Nói Khoa không thiết sống nữa không phải là nói ngoa. Bởi vì xét toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện trưa nay giữa Khoa và nhỏ Trang trên đường về, những gì Khoa nói chẳng khác nào lời thổ lộ tâm tình. Hôm trước Khoa đóng vai chàng phù thủy trẻ tuổi leo lên cây ổi gân cổ gầm rú "Trên chiếc chổi bay này tôi nhớ em", chẳng qua chỉ là cách bày tỏ tình cảm mông lung, mơ hồ. Trữ tình thì quá có trữ tình thật, nhưng có ma mới biết "em" trong câu hát chung chung đó là ai. "Em" trong câu hát có thể là một cô gái, nhưng cũng có thể là một chiếc lá, một con chim hay một con cún.
Nhưng trưa nay thì khác. Qua câu chuyện bức tranh Khoa cố tình bịa ra, chuyện Khoa thích nhỏ Trang đã quá rõ ràng. Và cũng rõ ràng không kém là nhỏ Trang coi đó là chuyện hết sức lăng nhăng. Lăng nhăng đến mức khi nhắc tới chuyện đó, nó đùng đùng bỏ đi một mạch, quên mất thắc mắc tại sao nhờ trông thấy bức tranh này mà thầy Tám biết Khoa thông minh.
Vậy là xong! Khoa đứng nhìn theo nhỏ Trang khi nhỏ quay gót, thở một hơi dài ảo não, cảm thấy cuộc đời bỗng chốc đen ngòm như cái hũ đậy nắp (và Khoa đang ở một mình bơ vơ dưới đáy hũ).
Đế quên đi nỗi buồn sâu thẳm, đế chôn cất cây ái tình chưa kịp ra hoa đã trụi hết lá (chưa kế thân cây còn bị mọt ăn và dưới gốc cây những con mối u sầu đã về làm tổ), và đế khỏa lấp những giờ khắc cô độc dài lê thê, chàng Khoa vừa bị tổn thương của chúng ta thất thếu lê bước về nhà, tìm gặp dì của mình để thông báo rằng chàng hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của thầy Tám hôm nào.
Dì Liên dì nhiên hết sức tán đồng với quyết định của Khoa, nồng nàn khen Khoa ham học, xuýt xoa lặp lại những lời tâng bốc của thầy Tám dành cho Khoa. Nhìn dì Liên hào hứng huyên thuyên, một lần nữa Khoa thấy mình đang ngồi trên mây, ngạc nhiên tại sao dì dễ tin lời người khác đến vậy trong khi một sự thật sờ sờ là Khoa tự ý bỏ học ngang xương thì dì lại không hề đả động đến.
Thầy Tám tới ngay chiều hôm sau, vào lúc ba giờ chiều.
Bây giờ Khoa không còn sợ thầy nữa, thậm chí trong lòng còn nhú một chút cảm tình. Sau tất cả những gì đã làm gần đây, thầy Tám đã tẩy xóa khỏi đầu óc Khoa hình ảnh một ông thầy hung dữ và trên cánh đồng đã được dọn dẹp sạch sẽ đó thầy gieo vào một hình ảnh khác, thân thiện, tốt bụng và đặc biệt rất tốt với Khoa.
Và qua những buổi được thầy kèm, Khoa càng củng cố ý nghĩ đẹp đẽ của mình về thầy. Y như được một chiếc đũa thần chạm vào, thầy biến thành một ông thầy hội đủ mọi đức tính mà bất cứ học trò nào cũng ao ước: kiên nhẫn, dịu dàng, tận tình và vui vẻ.
Trong khi Khoa ngạc nhiên về thầy Tám bao nhiêu thì thầy Tám cũng sửng sốt vể Khoa bấy nhiêu. Hôm trước thầy khen Khoa thông minh ai cũng biết là thầy bịa (thầy lại càng biết rõ điều đó). Nhưng ngay buổi đầu tiên dạy kèm Khoa học, thầy ngỡ ngàng nhận ra những gì thầy bịa xét cho cùng cũng không xa thực tế là bao. Khoa thông minh thật, thậm chí thầy dám quả quyềt đó là học trò thông minh nhất mà thầy từng gặp.
Thầy giảng tới đâu Khoa hiểu ngay tới đó. Thầy giảng một Khoa hiểu mười. Tất cả những đề toán thầy cho, Khoa đều giải dễ dàng và nhanh chóng.
Tới buổi dạy thứ ba, thầy Tám gật gù:
- Trò thật là sáng dạ. Trò làm tôi bất ngờ đó, Khoa.
Khoa khiêm tốn:
- Dạ, có gì đâu thầy.
Thầy Tám tặc lưỡi tấm tắc:
- Phải nói là trò có một bộ óc siêu thông minh Dường như không một đề toán nào làm khó được trò.
Khoa giở giọng nịnh nọt:
- Nhờ thầy giảng dễ hiểu đó thầy.
Thầy Tám nhìn đứa học trò trước mặt bằng ánh mắt hài lòng:
- Trò không những thông minh mà còn khiêm tốn nữa.
Giọng thầy đột ngột chuyển qua tâm sự:
- Tôi thành thật xin lỗi trò về hành vi nóng nảy của tôi hôm nọ ở trên lớp. Học trò nào mà chẳng
nghịch, lẽ ra tôi không nên nặng tay với trò như vậy.
Khoa không ngờ thầy Tám nhắc đến chuyện này. Mặt Khoa hơi ửng lên; vì xấu hổ và vì cảm động. Khoa tội trạng ngập đầu, thầy không méc với dì Liên là đã "làm ơn làm phước" cho Khoa lắm lắm rồi, thầy đâu có cần xin lỗi nó nữa. Khoa bối rối chưa biết nói gì, thầy Tám đã tiếp:
- Có lẽ vì chuyện đó mà trò đã bỏ học. Còn tôi suýt mất một cậu học trò thông minh tuyệt đỉnh. Cũng may bây giờ tôi lại được ngồi ở đây với trò.
Theo như sự gửi gắm trong từng câu nói, có vẻ thầy Tám rất hân hạnh được kèm Khoa học. Cái giọng rưng rưng cúa thầy cho biết được dạy một "thần đồng" như Khoa là một vinh dự tột bậc trong cuộc đời dạy học phắng lặng đến buồn tẻ của thầy. Tất nhiên là chàng Khoa "thông minh tuyệt đỉnh" của chúng ta làm gì mà không nhận ra ý tứ của thầy. Chàng nhận ra. Chàng thinh thích. Và chàng lo lắng.
Khoa lo lắng không thừa.
Đến buổi học thứ tư (hình như hôm đó là một ngày xấu trời), dì liên đi ngang chỗ Khoa ngồi học tình cờ nghe hai thầy trò trao đổi với nhau về cách chứng minh tam giác vuông.
- Ủa, Khoa! Đây là toán lớp chín mà!
Dì Liên kêu lên, đến sát bên nhíu mày nhìn vào cuốn sách đang mở ra trên bàn.
- Dạ. - Khoa giật thót, không dám ngẩng đầu lên, giọng đột nhiên vo ve như muỗi kêu.
Ánh mắt dì liên đảo sang thầy Tám, vẫn chua hết sửng sốt:
- Anh đang dạy thằng bé chương trình lớp chín hả, anh Tám!
- Thì tôi đang dạy các em sắp lên lớp chín mà. Chính hôm trước trò Khoa đăng ký học lớp này.
- Thầy Tám lúng túng đáp, cách hỏi cúa dì Liên khiến thầy cảm giác như mình có lỗi mặc dù chính thầy cũng không biết mình có lỗi gì.
Dì Liên mau mắn giải đáp:
- Khoa năm ngoái học lớp chín, hết hè này sẽ vô lớp mười đó, anh Tám.
Nhưng dì không để thầy áy náy lâu. Ngay lập tức, dì nhận ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.
- Khoa! - Dì quay nhìn thủ phạm - Sao cháu lại học lại chương trình năm ngoái!
Y như dì Liên vừa thả một cái chong chóng vào đầu Khoa. Tâm trí nó rối bời, tai nó kêu u u, nhưng
trong một thoáng Khoa đã kịp bắt cái chong chóng ngừng lại:
- Tại cháu bị mất căn bản các môn toán lý hóa nên muốn ôn lại cho vững đó dì.
Khoa nói dối giỏi quá, đến mức ngay cả nó cũng ngạc nhiên. Miệng nó trơn như vừa ăn ba lát mỡ heo, sau đó còn uống thêm bốn muỗng dầu phông. Trong khi dì Liên nhìn Khoa bán tín bán nghi, một lần nữa thầy Tám lại giúp Khoa thoát hiểm:
- Trò Khoa biết nghĩ như vậy là tốt đó, cô Liên. Không phải đứa học trò nào cũng ý thức được mình yếu môn gì đế mà trau dồi đâu.
- Thật vậy hả, anh Tám!
Trán dì Liên từ từ giãn ra, vẻ căng thắng biến mất. Dì nhìn Khoa âu yếm như nhìn một báu vật và nói với nó bằng giọng hối lỗi như đang nói với một con mèo ham học mà cứ luôn bị nghi là ham ăn vụng:
- Đúng là dạo này cháu ngoan hơn dì tưởng nhiều!
Nhưng Khoa chỉ lừa được dì Liên chứ không gạt được thầy Tám. Bằng chứng là kể từ hôm đó, thầy Tám không còn nức nở khen Khoa nữa. Những từ ngữ mỹ miều như "sáng dạ", "siêu thông minh", "thông minh tuyệt đỉnh", cả từ "khiêm tốn" đã không còn vang lên trong các buổi dạy kèm. Thầy lặng lẽ gỡ bỏ hết những từ đó khỏi đôi môi thầy, cẩn thận kỹ lưỡng như người ta dọn dẹp lau chùi kho bãi, để lương tâm thầy khỏi cắn rứt nếu trót khen nhầm Khoa lần nữa.