Bất Tiểu Tâm

Chương 22: Quyến rũ thành gian?

Buổi sáng nguyên đán hôm đó Hà Luật là bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, mơ màng tìm điện thoại trong tay.

"Giáo sư?".Bên kia loáng thoáng truyền đến âm thanh mang theo chút thăm dò, "Còn chưa rời giường sao?"

"Ừm..." Hà giáo sư đang làm ổ trong chăn lăn lăn, phát ra mấy âm thanh hừ hừ không rõ nghĩa.

"Cái kia... Trước tiên ra mở cửa cho em có được không?"

Hà Luật mơ mơ hồ hồ từ trên giường đi xuống, tìm ra phòng khách, lại tìm thấy cửa lớn liền tiện tay mở. Thường Kiện ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà giáo sư chính là tóc rối bời mắt còn đang mơ hồ cộng thêm quần áo ngủ còn chưa thay ra. Hà Luật mở cửa xong liền không quay đầu lại mà hướng phòng ngủ quay về, Thường Kiện không thể làm gì khác hơn là đem đồ vật mang tới tiện tay thả xuống, theo Hà Luật tiến vào phòng ngủ.

Thường Kiện hoài nghi hướng về Hà giáo sư đang cuộn chăn ngủ say như chết trên giường có hiểu hay không anh vừa cho một người vào trong nhà. Hà Luật ngủ rất say, người cùng chăn đêm quấn quýt lấy nhau. Thường Kiện ngồi xổm trước giường, cũng không lo lắng Hà Luật đột nhiên tỉnh lại.

Một tuần không thấy, người này hình như sinh hoạt rất vui vẻ. Sẽ không chủ động gọi điện thoại tới hoặc là gửi tin nhắn, sẽ không chủ động hỏi tới tình huống của chính mình, Thường Kiện thở dài, ngoại trừ ngày đó bất ngờ hỏi về vấn đề liên quan đến ngày trở về... Người này đại khái là bị động hết mức. Hà Luật đang ngủ trở mình quay lưng đối diện với Thường Kiện, Thường Kiện sững sờ nhìn cái lưng đang cuộn lại kia, nếu như... có thể ôm vào ngực thì thật tốt.


Thường Kiện bỗng nhiên đứng dậy, đắp lại chăn cho Hà Luật liền nhẹ nhàng ra ngoài đóng lại cửa phòng ngủ.

Chỉnh lý xong nguyên liệu nấu ăn mang tới, đem thuốc bắc lên bếp, thu thập nhà bếp sạch sẽ, tại thời điểm Thường Kiện làm xong hết mọi việc, chủ nhân căn nhà vốn đang ngủ nướng rốt cuộc cũng rời giường. Hà Luật tựa ngoài cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn trong phòng bếp có chút do dự hỏi: "Cậu đến lúc nào?" Một chút ấn tượng anh đều không có.

Vừa nãy quả nhiên là không tỉnh táo... Thường Kiện tiến lại gần nhìn sắc mặt của Hà Luật, có chút tiều tụy lại có chút trắng bệch: "Ngủ không ngon sao? Tối qua mấy giờ ngủ?"

"Tối hôm qua?" Hà Luật cau mày nghĩ một hồi, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thường Kiện dũng cảm thẳng thắn nói: "Hừng đông ngủ, có lẽ là ba, bốn giờ đi."

"Ba, bốn giờ?" Thường Kiện nâng cao âm điệu.

Hà Luật rụt cổ một cái, theo bản năng có chút chột dạ: "Cái kia...Giúp bằng hữu một tay, quên mất thời gian."

Thường Kiện thở dài: "Thuốc đông y uống không khó chịu? Cho thầy điều dưỡng thân thể cũng không ngăn nổi tiêu hao quá như thế."


"...Nga." Hà Luật nhẹ nhàng đáp một tiếng, không chút biến sắc lui về phía sau.

"...Quên đi em không nói nữa, đợi lát nữa uống nhiều canh gà một chút." Thường Kiện đi theo vào phòng khách lấy quà tặng đặt vào tay Hà Luật, "Từ bên ngoài mang về, thầy ăn luôn đi."

Hà Luật nhận lấy mở ra, hương hoa quả nồng đậm phả vào mặt, bánh ngọt màu vàng óng xếp sát vào nhau, màu sắc thật khiến cho người ta phải nuốt một ngụm nước miếng. Hà Luật ăn hai khối liền bị Thường Kiện thu lại: "Được rồi, giữ lại làm điểm tâm đi. Bữa trưa rất nhanh liền có thể ăn." Hà Luật có chút buồn cười, chính mình lúc trước giả thiết quả nhiên là đúng.

Trên bàn cơm Hà Luật hắng giọng, chỉ chỉ vào áo lông trên người mình: "Thường Kiện... Cái kia hai bộ quần áo hết bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cậu."

Thường Kiện lắc lắc đầu một cái: "Thầy xem có ai lại trả lại tiền khi nhận quà không, đó là quà giáng sinh."

Hà Luật có chút bất đắc dĩ muốn nói lại thôi, đem chén canh gà nhỏ Thường Kiện đưa tới uống hết, suy nghĩ kĩ liền nói: "Cậu nói cậu là một học sinh, sao lại cầm tiền của cho mẹ mua quà đắt như vậy a, tôi..."


"Hôm nay thịt dê làm không sai a, nếm thử." Thường Kiện trực tiếp đánh gãy, đem thịt dê tươi mới bỏ vào bát Hà Luật.

"Thường Kiện..."

"Nói không cần liền không cần."

"Nhưng là..."

"Em không có nói là đòi tiền của cha mẹ, đó là tiền em tự kiếm được ở công ty, thầy có thể yên tâm mặc."

"Nhưng mà..."

"Hà Luật!"

"... Hả?"


"Dùng tiền của em liền khiến thầy khó chịu như vậy?" Thường Kiện trầm mặt bỏ đũa xuống, rõ ràng một bữa cơm có thể làm bộ ở chung rất hòa hợp, nhưng vì cái gì người trước mặt này, ngay cả cơ hội cũng không chịu cho đây?

"Tôi không phải ý này..." Hà Luật nhìn Thường Kiện vẻ mặt ảm đạm thất lạc, nhất thời không bết làm thế nào cho phải.

"Giáo sư..." Thường Kiện trừng mắt nhìn, " Em cũng nuốn có thể bình tĩnh hòa nhã như bằng hữu bình thường ở chung với người mình thích, để cho hắn không cảm thấy căm ghét cùng khó dễ. Nhưng là, nếu lưu tâm, sẽ không nhịn được ý muốn đối xử tốt với hắn, muốn chăm sóc hắn, em có biện pháp gì... Thầy liền không thể... Thử chẳng phải suy tính sao?"

Thường Kiện vừa dứt lời liền liều mạng hướng về trong miệng và cơm, đồ ăn vô vị tràn ngập khoang miệng, nhưng lại cảm thấy trong lòng nhét đầy bất mãn, trong dạ dày khó chịu đến muốn nôn. Lúc thì yếu thế, lúc hối tiếc, lúc lại liều mạng nắm lấy mỗi thời gian ở chung, Thường Kiện không nhịn được cảm thấy bi ai cùng lúng túng, liên tục nhiều lần như thế lại không buông ra, chính mình thật đáng thương cũng thật đáng trách, nhưng một mực lại không có cách nào tiêu sái được. Thật sự là không thể tiêu sái được.

Hà Luật nhìn mặt mày Thường Kiện, ngũ quan thiếu niên anh khí mười phần nhưng bên trong còn mang theo thương tâm cùng ẩn nhẫn, đây là lần đầu tiên, bởi vì thấy rõ khổ sở của Thường Kiện biểu hiện ra ngoài mà đồng dạng không thể ngăn chặn khổ sở trong lòng, bởi vì Thường Kiện cầu xin, bên trong hầu như toát ra loại chấp nhất hèn mọn mà cảm thấy đau lòng cùng không muốn.

"Thường Kiện, cậu khó chịu sao?" Hà Luật hỏi đến cơ hồ cẩn thận từng li từng tí một.

Thường Kiện im lặng và xong bát cơm, trong miệng lại vô vị đến lạ: "Em tự chuốc lấy."

Không lại chạy trốn đi, Hà giáo sư cắn môi dưới một chút, sau đó cứng ngắc nhưng khẳng định nói: "Tôi thật giống như...Không cẩn thận, cũng vậy." Đôi mắt đen nhánh của Thường Kiện phút chốc sáng lên, sáng đến mức Hà giáo sư có chút trốn tránh: "Này, là cậu trước tiên động đến tôi, cậu...phải phụ trách tới cùng." (beta: *tung hoa* chịu rồi nha)