Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 320: Người đầu tiên cũng là người cuối cùng

Có thể nói rằng Chloe đã vung tiền như rác, bao cả một quán bar cho Lục Bắc Thần, đủ các loại rượu ngon được vận chuyển tới bằng đường hàng không, mùi rượu tràn ngập mọi nơi, còn mời sáu đầu bếp danh tiếng phụ trách từ món khai vị tới món chính, món canh, điểm tâm sau bữa ăn, tổ chức dưới dạng tiệc buffet. Hoa tươi bày khắp hội trường, mọi bàn ghế trong quán bar đều được trải một lớp khăn trải bàn bằng lụa trắng. Khoa trương hơn nữa là ngoài cửa quán bar cũng đẩy mười hai cây pháo chào mừng, chỉ đợi tới giây phút thổi tắt nên là bùng nổ cả đêm đen.

So với màn vung tay của Chloe, Cố Sơ bỗng chốc cảm thấy mình kém vô cùng, chỉ đặt một nhà hàng ở trên mạng, cụ thể nó ra sao cũng không biết rõ. Nhưng cô đã nghĩ nát óc, đã phát huy những tế bào lãng mạn mạnh mẽ nhất của bản thân mà vẫn không bằng một phần mười Chloe. Nhìn cả quán bar rực rỡ, Cố Sơ bỗng không hiểu, Chloe đã gần như thay đổi toàn bộ diện mạo cho quán bar, thoạt nhìn còn tưởng là tiệc cưới. Nhưng La Trì đã lộ ra ‘chân tướng’: Nghe nói Chloe thích nhất là náo nhiệt, quán bar là nơi anh ta ra vào nhiều nhất chỉ sau nhà mình.

Nhưng có thể nhận ra đây không hẳn là điều Lục Bắc Thần thích. Anh bị cả đám người vây chặt, hệt như những ngôi sao lấp lánh xung quanh mặt trăng, biểu cảm không phấn khích như Chloe, phần nhiều là bối rối. Nhưng dẫu sao cũng là bữa tiệc sinh nhật người khác cất công chuẩn bị vì anh, anh cũng không thể nói gì. Trong đám đông ấy, giống như La Trì nói, rất nhiều người là đồng nghiệp bên phía Thượng Hải và Bắc Kinh. Bình thường vì vụ án mọi người bị chèn ép tới không thở nổi, vụ trọng án gần đây lại càng khiến thần kinh căng thẳng. Ban đầu La Trì cũng phản đối vì sợ ảnh hưởng tới hình tượng của cảnh sát nhưng một câu nói của Chloe đã ‘chinh phục’ được La Trì.

Anh ta nói: Một là toàn bộ phí tốn chi cho tiệc sinh nhật đều do tôi bỏ ra, không mất một đồng nào của cục cảnh sát; Hai là, tôi tổ chức sinh nhật cho Lục Bắc Thần bằng danh nghĩa cá nhân, còn mọi người là khách do tôi mời tới, thế nên không liên quan đến nghề nghiệp của mọi người; Thứ ba, mọi người là cảnh sát, phải phục vụ cho người dân, nhưng nhìn tình hình của mấy người đi, ai nấy đều căng như dây đàn, nhiệt tình là tốt nhưng căng quá thì dễ đứt, dục tốc bất đạt. Phải thả lỏng một cách thích hợp mới có thể phá án tốt hơn được.

Trong cục cảnh sát có nhiều người trẻ, bình thường công việc quá lu bù cũng không rảnh tới mấy nơi này chơi, các đồng chí quá áp lực cùng lắm cũng chỉ hẹn nhau tới làm vài ly rồi về, đâu có được thoải mái thả lỏng như hôm nay? Thế nên mọi người đều cởi bỏ hết cảnh phục, các cậu thanh niên đều mặc những bộ quần áo tự do nhất, các cô gái thì trang điểm xinh xắn, diện những bộ quần áo đẹp nhất của mình, có rất nhiều người mặc cả những chiếc váy hoa lệ, quên luôn cả tiết trời thu nồng đậm ngoài kia. Đương nhiên, trong số những cô gái vây quanh Lục Bắc Thần còn có cả những người Chloe mời tới, nhìn kỹ sẽ thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.

“Là mấy người mẫu dạo này đang hot, còn cả ngôi sao nữa.” Phan An đi tới, đưa cho Cố Sơ một ly rượu, hất cằm về phía sàn nhảy: “Cô gái mặc áo đỏ kia vừa giành được giải thưởng người mẫu quốc tế. Còn cô gái tóc dài da trắng đó, đẫy đà phết, nghe nói năm nay cũng giành được không ít giải thưởng trong lễ trao giải điện ảnh, là ngôi sao tương lai được không ít đạo diễn để mắt.”

Cố Sơ đón lấy rượu của Phan An, nhìn về phía gần đó mà trong lòng chẳng vui vẻ gì. Phan An là người đã ngắm nhiều loại hoa, hiểu biết không ít về những người và những chuyện trong giới showbiz. Anh ta giới thiệu lần lượt từng người một, lòng Cố Sơ thì đang cuồn cuộn. Hôm nay Lục Bắc Thần là nhân vật chính, bị cả đám vây kín không thể nhúc nhích được. Chloe thì càng nhiệt tình hơn, bày cả một hàng đủ các loại rượu cố nhét vào trong tay Lục Bắc Thần. Ngư Khương vốn tính đã nhiệt tình lại quen biết Chloe đã lâu nên cũng cùng đám người kia quấn bên cạnh Lục Bắc Thần, nói cười vui vẻ.

Ở đây có không ít nam giới, các cảnh sát trẻ cũng không ngồi bàn giấy suốt, một khi ra quân thì không khác gì đại hội thể thao nên ai nấy đều cơ bắp cuồn cuộn, còn Phan An, Chloe hay La Trì dù ngoại hình hay chiều cao cũng đủ thu hút ánh nhìn của người khác. Nhưng đứng giữa một đám đàn ông ưu tú là vậy, Lục Bắc Thần rõ ràng vẫn nổi trội. Anh trở thành tiêu điểm của cả hội trường, phong thái hiên ngang, giống như một người bẩm sinh đã hội tụ đủ mọi hào quang, động tác tao nhã, cho dù chỉ đứng đó ánh mắt nhàn nhạt, nụ cười khẽ khàng cũng tuyệt đối đủ sức khiến người ta không thể rời mắt.

Cảnh này khiến Cố Sơ nhớ tới Lục Bắc Thâm.

Đã có thời gian, cô cũng thích những nơi náo nhiệt như thế này, dẫn cả đám bạn tới quán bar nhảy nhót vui đùa. Đương nhiên khi ấy họ chỉ tìm cái ồn ào, vốn không uống đến say khướt. Lục Bắc Thâm tính tình vốn trầm, mặc dù bình thường có sở thích đua xe cược tiền nhưng không có nghĩa là anh thích quán bar, vì vậy sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương anh rất phản đối cô lại tới đó chơi bời. Cho tới một năm, đến ngày sinh nhật của Tiếu Tiếu, mấy người bạn thân tổ chức tiệc ở quán bar nên cô cũng đi. Lục Bắc Thâm sợ cô uống say nên đi cùng. Lúc đó giữa quán bar xanh đỏ, cô trở thành người bắt mắt nhất, còn Lục Bắc Thâm thì yên tĩnh ngồi một góc, không tham gia, giống như không thuộc phàm trần, xa rời thế tục. Đó vốn là sinh nhật của Tiếu Tiếu, nhưng cô lại bị vây quanh. Điều này cũng khó trách, lúc đó chỉ riêng cái mác cô chủ nhà họ Cố đã đủ khiến một số người cúi đầu nịnh nọt.

Nhưng Lục Bắc Thâm không hòa vào sự náo nhiệt ấy, cũng không chủ động tham gia vào quầng sáng của cô. Anh trầm mặc, nhưng trong bóng tối vẫn có không ít cô gái chủ động tới bắt chuyện. Ngoại hình của anh quá đẹp, ở nơi quán bar, càng là những người đàn ông lạnh lùng và cô độc lại càng hấp dẫn phái nữ.

Lục Bắc Thần cũng giống như Lục Bắc Thâm, mặc dù chẳng muốn hòa vào khung cảnh này nhưng họ vẫn là trung tâm. Chỉ có điều khác biệt hôm nay là sinh nhật Lục Bắc Thần, anh vào vai chính, còn năm xưa Lục Bắc Thâm chỉ là vai phụ, tới coi cô, không để cô uống say mà thôi.

Ngữ Cảnh thấy Cố Sơ trầm mặc, còn tưởng cô cảm thấy bị ghẻ lạnh, giơ tay đẩy gọng kính, nói: “Cố, mấy cô kia có xinh nữa cũng không xinh bằng cô, trong lòng giáo sư Lục cô là quan trọng nhất.”

Cố Sơ mỉm cười: “Cậu đúng là biết ăn nói.” Cô ngước mắt lên nhìn về phía Lục Bắc Thần. Ánh sáng tụ lại trên người anh. Anh đang bị Chloe kéo đi chuốc rượu, ly rượu vang trong tay càng khiến những ngón tay anh thêm gầy và sạch sẽ. Cô lại nói: “Tôi thấy anh ấy sắp bị đám con gái kia dìm chết rồi.”

“Bữa tiệc sinh nhật này Chloe đã chuẩn bị từ trước rồi, nhưng giáo sư Lục đã tuyên bố anh ấy không đón sinh nhật ở Bắc Kinh, thế là Chloe định chuyển cả bữa tiệc tới Thượng Hải. Kết quả lại nhận được tin giáo sư Lục quay về Bắc Kinh.” Ngữ Cảnh cầm ly rượu vang trong tay, nét mặt dễ thương.

Cố Sơ nghe xong câu này mà như vịt nghe sấm, nhíu mày: “Tôi không hiểu ý cậu, sao lại nói là giáo sư Lục quay về Bắc Kinh? Chẳng phải anh ấy vẫn luôn ở Bắc Kinh sao?”

“Vậy là có thể nhận ra giáo sư Lục nhất bên trọng nhất bên khinh rồi.” Phan An nho nhã nhấp một ngụm rượu, đôi mắt đào hoa lại nháy về phía cô gái xinh đẹp phía xa, nói tiếp với Cố Sơ: “Cậu ấy đã đặt vé máy bay quay về Bắc Kinh hôm nay từ lâu rồi, bọn tôi đều đoán ra cậu ấy về vì em. Thứ nhất, hôm nay là ngày thi của em. Thứ hai, một ngày quan trọng như sinh nhật dĩ nhiên phải đón cùng em rồi. Chloe tốn bao công sức, thấy Lục đã quyết tâm hôm nay phải về Thượng Hải nên đã đặt sẵn cả quán bar ở Thượng Hải. Ai mà ngờ được Lục về Thượng Hải rồi lại lộn lại Bắc Kinh. Chloe cũng nghĩa khí lắm, bữa tiệc sinh nhật cũng bị dày vò như thế.”

Cố Sơ thảng thốt, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói: “Ý của các anh là… hôm nay Lục Bắc Thần đã quay về Thượng Hải?”

“Đúng vậy.” Ngữ Cảnh cười hì hì: “Ban đầu chúng tôi đều nghĩ rằng giáo sư Lục sẽ đón sinh nhật ở Thượng Hải, không ngờ anh ấy lại đón cả cô tới Bắc Kinh, chắc là vì sợ Chloe bị hành.”

Trái tim Cố Sơ đập thình thịch, vô thức hỏi: “Anh ấy… về Thượng Hải lúc mấy giờ?”

Ngữ Cảnh ngẫm nghĩ giây lát: “Đi từ sáng thì phải, vé máy bay do Ngư Khương đặt. Tôi thấy giáo sư Lục xuất phát ra sân bay từ sáng rồi, mấy giờ bay thì tôi không rõ lắm. Cô không biết ư?”

Cố Sơ siết chặt ly rượu, rất lâu không nói tiếng nào.

Buổi sáng… Thi xong cô nói chuyện điện thoại với anh, lúc đó anh đang ở sân bay sao?

Hô hấp bỗng dồn dập, không thể nào?

Phan An rất tinh, thấy phản ứng này của Cố Sơ cũng ít nhiều đoán ra một số đầu mối. Anh ta hỏi với vẻ do thám: “Chẳng lẽ cả hai đều không biết hành tung của đối phương trước đó rồi đi lệch nhau? Em tới Bắc Kinh còn cậu ấy về Thượng Hải? Chiều nay bọn anh nhận được tin Lục quay trở lại Bắc Kinh, cũng tức là sau khi biết em đã tới Bắc Kinh, Lục mới lộn về?” Nói xong, anh ta bật tay một cái: “Thế nên Ngữ Cảnh à, cậu nói sai rồi. Lục nào có sợ Chloe bị hành? Cậu ấy sợ Cố Sơ bị hành thôi, thà tự hành mình, đúng là tác phong của cậu ấy đấy, ha ha!”

Ngữ Cảnh chớp chớp mắt, có lẽ lượng thông tin quá lớn nên nhất thời chưa hiểu ra: “Hả?…”

Cố Sơ đứng đực ra đó, đầu óc trong phút chốc bỗng ong ong, không biết vì tiếng nhạc ở đây quá lớn hay vì những lời Phan An nói. Lát sau cô mới nhìn về phía Lục Bắc Thần. Chloe đang nói chuyện với anh, một tay cầm rượu, một tay khoác lên vai anh, chẳng biết nói cái gì mà Lục Bắc Thần cười, nụ cười ấy lại càng thêm mê người dưới ánh đèn rực rỡ như pháo hoa.

Trong lòng bỗng chốc như có một quầng sáng nổ tung, như mừng rỡ lại như kinh ngạc. Đây là một suy nghĩ, một suy nghĩ đã được cô chứng thực. Phải, anh làm một nghề có tính nguy hiểm cao như vậy sao có thể dễ dàng tắt di động? Dù anh có bận thế nào, chỉ cần đang ở Bắc Kinh, sao có chuyện để cô ngồi đợi ở sân bay hai tiếng đồng hồ? Hai tiếng, đủ thời gian cho chuyến hành trình từ Thượng Hải tới Bắc Kinh.

Tại cô không hề hay biết, suy nghĩ ấy để tự cô nghĩ ra là một chuyện, khi được nghe từ một người khác lại mang theo một cảm xúc khác. Cố Sơ chỉ cảm thấy kích động dâng tràn. Đúng thế, anh nhất định đã vội về Thượng Hải, nếu không sao trong cốp lại có vali? Lục Bắc Thần cứ lẳng lặng như thế, thậm chí còn chẳng định nói với cô chuyện này để cô biết. Đây mới giống tác phong làm việc của anh, không giải thích, cũng không oán thán.

La Trì đứng bên cạnh huýt sáo: “Thì ra em và Lục Bắc Thần đi lạc! Đây đúng là một đoạn giai thoại đấy, anh còn tưởng cậu ta về Thượng Hải đón em tới cơ đấy.”

Cố Sơ vẫn còn kích động, lúc chạm ly với họ tay vẫn hơi run.

Chẳng mấy chốc, tiếng Chloe lại bật từ trong mic ra. Anh ta đã uống rượu, gương mặt điển trai trông ửng hồng. “Các vị, hôm nay là sinh nhật của Lục Bắc Thần, người anh em tốt của tôi, giáo sư Lục của tôi, người đàn ông mà tôi khâm phục nhất, yêu quý nhất!”

Cả hội trường huýt sáo, còn Lục Bắc Thần thì mỉm cười khó xử, lắc đầu.

Cố Sơ đứng bên cạnh không khỏi phì cười vì Chloe.

Cánh tay Phan An khoác lên vai Cố Sơ, như đùa như thật: “Xem ra sau này em không những phải đề phòng phụ nữ mà đàn ông cũng phải đề phòng một chút. Cái gương mặt của Lục Bắc Thần là ăn sạch cả đàn ông lẫn phụ nữ đấy.”

Cố Sơ nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười nhìn anh: “Vậy còn anh thì sao? Có phải cũng nảy sinh ý đồ xấu với người đàn ông của em hay không?”

“Giờ em mới biết sao?” Phan An đùa: “Một người kiêu ngạo thanh cao, khả năng vượt trội như anh đây ở lại bên cạnh Lục Bắc Thần là vì cái gì? Chẳng phải vì tình yêu đích thực hay sao?”

La Trì đứng bên cạnh suýt nữa thì phụt rượu ra ngoài.

“Đây mới là đàn ông thẳng đích thực này.” Cố Sơ cười ha ha, vỗ lên bả vai La Trì, rồi còn không quên bồi thêm nhát dao cho Phan An: “Anh nói nghe ghê chết đi được.”

Phan An túm lấy Ngữ Cảnh: “Cậu ấy có thể làm chứng. Trước đây bọn anh đều tưởng Lục Bắc Thần là cong, không thích phụ nữ.”

Cố Sơ lườm nguýt.

Ngữ Cảnh vội thoát ra: “Em không có nghĩ vậy đâu, giáo sư Lục từng có bạn gái, cái cô Lâm đó…”

“Ấy ấy ấy, ăn nói kiểu gì thế hả?” La Trì sợ Cố Sơ nghe thấy sẽ không vui nên lập tức ngắt lời Ngữ Cảnh: “IQ kiểu gì thế hả? Đó mà cũng coi là bạn gái sao? Nhìn Cố Sơ của chúng ta mà xem, khí chất này mới gọi là người ở trong lòng Lục Bắc Thần, tất cả những người khác đều là phù du.”

“Đúng thế, có biết ăn nói không hả?” Phan An đẩy Ngữ Cảnh một cái.

Ngữ Cảnh há hốc miệng, lát sau mới nói: “Cố, ban nãy tôi không có ý đó đâu, tôi…”

Cố Sơ ôm miệng cười.

Bây giờ nhắc đến Lâm Gia Duyệt cô đã không còn phản ứng quá dữ dội nữa. Mặc dù con người Lục Bắc Thần không thích giải thích chuyện riêng tư của mình nhưng bao lâu nay anh đã âm thầm vì cô làm không phải một hai chuyện, cô không mù, có thể cảm nhận được sự tận tâm của anh.

Trên sàn nhảy, Chloe vẫn còn đang huyên thuyên không ngừng. Cố Sơ cảm thấy anh ta hợp đi làm MC hơn, ngoại hình của anh ta đủ để trở thành điểm trội. Cuối cùng Chloe hỏi: “Các bạn có yêu giáo sư Lục không?”

“Yêu!” Đám đông bên dưới đồng thanh lên tiếng, tiếng hét của các cô gái là rõ hơn cả.

“Phải, chúng ta ai cũng yêu giáo sư Lục.” Chloe tặng cho Lục Bắc Thần một nụ hôn gió.

Lục Bắc Thần tay cầm ly rượu, chiếc sơ mi được cắt may vừa vặn tôn lên sống lưng thẳng tắp của anh. Cố Sơ chỉ nhìn được gương mặt nghiêng của anh, anh hình như cười mà hình như không. Ánh mắt của các cô gái bên cạnh đều đang bám riết theo anh. Cố Sơ cảm thấy trái tim mình tối nay trầm luân rất dữ dội. Một người đàn ông như vậy là trung tâm trong mắt của người khác. Còn anh lại hy sinh thời gian sinh nhật của mình chỉ vì mình cô, đi qua đi lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải.

Sau khi khơi dậy bầu không khí, Chloe lại nói: “Sau đây, xin mời nhân vật chính nói mấy câu.”

Bên dưới lại vang lên tiếng reo hò, hòa lẫn cùng tiếng nhạc đủ để khiến đôi tai rung nhức.

Phan An nghe xong lắc đầu: “Dự đoán xem, Lục sẽ không nói đâu.”

“Đúng, giáo sư ghét nhất là phát biểu cảm nghĩ gì đó.” Ngữ Cảnh bổ sung thêm một câu.

Nhưng cả hai người này đều đoán sai. Giữa tiếng vỗ tay, Lục Bắc Thần đã nể mặt Chloe, đi tới phía trước micro. Anh đứng im, ánh sáng tối đi hết, chỉ còn lại tia sáng duy nhất chói lọi nhất chiếu lên người anh. Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên định thâm sâu đủ để khiến người ta nhìn rõ, dưới ánh đèn này, anh như một vị thần, cao không thể với nhưng lại khiến người ta đổ xô vào.

Cố Sơ nhìn đến si mê, trái tim đập thình thịch dữ dội. Cô nghĩ những cô gái có mặt ở đây chắc cũng có cùng cảm nhận. Cô không trách sự chủ động sát gần của họ, chỉ vì Lục Bắc Thần quá xuất sắc.

Lục Bắc Thần đã lên tiếng, điều này khiến Phan An và Ngữ Cảnh đều sửng sốt một phen.

Giọng anh vọng qua micro, vang khắp trong không gian rộng lớn, lại càng thêm trầm ấm, quyến rũ. Anh cảm ơn Chloe, cảm ơn màn mở đầu chào đón ‘dày công và độc đáo’ của các vị khách, sự hài hước hiếm có đã khiến các cô gái phía la hét không ngừng. Sau khi nói xong những lời cảm ơn, Lục Bắc Thần hơi ngừng lại, hội trường yên lặng vài giây.

Không hiểu sao, trái tim Cố Sơ bỗng đập ‘thịch’ một tiếng.

Dưới ánh đèn, ánh mắt Lục Bắc Thần xuyên qua đám đông, khóa chính xác bóng hình Cố Sơ lại, nụ cười trên môi rõ ràng rất êm dịu. Anh đứng trên cao, lại quá nổi bật, thế nên khi anh nhìn xuống ai bên dưới, mọi người đều thấy rõ ràng, rất nhiều người bèn nhìn theo ánh mắt anh.

Cố Sơ bỗng chốc tập trung sự chú ý.

“Tiết tấu khá đấy.” La Trì đứng bên cạnh cô cười ha ha.

Cố Sơ quên cả đáp lời, nhìn thẳng vào mắt Lục Bắc Thần qua đám đông, giống như vượt qua bao thăng trầm. Thứ đang cười là đôi mắt anh, khóe miệng anh, bờ môi anh. Nụ cười của anh như thiên thần, như nụ cười dưới nước, đẹp long lanh. Cô nghe thấy tiếng vọng lại, tới từ sơn cốc, tới từ đáy lòng, run rẩy, lặp lại trong kích động rồi lại lặp lại cùng hạnh phúc. Nụ cười của anh cùng ánh mắt của mọi người như trượt vào đôi mắt cô, như ốc đảo đung đưa giữa sa mạc. Rõ ràng là còn rất nhiều người xung quanh nhưng cô chỉ cảm nhận được hơi thở của anh, nhịp tim của anh, hệt như chúng đang nối liền với hơi thở và trái tim cô vậy. Đôi tim ở sát gần nhau là thế, quấn lấy nhau là thế, vui niềm vui của nhau.

Chỉ có ánh mắt của một người vẫn dán chặt vào Lục Bắc Thần.

Ngư Khương.

Cô ta ở bên âm thầm đau thương. Có lẽ giây phút Lục Bắc Thần ngập ngừng, Ngư Khương đã hiểu rõ tâm tư của anh. Cho dù có náo nhiệt dường nào, trái tim anh vẫn buộc chặt một người con gái. Cô ta nhìn anh, còn anh lại nhìn về phía người con gái ấy.

Lục Bắc Thần lên tiếng một lần nữa: “Tối nay, tôi long trọng giới thiệu với mọi người một người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”

Cả hội trường xôn xao.

Phan An càng huýt sáo khoa trương hơn, lấy bả vai huých Cố Sơ một cái: “Hì hì, nhìn thấy chưa, không giống Lục Bắc Thần mà anh quen chút nào.”

Cố Sơ đã chẳng còn nghe thấy Phan An nói gì từ lâu. Cô vẫn nhìn Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Con tim ấy càng như đang không ngừng nhảy nhót trên cổ họng.

“Cố Sơ, bạn gái của tôi.” Ánh mắt Lục Bắc Thần rực lửa, nhìn cô mải miết: “Đêm nay vì có cô ấy mới càng trở nên ý nghĩa.” Dứt lời, anh giơ tay về phía cô.

Dưới ánh đèn, những ngón tay thon dài của anh cực kỳ đẹp, giơ tay lên trong không trung, vững chãi, an toàn.

Trái tim Cố Sơ lập tức nhảy vọt ra, chỉ cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn mình chăm chú, thậm chí còn sáng hơn cả ánh đèn. Đầu óc cô bỗng trống rỗng, trái tim kia đã nhảy đi đâu mất chẳng thể tìm lại, có lẽ đã bay tới chỗ Lục Bắc Thần từ lâu. La Trì khẽ đẩy cô: “Nghĩ gì vậy? Em là nữ chính đấy, mau đi đi.”

Phan An ở bên cạnh cười trộm: “Lục Bắc Thần này không công khai thì thôi, đã công khai là khiến người ta giật mình, em Cố của chúng ta bị dọa đến ngốc rồi.”

“Sơ Sơ.” Lục Bắc Thần vẫn kiên nhẫn giơ tay về phía cô, đợi cô, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ: “Tới bên anh.”

Đôi chân Cố Sơ bỗng nhúc nhích như bị ma xui quỷ khiến, giống như nghe tiếng triệu hồi của thần linh, tiến về phía trước từng bước một. Đám đông vây kín trước mặt cũng tự động rẽ cho cô một lối đi. Những cô gái hâm mộ Lục Bắc Thần đều quan sát Cố Sơ chẳng mấy vui vẻ, có thất vọng, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, có ngỡ ngàng.

Ngưỡng mộ sự may mắn của cô, ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của cô.

Cứ như thế, Cố Sơ bước lên sàn nhảy, đặt tay mình vào tay Lục Bắc Thần. Anh cười tươi, nắm chặt tay lại, nhẹ nhàng kéo cô tới bên cạnh. Phan An khơi mào vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.

“Giáo sư Lục, tối nay anh làm tổn thương biết bao trái tim pha lê rồi.” Có người trêu đùa.

“Giáo sư Lục, chuyện anh có bạn gái chúng tôi chẳng biết gì cả.”

“Giáo sư Lục, tôi nay còn không cầu hôn gì đó sao?”

Họ nói đến nỗi Cố Sơ đỏ mặt, bối rối đứng bên cạnh anh.

Lục Bắc Thần thấy cô xấu hổ, càng ôm chặt cô vào lòng, khiến dưới sân khấu lại thêm một lần sôi sục. Chloe thấy vậy quyết không tha, lập tức nhào tới, cười xấu xa hỏi: “Giáo sư Lục, tôi thay mặt mọi người xin hỏi cô gái đẹp này là bạn gái thứ mấy của anh rồi?”

Nếu là bình thường, ai dám đặt câu hỏi này cho Lục Bắc Thần? Một khi hỏi thật, đôi mắt Lục Bắc Thần có thể khiến đối phương chết cóng. Nhưng tối nay tâm trạng của anh quả thực rất tốt, không hề giận dữ, chỉ càng siết chặt người con gái trong lòng, thoải mái thỏa mãn tâm lý hóng hớt của Chloe và mọi người.

“Người con gái đầu tiên… cũng là cuối cùng của tôi.”

“Á, không phải chứ…”

“Trời ơi, người đàn ông tốt số một…”

“Trời đất, người đàn ông sao Hỏa trong truyền thuyết?”

“Là mối tình đầu ư? Hiếm có quá đấy!”

Bên dưới như vỡ òa.

Cố Sơ không ngờ anh lại nói vậy, ngẩng phắt lên nhìn anh. Anh cúi đầu nhìn cô, cười vui vẻ, ánh mắt cực kỳ kiên định, không giống như đang nói đùa. Như có hàng ngàn con sóng trào dâng trong lòng cô, đang cuồn cuộn chảy, cô ngây người nhìn anh. Anh nói… cô là người con gái đầu tiên của anh.

Thế còn Lâm Gia Duyệt yêu thương anh, thế còn Ngư Khương say đắm anh…

Còn có biết bao nhiêu năm tháng chênh lệch, chưa từng có người con gái nào đặt dấu chân trong trái tim anh ư?

“Hôn đi!” Chẳng biết ai hét lên, nghe kỹ thì giống như giọng của tên Phan An không sợ thiên hạ đại loạn đó.

Yêu cầu này vừa vang lên bỗng trở thành một con sóng, từng đợt từng đợt ập tới. Mọi người cũng hùa theo.

Cố Sơ lập tức hoàn hồn trở lại, vội cụp mắt xuống, muốn kéo Lục Bắc Thần đi xuống. Cô hiểu rõ anh, ở nơi công cộng anh quan tâm nhất là hình tượng. Ai ngờ cô vừa cúi xuống, Lục Bắc Thần bèn giơ tay ra, chạm lên mặt cô, nâng cao cằm cô lên.

Cô cứ thế giương mắt nhìn Lục Bắc Thần cúi đầu xuống.

Giây phút môi chạm môi, Cố Sơ không còn nghe thấy những tiếng reo hò nữa mà chỉ còn nhịp đập trái tim mình. Nó đã quay trở lại rồi nhưng hình như không còn thuộc về cô. Nó nhảy tưng tưng rất dữ dội, giống như một con thú bị ai giam cầm, đang đập mạnh vào lồng ngực. Hơi thở thanh mát của người đàn ông cuốn lấy hơi thở của cô, quấn bện, lôi kéo, hòa trộn lẫn nhau, đan cài vào nhau.

Anh hôn cô rất sâu, ngay trước mặt mọi người.

Hai tay hai chân cô mềm nhũn, bất lực. Nhưng anh lại ôm chặt hông cô như tiên đoán trước, một tay còn đỡ lấy lưng cô, lòng bàn tay rộng lớn như ẩn chứa sức mạnh, qua lớp vải, nó vẫn hừng hực một nhiệt độ, nhiệt độ của hai con người.



Chỉ một nụ hôn của Lục Bắc Thần đã khiến cả hội trường sôi sục, khiến tất cả những người quen biết anh đều được nhìn thấy một mặt si tình điên cuồng của anh, khi anh cam tâm tình nguyện bỏ xuống những kiêu ngạo của mình vì một người con gái, thừa nhận tình yêu của mình trước mặt bao người, lúc ấy mọi người mới nhận ra giáo sư Lục ngày thường cao ngạo lạnh lùng nghiêm túc cũng có thể chết vì gái đẹp.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dù là giáo sư Lục thì cũng khó tránh.

Chloe tổ chức sinh nhật cho Lục Bắc Thần đã sắp xếp không ít tiết mục, trong đó vũ nữ múa cột được mời đến là cấp quốc gia, cơ thể cứ gọi là mềm dẻo. Tiếc là Lục Bắc Thần không mấy thích thú trò này, càng không muốn để mọi người chú ý. Anh giữ Cố Sơ trong lòng, ngồi vào bàn cùng La Trì, Chloe và mấy người khác uống rượu trò chuyện.

Trong thời gian đó, Chloe không ngừng tiếp rượu, nói với Lục Bắc Thần: “Biết cậu không thích náo nhiệt nên tôi không mời đông. Đám phóng viên đó lại rất nhiệt tình với mấy sự kiện này, không ngừng nghe ngóng động tĩnh. Tất cả đều bị tôi từ chối. Tôi nói hôm nay là bữa tiệc cá nhân.”

“Cảm ơn cậu.” Lục Bắc Thần nâng ly rượu lên, chạm cốc với anh ta.

Chloe uống cạn một hơi rồi cười với Cố Sơ: “Người đẹp bé nhỏ, Bắc Thần vì cô quả là đã dốc hết tâm sức. Tôi chưa thấy cậu ta đối xử với cô gái nào ở nơi công cộng như vậy đâu.”

Cố Sơ vùi mặt vào trong lòng Lục Bắc Thần, ngượng không nói được câu nào. Làm sao cô biết được tối nay Lục Bắc Thần lại bạo dạn như thế? Nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

“Này, đừng có xấu hổ, cô không nâng ly cảm ơn tôi tý à?” Chloe cười ám muội.

Cố Sơ hơi nghiêng mặt, nhìn Chloe bằng một con mắt, nói: “Chúc anh làm gì? Mời bao nhiêu là ngôi sao với minh tinh tới để làm tình địch của tôi à? Tưởng tôi dễ bắt nạt phải không?”

Chloe cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Ai dám thêm tình địch cho cô? Hôm nay không mời phóng viên tới nếu không là mai cô lên trang nhất rồi. Nhìn xem cả hội trường toàn hoa là hoa, có mỗi cô là cá sấu chúa thôi. Nói vậy coi như tôi là công thần, nào nào nào, mời tôi đi.”

Cố Sơ phì cười, ngồi dậy khỏi lòng Lục Bắc Thần, nâng ly rượu lên: “Được rồi được rồi, nể tình anh để tôi làm cá sấu chúa, tôi mời anh một ly.”

Cô đang định uống thì bị Lục Bắc Thần giật lấy. Anh cười với Chloe, một tay vẫn ôm eo Cố Sơ: “Cô ấy không được uống rượu, ly này tôi uống thay, cậu vất vả rồi.”