Lý phủ.
Sau khi Lý lão gia từ Lưu phủ trở về, bên tai lập tức không được thanh tịnh.
Lý Nhược Mai hốc mắt ửng đỏ quỳ xuống trước mặt cha mẹ nói: “Không phải biểu ca con không gả, nhất định phải từ hôn với Lưu phủ, không từ cũng phải từ, bằng không con sẽ đi tìm cái chết!”
Lý lão gia sống hơn nữa đời người chừng từng bị ai uy hiếp, hôm nay lại bị con gái ruột thịt vì một nam nhân mà lấy chết uy hiếp, một búng máu mắc nghẹn ở trong cổ họng của Lý lão gia, ông cả giận nói: "Cái đồ nghịch nữ, cha mẹ nuôi con mười mấy năm, không bằng một gã nam nhân thối hả? Nói ra con không sợ bị người ngoài đâm thọt sau lưng sao?"
Lý mẫu rưng rưng hỏi: "Nhược Mai, con và Cảnh Thăng... Hai đứa các con tư định chung thân khi nào?"
Không thể trách Lý mẫu dò hỏi, bởi vì Lý Nhược Mai còn chưa cập kê, chưa tới mười lăm tuổi, ở cái tuổi này vụng trộm với nam nhân khác thật sự là... Hơn nữa Lưu Chỉ Hàn của Lưu gia đã ngoài hai mươi, nhiều năm không cưới không nạp đều là đang đợi Lý Nhược Mai lớn lên, Lý Nhược Mai nói không gả thì không gả, vậy không phải để Lưu Chỉ Hàn đợi nhiều năm vô ích sao?
Trước kia quyết định hôn sự này, phẩm hạnh nhà trai vừa tốt lại không phạm sai lầm lớn nào, Lý gia muốn hủy hôn hoàn toàn là không có lý, nói là Lý Nhược Mai coi trọng nam nhân khác? Còn tư định chung thân với nam nhân đó? Vậy không phải sẽ khiến người ngoài chê cười sao?
"Mẹ, mẹ đừng hỏi!" Lý Nhược Mai lắc đầu lau nước mắt.
"Đây là con gái tốt do bà nuôi đấy, mặt mũi của Lý gia bị nó làm mất hết rồi!" Lý lão gia vô cùng đau đớn, mắng xong phất tay áo rời đi.
Lý mẫu không nhìn nỗi con gái đau lòng, đi xuống dưới nâng con gái dậy, "Cha con để ý đến thể diện, việc này mẹ sẽ khuyên cha con một chút, đừng sợ không được."
"Mẹ..." Lý Nhược Mai xà vào trong lòng Lý mẫu, nức nỡ nói: "Một năm trước con và biểu ca..."
Ánh mặt trời hiện lên không trung, trong thị trấn Trương gia có nhà nuôi gà trống nên tiếng gáy "ò ó o" vang lên.
Cả đêm Thư Hoàn mất ngủ bò xuống giường, xoa xoa hai mắt mặc quần áo vào.
Ám vệ Lục thân thể cường tráng cũng không ngủ nướng, sáng sớm đã canh giữ ở trước cửa Thư Hoàn, nghe thấy trong phòng có tiếng thì gõ cửa đi vào. Dựa theo thói quen ngày thường ám vệ Lục đi lấy chậu gỗ, chuẩn bị múc nước rửa mặt cho Thư Hoàn. Nhưng hôm nay lúc tay hắn vừa đụng vào chậu gỗ thì hơi sững sờ, trong chậu có dấu vết đốt đồ, còn sót lại tro.
Thư Hoàn không cho ám vệ Lục đụng vào chậu gỗ, có chút khó chịu đẩy hắn đi ra ngoài nói: "Chậu này hỏng rồi không thể dùng, ngươi đi tìm cái mới đi."
Ám vệ Lục không nghĩ nhiều liền gật đầu, xoay người đi tìm tiểu nhị.
Một chậu gỗ mới rất nhanh được mang tới, Thư Hoàn dùng nước ấm bên trong rửa mặt, rồi đi đến bên cạnh súc miệng, sau khi xử lý sạch sẽ xong thì Thư Hoàn đẩy cửa ra, bảo ám vệ Lục dặn dò tiểu nhị bưng đồ ăn vào phòng.
Ám vệ Lục làm theo chỉ thị của Thư Hoàn.
Thức ăn sáng cũng không phong phú, nhưng cho dù thanh đạm vừa miệng cũng khiến cho Thư Hoàn nuốt không trôi cơm, Thư Hoàn che giấu sự mất tự nhiên, có món ngon cũng có chút không hợp khẩu vị. Tùy ý bưng bát đũa ăn nhanh mấy miếng, Thư Hoàn tìm tiểu nhị bưng đồ ăn xuống lầu.
Thư Hoàn đứng im bên cửa phòng hồi lâu, xác nhận ám vệ Lục vẫn đang ở căn phòng bên cạnh ăn cơm, vì vậy nàng nhón chân len lén chuồn xuống lầu, ra khỏi cửa chính của khách điếm, nơi cần đến là cửa hàng vải bên phải khách điếm.
Người tập võ tai thính mắt tinh, tay đang gắp thức ăn của ám vệ Lục dừng lại khi Thư Hoàn xuống lầu một mình.
Ám vệ Lục nhai thịt trong miệng xong, nhàn nhã đẩy cửa phòng ra đi xuống lầu.
Trong cửa hàng vải bán đủ loại vải vóc, Thư Hoàng được chưởng quầy giới thiệu mua một cuộn vải lụa màu đỏ tươi thượng đẳng.
Sau khi trả giá xong, Thư Hoàn sảng khoái tinh thần ôm lấy cuộn vải rời đi, không chú ý đến ám vệ Lục ở phía xa đằng sau nhìn chằm chằm vào từng cử động của nàng.
Yếm của Thư Hoàn phần lớn đều là vải lụa, đêm qua đốt hết mấy cái yếm trong bao, không có yếm khác để thay mặc, cho nên sáng sớm hôm nay Thư Hoàn mới chạy đến cửa hàng vải mua vải, chính là vì may yếm mới để mặc.
Một tay ôm vải, một tay đóng hai cánh cửa phòng trong khách điểm lại, Thư Hoàn chuẩn bị kim chỉ ngồi trên mép giường. Nàng lấy một cây thước ra đo vải, lại dùng kéo cắt vải, sau khi cắt xong thì may từng mũi một.
Ám vệ Lục trở về phòng, khoanh hai tay dựa vào cửa, vì sao Thư Hoàn mua vải lụa màu đỏ, hắn không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra. Trong đầu dường như hiện lên cái yếm màu đỏ tươi tối hôm qua, cùng với chậu gỗ có chút cháy hỏng sáng hôm nay cộng thêm khuôn mặt có chút bối rối của nàng.
Hừ!
Ám vệ Lục hừ nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm đi đến chuồng ngựa ở sân sau của khách điếm đút cỏ cho ngựa ăn. Thời gian con ngựa này đi theo thổ phỉ cũng coi như ăn uống no nê, dáng dấp bóng loáng trơn nhẵn, miễn cưỡng được cho là một con ngựa tốt, dùng tạm thời cũng được.
Thời gian cả một ngày của Thư Hoàn đều tốn trên việc may yếm, lúc mặt trời xuống núi mới thu kim chỉ lại.
Vải lụa còn thừa lại ném vào trong chậu gỗ để thiêu hủy.
Thư Hoàn xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, lại vươn người bởi vì ngồi ở một chỗ quá lâu không chuyển động nên nhức eo.
Lúc ăn cơm tối, ám vệ Lục cố ý bảo tiểu nhị cho Thư Hoàn thêm một đĩa cá kho tàu.
Thư Hoàn ngoài ý muốn nhíu mày, "Gọi nhầm thức ăn à?"
Ám vệ Lục nhếch môi, "Màu sắc không tệ nên ta gọi nó."
"Ồ." Thư Hoàn cũng không nghĩ nhiều, gắp một miếng cá bỏ vào miệng, "Hương vị không tồi, lát nữa ngươi cũng gọi một đĩa ăn."
"Ừm." Ám vệ Lục đẩy cửa trở lại căn phòng bên cạnh.
Lý phủ.
Lý lão gia ở trong đại sảnh tức giận la mắng, "Cái đồ nghịch nữ kia thật sự tuyệt thực?"
Bội Hương rụt cổ truyền lời, nơm nớp lo sợ, "Tiểu thư, tiểu thư nói nếu như một ngày không hủy hôn, thì sẽ nhịn đói một ngày, khi nào hủy hôn xong thì tiểu thư sẽ ăn lại."
Lý lão gia quơ lấy ấm trà ném xuống đất, "Vậy thì để nó chết đói đi!"
Trong tiểu viện đủ loại hoa thảo, hương thơm xông vào mũi, Lý Nhược Mai hốc mắt ửng đỏ nhỏ giọng khóc, "Mẹ, tâm ý con đã quyết."
"Aiz!" Lý mẫu không quản được già cũng không quản được trẻ, cũng khóc theo, không chịu nổi con gái cầu xin, bèn ưu sầu lo lắng nói: "Mẹ đã nói chuyện với cha con rồi, con đừng nhịn ăn thật, gọi Bội Hương đến nhà bếp lén lấy một chút điểm tâm ăn đi."
Trên hàng mi dài của Lý Nhược Mai đọng nước, thẹn thùng cắn môi, "Mẹ, con muốn gặp biểu ca..."
Sắc trời cũng chưa tối hẳn, ăn cơm tối xong vừa vặn đi dạo đường phố để tiêu thực.
Thư Hoàn đi một chút ngừng một chút, thấy hàng nào có đồ tốt thì chọn chọn lựa lựa cò kè mặc cả với sạp chủ, "Hộp phấn này bán thế nào?"
"Không mắc, nửa xâu tiền." Sạp chủ là một phụ nhân chừng ba mươi tuổi, trêu đầu bọc một vải hoa nhỏ.
"Nửa xâu tiền còn nói không mắc, nửa xâu của nửa xâu thế nào?"Thư Hoàn mở hộp phấn ra khẽ ngửi, mùi hương không tồi.
Có khách tới sạp chủ vốn rất cao hứng, nhưng một nửa giá tiền bán lỗ hết son phấn này thì còn gì gọi là buôn bán. Cùng nghề là oan gia, sạp chủ cho rằng cô nương này mua son phấn là giả, muốn đập sân mới là thật, nên lập tức nghiêm mặt nói, "Không có lòng thành mua đồ, cô nương cũng đừng xem nữa, cần thận làm bẩn đồ cô không đền nổi."
Thư Hoàn không vui, theo lời bỏ hộp phấn xuống đi đến quầy hàng tương tự ở đối diện hỏi, "Phấn này bà bán thế nào ạ?"
Sạp chủ là bà lão năm sáu chục tuổi, không có khả năng không thấy Thư Hoàn vừa mới bị quầy đối đầu ở đối diện đuổi đi, vì thế cười nói: "Lão ta bán son phấn không mắc, bán nửa xâu của nửa xâu tiền!"
Vị lão bà này cũng không nói quá, một hộp son phấn quả thực chỉ có nửa xâu của nửa xâu tiền, hơi tốt một chút mới có thể bán nửa xâu tiền.
Từ nhỏ mũi của Thư Hoàn đã bén nhạy, không mấy thích ứng với đồ có hương quá nồng, sẽ bị dị ứng, cho nên trên phương diện chọn son phấn chỉ chọn mùi nhạt. Nhưng mùi hương son phấn kiểu như vậy rất hiếm, đặc biệt sau khi xuất cung nàng gần như không chọn được hộp son phấn hợp ý nào. Son phấn của lão bà này quá mức gay mũi, nàng lắc đầu, "Mùi nặng quá."
"Mùi nặng? Cái đó thì có gì không tốt chứ!" Lão bà nghe ra ý ghét bỏ của cô nương này thì lập tức mèo khen mèo dài đuôi, "Phải nói là trên trấn Trương già này son phấn của lão bà ta là nhất đẳng, ngày ngày đều có khách, không có cô nương nào không dùng Hương Hương, không tin cô hỏi tiểu tử sau lưng cô xem, có phải cô nương thơm ngào ngạt rất được người khác thích không?"
Tiểu tử sau lưng?
Thư Hoàn theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy ám vệ Lục không nhanh không chậm xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nàng, rõ ràng là điệu bộ không vui với câu trả lời của bà lão về vấn đề kiểu cô nương nào rất được người khác thích!