Hương Vân cũng kiếm được không ít tiền.

Trong khoảng thời gian này, Quách Hương Vân sinh được hai cô con gái, con lớn tên là Mục Thanh Tuyết, con thứ hai tên là Mục Thanh Liên. Theo lý mà nói nhà có hai cô công chúa là chuyện vui, ai dè không chỉ mình Lưu Thạch trọng nam khinh nữ mà ngay cả Quách Hương Vân cũng vậy. Lưu Thạch từ sáng tới tối chửi mắng Quách Hương Vân, lúc không vui thì đi đánh bạc. Hàng ngày ngoài việc làm đèn xanh ra, Quách Hương Vân chỉ còn biết thở dài, nếu không cũng là lau nước mắt.

Lưu Thạch nhiễm thói cờ bạc, nhà có chút vốn liếng chẳng mấy chốc đã sạch bách. Như thế, cuộc sống của Quách Hương Vân càng thêm khó khăn. Lưu Thạch bắt đầu đánh chửi, ép bà ta sinh con trai, nhưng cũng không biết nguyên nhân tại ai, tóm lại cái bụng của Quách Hương Vân cũng không phình ra được. Tình hình gia đình càng lúc càng xấu, cuối cùng có một ngày, Lưu Thạch phấn khởi quay về nhà, nói với Quách Hương Vân: Chúng ta giàu to rồi.

Cái giá của tiền bạc là đẻ thuê.

Có một người giàu có, vợ ông ta sức khỏe không tốt, nếu mang thai sẽ gặp nguy hiểm. Ông ta rất yêu vợ, suy tính kỹ càng cuối cùng quyết định tìm người đẻ thuê. Điều kiện của ông ta rất đơn giản, nói trắng ra chính là muốn mượn một cái tử cung, bỏ trứng và tinh trùng của hai người họ vào. Thế nên người phụ nữ đẻ thuê trước tiên phải có sức khỏe tốt, trẻ trung và chưa từng sinh con.

Người giàu có thế nào cũng có bà con thân thích khó nghèo, còn người nghèo rớt mùng tới đến đâu cũng tìm được một người thân thích có tiếng nói. Tóm lại, qua những mối quan hệ, chuyện này tới tai Lưu Thạch, hắn nghĩ cách dùng vợ mình.

Quách Hương Vân sống chết không đồng ý. Lưu Thạch vừa đánh vừa chửi: Có bắt mày sinh con với ông ta đâu, chỉ mượn cái bụng của mày thôi là chúng ta có tiền triệu. Mày không đi, ông đánh chết mày!

Hết cách, Quách Hương Vân đành phải đồng ý.

Nhưng chuyện đẻ mướn chung quy cũng chẳng vẻ vang gì, Lưu Thạch bèn nói dối rằng Quách Hương Vân là một người bà con xa của hắn, lại sợ đối phương điều tra triệt để, hắn cho hai đứa con gái làm con của một người bà con khác. Đối phương cũng hiểu chuyện này không tiện gióng trông khua chiêng nên cũng không tìm hiểu quá sâu về thân thế của Quách Hương Vân. Bà ta đẻ hai cô con gái là đẻ tự nhiên, lại còn trẻ nên hồi phục sức khỏe đặc biệt tốt, thêm nữa cũng xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy giống một cô gái vừa trưởng thành, không khiến cho người nhà giàu kia sinh nghi.

Người nhà giàu đó chính là bố của Thịnh Thiên Vỹ, và người vợ sức khỏe không tốt kia chính là Tưởng Lăng.

Quách Hương Vân được đón tới Nội Mông, chuyện này được tiến hành kín đáo, người biết chỉ có ông bà Thịnh, Quách Hương Vân, Lưu Thạch và người trung gian. Bà Thịnh chỉ biết có một người phụ nữ đẻ thuê nhưng chưa từng gặp mặt Quách Hương Vân, tâm lý này rất dễ hiểu.

Vậy mà sự việc không đơn giản như vậy, lần đầu tiên nuôi dưỡng phôi thai thất bại, hai ông bà Thịnh tiến hành lần thứ hai, nhưng cũng không thành công. Ông Thịnh bèn nảy ra suy nghĩ khác, dĩ nhiên quyết định này được giấu Tưởng Lăng. Ông ta và Quách Hương Vân quan hệ, không lâu sau, Quách Hương Vân có thai, ông Thịnh nói dối là đẻ thuê thành công. Mười tháng sau, đứa trẻ đủ ngày đủ tháng chào đời, là một cậu con trai. Ông Thịnh cho Quách Hương Vân một số tiền lớn, bảo bà ta rời đi.

Quách Hương Vân trở về thôn Tần, sau khi Lưu Thạch cầm được tiền, còn biết Quách Hương Vân sinh cho người nhà giàu kia một cậu con trai thì tâm lý trở nên xiên xẹo, càng đày đọa Quách Hương Vân thảm khốc hơn. Quách Hương Vân mang thai lần thứ ba nhưng bào thai này vẫn không làm Lưu Thạch vừa lòng, vẫn là một cô con gái, đặt tên Mục Thanh Đăng. Càng ngày Lưu Thạch đối xử với mẹ con Quách Hương Vân càng chẳng ra sao, cộng thêm việc ngày nào cũng ra ngoài cờ bạc, cuối cùng còn nảy sinh ý định bán Thanh Đăng đi để lấy tiền. Cuối cùng, Quách Hương Vân dẫn Thanh Đăng chạy trốn.

Bà ta cầm theo số tiền còn lại đi tới Nội Mông, sau khi tìm được ông Thịnh thì khổ sở van xin còn thề sẽ vĩnh viễn không nói ra bí mật đẻ thuê. Ông Thịnh thấy họ đáng thương bèn mềm lòng đồng ý. Sau khi vào làm nhà họ Thịnh, Quách Hương Vân rất biết bổn phận, chẳng mấy chốc đã có được sự tín nhiệm của Tưởng Lăng. Thanh Đăng từ nhỏ lớn lên trong nhà họ Thịnh, vì chỉ kém Thịnh Thiên Vỹ một tuổi nên hai đứa thân nhau như anh em.

Chưa đầy hai năm, Quách Hương Vân càng thêm nhớ hai đứa con gái của mình, nghe ngóng qua lại mới biết năm đó hai người bà con nhận nuôi chúng trước sau đều đã chuyển nhà, bặt vô âm tín. Khi muốn tìm Lưu Thạch thì được biết hắn nợ tiền cờ bạc bị người ta đánh chết. Quách Hương Vân dĩ nhiên không dám tìm ông Thịnh nhờ tìm giúp con gái, thế nên âm thầm tìm kiếm, tới tận khi Thanh Đăng năm tuổi bà ta mới liên lạc được với hai cô con gái kia.

Thì ra hai người họ sau đó đã được người bà con đưa tới trại trẻ mồ côi, được hai gia đình nhận nuôi. Mục Thanh Tuyết coi như tốt số, bố mẹ nuôi rất tốt với con bé. Mục Thanh Liên thì không may mắn như vậy, sau khi bố mẹ nuôi qua đời nó được đưa trở lại trại trẻ mồ côi, tới tận khi Quách Hương Vân tìm được. Mà lúc đó chúng đã đổi tên thành Tề Tuyết, Thích Kiều Kiều.

Quách Hương Vân ở nhà họ Thịnh chăm chỉ cực nhọc, cũng chưa bao giờ tiết lộ thân phận thực sự trước mặt Thịnh Thiên Vỹ, điều này khiến ông Thịnh cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Còn phía sau, Quách Hương Vân âm thầm dùng tiền tiết kiệm của mình chu cấp cho Mục Thanh Liên đi học rồi đi làm. Hai cô con gái cũng hiếu thuận, năm đó tuy chúng còn nhỏ nhưng cũng đã nhớ chuyện, biết rõ nỗi khó xử của mẹ. Mục Thanh Tuyết được giáo dục tốt nên dễ tìm việc, sau khi ổn định việc làm thì giúp em gái Mục Thanh Liên đổi công việc, lúc ấy Quách Hương Vân mới an lòng.

Mục Thanh Đăng từ nhỏ đã được Tưởng Lăng yêu quý, sau khi tốt nghiệp liền vào tập đoàn Viễn Thăng, làm trợ lý bên cạnh ông Thịnh. Nó thông minh tài giỏi, lại xinh đẹp, dần dần, tình cảm với Thịnh Thiên Vỹ cũng có sự thay đổi.

Sau khi biết hai đứa yêu nhau, ông Thịnh cực kỳ phẫn nộ, ngầm trách mắng Quách Hương Vân, ép bà ta mang con gái rời khỏi nhà họ Thịnh. Quách Hương Vân không thể thanh minh, cả đời này tâm tư của bà ta dồn cả vào nhà họ Thịnh, đặt hết lên Thịnh Thiên Vỹ. Mặc dù bà ta không thể nói ra bí mật nhưng ở trong lòng bà ta, Thịnh Thiên Vỹ chính là con trai mình, bắt bà ta rời xa làm sao có thể? Bà ta bèn ra lệnh cho Mục Thanh Đăng cắt đứt, nhưng Mục Thanh Đăng đâu có biết chuyện gì? Sống chết cô cũng không chia tay với Thịnh Thiên Vỹ. Chuyện này ầm ĩ tới tai Tưởng Lăng. Tưởng Lăng quý mến Mục Thanh Đăng, bèn khuyên ông Thịnh tác thành cho hai đứa, ông Thịnh càng nổi trận lôi đình.

Khoảng thời gian đó, Thịnh Thiên Vỹ đã làm việc ở tập đoàn, từ trên xuống dưới trong công ty không ai không biết Thịnh Thiên Vỹ chiều Mục Thanh Đăng đến thế nào, đối xử với cô như em gái, còn giống như người yêu, việc gì cũng nhường nhịn, thậm chí có những tài liệu toàn là Mục Thanh Đăng ký thay. Sau khi Tưởng Lăng biết được chuyện này đã nạt hành vi hoang đường của Thịnh Thiên Vỹ. Quách Hương Vân biết được càng sửng sốt, đã tát Mục Thanh Đăng.

Thịnh Thiên Vỹ không nghe lời khuyên nhủ, cộng thêm việc Mục Thanh Đăng giả mạo chữ ký của anh đã ầm ĩ khắp công ty, ông Thịnh trong cơn tức giận đã có suy nghĩ động vào tài chính. Quách Hương Vân tuy không hiểu chuyện làm ăn nhưng cũng biết ông Thịnh có ý hạn chế thực quyền của Thịnh Thiên Vỹ, trong lúc gấp gáp, bà ta nảy sinh ý định giết người.

Phía Mục Thanh Đăng lại có một cô bạn rất thân thiết, Mi Thủ. Sau khi ông Thịnh đình chỉ chức vụ trợ lý tổng giám đốc của cô, Mi Thủ liền trở thành người trợ lý thứ hai của Thịnh Thiên Vỹ. Hai người không có chuyện gì không tâm sự, cô còn thường xuyên làm đèn xanh cho cô ấy chơi, thế nên Mi Thủ cũng theo Mục Thanh Đăng học cách làm đèn xanh. Chuyện của cô và Thịnh Thiên Vỹ xì xào khắp công ty, Mục Thanh Đăng thường tìm Mi Thủ kể khổ. Lúc ấy Mi Thủ đã có một cậu bạn trai đang tính chuyện cưới xin, Thẩm Cường. Thẩm Cường là dân kỹ thuật, vốn là người biết bổn phận nhưng vì có một đám cưới hoành tráng đã ngầm giật dây tài vụ của công ty, lợi dụng cổ phiếu tiền bạc của công ty, muốn định kiếm một quả, không ngờ phải đền.

Tài vụ xuất hiện lỗ hổng lớn, nếu không lấp kịp thì phải đối mặt với cảnh vào tù. Mà đúng lúc này, Mi Thủ biết một bí mật kinh thiên động địa. Bí mật này liên quan tới thân thế của Thịnh Thiên Vỹ!

Một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, cuối cùng Mi Thủ đã phản bội bạn bè. Cô ta lợi dụng bí mật Thịnh Thiên Vỹ và Mục Thanh Đăng là anh em ruột để uy hiếp Thanh Đăng, bắt cô mở két của Thịnh Thiên Vỹ. Mục Thanh Đăng không chịu, hai người ba lần bốn lượt cãi vã rồi xô xát. Mi Thủ sẩy tay giết chết Mục Thanh Đăng, mà cảnh này lại bị Mục Thanh Liên tới nhà tìm vô tình bắt gặp. Mục Thanh Liên từ nhỏ số phận đã long đong, sớm nhìn thấu thế gian bạc bẽo. So với Mục Thanh Tuyết và Mục Thanh Đăng, tính tình Mục Thanh Liên lạnh nhạt, tuyệt tình hơn. Sau khi chứng kiến, Mục Thanh Liên tàn nhẫn giết chết Mi Thủ.

Tối đó có rất nhiều chuyện.

Vì Thịnh Thiên Vỹ cãi ngang, ông Thịnh giận quá phải nhập viện. Mà chính trước lúc ông Thịnh ngã xuống, ông ta đã uống tách trà Quách Hương Vân bưng lên, bên trong có bỏ một lượng bột lạc. Ông Thịnh không uống được bột lạc, dù chỉ là một chút xíu, vì dị ứng rồi khiến bệnh tim tái phát mà chết.

Dĩ nhiên, Quách Hương Vân là người kỳ cựu trong nhà họ Thịnh, quá hiểu phải làm sao để mọi chuyện kín kẽ. Quả nhiên, không ai nghi ngờ bà ta. Chỉ có điều bà ta không ngờ rằng một số nhân viên lão thành trong công ty lại đem tội lỗi đổ lên đầu Thịnh Thiên Vỹ. Trong lúc hỗn loạn, Quách Hương Vân đi tìm Mục Thanh Đăng, không ngờ chỉ nhìn thấy hai thi thể bê bết máu, một trong số đó là con gái mình.

Quách Hương Vân phát điên.



Đọc tới đây, Cố Sơ chợt rùng mình, rời mắt khỏi tập hồ sơ, nhưng trong đầu vẫn ngập đầy máu tươi, cả hơi thở cũng đầy vị tanh. Cảm giác lạnh lẽo theo hô hấp len lỏi vào tận trái tim. Cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn ngoài trời tuyết trắng phau, cõi lòng bỗng bí bách.

Trong hồ sơ miêu tả chi tiết quá trình Mục Thanh Liên giết người. Đây là lời khai mà Mục Thanh Liên, cũng tức là Thích Kiều Kiều chủ động khai nhận. Thủ đoạn giết Mi Thủ của cô ta cực kỳ man rợ. Trước tiên là thắt cổ tới chết, sau đó giải phẫu xác. Từ điểm này có thể nhận ra thật ra từ lâu tâm lý Mục Thanh Liên đã tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Nói theo cách của cô ta thì: Chúng tôi từ nhỏ đã bị ức hiếp, bây giờ không thể để ai ức hiếp nữa.

Phải, vì không muốn bị ức hiếp có thể giết người. Tuổi còn trẻ mà việc giết người với cô ta chỉ như chuyện nhỏ. Đối mặt với người mẹ đã điên, cô ta không gấp gáp không hoang mang, dựng một nồi nước lớn, ném xác của Mi Thủ vào trong, đun đúng hai ngày hai đêm cho tới khi xương mềm nhũn, bỏ vào miệng là tan. Cô ta gọi điện cho Mục Thanh Tuyết tới rồi múc cho Quách Hương Vân một bát canh.

Còn Mục Thanh Tuyết trong quá trình uống, tới khi uống phải một miếng móng tay mới biết chân tướng sự thật.

Dạ dày Cố Sơ cuộn trào, ăn thịt người!

Đúng, đây là cách hủy xác tốt nhất.

Tâm lý phải lệch lạc đến mức nào mới làm hành động này?

Cố Sơ ôm hai vai, sắc mặt nhợt nhạt. Cô quay trở về sofa, cầm hồ sơ lên. Lúc này, cô dường như ngửi thấy mùi máu.

“Mục Thanh Liên, tức là Thích Kiều Kiều, từ nhỏ đã hận mẹ mình.” Giọng nói của Lục Bắc Thần bất thình lình vang lên.

Cố Sơ giật thót.

Vốn đang đọc một vụ án máu me, còn đề cập tới quá trình giết người và ăn thịt người, chuyện này đã khiến người ta khiếp sợ, giọng nói đột ngột như hồn ma của anh quả thực khiến Cố Sơ hết hồn hết vía. Cô buông thõng tay, tập hồ sơ rơi ‘bộp’ xuống đất…