Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 3 - Chương 93: Hợp tác

Từ sau ngày bị tộc Liệt Ưng “Mời” đi, mấy người Mặc Phi hoàn toàn không có tin tức.

Mọi người trong bộ tộc vốn vẫn luôn chờ đợi đã bắt đầu trở nên lo lắng. Lãnh địa của tộc Liệt Ưng không cho phép bất kì ai đến gần, người bình thường cũng không nghe được tin tức nào xác đáng, thế nhưng bọn họ cũng không thể không nghi ngờ Mặc Phi đã bị người của tộc Liệt Ưng giam lỏng.

Mấy ngày như thế, tin tức được truyền đi ngày một xa, phàm là những thương nhân đã đi qua thảo nguyên đều nghe nói đến chuyện này, bọn họ bắt đầu dùng cách thức của chính mình để trợ giúp cho Phù Đồ.

Cái tên “Hành giả Phật đồ” hiện giờ đã vang vọng đi khắp chốn, có rất nhiều người từng chịu ân huệ của nàng, cũng có rất nhiều người cảm động và nhớ tới đức hạnh của nàng, kính ngưỡng phẩm tính của nàng. Vì thế chỉ cần nằm trong khả năng thì bọn họ đều muốn đóng góp chút sức lực cho Phù Đồ.

Nguyên nhân tộc Liệt Ưng giam lỏng Mặc Phi làm cho người ta khó hiểu, ngày đầu tiên tiến vào tộc Liệt Ưng, Mặc Phi đã không nhịn được hỏi: “Vì sao lại làm như vậy?”

Đương nhiên là người trong tộc Liệt Ưng sẽ không đưa ra câu trả lời, sau khi bọn họ bắt được mấy người Mặc Phi, ngoại trừ đưa cơm và đồ ăn ra thì rất ít khi xuất hiện.

Có điều Cô Hạc cũng hiếm khi có được nghiêm túc mà đáp: “Ta nghĩ là ta biết.”

“Hả?”

“Ngay sau lần đầu tiên nhìn thấy kỵ binh của tộc Liệt Ưng ta đã có cảm giác quen thuộc.” Cô Hạc chậm rãi nói, “Cho đến tận lúc tiến vào doanh địa này thì gần như ta đã có bảy phần chắc chắn, chỉ sợ bọn họ chẳng phải là tộc Liệt Ưng gì cả, mà hẳn phải gọi là ‘Liệp Du tộc’, tên gọi tắt là ‘Du tộc’.”

“Du tộc?” Mặc Phi kinh dị nói, “Chẳng lẽ là bộ tộc mà Vu Việt đuổi tận giết tuyệt năm đó sao? Nghe đâu cũng là do bọn họ phái người ám sát thê tử và con cái của Vu Việt.”

Cô Hạc gật đầu: “Đúng vậy, tuy rằng trên y phục và trang sức của bọn họ không có dấu hiệu xà, cung đặc biệt của Du tộc, nhưng nhìn trang bị áo giáp và binh khí, cách tổ chức doanh địa, thói quen sinh sống cùng với phong cách hành sự thì tám, chín phần mười là chính xác.”

Mặc Phi rơi vào trầm tư, một lát sau mới lẩm bẩm nói: “Khó trách bọn chúng muốn giam lỏng ta. Chẳng những bởi vì ta là thượng khanh của Chiếu Quốc mà còn bởi vì thanh danh hiện nay của ta, bất kể là giết ta hay là thả ta, tin tức ẩn trốn của bọn họ đều có khả năng bị bại lộ.”

“Nếu như Nhung Trăn vương nghe được tin tức về Du tộc, bất kể thế nào cũng sẽ không bàng quan, ít nhất thì giam lỏng ngươi cũng có thể khiến cho hắn có chỗ cố kỵ.”

Cô Hạc hừ một tiếng nói: “Năm đó Du tộc bạo ngược hung tàn, giết người cướp bóc khắp nơi, dân chúng vô tội chết trong tay bọn chúng có đến ngàn vạn, cho đến tận khi Nhung Trăn vương dẫn dắt hắc thiết kỵ tiêu diệt từng người trong bọn chúng thì Chiếu Quốc mới khôi phục được yên bình. Không ngờ rằng Du tộc vẫn còn có tàn dư, bọn họ vụng trộm di chuyển đến đây, mượn hồ nước mặn để phát triển lớn mạnh. Nếu không phải Phù Đồ trời xui đất khiến đi tới nơi này, sợ rằng trong tương lai chắc chắn sẽ tạo thành mối họa ngầm cho Chiếu Quốc.”

“Như thế xem ra tình cảnh của chúng ta lại đau đầu rồi.” Mặc Phi nhìn màn cửa, nhíu mày nói, “Nếu biết được tin tức của ta, rất có thể Vu Việt sẽ tự mình đến đây, đến lúc đó chẳng phải sẽ rơi vào nguy hiểm sao?”

Cô Hạc nhìn “Hắn” một cái, nói: “Phù Đồ cũng không cần phải lo lắng quá, lấy sự thông tuệ nhanh trí của Nhung Trăn vương, chắc chắn trước khi tiến vào vùng thảo nguyên này hắn đã cảm nhận được điều bất thường rồi.”

“Tuy nói như thế nhưng hiện nay đại quân Chiếu Quốc đang ở trong lãnh thổ Cảnh Quốc, cho dù Vu Việt đã có sự cảnh giác thì hắn cũng khó mà triệu tập đủ binh mã để đối kháng với Du tộc trong chốc lát được. Ta lo lắng hắn sẽ vì cứu ta mà đưa binh đi nước cờ hiểm.”

Cô Hạc im lặng, lấy sự coi trọng của Vu Việt đối với Phù Đồ, việc này rất có khả năng sẽ xảy ra. Du tộc không giống với đội quân bình thường, kỵ binh của bọn họ là lực lượng duy nhất có thể tồn tại ngang hàng với hắc thiết kỵ hiện nay, hơn nữa lại có thiên thời địa lợi, ngay cả khi Vu Việt Ngay có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng khó có thể cứu Phù Đồ ra thành công dưới sự thiếu thốn binh lực và viện trợ, thậm chí thoát ra an toàn cũng còn khó.

“Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, đến lúc đó, tốt nhất phải nghĩ ra cách để tự cứu mình.” Mặc Phi nói kiên định.

Trên thực tế, nàng không biết là ngay vào ngày thứ năm nàng bị giam lỏng đã có rất nhiều thương nhân tới cầu xin Hãn chủ của tộc Liệt Ưng lấy của cải đổi lấy sự tự do của Phù Đồ. Bọn họ dùng vàng bạc, hoặc là dùng trân bảo, không tiếc vốn liếng, dâng lên tất cả những đồ xa xỉ. Đáng tiếc mặc dù tộc Liệt Ưng rất ham muốn có được chỗ của cải này nhưng lại không thể thả người. Theo sự tăng lên ngày càng nhiều của những người tới thỉnh cầu, bọn họ cũng ngày một cảnh giác. Thanh danh của Phù Đồ càng lớn thì lại càng bất lợi cho bọn họ. Vùng thảo nguyên này đã trở thành nền móng của bọn họ, sao có thể bởi một tên Phù Đồ là đã dễ dàng bỏ đi?

Điều đáng mừng duy nhất là Vu Việt đang giao chiến ở Cảnh Quốc, cho dù có phái người tới tìm Phù Đồ thì cùng lắm cũng chỉ có mấy chục đến hơn trăm người mà thôi, có con tin trong tay, đối phó những người này quá ư dễ dàng. Về phần tình hình tương lai phát triển như thế nào thì cũng là chuyện của sau khi đại chiến Cảnh Quốc và Khánh Quốc hoàn toàn chấm dứt.

Tộc Liệt Ưng đã hoàn toàn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Phù Đồ đối với Vu Việt, bọn họ tuyệt đối không ngờ được rằng Vu Việt lại có thể đích thân đi tới nơi đây. Vào ngày thứ mười Mặc Phi bị giam lỏng, một đội ba mươi kỵ binh đã xuất hiện ở ranh giới thảo nguyên.

Sau khi biết được tin tức của Phù Đồ, Vu Việt thần tốc ngày đêm, tiêu tốn thời gian mấy tháng, cuối cùng đã tới được Tây Cổ Quan. Sau khi tới Vu Việt mới chính thức hiểu được sự ảnh hưởng vô cùng to lớn của Phù Đồ ở Man vực. Bọn họ cực kì tôn sùng Phù Đồ, từ khi “Hắn” cứu giúp mọi người trong bộ tộc, không quản cực hình của chông nhọn và thiêu nóng mà vượt qua con đường lửa không ai có thể vượt nổi kia, nhân ái, trí tuệ, dũng cảm của Phù Đồ gần như đã được thần thánh hóa, rất nhiều người đã vì thế mà nối gót theo đức hạnh của Phù Đồ, bắt đầu có ý niệm khổ hành ngàn dặm.

Tuy nhiên tin tức Phù Đồ vô tội bị tộc Liệt Ưng giam lỏng cũng đã truyền ra khỏi Tây Cổ Quan. Bọn họ lửa giận ngập trời, nhanh chóng đi tới.

Đương nhiên khi Vu Việt vừa biết được chuyện này, mặc dù trong lòng hắn lo lắng vạn phần nhưng không đánh mất bình tĩnh, bí mật gặp mặt tướng thủ thành của Tây Cổ Quan, triệu tập hơn một nghìn người, nơi đây cũng không phải là cửa quan quan trọng, rất ít quân phòng thủ, sức chiến đấu cũng không mạnh, cường binh thực sự là ở Chiếu Nguyệt Quan cách Tây Cổ Quan hơn một trăm dặm, muốn điều binh từ nơi này, thứ nhất là sẽ chậm trễ thời gian, thứ hai là sẽ đánh rắn động cỏ.

Vào lúc đã triệu tập được hơn một nghìn người, Vu Việt ra lệnh cho đội quân chia ra thành từng tốp nhỏ, tất cả mặc trang phục cải trang, hoặc là đóng giả thương đội, hoặc là đóng giả võ giả đánh thuê, hoặc là đóng giả dân chúng bình thường, lần lượt tiến vào thảo nguyên.

Trong khoảng thời gian này có rất nhiều người lạ đi tới thảo nguyên, chỉ cần không phải số lượng đông đảo thì tộc Liệt Ưng cũng không sẽ xuất động tùy tiện, cùng lắm là đề cao cảnh giác.

“Chủ nhân, tộc Uyển Chi đến.” Một người mặc trang phục võ giả nhỏ giọng nói với Vu Việt.

Vu Việt gật đầu nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi tới bên kia. Chuyến đi này bọn họ vốn có bốn mươi, năm mươi người, ngoại trừ những người thực sự thuộc thương đội ra thì nhóm hơn mười người Vu Việt sẽ giữ chức vụ hộ vệ cho mọi người. Sau khi đạt được mục đích thì mỗi người sẽ đi một phương.

Sự xuất hiện của đám người Vu Việt vẫn chưa khiến cho người trong tộc Uyển Chi kinh ngạc, bởi vì trong khoảng thời gian này thường xuyên có người lạ đến đây, để tiếp đãi những người từ bên ngoài đến này bộ lạc còn chuẩn bị thêm không ít lều trại, mảnh đất vốn vắng vẻ đã náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều.

Vu Việt vừa đi vào bên trong vừa đánh giá bốn phía, đột nhiên bước chân của hắn hơi ngừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về một phương hướng khác.

Nơi đó có hơn mười người đang đứng hoặc là đang ngồi, trong đó một người đưa lưng về phía Vu Việt, dáng người cao gầy, mặc trang phục của dân bản địa, những tên này đều là người bình thường, kẻ thực sự khiến cho Vu Việt chú ý là người đang cầm trong tay một chiếc quạt xếp.

Từ khi Phù Đồ chế tạo ra chiếc quạt xếp đầu tiên thì thứ đồ này đã trở nên thịnh hành trong sĩ tộc, nhưng tạm thời cũng chỉ giới hạn bên trong Khánh Quốc. Như thế xem ra, cho dù người nọ không phải là người Khánh Quốc thì cũng phải tới từ Khánh Quốc.

Khoảng cách càng gần, ánh mắt của Vu Việt ngày càng lạnh.

Có vẻ như người nọ cũng phát hiện ra, chậm rãi xoay người, rõ ràng chính là Tê Túc.

Hai nam nhân đối diện một lúc lâu.

Vu Việt cười lạnh nói: “Ngươi vẫn còn dám xuất hiện ở trước mặt ta sao.”

Tê Túc cũng cười nói: “Tôn hạ, đã lâu không gặp.”

“Đừng nhiều lời, rút vũ khí của ngươi ra đi.” Vu Việt nắm chặt chuôi đao bên hông, lạnh lùng nhìn thẳng.

Tê Túc chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Tôn hạ thực sự muốn động thủ sao? Rốt cuộc thì ngài và ta cùng tới đây là vì chuyện gì?”

Vu Việt hờ hững nói: “Giết ngươi cũng không ảnh hưởng đến việc cứu người của ta.”

“Phải không?” Tê Túc cười cười, “Xem ra ngài vẫn còn chưa biết.”

“Chưa biết cái gì?”

“Tộc Liệt Ưng bắt giữ Phù Đồ lại chính là kẻ thù của tôn hạ, ngài có chắc là muốn bại lộ vị trí của mình không?”

“Kẻ thù của ta?”

“Có lẽ tôn hạ chưa từng nghe đến tộc Liệt Ưng, nhưng Du tộc thì chắc là không xa lạ chứ.”

Ánh mắt Vu Việt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Du tộc? Tộc Liệt Ưng chính là Du tộc?”

Tê Túc gật đầu: “Đúng vậy, khi đi du lịch năm đó tại hạ đã chính mắt chứng kiến Du tộc tắm máu, khá có hiểu biết về bọn họ, tuy rằng tên đã thay đổi nhưng tại hạ vẫn có thể kết luận, cái gọi là tộc Liệt Ưng chính là đám Du tộc còn sót lại, càng không may là chẳng những bọn họ sống sót mà lại còn phát triển lớn mạnh, hiện nay đã có gần ba nghìn binh lực, sức chiến đấu không hề kém với hắc thiết kỵ.”

Vu Việt trở nên yên lặng, mặc dù không ưa trước mắt người này nhưng cũng không cho rằng hắn nói dối. Lúc trước hắn đã có nghi ngờ, đến giờ cũng chỉ là xác thực thêm thôi.

Lúc này Tê Túc lại mở miệng nói: “Mục đích tới đây của ngài và ta giống nhau, thế nhưng cường địch ở phía trước, sao không tạm thời buông bỏ cừu hận trước kia để cùng hợp tác kháng địch?”

“Hợp tác với ngươi?” Vu Việt cự tuyệt không chút do dự, “Không thể nào.”

“Tôn hạ cần phải suy nghĩ cho kĩ, thế lực phân tán hiện giờ không hề có lợi cho việc cứu thoát Phù Đồ. Nặng nhẹ trong đó, không cần phải nói nhiều lời nữa.”

Tay cầm đao của Vu Việt nắm chặt rồi lại thả lỏng ra. Nếu như là lúc bình thường, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự mà chiến đấu, nhưng giống như lời của người này nói, trước mắt không phải thời điểm để xung đột. Hơn nữa Tê Túc mưu kế hơn người, có hắn bày mưu tính kế thì chắc chắn sẽ nắm chắc nhiều cơ hội cứu thoát Phù Đồ hơn.

Cuối cùng hắn buông tay xuống.

Mọi việc đều lấy an toàn của Phù Đồ làm đầu.

Hai kẻ địch đối đầu, vì một mục đích chung mà lần đầu tiên đã cùng hợp tác, cũng là lần hợp tác duy nhất.

Vu Việt mang đến hơn một nghìn binh mã, mà Tê Túc thì có gần trăm người, nhưng phần lớn đều có bản lĩnh cao cường. Lại thêm hai vị thủ lĩnh cường đại, nếu như vào lúc bình thường thì tổ hợp như vậy chắc chắn có thể làm cho người ta kinh sợ. Nhưng mà tộc Liệt Ưng không có kẻ tầm thường, bọn họ binh hùng tướng mạnh, doanh địa xây dựng phía trên vùng đất thảo nguyên bằng phẳng, trừ khi tấn công vào chính diện, nếu không rất khó lẻn vào cứu người. Cho dù có cứu được người ra cũng chưa chắc đã chạy thoát khỏi sự truy sát của đối phương.

Binh lực không đủ, lại lo lắng đến an nguy của Phù Đồ, hai người thông minh như Vu Việt và Tê Túc cũng không có cách nào nghĩ ra một kế sách vẹn toàn trong một khoảng thời gian ngắn.

Có điều sự tình nhanh chóng phát triển vượt qua dự đoán của hai người, thời gian Phù Đồ bị giam lỏng càng dài thì càng có nhiều người tụ tập ở thảo nguyên, phần lớn bọn họ tới từ Man vực, từ những người thương nhân buôn bán nhỏ, võ sĩ hiệp khách tới từ bên ngoài, những người sinh sống khó khăn sâu trong Man vực, đủ loại, đủ dáng vẻ đều đã xuất hiện, chẳng những mang đến sự tôn sùng đối với đối Phù Đồ mà còn khiến cho thế giới bên ngoài chấn động.

Cũng vì như vậy, dân chúng trong ngoài Man vực đã có sự tiếp xúc với nhau lần đầu tiên.

Cũng là nhờ lần tiếp xúc này mà Man vực bị thế nhân lãng quên cả trăm năm đã chính thức đi lên bước đầu tiên cho sự phát triển phồn thịnh.

Mà trong lúc đó, tộc Liệt Ưng – mục đích duy nhất mà bọn họ đến đây đã như lâm phải đại địch, vì thế mỗi ngày tộc Liệt Ưng đều phái người ngựa đi tới từng bộ tộc để kiểm tra, một khi phát hiện ra kẻ nào có biểu hiện khác thường thì sẽ giết chết hoặc là trục xuất.

Trong chốc lát, thảo nguyên tràn đầy cảnh giác lo sợ.

Hai người Vu Việt và Tê Túc lại hiểu rõ rằng: thời cơ tìm cách cứu viện Phù Đồ đã đến!