Editor: Lục Nặc Trong ngành công nghiệp sản xuất này, cô gái có một cái tên rất ngắn gọn ── Huỳnh. Giống như sinh mệnh ngắn ngủi và yếu ớt của loài đom đóm, trong bóng đêm luôn để lại những hồi ức đẹp nhất cho người khác, vậy nên cô gái yêu nhất vẫn là “Huỳnh”. Chỉ những lúc phải xuất trình chứng minh thư, Huỳnh mới có thể liếc mắt nhìn tên thật của mình một cái, còn những thời điểm khác, cô hoàn toàn quên đi cái tên kia.
Mang một phần chờ mong, Huỳnh gõ cửa nhà của người đàn ông nọ.
Sau ba tiếng gõ cửa, người bên trong biết rằng mình đã tới chứ không phải ai khác.
Người đàn ông kia nói rằng hắn là “Vi Quang”, cái tên như vậy vừa vặn tương xứng với ánh sáng mỏng manh của loài đom đóm.
Vì buổi hẹn đêm nay, người sớm đã thất vọng với đàn ông như Huỳnh vậy mà lại hưng phấn tới nỗi phải tới tận đêm khuya mới có thể đi vào giấc ngủ trong mấy ngày chờ đợi này.
Mình bị làm sao vậy? Lúc cô tự hỏi bản thân mình, chợt phát giác có lẽ bản thân đã không tự chủ được khát khao người đàn ông xa lạ kia.
Rất nhanh sau đó cửa được mở ra, sau cánh cửa Vi Quang cũng không tươi cười khách sáo mời khách vào nhà, hắn vẫn giữ nguyên thái độ khi gặp Huỳnh lần đầu tiên, dẫn cô vào trong phòng.
Nhà Vi Quang rất lớn, nhưng thật trống trải, một cái phòng khách to như vậy mà chỉ đặt một cái bàn màu trắng thanh lịch cùng với chiếc sofa màu trắng đồng bộ, ngay cả TV cũng không có. Có điều thứ thu hút sự chú ý của Huỳnh là những bức ảnh chụp treo trên tường. Trên bức tường màu trắng treo hơn mười khung ảnh, to có nhỏ có, chằng chịt khắp nơi, mà trong từng khung hình đều là ảnh chụp của một cô gái xinh đẹp.
Những bức ảnh này với loại Huỳnh thường xuyên chụp không giống nhau, có cô gái linh động, có cô gái đáng yêu, lại có cô gái tao nhã, trong đôi mắt của những cô gái ấy đều có một điểm chung ── vô cùng tinh thuần.
Cũng không biết là diễn hay thật sự thuần khiết! Huỳnh chán ghét xoay người đi, không thèm xem những ảnh chụp này nữa.
Bản thân mình bây giờ căn bản là không thể chụp được những bức ảnh như vậy nữa rồi, bởi vì trong hai mắt của cô không chỉ có dục vọng và tiền tài mà còn có sự tuyệt vọng, tự sinh tự diệt.
Vi Quang ngồi trên chiếc sofa không dính một hạt bụi nhỏ, hắn nói với Huỳnh đang có tâm tình không tốt rằng: “Không phải cô muốn câu dẫn tôi sao?”
Ai? Huỳnh vì sự trực tiếp của Vi Quang mà không thể tưởng tượng nổi.
Làm luôn ở đây sao? Cô nhìn về phía cửa sổ sát đất trong suốt bên trong phòng khách, bên ngoài còn chưa tối hẳn, ánh sáng thật mỏng manh, còn ánh đèn bên trong thì vô cùng chói mắt.
“Bên trong áo gió của cô không mặc cái gì đúng không” Ánh mắt Vi Quang tràn ngập ý vị dừng ở hai điểm nhỏ nổi lên trước ngực Huỳnh, “Không sợ sẽ bị tập kích sao?”
Thật là trực tiếp nha! Còn tưởng hắn là một thánh nhân chứ.
Tinh thần của Huỳnh lập tức tỉnh táo, cô chân thành đi đến trước mặt Vi Quang, nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt thứ nhất trên áo gió, kiều nhũ đầy đặn lập tức bại lộ.
“Bây giờ tôi rất muốn bị tập kích …” Huỳnh nói, tiếp tục cởi bỏ nút thắt thứ hai.
Hai tay Vi Quang lập tức thâm nhập từ bên dưới chiếc áo gió, vén nó lên cao, tay hắn theo cái mông căng đầy của Huỳnh chạy dọc lên tấm lưng bóng loáng của cô. Còn Huỳnh mị hoặc ôm lấy Vi Quang, cô nhìn chăm chú đôi mắt lạnh như băng của hắn. Đột nhiên, áo gió bị Vi Quang kéo ra, toàn bộ nút thắt áo gió của cô bị tuột hết.
Áo gió ôm sát thân thể chỉ trong nhát mắt bung ra, thân thể tuyệt vời cứ thế trần truồng hiện ra trước mắt Vi Quang.
Thật… Thật cường hãn…
Huỳnh híp đôi mắt mị hoặc của mình lại, sau đó điều chỉnh cơ thể, cố gắng khiến cho nơi tròn đầy dán sát lên môi Vi Quang.
Thô bạo thêm chút nữa đi, liếm chúng nó, cắn chúng nó, mút chúng nó vào đi!
Thật muốn cảm giác này!
“Biểu cảm của cô rất tốt”. Đột nhiên, Vi Quang thốt ra một câu. Sau đó, hắn đứng lên, kéo Huỳnh đi đến một căn phòng.
Ai… Này… Đây là cái tình huống gì… Chẳng lẽ không phải là vận động một hồi trong phòng khách sao?
Khi cửa căn phòng kia mở ra, Huỳnh liền ngây ngẩn cả người.
Đây rõ ràng là một căn phòng với đầy đủ thiết bị chụp ảnh.
“Biểu cảm bất mãn vừa rồi của cô so với những lần khác chân thật hơn rất nhiều. Mau vào trong đó đi…” Vi Quang chỉ nơi có ánh đèn chiếu rọi, “Bắt đầu buổi chụp tư của chúng ta”.
Cái gì! Tên nhiếp ảnh gia này!
Huỳnh tức giận nhíu mày, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Vi Quang đã biến thành nóng rực, cô liền hiểu được ──