Cách nhà ông ngoại Khoa khoảng ba cây số về phía Nam có một khu rừng thưa. Rừng trồng dương liễu và bạch đàn. Lác đác vài bụi cây dại mọc xen kẽ.
Nhà thằng Ninh ở xóm Gà, mỗi lần tới lớp phải đi bộ xuyên qua khu rừng này.
Đó là lý do sáng nay Khoa và Mừng quyết định phục kích kẻ thù ở đây.
Tụi nó đã hủy bỏ kế hoạch gặp thằng Bông. Sau khi hỏi đi hỏi lại cặn kẽ câu chuyện đổi chỗ ngồi, thằng Mừng tuyên bố Bông "vô tội". Bông đã trót ăn ổ bánh mì thịt của Khoa nhưng rõ ràng nó đã giữ lời hứa. Khoa không được xếp ngồi cạnh nhỏ Trang trong lớp, nguyên nhân là ở thầy Tám. Từ đó Mừng kết luận Khoa mất toi ổ bánh mì là do... sự an bài của số phận, thằng Bông không có lỗi trong chuyện này.
Mừng nói tới đâu, Khoa gật đầu tới đó vì nó thấy bạn mình phân tích chí lý quá. Khoa không phải là người làng này nên không biết Bông là anh họ của nhỏ Đào. Đó mới là lý do quan trọng khiến thằng Mừng hùng biện đến sùi bọt mép để tránh một cuộc đụng độ với... anh vợ tương lai của nó.
Mừng hỏi, khi hai đứa nấp sau một bụi cây dại:
- Dì mày có biết mày đi đánh nhau không?
- Không, dì tao tưởng tao đi học.
Mừng ngoảnh cổ nhìn về phía bìa rừng:
- Lát nữa mày xông ra trước hay tao xông ra trước?
Nhớ đến cặp đùi to đùng, cườm tay chắc nịch của thằng Ninh, Khoa liếm môi ngập ngừng:
- Mày xông ra trước đi. Khi nào trận chiến đến chỗ gay cấn, tao sẽ nhảy ra đánh phụ với mày.
Mừng gật đầu:
- Lâu rồi tao không gặp thằng Ninh. Nhưng tao nghĩ một mình tao đủ sức hạ nó.
Mừng vỗ vai Khoa, hào hứng dặn dò:
- Đợi tao vật ngửa nó ra đất, mày chạy ra cưỡi lên bụng nó nghe chưa.
- Dĩ nhiên rồi. Tao sẽ làm nó xẹp ruột! - Khoa vừa nói vừa thu nắm tay đấm mạnh vào không khí.
Mừng nói rất ngon nhưng khi thằng Ninh ôm tập từ xa đi tới, nó lại ngồi im ru sau bụi cây.
Khoa ngồi bên cạnh, hết nhìn thằng Ninh lại quay sang Mừng, ngạc nhiên thấy bạn mình không có vẻ gì chuẩn bị xông trận. Hay nó đợi thằng Ninh đi tới ngay trước mặt mới bất thần xông ra cho thằng kia hoáng vía chơi? Khoa nghĩ bụng, thầm khen bạn mình mưu mẹo.
Nhưng đến khi thằng Ninh trờ tới ngay trước bụi cây hai đứa nấp, Mừng vẫn không động dậy, bất chấp cái khuỷu tay của Khoa không ngừng thúc vào hông mình. Trông nó như người chết rồi.
- Mày làm sao thế? - Khoa quay sang bạn nhăn nhó hỏi, khi Ninh đã đi xa.
Mừng ấp úng:
- Nó... nó...
- Nó sao?
Mừng đỏ mặt:
- Nó to con quá. Lâu ngày không gặp, tan không ngờ nó lớn vọt lên như thế.
Mừng đưa tay quẹt mũi, tìm cách khỏa lấp sự ngượng ngập:
- Chẳng hiểu thằng này nó ăn thứ gì mà mau lớn ghê.
Khoa xì nước bọt qua kẽ răng:
- Nhát cáy thế mà đòi trả thù giùm taol
- Nó to như ông hộ pháp thế kia mà. Mừng nhìn về hướng thằng Ninh vừa bỏ đi, tặc lưỡi chống chế - Tao và mày xúm vào chưa chắc đã địch lại nó.
Chỗ này thì Khoa công nhận Mừng nói đúng. Thằng Ninh tướng dềnh dàng như con gấu, Khoa và Mừng liều mạng xông vào không khéo bị nó đè cho xẹp ruột chứ không phải là ngược lại.
- Thế bây giờ sao? - Khoa thở hắt ra - Chẳng lẽ mình chịu thua?
- Thua sao được mà thua! - Mừng nghiến răng - Không dùng sức được thì tụi mình dùng mẹo. Trưa mai tao và mày lại chờ nó ở đây.
Khoa nheo mắt:
- Đế ngồi im sau bụi cây ngắm dáng đi oai vệ của nó?
- Bậy! Tụi mình sẽ làm cho nó xẹp lép như con tép!
**
Hóa ra thằng Mừng có mẹo thật.
Nếu Khoa mê truyện phù thủy thì thằng Mừng suốt ngày chúi mũi vô các tập truyện tranh kể chuyện các hiệp sĩ giang hồ như Tráng sĩ và giai nhân. Tướng cướp si tình, Hiệp sĩ rừng xanh, Độc Nhãn Long phục hận...
Mừng học tới lớp sáu thì nghỉ ngang, sau ba năm ở nhà lêu lổng trình độ nó bây giờ chắc tụt xuống ngang lớp hai, bắt nó đọc truyện chữ chẳng khác nào bắt con Vện nhà nó học tiếng Anh.
- Tao và mày sẽ đóng vai tướng cướp. - Mừng hào hứng vạch kế hoạch.
Khoa tái mặt:
- Đi ăn cướp há mày?
- Bậy! - Mừng hất mặt - Mày đọc truyện Tướng cướp si tình chưa?
- Chưa?
Mừng nheo mắt:
- Thế truyện Độc Nhãn Long phục hận?
- Cũng chưa.
Mừng nhún vai:
- Vậy mày không biết là đúng rồi. Các tướng cướp trong truyện này là những tay hiệp nghĩa, chuyên lấy tiền của bọn tham quan ô lại và bọn nhà giàu để chia cho người nghèo...
Khoa gật gù, những hình ảnh đó không xa lạ gì với những truyện nó đã đọc dù nó chưa xem các tập truyện tranh Mừng kể. Nhưng mặt nó vẫn lộ lo lắng:
- Tức là vẫn đánh cướp...
- Mình không đánh cướp. - Mừng lật đật trấn an Khoa - Mình chỉ đóng vai tướng cướp để hù dọa thằng Ninh thôi.
Thấy Khoa vẫn đực mặt nhìn mình, Mừng khoa tay:
- Tao và mày sẽ trùm đầu kín mít, chỉ chừa hai con mắt thôi. Tay mỗi đứa sẽ cầm một con dao...
- Dao thật á? - Bụng Khoa thót lại.
- Dao thật càng tốt. - Mừng vỗ vai Khoa, như muốn dập tắt nỗi lo trong lòng bạn - Nhưng nếu mày sợ, tao sẽ đẽo hai thanh gươm bằng gỗ rồi lấy sơn đen sơn lên. Hà hà, tụi mình sẽ có hai thanh hắc kiếm.
Khoa vẫn chưa yên tâm. Nó rụt rè góp ý:
- Hay là tụi mình rủ thêm thằng Bông? Tao sợ hai đứa mình không làm gì được thằng Ninh.
Khoa làm Mừng tự ái quá xá. Nó phồng mang, giọng sặc mùi kiếm hiệp - rõ ràng nó bắt chước ngôn ngữ trong truyện:
- Hai tướng cướp rừng xanh mà không làm gì được tên thảo dân tay không tấc sắt à?
Vẻ hùng hố của Mừng làm đầu Khoa nóng ran. Có vẻ như bây giờ đến lượt thằng Mừng chê nó nhát cáy.
- Nhưng nó to con hơn mình. - Khoa gãi tai, ấp úng - Gươm cúa mình lại bằng gỗ. Nhỡ nó quyết chống lại...
Mừng hừ mũi:
- Nhưng sáng mai thằng Bông bận đi học, làm sao rủ nó nhập bọn được?
- Tao sẽ rủ được.
Mừng ngớ ra trước giọng điệu quá quyết của Khoa. Nhưng rồi nó hiểu ngay:
- Bánh mì thịt á?
Thằng Bông đúng là đứa mê tít bánh mì thịt. Nghe tới bánh mì thịt là nước miếng nó ứa ra đầy mồm. Đối với nó, một ổ bánh mì có ý nghĩa hơn nhiều so với một buổi ngồi học trong lớp thầy Tám.
Vì vậy mà chiều đó, nghe Mừng và Khoa dụ dỗ, nó đồng ý ngay tắp lự. Bông nhận lời còn vì nó khoái cái khoản làm tướng cướp rừng xanh, mặc dù khu rừng mà tụi nó hoạt động chí có loe hoe dương liễu và bạch đàn.
Nhưng trớ thành tướng cướp chỉ làm Bông khoái sơ sơ. Cái biệt đanh mà thằng Mừng khoác cho nó mới làm nó khoái dữ: Ngày mai nó sẽ là tướng cướp khét tiếng Độc Nhãn Long gánh trên vai lời nguyền phục hận.