Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 87: Mạc Lạc Khúc truyền thừa

- Đây là ba cái tượng đá?
Thấy Ân Thiển Nhân lần thứ hai đứng bất động ở trước một vách đá, Mạc Vô Kỵ cũng đi tới, hắn thấy trên vách đá mơ hồ khắc ba cái tượng đá.


Trong ba cái tượng đá có hai người mặt đối mặt, một người khác hơi xa hơn một phần, cũng chỉ có mặt bên có thể thấy.
- Ngươi có nhìn thấy phía dưới hai tượng đá mặt đối mặt có một áo bào cắt chéo hay không?
Ân Thiển Nhân nhìn ba tượng đá hỏi.


Mạc Vô Kỵ nhìn kỹ một cái, bỗng nhiên hiểu được:
- Ân sư tỷ, ý của ngươi là nói hai cái tượng đá mặt đối mặt, một là Trác Vô Ngân, một là Mạc Lạc Khúc. góc áo Mạc Lạc Khúc có một mảnh bị tước rơi xuống đất, ý tứ là cắt bào đoạn nghĩa?
Ân Thiển Nhân gật đầu:


- Hẳn là như vậy, nữ tử kia bên cạnh hẳn là Phó Yên Phi, kẻ cho hai vị bạn tốt phản bội thông nhau. Nếu ta không có đoán sai, những tượng đá này chính là trước đây Mạc Lạc Khúc trốn tới nơi này sau đó điêu khắc ra.
Sau khi nói xong, Ân Thiển Nhân lại nhìn một hồi, bỗng nhiên nói:


- Mạc sư đệ, ngươi không phải là rất chán ghét Vô Ngân Kiếm Phái khai phái tổ sư gia sao? Nếu chán ghét, vì sao không dùng kiếm phá hủy tượng đá hắn?
Mạc Vô Kỵ nhìn Ân Thiển Nhân, một lát sau mới chậm chạp nói:


- Ta ghét hắn không sai, nhưng ta vì sao phải hủy diệt tượng đá của hắn? Rồi lại nói vừa rồi đều là lời từ ngươi nghe được, ngươi đồng dạng cũng là nghe được. Ngươi nghe được lời đồn, chỉ có thể làm cho ta ghét người này, trước khi chưa có xác định, ta sẽ không làm ra cử động gì.


- Ngươi không hủy ta đến hủy...
Ân Thiển Nhân đang khi nói chuyện, trường kiếm trong tay đã đâm ra.
Mạc Vô Kỵ đang có chút kinh ngạc, liền phát hiện đối tượng Ân Thiển Nhân đâm về phía không phải là Trác Vô Ngân, mà là đâm về phía Phó Yên Phi.
Mạc Vô Kỵ cười ha ha:


- Ân sư tỷ, ta còn tưởng rằng ngươi là nữ nhân, đối với Phó Yên Phi sẽ cảm thông một phần đâu nè.
- Ta cũng không thích loại nữ nhân thủy tính dương hoa này, nếu không phải là vì nàng, ta Vô Ngân Kiếm Phái cũng sẽ không bị người nhạo báng vô số lần...


- Ngươi phải biết rằng con ruồi không chui vô khe trứng, Trác Vô Ngân nếu là thật cùng Phó Yên Phi khuấy hợp cùng một chỗ, vậy thì không phải là hạng gì tốt...
- Răng rắc!
Một tiếng nổ vang, cắt đứt lời của Mạc Vô Kỵ.


Lập tức Mạc Vô Kỵ đã nhìn thấy một kiếm này của Ân Thiển Nhân đâm trúng Phó Yên Phi, sau đó một mặt vách đá toàn bộ đều sụp đổ xuống.


Tại phía sau vách đá có một cái bạch ngọc đài, trên thạch đài để sẵn ba cái Thủy Tinh Cầu. Tại phía sau thạch bạch ngọc đài vách đá bị mài rất trơn tuột, trên đó viết một hàng chữ:
- Người tới chỗ này, nên nhận ta truyền thừa, đem Lạc Khúc Kiếm Pháp phát dương quang đại.


- Thì ra nơi này thực sự là địa phương Lạc Khúc tiền bối ngã xuống.
Ân Thiển Nhân cảm thán một câu sau đó, đối với này bạch ngọc đài khom mình hành lễ.


Mạc Vô Kỵ cũng (đối với) bạch ngọc đài khom người thi lễ một cái, trong lòng đối với Ân Thiển Nhân ngược lại có thêm một chút kính nể. Người nữ nhân này rất nhiều địa phương đều mạnh hơn hắn, hắn mới vừa rồi còn thực sự cho là người nữ nhân này rất bất mãn ý Phó Yên Phi, hiện tại mới hiểu được người ta căn bản là biết phía sau ba cái tượng đá này có cái gì.


Một kiếm kia cùng với nói là Ân Thiển Nhân bất mãn với Phó Yên Phi, còn không bằng nói nàng muốn mở ra không gian ẩn nấp bảo vật.
- Ta là đối với tông môn tổ sư hành lễ, chẳng lẽ ngươi cũng vậy đối với tông môn tổ sư hành lễ?
Ân Thiển Nhân thấy Mạc Vô Kỵ cũng khom người thi lễ, cố ý hỏi.


Mạc Vô Kỵ không thèm để ý chút nào nói:


- Ta là đối với Mạc tiền bối hành lễ, ta nghe nói rất nhiều cường giả lưu lại trong di tích đều cố làm ra vẻ huyền bí, muốn làm các loại bộ phận bẫy rập. Mạc tiền bối này lưu lại di tích không có bất kỳ bộ phận bẫy rập nào, điều này nói rõ Mạc tiền bối là một người quang minh lỗi lạc. Cộng thêm ta sắp lấy được Mạc tiền bối bảo vật, đối với vị tiền bối này hành lễ cũng là nên.


Ân Thiển Nhân khẽ mỉm cười, nàng hiểu rõ Mạc Vô Kỵ là đang nhắc nhở nàng, đừng quên một phần của hắn.


- Ba cái Thủy Tinh Cầu này là truyền thừa Thủy Tinh Cầu, truyền thừa Thủy Tinh Cầu chỗ tốt chính là có thể trực tiếp truyền thừa người di lưu đối với công pháp cảm ngộ. Loại cảm ngộ này cực kỳ khắc sâu, sẽ không để cho chịu người thừa kế di lưu nửa điểm nghi hoặc, coi như là tư chất lại ngu dốt hơn, đạt được loại truyền thừa Thủy Tinh Cầu này, cũng có thể hoàn toàn hiểu huyền cơ trong đó. So với trực tiếp lưu lại sách công pháp, loại truyền thừa Thủy Tinh Cầu này càng trân quý.


Ân Thiển Nhân vừa nhìn Mạc Vô Kỵ biểu tình, liền biết Mạc Vô Kỵ không hiểu truyền thừa Thủy Tinh Cầu, chủ động giải thích một chút.


- Thì ra là thế, điều này tức là truyền thừa Thủy Tinh Cầu cùng truyền thống công pháp cuốn sách so sánh với nhau, thiếu một loại tự thân cảm ngộ? Thu hoạch tất cả đều là cảm ngộ lưu lại cho người thừa kế?
Mạc Vô Kỵ hỏi.
Ân Thiển Nhân nhàn nhạt nói:


- Ngươi cũng có thể cho là như vậy, thế nhưng rất nhiều công pháp, coi như là dù người thiên tư trác tuyệt, cũng không cách nào tại trong khoảng thời gian ngắn cảm ngộ, thậm chí là thời gian rất lâu đều không được kỳ môn. Hoặc là cảm ngộ đi ra đồ đạc, như đúng mà là sai.


Nói xong Ân Thiển Nhân cũng không lại giải thích chỗ tốt của truyền thừa Thủy Tinh Cầu, mà là chỉ vào thứ một thủy tinh cầu nói:


- Phía sau phần thứ nhất truyền thừa Thủy Tinh Cầu có chữ viết, Lạc Khúc Kiếm pháp, đây coi như là một loại pháp kỹ. Cũng chính là một môn kiếm kỹ trọng yếu nhất Lạc Khúc tiền bối nói trong truyền thừa.


Mạc Vô Kỵ tu vi xa xa không bằng Ân Thiển Nhân, căn bản là nhìn không thấy chữ nhỏ phía sau. Thế nhưng hắn cũng không có muốn đem Lạc Khúc Kiếm pháp phát dương quang đại, hắn chỉ cần tìm một pháp kỹ thích hợp bản thân là được rồi.


- Cái thứ hai Thủy Tinh Cầu là công pháp tu luyện của Lạc Khúc tiền bối, ta cũng không giới thiệu, ngươi đối với cái này khẳng định không có hứng thú. Thứ ba Thủy Tinh Cầu cũng là một môn pháp kỹ, cũng cùng kiếm kỹ có quan hệ, gọi là Vô Hình Kiếm...


Giới thiệu xong ba cái công pháp, Ân Thiển Nhân đối với Mạc Vô Kỵ thành khẩn nói:


- Mạc sư đệ, ta truyền thừa kỳ thực có bộ phận chính là của Lạc Khúc tiền bối. Dựa theo hiệp nghị của chúng ta, hẳn là đem Lạc Khúc Kiếm pháp môn pháp kỹ này cho ngươi. Mà pháp kỹ này cùng Lạc Khúc tiền bối công pháp, với ta mà nói đều là quá trọng yếu, ta muốn lưu lại. Vô Hình Kiếm tại đây giữa ba cái Thủy Tinh Cầu rốt cuộc là một cái kém nhất, dùng tư chất của ngươi phỏng chừng tác dụng không lớn, thế nhưng ta chỉ có thể đem pháp kỹ này cho ngươi.


Kỳ thực nơi này hai môn pháp kỹ đều là cùng kiếm có quan hệ, Mạc Vô Kỵ đã có chút thất vọng rồi. Vô luận là Lạc Khúc Kiếm pháp hay là Vô Hình Kiếm, hắn đều không có hứng thú. Mạo hiểm lớn như vậy tiến vào, vốn muốn có được một môn pháp kỹ hay nhất là cùng sét có quan hệ, không nghĩ tới sau cùng chỉ có hai môn kiếm kỹ.


- Không sao, liền đem Vô Hình Kiếm này cho ta được rồi.
Tuy rằng Lạc Khúc Kiếm pháp nhìn có vẻ oai, Mạc Vô Kỵ trong lòng kỳ thực cũng là không có quan tâm.


- Đa tạ Mạc sư đệ, chờ sau khi rời khỏi đây, Mạc sư đệ nếu mà không muốn trở thành tông môn Đan Sư, ta nghĩ biện pháp giúp Mạc sư đệ làm một cái khách khanh Đan Sư. Nói như vậy, Mạc sư đệ không cần bái nhập tông môn, tại tông môn cũng sẽ thu được nhiều tư nguyên hơn.


Ân Thiển Nhân cảm kích nói.
Lập tức nàng giơ tay lên đem ba cái Thủy Tinh Cầu bắt lại đây, đem Vô Hình Kiếm đưa cho Mạc Vô Kỵ.


Nàng và Mạc Vô Kỵ đã nói xong, để cho Mạc Vô Kỵ chọn trước chọn một môn pháp kỹ, hiện tại chẳng khác nào nàng chọn lựa hai loại, đem cái cùng tặng cho Mạc Vô Kỵ, trong lòng có chút không được tốt ý tứ. Không phải là nàng lật lọng, mà là nàng cũng thật không ngờ, nơi này lại có Mạc Lạc Khúc truyền thừa.


- Không biết khách khanh Đan Sư đi tàng kinh các có thể ảnh hưởng hay không? Và có thể nghe một phần truyền công trưởng lão giảng bài hay không?


Mạc Vô Kỵ liền vội vàng hỏi, đây mới là thứ hắn quan tâm nhất. Một trong mục đích chủ yếu hắn gia nhập tông môn, chính là muốn một cái hướng dẫn phương hướng tu luyện.


- Khách khanh Đan Sư tại tông môn là một cái đặc thù tồn tại, tự nhiên có thể đi tàng kinh các mượn đọc tông môn một phần kinh thư, bất quá chỉ giới hạn ở đồ đạc không phải tông môn truyền thừa. Vô Ngân Kiếm Phái kiếm quyết truyền thừa cùng kiếm kỹ truyền thừa, làm một khách khanh Đan Sư là không xem được.


Ân Thiển Nhân hơi áy náy giải thích.
- Vậy là đủ rồi, ta cám ơn trước Ân sư tỷ.
Mạc Vô Kỵ vội vàng cảm tạ, hắn không muốn trở thành Vô Ngân Kiếm Phái truyền thừa đệ tử, cũng không muốn nhìn những kinh thư trọng yếu tông môn kia.


Nói xong Mạc Vô Kỵ lại đem Vô Hình Kiếm Thủy Tinh Cầu cất vào túi của mình, sau đó đem bao bọc đưa cho Ân Thiển Nhân:


- Ân sư tỷ, này trong cái bọc là quần xì và áo lót 3 tháng chưa giặt của ta, ngoại trừ đoản kiếm cùng Vô Hình Kiếm ra còn có một chút đan dược và một ít linh thảo, đến lúc đó còn phải phiền phức Ân sư tỷ giúp ta mang đi ra ngoài.


Hắn một tên tạp dịch đệ tử, mang theo mấy thứ này đi ra ngoài, đó chính là tặng người ta.
Ân Thiển Nhân đem đồ đạc của Mạc Vô Kỵ tiếp nhận ném vào túi đựng đồ của mình:


- Đồ đạc ta giúp ngươi mang đi ra ngoài, kỳ thực ngươi một cái nhị phẩm Nhân Đan Sư, coi như là không có ta giới thiệu, cũng có thể trở thành là tông môn khách khanh Đan Sư. Cho nên nói lần này là ta nợ ngươi một cái nhân tình, chờ ra sau này hãy nói sao?
- Thế nào đi ra ngoài?
Mạc Vô Kỵ hỏi.


- Một tháng hẳn là tới rồi, coi như là bởi vì truyền tống trận xảy ra vấn đề sẽ lùi lại một vài ngày, sau cùng cũng nhất định có thể tự động sẽ truyền tống đi ra ngoài. Ngươi đến lúc đó không cần phải lo lắng, thời điểm đi ra, sẽ không lại trải qua truyền tống xảy ra vấn đề...


Ân Thiển Nhân dường như nhớ ra cái gì đó, không có tiếp tục nói hết.
Mạc Vô Kỵ hơi có chút lo lắng nói:


- Dựa theo trước ngươi nói, Phệ Sinh Thú sẽ không vô duyên vô cớ tiến đến. Nếu Phệ Sinh Thú tiến vào rồi, vậy có phải hay không nói có người tiến vào qua Vô Ngân Kiếm Sơn? Phía ngoài truyền tống trận xảy ra vấn đề, cũng là bởi vì có người tiến vào?
Ân Thiển Nhân giọng nói có chút do dự nói:


- Cái này rất khó nói, nếu là có người tiến vào rồi, Lạc Khúc tiền bối đồ đạc làm sao có thể chờ chúng ta tới lấy?
- Có lẽ thực lực của người kia rất mạnh, đối với đồ đạc của Lạc Khúc tiền bối căn bản là không để vào mắt...


Mạc Vô Kỵ lời còn chưa nói hết, một trận tiếng cười hắc hắc thấm lòng người cắt đứt lời của hắn:
- É hé hé hé hé hé, ngươi nói đúng, ít đồ chơi của Mạc Lạc Khúc này, thật đúng là không thể lọt vào pháp nhãn của ta. Í hí hí hí!
- Là ai?


Ân Thiển Nhân bỗng xoay người hét ầm lên.