Việc làm ăn buôn bán của tiệm cơm của Lan Hinh rất tốt, đã có vài người khách đứng chờ bàn để ngồi, đương nhiên sớm không còn chỗ cho bà chủ.
Cho nên Lan Hinh liền nhẹ nhàng nghiêng người né tránh vài người khách cùng mấy cô bé phục vụ đang bưng khay, chào mấy người khách quen, sau đó tới cửa thuận tay lấy cái ghế vốn để cho khách ngồi chờ bàn đưa cho Ninh Vũ: “Em ngồi một chút đi, tôi lập tức sẽ ra ngay.”
Ninh Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, Lan Hinh có vẻ sẽ bận rộn một lúc, Ninh Vũ cảm thấy có chút tay chân luống cuống, ít nhất thì mình hình như không thể giúp gì, hay là nói không biết giúp cô thế nào. Vì thế nàng chỉ có thể im lặng ngồi đó, nhìn Lan Hinh vội vàng đi ra sau nhà.
Nhân lúc Lan Hinh bận rộn, Ninh Vũ lại nhìn đánh giá bài trí xung quanh, nơi này không hề xa hoa, mà tràn đầy ấm áp.
Chỗ quầy không cao lắm, phía trên đặt một chiếc điện thoại bàn, có lẽ là dùng để nhận đơn đặt hàng, một bồn cây nhỏ đặt bên trái quầy, được tỉa rất gọn gàng, mọc cũng khá khả quan. Sau lưng là một cái tủ rộng, mỗi ngăn đều bày đầy rượu, có một cô gái trông lanh lợi đứng giữa tủ rượu và quầy thu tiền, lúc thì tính tiền, lúc thì nghe điện thoại, Ninh Vũ thi thoảng nghe thấy nàng cười góp ý cho khách hàng biết khoảng mấy giờ thì tiệm vắng.
Thấy dáng vẻ nàng bận rộn mà không loạn, nhất định là trợ thủ đắc lực của Lan Hinh.
Ghế trong tiệm làm bằng gỗ tối màu, khiến người ta có cảm giác thèm ăn. Lúc này chỗ nào cũng ngồi đầy người, có hai bàn có lẽ là bạn bè tụ tập, khá đông người, còn có hai bàn khác cũng ghép lại với nhau, tiếng mời rượu ồn ào náo nhiệt đương nhiên ở chỗ này lớn nhất.
Một bên của tiệm thật ra có mấy gian nhã toạ, cũng không phải hoàn toàn thành mấy gian phòng cách biệt, chỉ là lúc sửa thì được nâng lên, dùng kính thủy tinh mờ cao khoảng một thân người đặt giữa mỗi gian, cũng không có cửa, những chùm tua màu hồng thật dài rủ xuống, cũng có chút không khí lãng mạn.
Loáng thoáng bóng người bên trong, đương nhiên không nhìn rõ, có lẽ là đôi tình nhân, không muốn ở trong đại sảnh ồn ào náo động với những người khác. Những người đang yêu luôn như vậy, muốn một không gian hơi riêng biệt một chút, để có thể tuỳ lúc thả ra ánh mắt được mật ngọt điều hoà.
Nhưng cố tình lại đều là người trẻ tuổi, thích thể hiện niềm hạnh phúc của mình dưới ánh mắt công chúng, nên mấy sợi tua màu hồng kia thật ra cũng chẳng che được cái gì, nhưng lại vẫn có thể hoàn toàn ngăn cách đám bạn bè và bầu không khí ngọt ngào ái muội giữa một đôi tình nhân……
Tủ kính thuỷ tinh sát tường sạch sẽ trong suốt, liếc một cái liền có thể thấy người đi đường, toàn bộ không gian tựa hồ cũng vì vậy mà có vẻ lớn hơn rất nhiều.
Dưới tủ kính là một cái hồ cá khá thấp hình chữ nhật, độ cao bất quá tính từ sàn nhà thì khoảng mười cm, bên trong nuôi một ít cá vàng — màu đỏ, màu đen, màu vàng……Giữa đám đá cuội sạch sẽ là một ít rong rêu màu xanh, đôi chỗ có một ngọn núi giả, tạo thành những khoảng trống, đám cá bơi lội trong đó thật sự rất vui vẻ.
Trên hồ cá đó cũng có mấy bể cá nhỏ, xếp dọc theo toàn bộ hai bên tủ kính, có khoảng trên dưới bốn mươi cái. Bất quá mấy cái bể cá này hơi đặc biệt, mỗi một bể cá hầu như đều có hai con, hơn nữa phía trên mỗi cái đều dán một tờ giấy, hoặc là viết mấy chữ, hoặc là vẽ mặt hoạt hình, đương nhiên cũng có vài cái dán ảnh……
Bên cạnh hồ cá đặt hai chậu cây mà Ninh Vũ không biết tên, xanh tươi dạt dào, tươi tốt như những cô cậu sinh viên này.
Những người đang đợi đến lượt phần lớn đều ngắm mấy con cá nhỏ để giết thời gian. Nghiên cứu xem con nào đẹp mắt, con nào lanh lợi, con nào vây dài, con nào mắt lớn……
Ninh Vũ cũng không hoà theo thanh âm hưng phấn của bạn học, đem ánh mắt phóng tới những chú cá xinh đẹp đang bơi kia.
Lan Hinh đã vội vã từ phòng sau đi ra, trên tay cầm một gói to. Từ xa xa nhìn thấy dáng vẻ Ninh Vũ cúi người ngắm cá, rất chăm chú đáng yêu.
“Cá đều là do sinh viên mua tới……” Lúc thanh âm Lan Hinh vang lên bên tai Ninh Vũ, Ninh Vũ mới vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nghe cô nói thế liền dùng ánh mắt đầy thắc mắc nhìn Lan Hinh.
“Ừ, bọn họ không nuôi được, nuôi ở ký túc xá thì hoặc là cho ăn nhiều quá, cá không chịu được nên chết, hoặc là để lâu quá quên không thay nước, huống chi còn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, thời gian giá dài……Hơn nữa bể cá quá nhỏ cũng không đủ oxy, tóm lại lúc mua rất vui vẻ, không ngờ đến lúc chúng chết lại đau lòng không chịu nổi. Cho nên trực tiếp để lại chỗ tôi, chúng tôi cũng giúp trông cho, bất quá nếu chết thì chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm, ha ha……” Lan Hinh cầm cái gói to, cùng Ninh Vũ cúi người ngắm cá trong bể.
“No quá có thể chết?” Ninh Vũ chưa nuôi cá bao giờ, ba nàng bận rộn như thế, chăm sóc nàng đã không tệ lắm, trong nhà ngay cả chó đều không nuôi thì làm sao có thời gian nuôi cá.
Trong quan niệm của nàng, nuôi cá chính là cho chút thức ăn vào, chúng đói bụng thì sẽ ăn, ăn no rồi tính sau. Không ngờ còn có chuyện no quá sẽ chết.
“Ừ, đúng vậy……Em xem mấy bể cá này đi, gần như mỗi cái đều là một đôi……Ha ha, mấy sinh viên đang yêu mua tới đó, bình thường đều là một đôi, hơn nữa hầu như đều là khách quen của tiệm này, thường xuyên lại đây ăn cơm, cũng thường xuyên lại đây xem cá, đợi đến khi tốt nghiệp nếu nọ muốn tự nuôi thì có thể đến đây lấy về…..Bể cá nào không được lấy lại thì có thể tặng cho người khác. Bất quá ‘phòng’ tổng cộng cũng chỉ có mấy cái, những người khác nếu muốn nuôi mà không có bể thì có thể thả xuống hồ cá lớn ở dưới……”
“Hồ cá lớn có nhiều cá đến thế, làm sao có thể nhận ra con nào là của mình chứ?” Ninh Vũ nhìn mấy con cá, nếu khác nhau thì thôi, nếu giống nhau thì mình căn bản không nhìn ra chỗ khác biệt.
“Tôi không phân biệt được….nhưng bọn họ lại có thể nhìn ra. Đợi đến ngày nào đó tiểu Vũ yêu ai, thả hai con vào đây, nói không chừng em có thể nhận ra đó……Em nghĩ xem, người trên thế giới này có biết bao nhiêu, nhưng cố tình giữa bao người em lại nhìn trúng một ai đó, cho dù người đó có bình thường đến đâu, vào trong mắt em cũng sẽ khác biệt……” Lan Hinh cười, cười đến thực vui vẻ. Tình yêu là một điều kỳ diệu, tuy rằng luôn cách mình rất xa.
“Nếu chia tay thì sao?” Ninh Vũ ngơ ngác nhìn cá trong hồ, sau đó chớp mắt nhìn Lan Hinh.
“Nếu chia tay, bọn họ có thể hoàn toàn quên đi đôi cá này, sau đó chúng thành những chú cá tự do, không chủ nhân, chúng ta sẽ quản lý một thời gian, sau đó hỏi ý chủ nhân, nếu đối phương bỏ, như vậy đôi cá đó có thể được người khác nhận nuôi.” Chuyện như vậy đương nhiên có rất nhiều, ở nơi tràn ngập hơi thở thanh xuân như đại học, yêu đương rồi thất tình đều là những chuyện bình thường.
“Bao nhiêu tiền một bể cá nhỏ?” Ninh Vũ nghĩ, giá chắc hẳn không thấp, quanh đây nhiều sinh viên đến vậy, người mới yêu đều rất thích lãng mạn, có thể dùng cách thức nổi bật để biểu đạt tình yêu thế này, nghĩ chắc hẳn được rất nhiều sinh viên ưa thích.
“Không thu tiền.” Lan Hinh cho Ninh Vũ một câu trả lời thuyết phục đầy bất ngờ. Bất quá lập tức nàng hiểu ý Ninh Vũ, quan hệ cung – cầu một khi tồn tại thì thu phí hợp lý cũng là chuyện bình thường.
Ninh Vũ nghiêng đầu nhìn Lan Hinh, không cần mở miệng, ánh mắt có thể nói đã thay thế câu hỏi.
“Tình yêu là vô giá…..” Lan Hinh cười rộ lên, đáp.
“Khó trách…..” Ninh Vũ nghiêm túc nhìn Lan Hinh, thật lâu sau mới đột nhiên thốt: “Khó trách tôi thấy xung quanh đây, [Lan tâm thực phủ] buôn bán tốt nhất……”
“Ồ?” Lan Hinh cười tủm tỉm nhìn Ninh Vũ.
“Trái tim những sinh viên này đều bị chị thu phục hết, ăn cơm không đến chỗ chị thì đến đâu? Ngay cả tôi cũng thích nơi này……Chị đây là kiếm tiền của người ta mà còn khiến người ta thích chị.” Ninh Vũ cũng cười, ngón tay cách lớp thuỷ tinh khẽ chạm vào một chú cá nhỏ mới bơi lướt qua.
“Nói linh tinh…..tiểu Vũ em không biết à, mỗi ngày nhìn nhiều người vui vẻ mà sống như vậy là một chuyện thực khiến người ta cao hứng đó?” Lan Hinh thực thành khẩn nói.
“Rất có ý tứ…rất lãng mạn…” Ninh Vũ nghiêng đầu nhìn Lan Hinh, trên khuôn mặt nở rộ nụ cười trong trẻo.
Vốn cứ nghĩ Lan Hinh nhất định là một con buôn, không ngờ lại là người thật lãng mạn như thế…Sự lãng mạn từ trong xương cốt, khiến người ta cảm thấy ấm áp thoải mái.
Ninh Vũ nghĩ, không biết từng có bao nhiêu, hoặc tương lai sau này sẽ có bao nhiêu sinh viên tương thân tương ái sẽ để lại quãng thời gian lãng mạn nhất trong đời ở nơi này……
Ninh Vũ rất muốn hỏi một chút, vậy còn chị? Chị có giữ lại cho mình một bể cá không? Đáng tiếc lời nói đến bên miệng, lại thu trở về.
Cô chỉ là tình nhân của ba mà thôi, sao có thể có thứ tình yêu lãng mạn đến thế cơ chứ……Tình yêu lãng mạn đó có lẽ chỉ thuộc về sinh viên. Nghĩ đến đây, chút vui vẻ mới nhen nhóm trong lòng Ninh Vũ lại bị đập tan.
Nàng đương nhiên yêu ba mình, cho nên xếp cô vào hàng ngũ con buôn, nhưng qua thoáng tiếp xúc nho nhỏ, lại khiến nàng cảm giác trên người cô gái này tản ra một chút gì đó đặc biệt, sự đặc biệt này không hề liên quan đến tiếng “tình nhân”, đó là sự sạch sẽ thuần khiết, rực rỡ như nắng, tích cực, ấm áp mà bao dung, thậm chí là kiên cường.
Người như vậy, sao lại trở thành tình nhân của người khác nhỉ……
Nhìn thấy Ninh Vũ không còn ngắm cá nữa, Lan Hinh nhẹ nhàng nắm tay nàng, ôn hoà cười: “Đói rồi phải không? Lúc này bận quá, đầu bếp không có, không có chỗ ngồi, chỉ có thể thiệt thòi cho em đi theo tôi thôi……” Lan Hinh vừa nói vừa nhẹ nhàng thè lưỡi giả bộ mặt quỷ.
Ninh Vũ vừa rồi có chút buồn bực, ngay lúc Lan Hinh làm động tác nhỏ le lưỡi đã tan thành mây khói, đột nhiên cảm thấy cô gái tên Lan Hinh này, mặc kệ cô có quan hệ gì với ba mình thì mình cũng không chán ghét nổi, thậm chí từ trong đáy lòng lại có chút thích. Cho dù gần đây là bởi thứ lãng mạn “tình yêu vô giá”.
Trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, Ninh Vũ không tự chủ được khép những ngón tay thon dài, nắm lấy tay Lan Hinh. Có lẽ ở trong lòng cho rằng người lãng mạn như thế sẽ chẳng phải con buôn…..
Hai người nắm tay ra khỏi tiệm cơm, trời đã tối mịt.
Thời tiết quả nhiên thay đổi, từ trên bầu trời đổ xuống cơn mưa phùn lất phất, gió thổi qua ngã tư đường cũng không mạnh lắm, lại khiến cảm giác mát lành của mùa thu trở nên dần rõ ràng. Mưa thu rất lạnh, thật sự không giả……Trên đường một số nữ sinh mặc váy ngắn người run rẩy, đưa tay ôm trước ngực, cùng bạn bè vui cười chạy về trường. Có lẽ là lúc đi không ngờ thời tiết thay đổi.
Tiệm trang phục cách đó không xa lại rất đắt khách. Trời chuyển mùa mới nghĩ đến việc mua quần áo, đây là đặc điểm của sinh viên.
“Nhanh lên, sắp mưa rồi, sẽ lạnh lắm……” Lan Hinh kéo tay Ninh Vũ, nhẹ nhàng cười thúc giục nàng. Sau đó hai người cũng không tự chủ được sải bước nhanh hơn.
Quả thật lạnh, Ninh Vũ vốn chịu lạnh tốt, nhưng thời gian này thân thể đã yếu đi nhiều, một lần tiêu chảy khiến nàng mất mấy lít nước. Quần áo cũ đều có vẻ lớn hơn, thân thể thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, cũng không khỏi thấy lạnh.
May mà nắm tay Lan Hinh, giữa tiết trời lạnh lẽo này, Ninh Vũ không hiểu sao lại nghĩ tới những chú cá vàng, nghĩ tới hai chữ “lãng mạn.”