Phải vận động, liên tục.
Đặc biệt không được để bế tắc, không do dự, không dừng lại.
Cao lênh khênh trên đôi giày cao gót, mặc đầm dạ hội, Nikki trông thật lạc lõng giữa không gian xô bồ ở Ga Bắc.
Ngay khi bước vào sân ga, mật độ người qua lại dày đặc đã tác động đến họ. Đột nhiên, họ có cảm tưởng bị một làn sóng người cuốn đi. Có thể cảm nhận được nhịp đập của ga tàu. Trở thành một phần của một dòng chảy. Bị nuốt vào rồi bị tiêu hóa trong cái bụng khổng lồ đang sôi ùng ục.
Cầm mảnh bìa ghi mã mở tủ gửi đồ trên tay, Sebastian khó khăn lắm mới xác định được vị trí. SNCF, RATP, Eurostar, Thalys… Nhà ga này là điểm đến từ đó có nhiều nhánh tỏa ra, đang nhào trộn một đám người hỗn tạp: người lao động trở về ngoại ô, khách du lịch lạc đường, doanh nhân bận rộn, những nhóm “thanh niên” choán chỗ trước các ô kính, người vô gia cư, cảnh sát tuần tra…
Họ đã tốn khá nhiều thời gian mới tìm được phòng giữ hành lý ở tầng ngầm thứ nhất, thu mình giữa một bến tàu và một hiệu cho thuê ô tô. Đó là một căn phòng màu lục nhạt, không có cửa sổ, chiếu sáng tù mù. Một căn phòng giống như mê cung dài dằng dặc bốc ra thứ mùi quần áo ẩm mốc. Trong lúc đi giữa các tủ gửi đồ màu xám, họ chăm chú tìm ba con số ghi trên mảnh bìa. Số đầu tiên chỉ vị trí cột, số thứ hai là số ngăn và số cuối cùng là mật mã để mở ngăn tủ thép.
- Nó kìa! Nikki kêu lên.
Sebastian bấm năm chữ số lên bàn phím kim loại. Anh kéo cánh cửa ngăn tủ rồi nhìn vào bên trong, lòng đầy sợ hãi.
Trong ngăn tủ là một chiếc ba lô bằng vải dù màu xanh lơ nhạt, gắn logo “Chuck Taylor”.
- Là ba lô của Jeremy! Tôi nhận ra nó! Nikki kêu lên.
Cô mở ba lô: nó rỗng không. Cô lật đi lật lại chiếc ba lô, không ăn thua.
- Nó có một cái túi chìm kìa, phải không?
Cô xác nhận. Trong lúc luống cuống, cô không để ý thấy một lớp lót bằng ni lông được may ép vào lưng ba lô. Cơ hội chót. Tay run rẩy, cô kéo dải khóa để xem bên trong…
- Một chiếc chìa khóa à?
Cô xem xét vật sáng lấp lánh đó rồi chìa cho Sebastian. Đó đúng là một chiếc chìa khóa kim loại thân khoan. Nhưng nó mở cái gì chứ?
Họ thoáng thấy nản chí. Cảm giác mệt mỏi khi cứ bị lôi đi thế này. Một lần nữa và một lần nữa. Mỗi lần nghĩ đã nắm được một khả năng, họ lại bị hụt. Mỗi lần hy vọng chạm được tới đích, dường như họ lại càng xa đích hơn.
Nhưng cảm giác mệt mỏi ấy qua rất nhanh.
Nikki là người đứng dậy trước.
- Không nên lãng phí thời gian ở đây nữa, cô vừa nhìn chiếc đồng hồ treo tường vừa nói. Nếu chúng ta đến cầu Alma muộn, thuyền sẽ không đợi chúng ta đâu.