Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 221: Không phải ai cũng có thể làm trợ lý của tôi

Chương 221: Không phải ai cũng có thể làm trợ lý của tôi

Được anh nhắc như vậy, La Trì mới tỉnh ra. Không sai, họ tới huyện H trên một con đường chòng chành nghiêng ngả, vào huyện rồi mới nhìn thấy một con đường quốc lộ không rộng lắm nhưng rất bình phẳng, thế nhưng người lái máy kéo vẫn kiên trì đi con đường lầy lội, lúc đó anh ấy còn bị lắc lư tới chóng cả mặt, bèn hỏi người kia vì sao không đi đường cái bên cạnh. Người dân đó nói: Không đi được đâu!

Bây giờ nghĩ kỹ lại cũng đúng thật, vì sao không đi được?

“Một ủy ban huyện mà lộng lẫy, rực rỡ, phòng họp có diện tích tới hai, ba trăm mét vuông, xe có thể ngang nhiên đi trên con đường cái mà người dân không dám đi. Đây là cái đạo lý gì?” Trong giọng nói bình thản của Lục Bắc Thần toát lên một chút lạnh lẽo.

La Trì hiểu rõ ý của Lục Bắc Thần, thở dài rồi ném đầu lọc xuống, vân vê thật mạnh rồi nói một câu: “Đây gọi là trời trên cao, Hoàng đế ở xa.”

“Vậy còn phải xem hắn ta có cái may mắn đó hay không.” Lục Bắc Thần nói.

La Trì nghe ra hàm ý sau câu nói của anh bèn hỏi: “Ý cậu là?”

Một tia chớp rạch ngang bầu trời, mưa trút xuống rất nhanh như những cây kim mảnh. Ngón tay Lục Bắc Thần búng một cái, điếu thuốc bay vào màn mưa, chẳng mấy chốc đã tắt ngấm.

“Lên xe.” Anh nói.

La Trì ngẩn người, lập tức lên xe.

Chiếc lao đi như bay trên con đường quốc lộ thẳng tắp, bên đường vẫn là con đường nhỏ gập ghềnh trắc trở. Mưa càng lúc càng to, đập xuống khiến không ít bùn đất bắn tung lên. La Trì nhớ lại lời của Lục Bắc Thần, căng cổ nói với người tài xế: “Cứ đi con đường này, tôi xem ai dám cản tôi nào!”

Người tài xế không hiểu La Trì nổi điên chuyện gì nhưng cũng làm theo. Anh ta vốn dĩ cũng là tài xế từ nơi khác tới nên vốn không biết rõ con đường này có trò gì.

La Trì có vẻ rất hớn hở, Lục Bắc Thần thì chậm rãi nói: “Ấu trĩ.”

“Chức trách của chúng ta cũng chỉ vươn tới tầm ấu trĩ mà thôi.” La Trì nói.

Lục Bắc Thần hờ hững đáp: “Hành sự tại nhân.”

“Mau nói đi, ban nãy câu nói của cậu có ý khác.”

Lục Bắc Thần dựa ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. La Trì còn tưởng anh ngậm chặt miệng không nói nữa, vừa định thúc giục thì anh lên tiếng: “Nhà của Bàng Thành ở phía Tây thành phố, chủ tịch huyện Lưu từ tận phía Đông vội vã đi tới, ông ta nghe ngóng được tin tức cũng nhanh đấy.”

Đầu óc của La Trì cũng không phải vô dụng, lập tức ngộ ra, ánh mắt kinh ngạc: “Chủ tịch huyện Lưu có quan hệ với gia đình Bàng Thành ư?”

“Gã quan chức họ Lưu đó một lòng hưởng thụ sung sướng, làm gì có chuyện lo cho sự sống chết của dân? Sao bỗng nhiên lại để tâm tới chuyện của gia đình Bàng Thành?” Lục Bắc Thần vẫn nhắm mắt, giọng điệu rất khẽ, rất nhẹ, dù là người trong cuộc nhưng lại như đứng ngoài chứng kiến, bình tĩnh vạch trần mọi chân tướng: “Cậu cũng nhìn thấy điều kiện của gia đình Bàng Thành rồi đấy, hình dung bằng cụm từ ‘nghèo rớt mồng tơi’ không quá đáng chút nào. Một gia đình khó khăn đến như thế lấy đâu ra tiền cho Bàng Thành lên tận Thượng Hải làm phẫu thuật?”

La Trì chìm vào suy tư.

Khi ở nhà Bàng Thành, anh ấy từng hỏi qua bố mẹ anh ta về chuyện phẫu thuật, bố mẹ Bàng Thành nói lúc ấy trong đầu Bàng Thành có một khối u, chính bệnh viện huyện đề nghị chuyển viện điều trị. Không phải anh ấy không nhận ra điều kiện của gia đình Bàng Thành, khi hỏi về chi phí điều trị, bố mẹ anh ta lại nói toàn bộ do Bàng Thành tự bỏ ra.

“Trình độ văn hóa của Bàng Thành chỉ dừng lại ở tiểu học, trước đây ở nhà làm nông, mới tới Thượng Hải có hai năm đã phát tài ư? Kỳ lạ đấy.” La Trì lẩm bẩm.

Lục Bắc Thần mở mắt, lấy một thứ từ trong túi áo vest ra đưa cho anh ấy. La Trì đón lấy xem rồi kinh hãi: “Cậu phát hiện ra khi nào vậy?”

Đó là một bức ảnh được bỏ vào một chiếc túi nhựa đựng dạng bản. Trên ảnh có hai người, đứng kề sát vai nhau, hóa ra lại là ảnh chụp chung của Bàng Thành và chủ tịch huyện Lưu. Nhưng nhìn kỹ lại thì nụ cười của hai người này rất quái lạ, nụ cười của chủ tịch huyện Lưu rõ ràng hơi khiên cưỡng, còn nụ cười của Bàng Thành lại có phần đắc ý.

“Chính vào lúc cậu phát huy tinh thần đồng cảm của mình đối với bố mẹ Bàng Thành.” Lục Bắc Thần vân vê bức ảnh trong tay, xoay lại: “Cảm tính của cậu đã che chặt đôi mắt của cậu.”

La Trì ngẩn người, phía sau bức ảnh có một hàng chữ xiên xiên xẹo xẹo, viết rằng: Cuối cùng tôi cũng có thể muốn gió có gió, muốn mưa được mưa rồi.

“Thế là ý gì?” Anh ấy nhìn Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần cười: “Sao cậu hỏi tôi? Tôi đâu phải Bàng Thành.”

“Câu này quá kỳ lạ!” La Trì thốt lên: “Thế nào gọi là muốn gió có gió, muốn mưa được mưa?”

Lục Bắc Thần không trả lời, chỉ khẽ nhún vai.

“Đừng có im lặng mãi thế.” La Trì sốt ruột.

“Đây là công việc của cậu đấy, cảnh sát La vĩ đại.” Lục Bắc Thần cười khẽ: “Khi EQ của cậu đàn áp IQ, tôi đã kịp thời sửa chữa sai lầm cho cậu. Rốt cuộc Bàng Thành và chủ tịch huyện Lưu có quan hệ gì, đây là việc cậu phải đi điều tra. Chân thành khuyên cậu một câu, tìm ra được manh mối của Bàng Thành thì bộ xương kia cũng sẽ tìm ra một manh mối cực lớn.”

“Đây là khoa học ư?”

“Không.” Lục Bắc Thần cười: “Lần này là trực giác.”

La Trì nhướng mày: “Là người nào nói nhỉ, chỉ tin vào số liệu, không tin vào trực giác?”

“Tôi sẽ không tin vào trực giác của cậu, nhưng tôi tin vào trực giác của mình.” Lục Bắc Thần chỉ tay lên đầu: “Chỗ này của tôi và chỗ này của cậu có sự khác biệt.”

La Trì nghiến răng lườm anh, chỉ muốn rút súng bắn chết anh luôn cho rồi.

Tiếng sầm ầm ầm vang dội, ngoài cửa sổ mưa như trút nước.

Lục Bắc Thần khá nhàn tản, lại uể oải dựa vào ghế: “Tiếp theo đây cậu bận rộn rồi, chúc cậu lặn lội đường xa gặp may mắn!”

“Định rũ bỏ quan hệ với tôi nhanh vậy sao? Giáo sư Lục vĩ đại, hôm nay mưa gió bão bùng, chúng ta chỉ còn cách ở lại huyện này tìm một chỗ dừng chân, thế nên cái áp lực này vẫn phải hai người cùng gánh.” La Trì quyết định phản bác mạnh mẽ anh một lần.

“Khiến cậu thất vọng rồi, tối nay tôi sẽ không qua đêm ở đây.” Lục Bắc Thần nói: “Nếu cậu thích tìm một nơi yên tĩnh để vắt óc suy nghĩ thì cứ tự nhiên, nhưng đừng có mơ kéo tôi ở lại cùng cậu.”

“Mưa to thế này cậu định đi đâu?”

Lục Bắc Thần nhìn đồng hồ rồi nói: “Thụy Lệ.”

“Tới Đoạn Lệ làm gì?”

“Việc riêng.”

“Việc riêng?” La Trì tò mò: “Thế là ý gì?”

Lục Bắc Thần bỗng cực kỳ kiên nhẫn: “Việc riêng là từ trái nghĩa với việc công, ý chỉ việc của một cá nhân, lấy từ một câu trong ‘Lễ ký – Ngọc tào’: Công sự tự niết Đông, tư sự tự niết Tây*. Giải thích như vậy, không biết cảnh sát La đã hiểu chưa?”

*Ý nói việc tư luôn đứng sau việc công.

Ợ…

La Trì lại bị đánh bại bởi thứ logic quái dị của anh rồi, một lát sau đành giở trò chơi xấu: “Cậu đi đâu tôi theo đó.”

“Lý do.”

“Bảo vệ sự an toàn của cậu.”

Lục Bắc Thần cong môi, không nói gì nhưng có vẻ như đã ngầm đồng ý.

“Nhưng đừng có mong tôi sắm vai trợ lý của cậu đấy.” Sợ bị Lục Bắc Thần sai tới sai lui, La Trì bèn trình bày rõ.

“Cậu không phải nô bộc của dân sao?” Lục Bắc Thần từ tốn hỏi.

La Trì một lần nữa á khẩu, lát sau hắng giọng: “Tôi là nô bộc của người dân, nhân dân không có cao quý như cậu. Loại như cậu ấy nên dẫn em gái Cố đi theo, cô ấy thích làm mấy việc chăm sóc cậu nhất đấy.”

Lục Bắc Thần không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.

“Phải rồi, sao lần này cậu không dẫn cô ấy theo?” La Trì cảm thấy lạ.

Lục Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, khẽ đáp: “Cô bé ấy ưa sạch sẽ, sao chịu nổi mấy nơi thế này.”

La Trì nhạy bén, khi nói những lời này ánh mắt Lục Bắc Thần rất hiền hòa, không có ý châm chọc, không có chút giận dỗi, phần nhiều là thấu hiểu và bao dung. Anh ấy phá lên cười, nhìn Lục Bắc Thần, cố tình trêu đùa: “Ai được làm trợ lý của cậu đúng là quá may mắn rồi.”

Lục Bắc Thần hơi nhếch môi, nói một câu đầy hàm ý: “Không phải ai cũng được làm trợ lý của tôi đâu.”

***

Thượng Hải.

Lăng Song đã đời chém được Cố Sơ một bữa, rượu vang cùng món ngon, tổng cộng gần năm ngàn. Tiêu Tiếu Tiếu nắm chặt hóa đơn, lắc qua lắc lại trước mặt Cố Sơ, chép miệng: “Xa hoa, quá xa hoa. Lăng Song, cậu cũng độc ác thật đấy, chỉ riêng một chai rượu vang đã hơn bốn ngàn, cậu giết chết Cố Sơ luôn đi.”

“Cố Sơ còn chưa than vãn, cậu lo vớ lo vẩn làm gì.” Lăng Song giật lấy hóa đơn, hừ một tiếng: “Dù Cố Sơ có gầy như lạc đà thì vẫn to hơn con ngựa béo nhà cậu.”

“Cậu nói ai béo?” Tiêu Tiếu Tiếu bực bội.

Lăng Song đang định phản kích thì Cố Sơ lập tức khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi. Tiền cũng đã trả rồi, có gì mà phải cãi nhau.”

“Nhìn thấy chưa, đây mới là phong cách của Cố đại tiểu thư.” Lăng Song cười khẩy.

“Được lợi còn lắm chuyện.” Tiêu Tiếu Tiếu lườm nguýt Lăng Song: “Bây giờ tình hình của Cố Sơ thế nào cậu không biết sao? Có lương tâm chút đi.”

“Không phải chứ?” Lăng Song tỏ ra kinh ngạc: “Mới có năm ngàn thôi mà, có cần phải thế không? Cố Sơ, có đến mức đó không?” Rồi cậu ta quay sang Cố Sơ.

“Cố Sơ, cậu đừng khách khí với cậu ta…”

Cố Sơ giơ tay bảo họ ngưng cãi nhau: “Tớ bình thường không nỡ bỏ ra cả đống tiền để ăn uống vậy đâu nhưng thức ăn của nhà hàng này thật sự rất ngon, thế nên muốn để hai cậu tới đây nếm thử. Đừng có cãi nhau nữa, còn cãi tớ về đấy.”

“Cái lưỡi của cậu vẫn kén chọn như ngày nào.” Lăng Song cũng không định tranh cãi với Tiêu Tiếu Tiếu, cười với Cố Sơ: “Thứ cậu nói là không ngon, người khác ăn vào chưa chắc đã chê nhưng chỉ cần là nhà hàng mà cậu khen ngon thì mùi vị chắc chắn không tệ được.”

“Thức ăn ở nhà hàng này tớ đã học làm rất lâu rồi, nhất là món thịt chiên bơ ban nãy, ở nhà tớ đã làm mấy lần liền mà không sao ra được mùi vị này.” Cố Sơ nói.

Tiêu Tiếu Tiếu cười: “Món chủ đạo của người ta mà, sao để cậu học dễ dàng thế được.”

“Tôi ăn cảm thấy mùi vị quen quen mà.” Lăng Song nói.

“Cậu quen ư? Mau nói đi.” Cố Sơ đã muốn lén học rồi, vừa nghe thấy câu này mắt sáng rực lên.

Lăng Song nghĩ nửa ngày cuối cùng lắc đầu: “Quên rồi.”

“Cố tình trí trá.” Tiêu Tiếu Tiếu bĩu môi.

Lăng Song trừng mắt với cậu ấy sau đó ném hóa đơn vào trong túi: “Được rồi, cậu đã mời tôi một bữa thịnh soạn, tôi cũng nên ‘báo đáp’ cậu cho tử tế, đi theo tôi nào.”

“Đi đâu thế?”

“Cứ đi khắc biết.” Lăng Song lần này rất hào sảng: “Tôi mời.”

***

Quán bar, Thượng Hải.

Ánh đèn khắp thành phố đã xua tan cái tĩnh mịch của đêm đen, ánh sao cũng ảm đạm hơn nhiều, tất cả đã bị hòa tan dưới cái rực rỡ của đèn đường.

Đây là một quán bar nhạc nhẹ, chủ yếu là nhạc Jazz, những người tới đây đa phần có phong cách, có địa vị, không ồn ã như Pub cũng không có quá nhiều ánh đèn chăng mắc. Chỉ có một nguồn ánh sáng êm dịu, lấp lánh như trăng sao, soi ánh mắt đen thành một đại dương sâu thẳm.

“Mua vui hưởng lạc?” Sau khi Lăng Song bỏ thẻ ra, Tiêu Tiếu Tiếu nhún vai một cách thái quá: “Trời ơi, không phải cậu định bắt Cố Sơ vào đây tìm một người dùng tạm đấy chứ? Lăng Song, chiêu này của cậu nực cười quá đi.”

“Cậu thì hiểu cái gì.” Lăng Song trừng mắt.

Cố Sơ cũng không ngờ Lăng Song lại kéo mình tới quán bar, chẳng còn tâm trạng gì nữa, cô rút di động ra định xem mấy giờ rồi ra về, không ngờ hiện lên hơn 20 cuộc gọi nhỡ. Cô hoảng hồn, vội vàng kiểm tra, có số lạ gọi tới, hình như là số máy bàn ngoại tỉnh, còn cả… di động của Lục Bắc Thần.

Di động vẫn được để chế độ im lặng, không ngờ lại để lỡ nhiều cuộc gọi như vậy.

Nhìn chằm chằm vào số di động mà mình đã thuộc làu làu ấy, Cố Sơ chần chừ không thể gọi lại, nhớ lại ánh mắt và lời nói của Lục Bắc Thần, tim cô vẫn còn nhói đau.

“Nghĩ cái gì vậy?” Lăng Song đập vào tay cô: “Này, nam thần cứu mạng cậu tới rồi kia, đừng nói là tôi không giúp cậu đấy.”

Cố Sơ ngước mắt lên nhìn. Hóa ra là Kiều Vân Tiêu đang đi về phía này…

~Hết chương 221~