Ban đêm nặng nề, một nam một nữ ở trước cửa sổ nói chuyện với nhau thật vui vẻ.
Không quả quyết như Tiếu Cảnh Thăng, có thể vứt bỏ Lý Nhược Mai chơi đùa từ nhỏ đến lớn mà lựa chọn Phùng Điềm Thu tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, cũng phải trải qua nhiều lần do dự và nhẫn tâm.
Nhưng một khi đã quyết định cùng Phùng Điềm Thu, Tiếu Cảnh Thăng cảm thấy mình sẽ vô cùng quý trọng, vì thế có chút tình hình khuê phòng theo ý hắn nếu phải theo lẽ tự nhiên mà phát sinh.
Phùng Điềm Thu làm gì suy nghĩ như thư sinh nho nhã yếu ớt, trong đầu có hàng loạt ý niệm hèn mọn bỉ ổi;
Vẫn còn là hoàng hoa cô nương như Phùng Điềm Thu, đương nhiên sẽ không muốn;
Nhưng khí lực của nữ nhân sao có thể bằng nam nhân?
Tiếu Cảnh Thăng hạ quyết tâm muốn nữ nhân này sớm thuộc về mình, cho nên thái độ gần như cứng rắn đẩy Phùng Điềm Thu ngã lên giường, hắn cũng đã quên vừa rồi ở nhà xí thầm mắng người ở bên trong, hắn duỗi tay ra dùng sức sờ mó!
Phùng Điềm Thu mềm mại giãy dụa không thoát liền miễn cưỡng chấp nhận;
Vì vậy một nam một nữ tư thế chập chờn được bắt đầu.
Tại Lý phủ ở U thành phồn hoa phương xa, trong phòng củi dơ dáy bẩn thỉu Lý Nhược Mai vừa lạnh vừa đói, tựa vào bức tường lạnh như băng, khuôn mặt trắng nõn ngày trước giờ đây vô cùng bẩn thỉu.
Lý lão gia trằn trọc nghe Lý phu nhân nằm ở chân giường hơn nửa đêm không ngủ được vụng trộm khóc nức nở, hốc mắt Lý phu nhân sưng đỏ nhiều ngày, phúc hậu trong ngày thường đã sớm không thấy đâu, cả người giống như già thêm mười tuổi tự lẩm bẩm, "Sai lầm cũng đã phạm rồi, ông cần gì phạt nó không tha, trừng phạt con gái của mình người khác lại không thương..."
Lúc đầu Lý lão gia còn sa sầm mặt mà nghe, nhưng mắt thấy Lý phu nhân càng nói càng kích động còn nói không ngừng, Lý lão gia không vui, xuống giường đi giày nói: "Lải nhải lảm nhảm hoài, phiền chết được, lão tử ra ngoài ngủ!"
Hai lão nhân lại vì con gái không có tương lai nhà mình mà cãi nhau không vui rồi!
Bội Hương làm nô tỳ phải đi phòng củi đưa cơm cho Lý Nhược Mai lần nữa.
Lý Nhược Mai cực kỳ đói bụng, thấy cơm thì ngốn nga ngốn nghiến, tình yêu đối với Tiếu Cảnh Thăng đã sớm hóa thành hận, chuyện cho tới bây giờ, nàng chịu nhiều đau khổ bị giam trong phòng củi thiếu chút nữa là thần kinh suy nhược sớm đã biết rõ sự thật, hiểu rõ Tiếu Cảnh Thăng và Phùng Điềm Thu của Phùng phủ tốt hơn!
Nhưng Tiếu Cảnh Thăng xem Lý Nhược Mai là cái gì? Cho rằng có thể tùy tùy tiện tiện chơi xong rồi ném sao? Quả thật nằm mơ giữa ban ngày!
Ăn no rồi, Lý Nhược Mai ợ một cái, lần đầu tiên phun ra trên mặt đất hoàn toàn không có cử chỉ văn nhã.
Lý Nhược Mai nàng xin thề, nàng sẽ khiến cho người gây ra những vết thương cho nàng gặp phải báo ứng xứng đáng!
....
Thị trấn Trương gia, trong hẻm nhỏ, một sân viện;
Gió lạnh đập vào mặt, cái cổ Thụ Thôn lạnh lẽo, Kiều San chết đi đối với hắn - người không có năng lực để thê tử nương nhờ sinh sống một thời gian ngắn mà nói giống như sấm sét giữa trời quang!
Thụ Thôn cảm thấy đau đầu, Kiều San chết sẽ ai giặt quần áo nấu cơm cho hắn? Kiều San chết hắn kiếm bạc ở đâu để chơi bài? Kiều San chết có phải hắn tốn thêm tiền vào trong nhà chứa không?
Gã lưu manh Thụ Thôn này có phương hướng vấn đề lo lắng không có cách nào đánh đồng với người thường, phần lớn là hắn muốn cuộc sống sau này có thể tiếp tục ăn tiếp tục uống tiếp tục đánh bạc, còn chu đáo mọi mặt; Thụ Thôn xưa nay chưa từng quan tâm thê tử mới mất thi cốt còn chưa lạnh cùng đứa bé mới sinh ra đang được nuôi dưỡng trong tay người lạ!
Nhưng Hoa Diện không hề có chút ngoài ý muốn với phản ứng vô cùng bình thản này của Thụ Thôn, ngược lại, Hoa Diện còn sinh lòng ác niệm, đổ thêm dầu vào lửa cùng khuyến khích Thụ Thôn đi tìm ám vệ Lục và Thư Hoàn gây rắc rối.
Nếu gia đình nhận nuôi đứa nhỏ, dù sao cũng phải cho Thụ Thôn - cha của đứa bé chút bạc nhỉ? Không nói tám mươi một trăm lượng, mấy lượng bạc đuổi ăn mày xin cơm đi chắc có ha?
Thụ Thôn tin là thật có thể đến đòi bạc, nghe lời Hoa Diện sắp xếp xoay người đi đến khách điếm làm loạn, hắn cũng không thèm nhìn lấy Kiều San đã lạnh buốt ở trong phòng một lần.
Đợi người đi xa Hoa Diện cười ha ha, châm ngòi thị phi xem kịch vui luôn luôn là sở trường của hắn! Nhưng có Thụ Thôn phá đám tất nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý, Hoa Diện quyết định tối nay bỏ qua cho Phùng Điềm Thu có diện mạo ngọt ngào dáng người duyên dáng, ngày khác sẽ đến hái!
Khách điếm bên kia đang cùng Tiếu Cảnh Thăng hô mưa gọi gió, Phùng Điềm Thu hoàn toàn không biết thư sinh dịu dàng đi du thuyền hai lần, tâm sự hai lần, được nàng xem như một đại tri kỷ trong đời muốn hái nàng; ngay cả y phục dạ hành Hoa Diện cũng mặc rồi, nếu không có chuyện Thụ Thôn trì hoãn, Hoa Diện sớm đã đi qua phòng Phùng Điềm Thu hơn Tiếu Cảnh Thăng trước một bước rồi!
Trong đêm an tĩnh.
Thư Hoàn vừa mới chìm vào giấc ngủ thì bị buồn tiểu làm cho tỉnh, tiện tay nhặt áo khoác ở đầu giường khoác lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhà xí khách điếm nam nữ dùng chung điểm này cực kỳ khiến các cô nương khó sử dụng, nhất là sau khi bị cấp dưới nào đó nổi sắc tâm hung hăng đùa giỡn!
Thư Hoàn mang theo cái đầu ngượng ngùng, gõ cửa phòng ám vệ Lục ở sát vách, cho rằng phải đợi một lát, kết quả vừa mới gõ xong, ám vệ Lục tinh thần tỉnh táo từ bên trong mở cửa ra.
Móng vuốt của Thư Hoàn còn đặt ở giữa không trung chưa kịp hạ xuống: ...
"Công chúa có chuyện gì?" Ám vệ Lục đoán ra giữa đêm giữa hôm tiểu cô nương quấy nhiễu người là muốn làm gì, hắn biết rõ còn cố hỏi.
Thư Hoàn vô thức lắc đầu, quá trình đi ra ngoài trong lòng khó tránh khỏi vì chỉ số thông minh của ám vệ Lục mà buồn phiền, trước kia một ánh mắt một "ngón tay hoa" của công chúa đại nhân đều có thể hiểu rõ ám vệ Lục ý nghĩ sâu xa, sao hôm nay không biết công chúa đại nhân nóng lòng đi vệ sinh đến mức đau bụng suýt chút nữa gào khóc kêu gọi?
Công chúa đại nhân khó chịu!
Ám vệ Lục ngây ngốc!
Trước đó nhà xì bị Tiếu Cảnh Thăng và Phùng Điềm Thu náo loạn nên trước mắt nam nữ đều không có ai.
Thư Hoàn mừng rỡ vui vẻ không có ai tranh giành cùng nàng, xác nhận lần nữa ám vệ Lục ở ngoài cửa canh gác nàng yên tâm đi vào trong;
Sau đó ngón tay ám vệ Lục sờ sờ sống mũi, đứng thẳng người đưa lưng về phía cánh cửa nhà xí, một động tác nhỏ của Thư Hoàn như cởi áo nới dây lưng đều bị hắn thu hết vào tai! Nói không tâm viên ý mã* là giả, trở thành ám vệ nhiều năm, giữ cửa không biết bao nhiêu lần, lần đầu tiên nghĩ ngợi lung tung, ám vệ Lục tự giễu phần trì độn này, nhưng trước kia công chúa còn nhỏ, hai má như cái bánh bao không hề tròn trịa nẩy nở, đâu như hiện tại mặt có ngực có mông có, cảm giác sờ vào...
[* tâm viên ý mã (Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác)]
Nếu đối với công chúa trước kia tuổi còn nhỏ không rành thế sự ra tay... Ám vệ Lục lau mồ hôi, hắn e rằng không làm được chuyện súc sinh như vậy.
Ánh trăng mông lung.
Thời gian Thư Hoàn đi vệ sinh là nửa nén hương!
Đi cùng ám vệ Lục vào phòng, Thư Hoàn phát hiện người này hơi đãng trí, liền nhớ đến chuyện đã sớm chuẩn bị để nói nhưng vì bận rộn nên quên béng đi mất, "Ôi ngươi chờ một chút!" Thư Hoàn kéo ống tay áo hắn, bởi vì hai tay ám vệ Lục thả lỏng phía sau đi lại, lúc nàng kéo ống tay áo lại vì ám vệ Lục đột nhiên rút tay lên trên mà mất không chết động tác đụng đến vị trí khác của ám vệ Lục, đó là... thịt thịt?
Sau khi đợi Thư Hoàn theo bản năng nắm chặt mới biết rõ dưới lòng bàn tay mình là vật gì liền sững sờ, nàng nàng nàng nàng nàng nàng nàng sờ mông thuộc hạ?
Nàng sờ mông thuộc hạ?
Cái cái cái cái cái naỳ sao có thể?
Quá mức khó tin, Thư Hoàn quên kinh hô, thậm chí quên buông tay, kết quả chính là ám vệ Lục muốn nói chuyện phát triển khuynh hướng ngược lại ngạc nhiên đánh rớt móng vuốt đang phát run của Thư Hoàn, vội vàng lui về phía sau dùng giọng nói trầm lắng khó lường nói: "Công chú nàng, muốn làm gì? Trên người thuộc hạ có thứ nàng muốn sao?"
"Ta ta ta..." Thư Hoàn động tay chỉ vào mình nóng lòng giải thích, nhưng lại khẩn trương lắp ba lắp bắp.
"Công chúa cảm thấy bộ đồ này của thuộc hạ chướng mắt sao?" Ám vệ Lục tiếp tục.
Thư Hoàn dùng sức lắc đầu, "Ta, ta nợ bạc người khác!" Muốn nói chuyện thiếu bạc Lưu Chỉ Hàn mà thôi.
Ám vệ Lục ngắt lời không cho Thư Hoàn nói tiếp: "Công chúa thiếu bạc người khác, cái đó và tuột quần áo thuộc hạ có quan hệ sao?"
"Không... Không phải, ta không muốn tuột quần áo ngươi, ta..."
"Ừm!" Ám vệ Lục hung hăng gật đầu, ở dưới vẻ mặt thư giãn cuối cùng cũng giải thích thông không cần lãng phí miệng lưỡi của Thư Hoàn nói tiếp: "Công chúa không tuột, chỉ xé!"
"Mới không phải!" Thư Hoàn nín nghẹn thở ra một hơi, vẻ mặt oán giận, "Ngươi cố ý!"
"A? Thuộc hạ cố ý như thế nào? Cố ý đi đến gần khiến móng vuốt vàng của công chúa vỗ ấn nhào nặn sao?" Ám vệ Lục áp sát, cố tình tiến đến trước mắt thừa dịp thân mật, dù sao lúc nãy hắn ở trong phòng ngại vì lỗ tai quá thính mà nghe thấy tiếng thở dốc mập mờ của hai người Tiếu Cảnh Thăng và Phùng Điềm Thu quan hệ trai gái, toàn thân hắn khô nóng không thể tả.