Editor: Lục Nặc Dạo chơi không có mục đích ngoài đường với Glasgow Manchester, khoảng cách giữa hai người từ đầu tới cuối đều bảo trì đúng một thước, tình huống như vậy đã giằng co tới gần một giờ đồng hồ rồi. Bích Phi buồn bực nhìn đám nữ sinh đông đến nỗi không thể đếm được kia, hình như bọn họ không hề cảm giác được sự tồn tại của cô thì phải, họ chỉ nhăm nhăm vây quanh cái tên Glasgow Manchester này. Cuối cùng cô đành phải kéo Glasgow Manchester đến một góc nhỏ hẻo lánh, Bích Phi yếu ớt hỏi: “Glasgow Manchester, trước kia anh đã từng hẹn hò bao giờ chưa?”
“Hẹn hò hả”. Glasgow Manchester nâng cằm, quay đầu nhìn Bích Phi, hắn cố ý kéo dài giọng điệu trả lời, “Bình thường những cuộc hẹn hò của ta chỉ kéo dài phột phút”.
“Ai? Hẹn hò trong một phút?” Mặc dù chưa chính thức biết thế nào là yêu, nhưng đối với chuyện hẹn hò thì Bích Phi cũng có chút định nghĩa rõ ràng, đột nhiên cô cảm thấy cái tên Glasgow Manchester đang đứng trước mắt này có vẻ vẫn còn là một tên Ma quân đơn thuần.
“Đúng vậy, một phút hẹn hò, sau một phút, ta sẽ đi vào”. Khuôn mặt xinh đẹp của Glasgow Manchester từ từ tới gần Bích Phi, hơi thở từ đôi môi gợi cảm của hắn chậm rãi phả lên gương mặt của cô.
“Cái gì… cái gì đi vào?” Đối mặt với việc Glasgow Manchester đột nhiên tới gần, mặt Bích Phi đỏ bừng.
“Đương nhiên là thứ kia của ta”. Glasgow Manchester ôm lấy thắt lưng của Bích Phi, Bích Phi cảm thấy chiếc váy vu nữ của mình đang bị một thứ gì đó vén lên, cúi đầu nhìn thử, hóa ra là chiếc đuôi ác ma ── một cái đuôi màu đen xinh đẹp.
“Phụ nữ chẳng có ai cự tuyệt ta”. Glasgow Manchester hoàn toàn chế trụ Bích Phi, hắn đè cô lên trên tường trong góc nhỏ, cái đuôi của hắn cách quần lót vuốt ve đóa hoa mảnh mai gợi cảm của cô. Từng đợt tê dại truyền đến, Glasgow Manchester phát hiện cái đuôi của mình bị điện giật tê tê, nên vội vàng thu lại, cảm thấy ngoài ý muốn hắn hỏi: “Không phải cô đặt chú ở nơi đó đấy chứ?”
Khuôn mặt Bích Phi bay lên hai rặng mây đỏ, may mắn chú ngữ này nhắc nhở cô, hiện tại cô đang cùng Ma quân hẹn hò, cô phải thanh tỉnh một chút. Thực ra, cô chỉ muốn hẹn hò mà thôi, chuyện đại nghịch bất đạo như phát sinh quan hệ với người Ma giới, cô không dám làm. Nếu có làm, chắc hẳn ngay cả kiếp sau cô cũng đừng mong đầu thai làm vu nữ nữa. Quả thật cũng bởi vì vu nữ trong học viện rơi vào ma trảo của ma vật nhiều lắm, trên người mình cũng có một vài ma pháp, nhưng không ngờ lại dùng đến trong cái trường hợp này. Lâu không dùng tới, cô nhất thời quên mất bản thân từng niệm chú lên thân thể của chính mình.
“Ma lực của cô làm ta muốn ăn cô đấy ~” Bỗng dưng Glasgow Manchester có một loại nhận thức mới về nữ sinh bánh bao trước mắt này. Hắn trước kia, chỉ cần mười giây là có thể làm cho một người phụ nữ mê mẩn tự nguyện giựa vào trong ngực hắn, chỉ có Bích Phi mới có năng lực ngăn cản lại sự đụng chạm của hắn.
Cuối cùng cũng có chút khiêu chiến. Hắn định mạnh mẽ phá giải bình chướng trên người Bích Phi, nhưng Bích Phi lại đi trước một bước, phát động chú ngữ.
Giam cầm!
Động tác của Glasgow Manchester hoàn toàn bị đình chỉ, Bích Phi thoát khỏi ôm ấp của hắn, phải mất vài giây sau, hắn mới có thể cự động lại bình thường.
Ân? Hắn nheo đôi mắt mày lưu ly lại, năng lực của Bích Phi thực sự vượt qua tưởng tượng của hắn, nhưng hắn bị cô triệu hồi đến, cho nên…
“Đầu óc anh chỉ toàn những chuyện như vậy sao? Thứ tôi muốn là hẹn hò chân chính!” Bích Phi thở phì phì phát điên nêu ra những ví dụ thường gặp nhất, ví dụ như tặng hoa cho cô, đưa cô đến công viên trò trơi, đưa cô đi xem phim, đưa cô tới bờ biển, ngồi chung chổi với cô, bay lượn dưới ánh trăng.
“Nhưng mà, kết cục cuối cùng không phải đều như nhau sao?” Nghe hết một đống lớn những ví dụ của Bích Phi, Glasgow Manchester mặt nhăn mày nhíu hỏi, có chút không hiểu vì sao nhân loại yêu đến yêu đi lại phiền toái như vậy, nhất là con gái nhân loại. Không phải hắn chưa từng chơi đùa với con gái nhân loại, nhưng những người đó luôn chủ động dán lên người hắn, sau khi cao trào qua đi còn hỏi “Hắn yêu họ chưa đủ”. Nếu kết quả cuối cùng vẫn là lên giường, vậy thì cứ trực tiếp lên giường luôn không được sao. Con gái ma giới đều như vậy, không giống nhân loại, thật phiền toái.
Sớm biết rằng còn phải làm những chuyện linh tinh kia, hắn đã chẳng thèm để ý tới lần triệu hồi này, cùng nhóm phụ nữ của hắn yêu yêu còn vui vẻ hơn.
Câu trả lời của Glasgow Manchester khiến Bích Phi không còn gì để nói, đột nhiên cô hạ quyết tâm, quay đầu chạy khỏi góc nhỏ u ám.
Glasgow Manchester nhíu mày, cô gái nhỏ này muốn làm cái gì?
“Tôi nghĩ, mình vẫn nên vượt qua ngày lễ này một mình thì hơn”. Bích Phi quay đầu, vẫy tay nói bái bái.
Cái gì – cái gì – cái gì! Cho dù có là Ma quân đi chăng nữa, dáng người hoàn hảo, thật sự không phản đối, đến khi làm, nói không chừng sẽ khoái hoạt muốn đòi mạng, nhưng mà, không hiểu được lòng của phụ nữ, không biết cách săn sóc phụ nữ, không biết thế nào là lãng mạn vậy thì chỉ càng làm càng giận.
Lông mày Glasgow Manchester nhíu lại, hắn biết loại hành vi này của nhân loại có một câu rất thỏa đáng để hình dung:
Cô muốn quăng hắn!
“Này!” Glasgow Manchester tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện này phát sinh, hắn vội vàng đuổi theo, giữ chặt cánh tay Bích Phi.
Nếu hắn bị phụ nữ nhân loại quăng, vậy thì đến lúc trở lại Ma giới, nhất định sẽ bị hai tên ma vương còn lại cười nhạo vài thế kỷ mất. Cho nên, trước tiên phải trấn an lòng của cô đã, tiếp theo mới tính đến chuyện đoạt lấy thân thể, hấp thụ ma lực hùng hậu, rồi sau đó quăng cô, trở về Ma giới.
Quyền chi phối, chỉ thuộc về ma quỷ, không thuộc về nhân loại.
Chủ ý đã định, Glasgow Manchester cười tủm tỉm biến ra một đóa hoa hồng tặng cô, “Bích Phi à, đêm nay chúng ta bắt đầu làm cái gì trước tiên đây?”