Thị trấn nhỏ vẫn là thị trấn nhỏ như trước, đường phố cũng không được mở rộng ra, nhưng hàng cây hai bên đường đã rất cao lớn, khiến ánh mặt trời bị phá thành từng mảng từng mảnh, rơi trên mái ngói, ngẫu nhiên sẽ có những tia nắng hắt lên lối đi.
Bên cạnh nhà ga, quán bán bánh bao bánh hấp hay quán mỳ xếp thành một dọc, có những bác gái cao lớn thô kệch cuốn cao ống tay áo, ấn ấn bánh bao thịt trong lồng hấp — bọn họ kinh nhiệm phong phú, chỉ cần ấn một chút là biết đã chín hay chưa.
Cũng có những ông chú hông đeo tạp dề đứng trước cửa hàng, lớn tiếng thét to, mỳ hay bánh bao bánh hấp cái gì cần đều có, cháo ngũ cốc tuỳ tiện ăn, chỉ cần ăn no!
Lan Hinh nghe những thanh âm quen thuộc này, không khỏi nhoẻn miệng cười.
“Thế nào? Tiếng rao hàng mang đậm nét đặc sắc quê nhà phải không?” Miêu Chấp nhìn nụ cười nhàn nhạt của Lan Hinh, dưới nắng sớm có thứ vẻ đẹp như cách một đời.
“Không phải…là nghĩ về lúc trước.” Lan Hinh cười lắc lắc đầu.
“Trước kia?” Miêu Chấp không biết những quán nhỏ ven đường này có thể khiến Lan Hinh nhớ đến cái gì.
“Bánh bao bánh hấp bán ở đây so ra thì to nhất trong cả thành phố, mà giá cũng thấp nhất.” Lan Hinh nhìn một gian hàng trong số đó, sau đó dùng ngón tay chỉ: “Chính là tiệm này.”
“Sao cậu biết?” Miêu Chấp nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt như thế, trong nụ cười kia tựa hồ mang theo kí ức ngọt ngào.
Làm thế nào biết ư? Lan Hinh đưa mắt nhìn ngã tư đường: “Từ nơi này, tiếp tục đi, đến ngã tư thứ hai rẽ trái, đi thẳng, đến con đường đầu tiên thì rẽ phải, đi thẳng chừng năm trăm thước chính là cổng trường.”
“Cậu nhớ rõ quá thôi.” Thanh âm Miêu Chấp khi nói hơi thấp, không có sự hớn hở vui mừng như ánh mặt trời, bởi vì lời Lan Hinh nói tựa hồ không phải nói với cậu ta, mà càng như tự lẩm bẩm.
“Đúng thế, rất rõ!” Lan Hinh cười cười với Miêu Chấp, cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Nhớ rõ khi học năm đầu tiên của cấp ba, mình thật vất vả mới phát hiện ra bánh bao cạnh nhà ga tuy ăn không nổi, nhưng nhiều, giá lại thấp, vì thế suốt ba năm trung học, ngày ngày mình và em gái kiên trì dậy sớm, từ trường học chạy đến đây, tự mua ba cái bánh bao mỗi người, sau đó lại chạy về. Một cái là bữa sáng, hai cái là cơm chiều, trưa thì thôi, vì để bảo đảm đủ dinh dưỡng nên trưa mua đồ ăn trong trường. Thế nên chủ quán tiệm này rất quen thuộc với cô, mỗi sáng đều sẽ làm sáu cái bánh bao đặc biệt, chờ hai chị em đến mua, tuyệt đối sẽ không bán cho người khác.
Bánh bao đó lớn vừa đủ, cho nên về sau mỗi ngày cô chỉ mua hai cái.
Ba năm đó, vật giá tăng cao, nhưng bánh bao ở nơi này lại không tăng dù một xu, đợi đến khi em trai lên trung học, cũng đi mua mới phát hiện giá bánh bao nơi này đã sớm tăng, chỉ là suốt ba năm ấy, chủ tiệm nơi này lại không thu thêm hai chị em dù một phân tiền…..
Sáu chiếc bánh bao đó, là một chút ấm áp còn lưu lại trong lòng mình suốt những năm tháng thiếu ăn thiếu mặc thời trung học, là thứ duy nhất giữ lại trong mình chút cảm động khi mình rời khỏi thành phố này. Thế giới lạnh lẽo như băng, thanh âm trào phúng nhiều vô số, sự lạnh nhạt càng nhiều lúc khiến trái tim mình cũng trống rỗng…..
Duy chỉ mỗi nơi này là khiến người ta hoài niệm. Thương nhân, không nhất định sẽ gian, văn nhân, không nhất định đều lương thiện, cũng ở đây, mình học được cách nhìn thế giới ở một góc độ khác — nhìn thế giới đa dạng nhiều màu, nhìn mặt người dạ thú, cũng nhìn trái tim trống rỗng của tiểu nhân vật.
Nhìn người, không phải nhìn diện mạo, không phải nhìn quần áo, không nhìn bằng cấp hay nghề nghiệp…..mà là nhìn tấm lòng. Một trái tim lương thiện đủ để một người hiên ngang ngẩng cao đầu trong trời đất!
“Chờ tôi một chút!” Lan Hinh nghiêng đầu nói với Miêu Chấp, sau đó bước nhanh tới tiệm bán bánh bao kia.
“Cho một cái bánh bao!” Lan Hinh mở miệng.
Bà chủ giương mắt nhìn cô, sau đó dụi dụi mắt, nhất thời một nụ cười sáng lạn nở rộ trên khuôn mặt to bè mà có chút cứng nhắc kia: “À……Con về rồi à? Đã lâu không thấy!”
“Dạ, vừa về thôi ạ! Bác làm ăn tốt không?” Lan Hinh hỏi.
“Cũng được cũng được!” Bà chủ vui vẻ đáp lời, sau đó cầm một chiếc bánh bao lớn đưa cho Lan Hinh.
Lan Hinh đưa tiền, bà chủ lại vội vàng nói: “Bác cho con, đừng trả tiền, đã lâu không thấy con, gặp rồi bác vui lắm. Học sinh bây giờ cũng chẳng ai tiết kiệm được như con hồi trước, ngày nào sáng sớm cũng chạy tới mua bánh bao để ăn sáng và ăn tối……Bác với mấy người quanh đây lúc dạy mấy đứa nhỏ vẫn nhắc về con đó!”
Lan Hinh cảm ơn bà chủ: “Bác à, bác cứ cầm đi, con phải đi rồi, có người đang chờ……”
Bà chủ đưa mắt nhìn ra ngoài tiệm liền thấy Miêu Chấp cao lớn đẹp trai đứng dưới ánh mặt trời. Miêu Chấp thấy bà chủ nhìn mình, liền lễ phép mỉm cười.
Bà chủ nhìn Miêu Chấp mím môi nói: “Bạn trai con à? Đẹp trai đó, thoạt nhìn không tệ!”
“Bác đừng hiểu lầm, là bạn học……” Lan Hinh cười khổ.
“Được rồi được rồi, là bạn học, mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu……” Bà chủ vẻ mặt không tin. Lan Hinh bất đắc dĩ, cũng không quan tâm.
Cầm bánh bao như hồi còn học trung học, vừa véo một miếng bỏ vào miệng vừa đi. Bánh bao có vị ngọt nhàn nhạt, Lan Hinh cẩn thận nhấm nuốt, trong lòng bắt đầu dâng tràn chút thoả mãn nho nhỏ.
“Lan Hinh……” Lan Hinh miệng ngậm bánh bao, vừa ăn vừa nghiêng đầu nhìn hắn.
Miêu Chấp cười, nụ cười như nắng lại quay trở về trên nét mặt, sau đó cậu ta làm ra biểu tình ấm ức, bị tổn thương: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ mời tôi ăn bánh bao, kết quả cậu chỉ mua một cái……”
“Hả?” Lan Hinh không ngờ Miêu Chấp lại nói những lời này, cô nhìn chằm chằm Miêu Chấp, sau đó dùng tay không chỉ vào cái bánh bao trên tay kia: “Cậu muốn ăn thứ này? Bánh bao nhà ga?”
“Ừ, đói bụng!” Miêu Chấp tội nghiệp nhìn Lan Hinh.
Lan Hinh phì cười một tiếng — thời tiết hôm nay thật tốt, bà chủ vẫn giống mấy năm trước, chỉ là Miêu đại thiếu gia lại muốn ăn bánh bao nhà ga? Đây đúng là chuyện hài hước hôm nay. Chắc hẳn cậu ta chưa từng ăn thử bánh bao ở nhà ga rồi.
“Cười cái gì? Tôi thực sự rất đói!” Miêu Chấp cường điệu.
“Được rồi, cho cậu ăn!” Lan Hinh bẻ một miếng đưa cho Miêu Chấp: “Bạn cũ, nếu cậu thích ăn, tôi lập tức sẽ quay lại mua hai cái cho cậu.”
Miêu Chấp toét miệng cười, hàm răng trắng bóng loé sáng, sau đó đem bánh bao nhét vào miệng.
Nụ cười trên mặt Miêu Chấp biến mất, chính là trong miệng nhai nuốt có chút vô nghĩa. Cậu ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại gục xuống thật sâu nhìn Lan Hinh, ánh mắt trở nên phức tạp — Vừa rồi cuộc đối thoại giữa bà chủ quán và Lan Hinh hắn đương nhiên có nghe, suốt ba năm trung học, thứ này là bữa sáng và bữa tối của Lan Hinh.
“Còn muốn tôi mua hai cái cho cậu không?” Trên mặt Lan Hinh lại khôi phục nụ cười nhạt, sự lạnh nhạt này là sự lạnh nhạt vượt lên trên thế tục, một loại lạnh nhạt của những người đứng xem, đồng dạng, cũng là một thứ lạnh nhạt xa cách. Nỗi đau ẩn giấu trong quá khứ nay đã hoá thành sương khói, qua rất nhiều năm, hiện tại lại quanh quẩn trong lòng.
Chưa từng trách ai, chưa từng oán cái gì, tất cả mọi thứ mà cuộc đời mình đã trải qua đều khiến mình trưởng thành. Một ít sỉ nhục, một chút gian nan đã dần dần cách mình rất xa. Từng cực khổ, nay quay đầu, lạnh nhạt cười, sớm đã có thể bình thản đối mặt, chính là thứ hồi ức trong cực khổ có tươi đẹp mà sâu sắc khắc ghi này, Lan Hinh cũng không muốn bị người ta đào bới lên lại, hơn nữa lại còn dùng thứ tâm tình và ánh mắt khác biệt để nhìn, suy nghĩ, đi tìm tòi nghiên cứu, hoặc là để đồng tình……
Có một số ký ức chỉ thuộc về riêng mình, trong linh hồn mình có ý nghĩa khác, mà người khác không có quyền để tìm hiểu, cũng không cần thiết phải buồn rầu vì nó, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, không cần người khác phải trải nghiệm.
“Đưa tôi ba cái!” Miêu Chấp nuốt bánh bao trong miệng, sau đó nói: “Tuy rằng quả thật không thể ăn.”
“Vậy không cần lãng phí. Lãng phí rất đáng xấu hổ!” Lan Hinh mỉm cười, sau đó bẻ một miếng bánh bao nhỏ, bỏ vào miệng, ngon lành nhấm nháp, tiếp tục bước đi.
“Tôi muốn thử một chút, một ngày chỉ ăn hai cái bánh bao……” Miêu Chấp dừng lại, cúi đầu nói với bóng lưng của Lan Hinh.
Lan Hinh lại không dừng lại, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Diễn trò còn đáng xấu hổ hơn lãng phí……” Muốn dùng ba cái bánh bao để chứng minh cái gì? Ba cái bánh bao có khả năng chứng minh cái gì? Đây là việc chỉ có đứa con nít mới có thể làm.
“Tôi không phải……” Miêu Chấp muốn giải thích, nhưng Lan Hinh đã đi tuốt phía trước rồi, thanh âm của mình lại khiến người qua đường đưa mắt nhìn.
Miêu Chấp đành phải thôi, sau đó chạy chậm đuổi theo: “Lan Hinh……Tôi không phải……”
“Không phải cậu tới đón tôi sao?” Lan Hinh nghiêng đầu cười, nụ cười ôn hoà mà bình tĩnh kia khiến Miêu Chấp trong thoáng giây như mình vừa tới đón cô, mọi việc trước đó cững chưa từng xảy ra.
“Đúng vậy.” Miêu Chấp không biết nên nói cái gì, có chút mặt dầy đi bên cạnh Lan Hinh.
“Vậy dẫn tôi đi đi…..Còn nữa, trí nhớ của tôi kém, lát nữa nhớ nói cho tôi biết tên của mấy bạn học nha, nếu không tôi sẽ mất mặt!” Lan Hinh ha ha cười, như một đứa trẻ yêu thích mấy món đồ ăn vặt, ngon lành ăn bánh bao trên tay mình.
Động tác đó khiến Miêu Chấp gần như nghĩ lầm chiếc bánh bao kia ăn thật sự ngon.
“Không thành vấn đề! Hôm nay tôi hộ tống cậu, có cần gì, Lan đại tiểu thư phân phó là được, Miêu Chấp nhất định làm tốt.” Miêu Chấp nhếch miệng cười, có lẽ muốn ở bên một cô gái kỳ lạ như Lan Hinh thì bạn nên học cách thích ứng với tư duy của cô. Suy nghĩ đột ngột, cũng hoặc là không phải, chỉ là được cất dấu rất sâu trong lòng cô mà thôi.
Từng đứng ở xa xa mà nhìn cô, bạn học bên cạnh luôn cười nhạo cô, mà tiếng cười của mình cũng hoà lẫn trong những lời nhạo báng đó. Cười quần áo cô chật chội không vừa, cười cô không biết nhặt được chiếc quần tây con trai từ đâu, lại chỉ duy nhất không dám cười thành tích của cô.
Sau khi tốt nghiệp lại cứ nhớ tới cô, ánh mắt nhút nhát mà tự ti, thích tránh phía sau đám đông, lại cố tính bị ánh mắt mọi người đổ dồn lên, thích dấu mình đi, lại cố tình bị mọi người ác ý làm bại lộ dưới ánh mặt trời — khiến mọi khuyết điểm của cô không sót một thứ trở thành trò cười cho tất cả.
Có một nhân sinh kiên cường, tất nhiên cũng có một linh hồn mạnh mẽ, sự tự ti cùng nhát gan dần dần cách xa cô, không hề trốn tránh, cũng chưa từng kiêu ngạo, cô dần dần hình thành bản ngã, khiến mọi lời đùa cợt dần biến mất.
Cái loại thoát ly xa xa khỏi đám bạn học đồng trang lứa, lên một độ cao chỉ có một mình mình, khiến cô đột nhiên nhảy ra khỏi vòng bị đùa cợt, khiến người ta cười không nổi, lại chỉ có thể nhìn lên. Vì thế cô là nhân vật chính, mà tất cả mọi ánh mắt đều chợt lại chỉ dừng ở bối cảnh nghèo khổ không chút quan hệ sau lưng cô……
Chính hắn nhìn cô vẫn như cũ quần áo ránh rưới thân hình mảnh dẻ, cũng rốt cục cười không nổi……Linh hồn mạnh mẽ có quyền lợi khinh bỉ thế tục, thời điểm đó, chính hắn cũng có cảm giác nhìn lên cô. Trong ánh mắt cô, mọi thứ mà hắn có được đều không có giá trị gì, phải không? Linh hồn cứ thế trần trụi ở trước mặt người khác, một thứ yếu ớt về mặt linh hồn hơn so với đối phương khiến mình có cảm giác thất bại.
Đợi đến thời khắc giấy báo trúng tuyển được gửi xuống, thứ cảm giác này càng trở nên chât thật, cô xa xa vứt bỏ mọi người. Cô không kiêu ngạo, nhưng lại cường đại. Sự tự ti đã sớm rời xa cô mà đi……
Mà nay gặp lại, sự ôn nhu hiền hoà, sự an tĩnh bình lặng, khiến thứ góc cạnh cuối cùng của cô cũng bị thu vào lòng — vì thế càng không nhìn thấu tâm tư của cô, mà sự mạnh mẽ của cô, được sự dịu dàng bồi đắp càng trở nên ôn hoà mà khiến người ta khát vọng……