Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 45: Về Nhà

Ngồi xe lửa hơn ba mươi mấy tiếng khiến Ninh Vũ liên tục say xe gần như kiệt sức. Đợi đến nơi, xuống xe, Ninh Vũ sắc mặt tái nhợt ngồi xổm cả nửa ngày cũng chưa thể đứng lên.

Lan Hinh liền ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đó đi, em chưa ăn gì cả, tôi sợ còn chưa tới nhà tôi em đã ngất xỉu rồi.”

Lan Hinh thực đau lòng vì nàng, tự trách mình không nên tuỳ tiện mua vé ngồi.

Hít thở không khí mới mẻ trong lòng, Ninh Vũ cảm thấy thoải mái một chút, chỉ là cả người mệt mỏi, ngực trống rỗng, cảm giác dịch vị trong dạ dày cứ từng đợt từng đợt trào lên. Trên xe hơn ba mươi mấy tiếng nàng đã uống chút nước ăn mấy miếng bánh bao, hơn nữa cho dù là mấy thứ này cũng đã sớm nôn không còn chút gì, bây giờ có muốn nôn cũng không nôn nổi.

“Có phải em vô dụng lắm không?” Ninh Vũ một tay ôm ngực, nghiêng đầu suy yếu cười hỏi Lan Hinh.

“Lần đầu tiên tôi ngồi xe lửa cung nôn đến phiên giang đảo hải mà.” Lan Hinh ôn nhu nói: “Cực kỳ khó chịu.”

Lần đầu tiên ngồi xe lửa, chính là khi lên đại học, còn nhớ khi đó mình vai khoác túi vải thô, bèn đặt nó gần chỗ tiếp nối giữa hai toa tàu cách đó không xa, mình thì ngồi lên trên. Chỗ đó rung lắc dữ dội, tiếng xe lửa thực vang, nhưng có gió, khiến mình cảm thấy khá thoải mái. Vé đứng hơn ba mươi mấy giờ, cũng không biết nôn bao nhiêu lần mới đến nơi. Chờ đến khi mình xuống xe, chiếc túi vải thô bị quẳng xuống sân ga, mình cũng ngồi hơn nửa ngày mới hồi phục.

“Lần đầu tiên chị ngồi xe lửa là khi nào?” Gió thổi qua trên sân ga, Ninh Vũ cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút.

“Khi lên đại học.” Lan Hinh lấy hai cái chén, rót nước cho Ninh Vũ.

Ninh Vũ uống hai ngụm, vịn cánh tay Lan Hinh đứng lên: “Chúng ta đi thôi, không phải chị nói còn phải đi xe buýt sao?”

Lan Hinh xách túi, một tay nắm tay Ninh Vũ: “ăn cơm trước rồi mới đón xe, chắc vừa vặn tới kịp.”

Ninh vũ muốn nói mình không muốn ăn gì cả, nhưng nghĩ lại cả một quãng thời gian dài trên xe Lan Hinh cũng chưa ăn gì, liền đồng ý.

Miêu Chấp vừa gọi điện tới, hắn hỏi khi nào Lan Hinh trở về, nghe nói ở trường đã nghỉ.

Lan Hinh cười: “Tin tức của cậu cũng thật lanh lẹ.”

Miêu Chấp nói: “Khi nào cậu về nhớ phải gọi cho tôi, tôi mời khách.”

“Không phải buổi họp mặt bạn bè cũ đấy chứ?” Lan Hinh cười hỏi. Tiếng radio ở sân ga vừa vặn vang lên, đoàn tàu vừa dừng lại chuẩn bị xuất phát.

Miêu Chấp ở đầu bên kia điện thoại lắng tai nghe một chút, sau đó có chút nghi hoặc: “Cậu…đang ở nhà ga?”


“Ừ.” Lan Hinh nói: “Được rồi, đợi khi nào tôi có thời gian nhất định sẽ để cậu mời khách, bất quá bây giờ tôi bề bộn nhiều việc lắm, gặp lại sau.”

“Để tôi đi đón cậu!” Miêu Chấp hưng phấn.

“Không cần đâu, tôi ra khỏi nhà ga rồi. Gặp lại sau.” Lan Hinh cúp máy.

“Ai thế?” Ninh Vũ cười như kẻ trộm.

“Bạn học cũ.” Lan Hinh bỏ điện thoại vào túi: “Thế nào? Có vấn đề gì sao?”

“Còn gì nữa?” Ninh Vũ không buông tha đề tài này.

“Là một anh chàng thích tôi, tên Miêu Chấp. Còn có gì muốn hỏi không?” Lan Hinh đưa tay vén lọn tóc dính bên thái dương của Ninh Vũ.

“À…không có gì. Chúng ta đi ăn cơm đi.” Ninh Vũ cảm thấy đề tài này có phần mất mặt. Dù sao Lan Hinh cũng sẽ không có vấn đề gì với người khác, một cô gái xuất sắc như vậy không có ai theo đuổi mới là chuyện không bình thường.

Đến khi ăn cơm, Ninh Vũ đã bình thường trở lại, cũng có chút khẩu vị. Lan Hinh gọi một vài món ăn sáng nhẹ, cũng có cả canh, để dễ dàng tiêu hoá, cũng giữ hương vị. Ninh Vũ rốt cục cũng đè nén được cảm giác ghê tởm khó chịu trong dạ dày xuống.

Cơm nước xong, hai người đi bộ đến bến xe, đây là thành phố nhỏ, khoảng cách từ nhà ga đến bến xe cũng không quá xa. Lan Hinh vừa kéo hành lý, vừa kể cho Ninh Vũ nghe những chuyện xảy ra khi mình học Trung học ở đây. Chẳng qua, những chuyện cũ khiến người ta tổn thương, Lan Hinh lại không nói. Quá khứ đau buồn cũng đã qua đi, khuất nhục cũng được, mà kiên cường cũng tốt, cũng đều không muốn gợi lại, cho dù là muốn để người yêu mình biết hoàn cảnh của cuộc sống mình trừng trải qua đi nữa, nhưng dù sao những chuyện đó cũng đều đã qua.

Hai người ngồi xe buýt về nhà, Lan Hinh để Ninh Vũ ngồi dựa vào cửa sổ. Cách thời gian xuất phát một chút, hành khách lục tục lên xe, gần như đều là người bản địa, bọn họ ăn mặc khác với người ở thành phố. Có ông già mặc áo phông bóng rổ rộng thùng thình không vừa người, có người trung niên mặc áo sơ mi quân đội rách nát, còn có thanh niên mặc rất loè loẹt, quần bò loang lổ. Những người quần áo có chút lố lăng như thế chiếm hơn phân nửa, còn có vài người trẻ tuổi tuy ăn mặc cũng không quá phù hợp, chẳng qua gần như đều mang vẻ mặt lạnh lùng dựa vào cửa sổ nghịch di động.

Chỗ phía trước gần ghế lái có đặt hai đòn gánh, một trong hai cái sọt để không, khe hở trên đó còn mắc mấy cọng rau, một cái sọt khác lại dính vài cọng cỏ, bên trong còn sót lại ít phân gà. Hẳn là người này vào thành phố bán rau dưa và gà vịt.

Một cái giỏ để tà tà tựa vào cái sọt, tre trúc đan giỏ đã ngả sang màu vàng, chõ góc đã bị mài mòn, hẳn đã dùng không ít năm.

Một ông cụ răng đã rớt mất hai cái, trên vai cái áo hoa đang mặc bị rách một lỗ, miệng ngậm điếu thuốc, lộ ra răng nanh đen như mực. Một bà lão tóc hoa râm rối tung đang chào hỏi một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

Một cô gái khác tựa hồ hơn hai mươi tuổi ôm một đứa trẻ, không biết vì sao đứa bé lại oà khóc, đẩy sự ầm ỹ của chiếc xe lên cao điểm. Nàng dỗ dành, đứa bé đó lại còn khóc dữ hơn. Cô gái ấy cúi đầu kéo áo của mình lên, sau đó thuần thục nhét đầu ngực vào miệng đứa nhỏ.

Ninh Vũ đang vẻ mặt tò mò nhìn chung quanh đánh giá vừa đúng lúc thấy một màn như vậy, chỗ thịt căng tròn trắng trẻo kia, còn có nơi thấp thoáng trong miệng đứa bé khiến Ninh Vũ choáng váng suýt ngất, mặt nàng đỏ bừng, sau đó nhanh chóng quay đầu, như thể nhìn thấy thứ gì đó không nên xem.

Lan Hinh vừa quay đầu liền nhìn thấy người phụ nữ đang mớm sữa cho con bên kia, nháy mắt liền hiểu ra cô bé Ninh Vũ này đang ngượng.


“Không sao cả, người nhà quê phần lớn đều duy trì việc nuôi con bằng sữa mẹ, khi ra khỏi nhà chỉ đành mang con theo, nhưng trẻ con đâu biết gì, đói bụng thì khóc thôi.” Lan Hinh mỉm cười thấp giọng nói.

Ninh Vũ rụt cổ, dùng sức gật đầu, nàng cũng biết chuyện này rất bình thường, nhưng thế nào lại cứ cảm thấy xấu hổ, khiến trái tim đập “thình thịch”.

“Nếu tôi không học lên thì có lẽ lúc này cũng giống vậy.” Lan Hinh nói rất hờ hững, nhưng trong lòng lại thầm may mắn. Nếu năm đó cha mẹ nghèo khổ không kiên trì để mình đi học, để mình ra khỏi ngọn núi kia, thì mình nay hai mươi sáu chắc có lẽ đã gả cho một anh chàng nông dân từ lâu, có lẽ cũng đã sinh hai đứa nhóc.

Lan Hinh nhịn không được nhìn thoáng qua người phụ nữ đang cho con bú kia, thầm nghĩ, nếu thế này thì có lẽ mình cũng đã mất đi khả năng tự hỏi, chỉ có thể bị cuộc sống điều khiển, vì cái ăn cái mặc, vì chồng con, từng bước một đi đến ngày xuống mồ.

“Sao có thể chứ……” Ninh Vũ thấp giọng phản đối, ở trong cảm nhận của nàng, Lan Hinh chính là một gốc lan tháng hai trên vách núi, độc lập đón gió. Cô vĩnh viễn xinh đẹp như thế, thông minh lại khéo léo. Ninh Vũ không tưởng tượng ra nổi Lan Hinh sẽ thành bộ dáng đó.

“Nếu tôi không đi học, là một đứa thất học, thì rất có khả năng sẽ như thế. Không hiểu biết đôi khi không phải lỗi của mình, chỉ là không biết đến một thế giới khác, không có cơ hội được nhận tri thức mà thôi, cũng hoặc là nói, bởi vì không có cơ hội tiếp nhận giáo dục, không ra khỏi cái vòng nhỏ hẹp của cuộc sống để tiếp xúc với nhiều người và cơ hội hơn, cho nên nếu tôi không ra thế giới bên ngoài thì sao có thể không giống vậy đây.” Thanh âm Lan Hinh ôn hoà, đợi nói xong lại bổ sung: “Tôi sinh ra ở đây, giáo dục ban đầu tôi được nhận cũng chính ở nơi này.”

Ninh Vũ không biết phải biểu đạt thế nào, những thứ trước mắt có phần vượt quá phạm vi nhận thức của nàng.

“Chẳng qua nếu như thế, chúng ta cũng sẽ không gặp nhau.” Lan Hinh thoải mái cười rộ lên. Tuy cô luôn không tin vào vận mệnh, nhưng đôi khi lại không thể không cảm khái trước sự cường đại của vận mệnh, hai người hoàn toàn không liên quan, lại có thể bằng cách nào đó lại gặp nhau, hơn nữa đúng thời điểm, ở một nơi thích hợp, dùng một cách phù hợp nhất, liền cứ thế từng bước một tiến vào cuộc sống của đối phương.

Ninh Vũ lại nói: “Thật sự cảm tạ Thượng Đế, để cho em gặp chị.”

“Hả?” Lan Hinh nhướn mày.

“Hoàn cảnh sống của chúng ta khác biệt quá lớn, khoảng cách cũng quá xa, nếu không phải ông trời kết nối, cho chúng ta duyên phận thì làm sao chúng ta có thể gặp nhau đây. Em bỗng nhiên nghĩ, có phải kiếp trước chúng ta nợ tình cảm của đối phương cho nên kiếp này dù có cách nhau rất xa cũng nhất định phải gặp gỡ, phải yêu nhau không.”

Lan Hinh bị những lời này của Ninh Vũ xúc động: “Có lẽ, có lẽ vì thiếu nợ tình cảm của nhau cho nên kiếp này nhất định phải gặp lại.”

Rất nhanh đã đến thời gian xuất phát, tài xế nhanh nhẹn ngồi vào vị trí lái, một cô gái đứng bên cạnh cửa xe, một tay vịn cửa, thò đầu ra ngoài kêu: “Đi nhé……còn chưa tới hai mươi con mương nữa thôi….”

Cửa xe không đóng, cô gái kia vẫn còn đang hô, tài xế đã nổ máy, xe rời khỏi trạm.

Trái tim đầy cảm tính của Ninh Vũ đột nhiên nhói lên vì tiếng kêu của cô gái kia, nàng nắm chặt tay Lan Hinh: “Em đột nhiên hơi khẩn trương.”

“Vì sao?”

“Phải gặp ba mẹ vợ mà……” Ninh Vũ thấp giọng nói.

Lan Hinh khẽ cười rộ lên, nhéo tay Ninh Vũ một cái: “Em không phải vẫn đòi muốn tới đây sao? Sao chưa gì đã sợ sệt? Lại nói, cũng đâu phải thú nhận đâu, chỉ đưa em đến thăm nhà tôi, nhìn nơi tôi từng sống trước kia, sợ cái gì.”

“Tới thì chắc chắn phải tới, căng thẳng lo lắng cũng là chuyện đương nhiên. Em lo là, em không hiểu rõ văn hoá cùng tập quán quê chị, sợ lời ăn tiếng nói cùng cử chỉ không ổn thoả, khiến ba mẹ chị có ấn tượng không tốt. Hay là chúng ta ngồi trên xe ôn lại đi.” Vấn đề này trước kia Ninh Vũ chưa từng nghĩ tới, nhưng hiện tại rất mau sẽ đến nơi, những con người và sự việc mới lạ ở nơi này khiến Ninh Vũ có chút sầu lo, tựa hồ tất cả mọi việc ở đây đều vượt quá tưởng tượng của nàng. Nàng thậm chí có chút lo lắng không biết tư duy của mình có thể thuận lợi giao tiếp với người lớn nhà họ Lan không.

Lan Hinh mỉm cười nói: “Ba mẹ tôi đều là người thành thật, không có văn hoá, cũng không nhiều lời, nhưng rất hiền, bọn họ không hiểu biết nhiều, nhưng nếu em là người lương thiện, bọn họ có thể nhìn ra được, cũng sẽ thích em. Cho nên không cần phải kỹ xảo gì, cũng không cần nói gì cả, làm chuyện em muốn làm, nói những gì em muốn nói, thế là đủ để giao tiếp với họ rồi.”

Ninh Vũ nghiêm túc gật đầu: “Có phải em nên vừa đến nhà chị, thấy hai ông bà liền lập tức thân thiết nhiệt tình gọi ‘ba mẹ’ không?”

“Em cô nhóc này, xem ra không phải lo lắng, mà là muốn bắt nạt người ta phải không?” Lan Hinh hạ giọng thì thầm bên tai Ninh Vũ.

“Không dám không dám.” Ninh Vũ bị Lan Hinh chọc ngứa ngáy, vội vàng xin khoan dung.