Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

Quyển 1 - Chương 10

Trong phòng trọ, Lưu Ly đang ngồi trên đôi đùi ngọc quen thuộc, tay trái cầm cơm nắm đậu đỏ, tay phải cầm một chiếc bánh nếp, miệng đang nhai nhồm nhoàm một đống đồ ăn.

Phúc bá ở bên cạnh vuốt râu, cười hiền từ: “Thiếu gia, gần đây Lưu Ly ăn rất tốt, xem ra thân thể sẽ còn cao lên nữa.”

Triệu Tử Lam gật đầu đồng ý: “Đúng là sẽ còn cao nữa nhưng nếu cao quá thì không tốt lắm.” Hắn mở miệng nhận một miếng cơm đậu đỏ mà đứa nhỏ đưa đến.

“Thiếu gia, mật thám đi sau chúng ta đã rút hết rồi. Phỏng chừng Thái tử điện hạ cũng hiểu được ngài đi du sơn ngoạn thủy.”

“Để cho chắc chắn, chúng ta sẽ ở thêm hai ngày nữa. Còn nữa, bên ngoài gọi Thái tử là Đại thiếu gia.”

“Dạ.”

“Bảo bối, ăn thêm cái này.” Triệu Tử Lam gắp cho Lưu Ly một chiếc nem rán. Thấy đứa nhỏ nhanh chóng nuốt sạch thức ăn trong miệng rồi há to miệng chờ, hắn lập tức thu tay về làm đứa nhỏ cắn vào không khí.

“Lam xấu xa.”

Lưu Ly đang giận dỗi, bỗng thấy Triệu Tử Lam cầm nem lên ăn liền ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của hắn định cướp lấy chiếc nem. Triệu Tử Lam nào đâu có chịu thua. Nhận thức Lưu Ly đã đạt được mục đích định rút lui, rất nhanh hắn đè đứa nhỏ xuống, không cho chạy thoát. Hai người dây dưa hồi lâu, khi dứt ra, đôi cánh đào nhỏ xinh vốn đã đỏ giờ càng thêm đỏ.

Mấy ngày nay, thấy bọn họ thảnh thơi du ngoạn Dương Châu, Hàng Châu, hiện tại đang ở Huy Châu, dần dần Triệu Lẫm cho rút đám người theo dõi về.

“Lam, khi nào chúng ta đi thăm cữu cữu?”

“Bảo bối muốn lúc nào đi?”

“Mai được không?”

“Mai a, mai thì không được. Bất quá, nếu chúng ta đi nhanh thì sẽ nhanh tới nơi, được không?”

“Được.” Đứa nhỏ đứng dậy hôn lên mặt hắn.

“Ngày hôm qua ta đã dạy ngươi chữ, mau mau viết lại cho ta kiểm tra.”

Lưu Ly gật đầu, bày đống giấy bút ra đầy bàn, chậm chạp viết: “Tử Lam thân yêu, bảo bối yêu ngươi.” (thật muốn đập đầu vào gối quá, suốt từ chapter 2 đến giờ mà chẳng dạy thêm được cái gì) Viết xong liền giơ tới trước mặt Triệu Tử Lam, khoe tác phẩm mới hoàn thành.


“Tốt lắm.” Triệu Tử Lam đón lấy tờ giấy Tuyên Thành, mỉm cười hài lòng.

“Bảo bối viết được không?”

“Rất được, ta rất vừa lòng. Hôm nay ta sẽ dạy ngươi chữ khác.”

Lưu Ly nhảy tót vào lòng Triệu Tử Lam, ôm cổ hắn, nghiêng đầu hỏi: “Lam, những chữ này có nghĩa gì?”

“Bảo bối không biết?”

Chiếc đầu tròn nhỏ lắc lắc.

“Bổn bảo bảo.” Triệu Tử Lam véo nhẹ mũi làm đứa nhỏ khẽ kêu rên.

Triệu Dật đã bị nhốt ở đây mười một ngày, mười một ngày không ăn không uống, Thanh Trúc cũng chưa từng đặt chân đến đây. Mỗi lần Bắc Đường Dị Hòa tới, nhìn bộ dạng gầy yếu bên trong song sắt kia đều vô cùng đau lòng.

Thanh Trúc, Thanh Trúc, ngươi không đến sao? Ta luôn chờ ngươi mà ngươi lại nhẫn tâm vậy ư?

“Cơm hôm nay cũng không ăn à?”Thanh Trúc ngồi trong đình giữa hồ, Bắc Đường Dị Hòa đứng nghiêm một bên báo cáo, diện vô biểu tình.

“Không hề động đậy.”

Đã mười một ngày rồi, cho dù là người có võ công cũng không thể cầm cự được lâu. Thanh Trúc đau lòng khép đôi mắt chứa đựng sự thống khổ và lo âu không giấu được lại.

“Theo ta tới địa lao.”

Thanh Trúc đứng ở lan can, nhìn xuống phòng giam. Con người hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt hắn, bộ dạng vô cũng tiều tụy. Cánh hoa hồng diễm giờ trở nên thâm tím khô nứt.

“Mở cửa.”

Là Thanh Trúc! Là Thanh Trúc! Nghe được giọng nói quen thuộc, Triệu Dật kinh động, định cố gắng ngẩng lên nhưng khí lực cũng không còn, định mỉm cười nhưng môi lại bị chảy máu.

“Dật nhi!” Thanh Trúc hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống ôm ái nhân vào ***g ngực. Thấy dáng vẻ gầy gò chỉ còn da bọc xương, hắn có cảm giác phi thường đau đớn.

“Dật nhi, tại sao không chịu ăn?” Hắn đau lòng vuốt ve đôi gò má vốn đầy đặn, hiện tại đã hóp sâu.

Triệu Dật lạnh lùng bật cười, thanh âm khàn khàn: “Chuyện gì? Sợ ta chết thì ngươi không còn con tin?”

Đôi tay của Thanh Trúc bắt đầu run rẩy. Hắn chậm rãi buông tay, chua xót nói: “Quả nhiên là ngươi chán ghét ta.” Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi, mỗi bước chân đều nặng như chì.

“Đừng đi!” Triệu Dật kích động, định đứng dậy giữ chặt ái nhân nhưng khí lực đã cạn cùng với đống gông cùm xiềng xích bên người lập tức ngăn trở, hắn ngã nhào xuống đất.


‘Dật nhi!” Thanh Trúc nghe có tiếng liền quay người lại, đỡ lấy.

Triệu Dật được ngã vào lòng, được ngửi hơi ấm quen thuộc, vội ôm lấy Thanh Trúc, nức nở: “Đừng đi… Ngươi đừng đi… Ta nhớ ngươi…”

Nước mắt ầm ập trong đôi mắt, chực rơi nhưng hận rằng hắn không thể khóc, hắn không thể giống như một kẻ yếu ớt. “Dật nhi! Ta sẽ không đi, ta xin lỗi ngươi!”

“Hu hu Ta tưởng ngươi không cần ta Hu hu Ta tưởng ngươi nói thích ta là giả”

“Không! Tất cả đều là sự thật! Dật nhi, ta nghĩ ngươi sẽ hận ta.”

“Không hề! Ta luôn chờ nhưng nhưng ngươi không có tới! Ta phải ở một mình Hu hu Nơi này rất tối, ta rất sợ Hu hu”

Bắc Đường Dị Hòa im lặng đi ra, nước mắt đã bị gió thổi khô từ lâu. Hắn là kẻ ngoài cuộc, là kẻ không có kết thúc viên mãn…

Tuy thân thể còn yếu nhưng Triệu Dật vẫn cố gắng ăn từng thìa cháo do chính tay người hắn yêu nhất trên đời đút cho.

“Sau này mỗi ngày đều phải ăn, nhớ không?” Thanh Trúc dùng tay áo quệt vết cháo loãng ở khóe miệng của Triệu Dật.

“Vậy mỗi ngày ngươi phảu đút cho ta ăn.”

Thanh Trúc chợt cảm thấy bản thân giống một kẻ vô dụng bởi người hắn yêu quí nhất cũng không bảo vệ nổi. Từ đầu tới cuối, Triệu Dật không hề trách cứ hắn, cũng không có yêu cầu phải thả ra, càng không bức hắn về chuyện phục quốc. Hắn tựa đầu vào cổ Triệu Dật, nỉ non: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”

Triệu Dật mỉm cười hạnh phúc. Nguyên lai, hắn vẫn còn yêu mình.

Bỗng nhiên, Thanh Trúc ôm chặt lấy ái nhân, không biết tự bao giờ nước mắt đã phá vỡ con đê mà ào ạt chảy. Con người trong lòng hắn sao lại gầy gò đến thế, cơ hồ chỉ còn mỗi bộ xương.

“Dật nhi, chúng ta về thôi. Ta sẽ không để ngươi ở chỗ này nữa.”

Triệu Dật cũng vùi người vào trong ***g ngực ấm áp, khóc rống lên.

Thanh Trúc giúp tắm rửa sạch sẽ rồi mới đặt Triệu Dật lên giường, dịu dàng đắp chăn cho. Đang ôn nhu ngắm nhìn hắn thì Bắc Đường Ngạo đột ngột xông vào, phẫn nộ hỏi:

“Thiếu chủ, vì sao lại thả hắn?”

Vẫn mang phong thái ung dung tự tại, Thanh Trúc hôn nhẹ trấn an Triệu Dật: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi. Không phải lo lắng gì cả.”

Chờ Triệu Dật gật đầu đồng ý, Thanh Trúc mới cùng Bắc Đường Ngạo đi ra ngoài.

Trong một đình nhỏ giữa hồ, Thanh Trúc thảnh thơi ngồi thưởng trà, một bên là Bắc Đường Ngạo ngược lại, đang vô cùng phẫn nộ.

“Thiếu chủ, ngài làm như thế sẽ ảnh hưởng tới nghiệp lớn của chúng ta.”

“Một con tin gầy gò ốm yếu, có thể chết bất kì lúc nào với một con rối ngoan ngoãn phục tùng, ngươi nghĩ cái nào tốt hơn? Vào thời điểm quyết định, Triệu Dật sẽ giúp chúng ta một tay!”


‘Ý tứ của ngài là ngài vẫn đang đóng kịch?” ( từ “đóng kịch” làm bạn nhớ tới anh Ly)

Thanh Trúc cười lạnh: “Làm việc đại sự cần dùng nhất là đầu óc. Đúng rồi, chuyện ở kinh thành sao rồi?”

“Chỉ cần Tô Châu chúng ta hạ lệnh, tới lúc đó nội ứng ngoại hợp, nhất định có thể đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế.”

“Còn Triệu Tử Lam gần đây thế nào?”

“Triệu Tử Lam là cản trở lớn nhất của chúng ta đã mang Lưu Ly rời kinh thành đi du ngoạn khắp nơi. Thực sự là trời đã giúp chúng ta.”

Thanh Trúc nheo mắt, “Ngươi thực sự nghĩ rằng trời giúp chúng ta? Với tính cách của hắn, xem chừng hắn đã biết Lưu Ly là con của Triệu Lẫm. Hiện tại hắn đưa đứa nhỏ đi du ngoạn chính chính là không muốn giao đứa nhỏ cho Triệu Lẫm.” Rồi lại thở dài: “Nếu Lưu Ly thực sự trở thành Hoàng trữ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi Vua) thì chỉ cần nghĩ cách sửa niên hiệu Quốc hiệu sau khi đứa nhỏ lên ngôi là ổn, đâu nhất thiết phải mất công gây chiến. Nhưng giờ đứa nhỏ lại ở trong tay Triệu Tử Lam, nhỡ mà hắn lại dùng làm con tin uy hiếp thì cũng phiền toái.”

Bắc Đường Ngạo hừ lạnh: “Triệu Tử Lam kia tuy rằng tài đức vẹn toàn, là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp song thực đáng tiếc, lại là một con người nặng tình. Người đa tình sẽ không bao giờ làm nên nghiệp lớn.” Dứt lời, lão tướng đưa ánh mắt đầy ngụ ý nhìn vị chủ tử của mình.

Lúc Thanh Trúc trở về phòng, Triệu Dật đã tỉnh giấc.

Triệu Dật đang nằm suy nghĩ, thấy Thanh Trúc bước vào, muốn nói nhưng không thể thốt lên lời. Hắn hiểu lập trường của cả hai vốn bất đồng nên có một số việc dù cho hắn yêu cầu, Thanh Trúc cũng không thể đáp ứng nổi. Nếu hắn nói là đã làm Thanh Trúc khó xử.

“Nghĩ ngợi gì vậy?” Thanh Trúc dịu dàng ôm lấy.

Triệu Dật mỉm cười yếu ớt rồi lắc lắc đầu.

“Đã nhiều ngày ngươi không được ra ngoài, hiếm khi trời đẹp, muốn đi dạo không?”

“Đi không nổi.”

Thanh Trúc đau lòng cúi đầu, đôi mắt bắt đầu ngân ngấn lệ.

Thấy vậy, Triệu Dật vội vàng sửa lời: “Ta phải nhờ ngươi dìu đi a.”

Thanh Trúc cao hứng, đồng ý một tiếng rồi cẩn thận đỡ Triệu Dật đúng dậy.

“Phải đi nhanh, lâu lắm ta không được gặp Thái Dương lão bà bà.”

“Ngươi dám gọi là bà bà.”

Trời dần dần tối, trăng cũng đã xuất hiện. Triệu Dật ngồi bên hồ, nhìn ánh trăng sáng, nở nụ cười chua xót, “Ngươi nhìn trăng này.”

Thanh Trúc ngẩng đầu, trăng tối nay rất tròn. Thường ngày, Triệu Dật mang tới cho hắn cảm giác giống như một đứa nhỏ ngây thơ vui vẻ song hôm nay lại để lộ vẻ cười đau khổ.

“Ta có cảm giác Nguyệt Lượng công công và Thái Dương bà bà thực đáng thương. Bọn họ đều đến cùng một nơi nhưng không bao giờ được gặp nhau.”

“Dật nhi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Nếu chúng ta đã có duyên tương ngộ, ta sẽ không để ngươi đi, nhất định sau này ta sẽ quý trọng.”


“Ừ, sẽ đối với ta thật tốt.”

“Nhất định, nhất định!”

Ở đằng xa, Bắc Đường Dị Hòa ngẩn người nhìn bọn họ rất lâu rồi mới mới xoay người rời đi. Hắn đi vào trong rừng, tay nắm chặt đao, điên cuồng chém vào thân cây. Mọi phẫn nộ chua xót trong hắn bùng nổ trong nháy mắt. Hắn không hiểu tại sao Triệu Dật có thể dễ dàng tha thứ cho Thanh Trúc, không hiểu tại sao mình có thể yêu được một người, lại càng không hiểu làm sao để người mình yêu yêu mình. Hắn chỉ luôn là người đau khổ đứng sau.

“Ai?” Đột nhiên cảm nhận được khi tức kì lạ, Bắc Đường Dị Hòa cầm đao, cẩn trọng nhìn tứ phía.

Một trận gió bất ngờ nổi lên, từ đằng xa, truyền tới âm thanh của tiếng sáo đồng thời xuất hiện tám nam nhân che mặt nâng một chiếc ghế từ không trung bay đến. Ngồi trên ghế là một nam nhân mang mặt nạ màu vàng, toàn thân phủ hắc y, tay cầm quạt, thoải mái gác tay vào tay vịn ghế. (ai đấy mà đồng bóng, à nhầm, kì bí thế nhỉ??? Hohoho)

“Ngươi là ai?” Bắc Đường Dị Hòa đề phòng từng bước lùi về sau.

Nam nhân phát ra nụ cười quỷ mị: “Bắc Đường Dị Hòa, Lãnh Diện nam tử trong truyền thuyết cũng vì một nam nhân mà phát cuồng sao?”

“Rốt cuộc, ngươi là ai?”

“Ngươi rất yêu Triệu Dật kia? Nhưng ngươi không phải là đối thủ của hắn, lại là thuộc hạ của hắn. Thêm nữa, nếu sau này hắn trở thành Hoàng đế thì người hắn tiêu diệt đầu tiên sẽ là tình địch của hắn. Nam nhân, chính là vô cùng ích kỷ…”

Bắc Đường Dị Hòa lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt.

“Chỉ khi nào tiêu diệt được Thanh Trúc, ngươi mới có được Triệu Dật.” Nam nhân quả quyết nói.

Bắc Đường Dị Hòa xoay người rời đi. Không được hai bước, lập tức nhận thức được chưởng phong xuất tới từ phía sau, hắn vội né sang một bên. Chưa kịp hồi phục tinh thần, một chưởng phong khác lại hướng hắn đánh đến. Lần này, hắn không được may mắn nữa, trúng luôn một chưởng. Cả người hắn bay về phía sau chừng mười thước, máu tươi từ miệng rất nhanh phun ra. Kinh hãi là ở chỗ hắn nhận ra nam nhân chưa dùng đến một phần mười công lực của mình, mà hơn nữa hắn căn bản không nhìn thấy chiêu thức.

Nam nhân lắc đầu, trong lời nói tràn ngập sự khinh thường: “Ngươi như vậy thực không ổn. Nói gì thì nói, Triệu Dật cũng là Vương gia, lại đáng yêu hoạt bát. Hắn tất nhiên sẽ không thích ngươi.”

Một câu nhẹ nhàng thốt ra nhưng bức tàn phá của nó thì thật lớn. Bắc Đường Dị Hòa đứng chôn chân tại chỗ, tim như muốn vỡ tan, máu chảy đầm đìa.

“Ta muốn danh sách những người trong triều của bọn ngươi.” Nam nhân đề nghị gắn ngọn.

“Ngươi còn biết gì nữa?” Bắc Đường Dị Hòa lắp bắp kinh hãi.

“Tất cả hành động của các ngươi ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, còn thiếu mỗi bản danh sách. Mà thôi, dù không có các ngươi cũng sẽ không thành công. Vậy nên, nếu cung cấp cho ta, không chừng ngươi có thể có được Triệu Dật.”

“Ngươi chớ vọng tưởng.”

“Phải không? Ngày mai vẫn nơi này, mang danh sách đến.” Nam nhân lộ vẻ cười ma tà.

Nếu đúng như những lời kẻ đeo mặt nạ nói thì kế hoạch của bọn họ có trăm ngàn kẽ hở.

Bắc Đường Dị Hòa trở về phủ, đăm đăm nhìn Triệu Dật ngồi một mình ở giữa hồ, đang lặng lẽ ngắm trăng. Khuôn mặt tiều tụy khiến người khác đau lòng không thôi.

Triệu Dật quay đầu lại, vừa thấy Bắc Đường Dị Hòa lập tức thụt lùi. Bộ dạng y hệt con mèo nhỏ bị kinh động, giơ nanh vuốt nhỏ bé dọa người.


Bắt gặp phản ứng bài trừ, Bắc Đường Dị Hòa đau khổ lùi xuống. Hắn không còn là vị tướng mặt không biểu cảm, tâm không gợn sóng nữa. Hắn đã biến thành một con người bình thường vì tình yêu mà thống khổ. Nhớ đến nụ hôn kia, tâm lại đau vô cùng.

“Hình như ngươi đã quên mình còn nợ một lớp da.” Thanh Trúc đột ngột xuất hiện từ phía sau, lạnh lùng cảnh báo.

“Thuộc hạ cáo lui.” Hắn xoay người, cung kính nói.

Thanh Trúc đi tới cạnh, giúp Triệu Dật mặc thêm áo khoác. Chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào trước mặt, lòng hắn liền trùng xuống.

Nguyên lai, kết cục đã định sẵn, phản bội là sự lựa chọn duy nhất của hắn. (bó tay, thằng tự kỷ, triết lí “Tất cả là khách quan” lên ngôi)