Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 638: Cự tuyệt hảo ý

Cái Ngao hiển nhiên không biết Mạc Vô Kỵ nghĩ gì, nếu mà hắn biết nói không chừng sẽ cứng họng. Tiên Giới tại dưới Thái Thượng Thiên quản hạt không sai, nhưng cũng không phải hậu hoa viên của Thái Thượng Thiên, hoàn toàn là không liên quan gì tới Tiểu Thế Giới.


- Vô Kỵ, ta cảm giác ngươi tu vi không cao, thế nhưng là đắc tội người khác lại không ít a.
Cái Ngao giọng điệu thay đổi, chậm rãi nói.
Mạc Vô Kỵ biết chắc là có chuyện gì tới rồi, hắn lại đem ý niệm trong đầu để ở một bên, hơi lộ ra lúng túng nói:


- Ta cũng không muốn đắc tội a, nhưng bất tri bất giác mà đắc tội thôi mà.


Lôn Thải hắn muốn đắc tội sao? Hắn chỉ là có chút bản lĩnh, liền chạy không thoát kết cục đắc tội Lôn Thải. Trừ phi hắn có thể làm tôn tử, Lôn Thải giết người của hắn, hắn còn phải bán mạng cho Lôn Thải. Nếu mà như vậy, hắn Mạc Vô Kỵ còn không bằng chết mẹ cho rồi.


Đan Đạo Tiên Minh hắn muốn đắc tội sao? Nhưng Đan Đạo Tiên Minh quá giả tạo thực dụng, hắn thật sự là ác tâm. Cùng người như thế lá mặt lá trái, hắn cảm thấy ảnh hưởng đạo tâm của mình.


Về phần Đại Kiếm Đạo, hắn tại Chân Tinh trở thành Thiên Cơ Tông tông chủ, liền quyết định muốn cùng Đại Kiếm Đạo kết thành hận thù, căn bản cũng không có thể tránh. Duy nhất nhưng để tránh cho cừu gia là Lôi Tông, lúc đó hắn chỉ cần mở một con mắt nhắm một con mắt, cừu hận cùng Lôi Tông đang ở trong phạm vi khống chế đc.


Thế nhưng là nếu mà hắn Mạc Vô Kỵ nhìn thầy trò Viên Ý bị khi dễ tại trước mặt, nhìn Tố Tịch tiểu cô nương này bị mang đi mở một con mắt nhắm một con mắt, hắn cũng không phải Mạc Vô Kỵ.
- Có hứng thú đi Lục Luân Tiên Vực Thiên Đế tiên thành Nguyệt Luân hay không?
Cái Ngao cười tủm tỉm hỏi.


Nguyệt Luân tiên thành Mạc Vô Kỵ biết, là Thiên Đế tiên thành của Lục Luân Tiên Vực, cũng là tiên thành Cái Ngao ở, nghe nói là một trong tiên thành đẹp nhất của cả bảy đại Tiên Vực.
Không đợi Mạc Vô Kỵ cự tuyệt, Cái Ngao liền nói lần nữa:
- Mạc Đan Sư, ngươi cảm thấy tiểu nữ Phi Yến làm sao?


Tuy Cái Phi Yến là cường giả gần bước vào Tiên Vương cảnh giới, lúc này nghe được phụ thân nói như vậy, vẫn là đỏ mặt cúi đầu, hai tay cào cào chéo áo mắc cỡ chết mẹ luôn.
Mạc Vô Kỵ liền vội vàng nói:


- Phi Yến sư tỷ là thiên tài tuyệt thế, vô luận dung mạo hay là tư chất đều là nhân tài kiệt xuất.
Cái Ngao gật đầu:


- Ngươi có ánh mắt coi như là không sai, Phi Yến đối với ngươi cũng tương đối thưởng thức. Ý của ta là, ngươi đi Lục Luân Tiên Vực sau đó, có thể mang Phi Yến cùng nhau lang bạt trong Tiên Giới. Các ngươi đều đã đi qua Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì, có tương đối nhiều tiếng nói chung.


Cái Ngao không có nói thẳng ra chuyện muốn cho Mạc Vô Kỵ và Cái Phi Yến trở thành đạo lữ chịch nhau, nhưng đã nói nói đến phân thượng này, Mạc Vô Kỵ muốn giả ngu cũng không giả ngu được, hắn nhanh chóng đứng lên, khom người thi lễ với Cái Ngao một cái nói:


- Phi Phi yến sư tỷ vô luận là thân phận hay là tư chất đều hơn ta rất nhiều, ta và Phi Yến sư tỷ cùng một chỗ chỉ có thể làm thấp đi thân phận của nàng. Huống hồ ta sớm đã có đạo lữ, đi cùng Phi Yến sư tỷ cũng không phù hợp.
Cái Ngao sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng nói cũng chuyển lạnh nói:


- Ngươi cho là Trác Bình An có thể bảo trụ an toàn của ngươi sao? Ngươi mười phần sai. Mấy cừu địch đó của ngươi, mỗi một cái đều mạnh mẽ hơn Trác Bình An. Huống hồ ngươi còn có một đại địch gần đến là Đại Khôn Phật Tông. Nếu không phải xem tại phân thượng ngươi còn có mấy phần tình nghĩa, ta thèm mà hiếm lạ ngươi sao?


Mạc Vô Kỵ không kiêu ngạo cũng không tự ti nói:
- Đa tạ Thiên Đế yêu thương, ta nếu mà bởi vì sợ mà phải tìm một chỗ dựa vững chắc, vậy ta cũng không phải Mạc Vô Kỵ, xin Thiên Đế thứ tội cho.
- Hừ, không biết tán thưởng. Phi Yến, chúng ta đi.
Cái Ngao bỗng đứng lên, xoay người rời đi.


Cái Phi Yến cô đơn nhìn thoáng qua Mạc Vô Kỵ, cúi đầu cùng Cái Ngao vội vã rời đi. Chí ít Mạc Vô Kỵ có một câu nói nàng cho rằng là chính xác, đó chính là nếu mà Mạc Vô Kỵ bởi vì sợ chết liền phụ thuộc ở tại phía sau mông Thiên Đế, hắn cũng không phải Mạc Vô Kỵ, vậy cũng không đáng nàng xem trọng.


Cái Ngao phụ nữ mới vừa rời đi, Quảng Hưng cùng Thái Sa thật giống như u linh bình thường vậy xuất hiện ở bên trong đình các.
- A di đà phật, bần tăng cuối cùng đã lại gặp được Mạc Đan Sư.
Quảng Hưng chắp tay, mặt mang nụ cười nói.
- Hai vị đại sư mời ngồi đi.


Mạc Vô Kỵ rất là đau đầu, hắn biết Quảng Hưng cùng Thái Sa tại sao đến, nhưng hắn biết đây là không có khả năng.


Đại Khôn Phật Đăng là Viên ý dùng tính mạng đổi lấy, phỏng chừng Tố Tịch cũng sẽ không giao cho Đại Khôn Phật Tông. Về phần Viên Ý, nếu mà nàng nguyện ý giao cho Đại Khôn Phật Tông, vậy cũng sẽ không mang theo bàn đèn một mình nhiều năm như vậy.
- Mạc thí chủ...


Quảng Hưng mới vừa mới nói ba chữ, Mạc Vô Kỵ liền giơ tay lên ngăn cản lời của hắn:
- Quảng Hưng đại sư, vẫn là gọi ta Mạc Đan Sư sao?.
Đại Khôn Phật Đăng không phải đồ đạc của hắn, để cho hắn bố thí hắn cũng không có tư cách này.
Quảng Hưng cũng không thèm để ý, sửa lời nói:


- Mạc Đan Sư, Quảng Hưng đại biểu Đại Khôn Phật Tông lần nữa cảm tạ ngươi đã cứu Viên Ý thầy trò tông môn ta...
Mạc Vô Kỵ lần thứ hai ngăn cản Quảng Hưng nói:


- Quảng Hưng đại sư, cảm tạ ta Mạc Vô Kỵ thật sự là không dám nhận. Viên Ý là đến từ Tĩnh Tâm Am, về phần Tĩnh Tâm Am cùng Đại Khôn Phật Tông quan hệ ta không rõ ràng lắm, cũng không muốn biết có quan hệ gì. Cứu Tố Tịch sư muội cũng là thuận lợi mà làm, Tố Tịch đã cảm tạ ta, cũng không cần người khác lại cảm tạ.


Lời như vậy Mạc Vô Kỵ cũng không dám thừa nhận giúp Tố Tịch, một khi hắn thừa nhận, chẳng khác nào nói Đại Khôn Phật Đăng đích thật là của Đại Khôn Phật Tông. Cho nên hắn sẽ không tiếp nhận Quảng Hưng cảm tạ, đây cũng là không muốn để cho Tố Tịch đến lúc đó khó nói.


Thái Sa vẫn luôn không nói gì nghe được Mạc Vô Kỵ nói sắc mặt trầm xuống, trên cổ nàng vậy chỉ có 3 hạt châu Phật liên xuất hiện một đạo nhàn nhạt màu xám tro quang mang. Mạc Vô Kỵ cảm thụ được tia sáng này, lĩnh vực không tự chủ được mở rộng đi ra.


Quang mang màu xám tro là sát khí, hắn không nghĩ tới Thái Sa này một người xuất gia sát khí nặng như vậy, chỉ một câu nói, liền đối với hắn sinh sát khí.
Quảng Hưng lần nữa nói một tiếng Phật hiệu:


- Mạc Đan Sư, trong tay Viên Ý có một ngọn đèn Đại Khôn Phật Đăng, Phật đèn này vốn là khai tông chi bảo của Đại Khôn Phật Tông. Viên Ý chết sau đó, còn xin Mạc Đan Sư có thể đem Phật đèn này về trả lại cho Đại Khôn Phật Tông, Đại Khôn Phật Tông ta vô cùng cảm kích.


Trong lòng Mạc Vô Kỵ lửa giận dâng lên, hắn cuối cùng là nghe rõ. Trước hắn vẫn còn tưởng rằng Quảng Hưng này chỉ là muốn thông qua hắn giới thiệu, để cho an Tố Tịch giao ra Đại Khôn Phật Đăng. Hiện tại xem ra, người ta sớm cho rằng Đại Khôn Phật Đăng tại trong tay hắn Mạc Vô Kỵ.


Nói cách khác hắn Mạc Vô Kỵ cứu Viên Ý thầy trò vốn là không có tâm tốt, mục đích chính là Đại Khôn Phật Đăng. Hắn nghĩ về Quảng Hưng quá mức quân tử, đầu năm nay người tốt quả nhiên làm không được.


- Quảng Hưng đại sư, ta nói rồi, ta không biết bất cứ chuyện gì về Đại Khôn Phật Tông. Ta cứu được cũng chỉ là Tĩnh Tâm Am thầy trò Viên Ý, nếu là Quảng Hưng đại sư có sự tình trong tông môn, có thể đi tìm người Tĩnh Tâm Am ăn nói, cùng ta không có quan hệ.


Mạc Vô Kỵ không muốn thù địch với Đại Khôn Phật Tông, dù cho Quảng Hưng hoài nghi hắn, hắn vẫn còn là tận lực để cho chuyện bình thản xuống. Nếu mà Tố Tịch nguyện ý giao ra Đại Khôn Phật Đăng, vậy không có chuyện của hắn Mạc Vô Kỵ. Nếu mà Tố Tịch không muốn giao, có Trác Bình An tại đó, Quảng Hưng cùng Thái Sa cũng không làm gì được.


- Hừ!
Thái Sa hừ lạnh một tiếng:


- Mạc Đan Sư, người ngay không nói lời gian, Tố Tịch chỉ là một cô bé, như thế nào là đối thủ của loại người như ngươi? Ngươi dám nói ngươi cứu Tố Tịch không phải là vì Đại Khôn Phật Đăng? Nếu như là thứ khác, ta Đại Khôn Phật Tông cũng không thèm để ý, thế nhưng Đại Khôn Phật Đăng này ta Đại Khôn Phật Tông là nhất định phải thu hồi lại. Mạc Đan Sư nếu mà không muốn huyên náo quá lớn, liền đem Đại Khôn Phật Đăng vật quy nguyên chủ. Nếu không phải nguyện ý, ta Đại Khôn Phật Tông cũng là có Đại Tiên đế tồn tại, sẽ không sợ người khác.


Xem ra là đối phương quyết tâm nhận định hắn cứu Tố Tịch là vì ăn hôi đồ đạc, Mạc Vô Kỵ biết tranh cãi nữa cũng là vô dụng, hắn cũng lười đi tranh luận, từ từ đứng lên, thản nhiên nói:


- Ngươi Đại Khôn Phật Tông có cái gì Đại Tiên đế là chuyện của các ngươi Đại Khôn Phật Tông, ta Mạc Vô Kỵ không phải là kẻ quen bị uy hϊế͙p͙, ta cũng không thích cùng vô vị người nói nhiều. Về phần các ngươi muốn Đại Khôn Phật Đăng và vân vân, ta không biết.


Nói xong, Mạc Vô Kỵ lại cũng lười để ý tới hai người kia, xoay người đi ra đình các.


Vô duyên vô cớ lại cõng một cái oan uổng, trong lòng Mạc Vô Kỵ thật đúng là khó chịu. Hắn dám khẳng định, coi như là Đại Khôn Phật Đăng thực sự ở trong tay hắn, hắn đã lấy ra cho Quảng Hưng. Ngày hôm nay đi ra Thiên Tiệm Tiên Trì sau đó, hắn vẫn như cũ sẽ vác một cái danh tiếng xấu - nuốt Đại Khôn Phật Đăng.


...
Tuy còn muốn nhìn một chút thanh niên áo hoàng kim của Thái Thượng Thiên mang tới là lễ vật gì, Mạc Vô Kỵ cũng không có tâm tư lưu lại tại địa phương này. Hắn vội vã đi ra Thiên Tiệm Tiên Trì, có một số việc hắn nhất định phải để cho tiểu ni cô Tố Tịch sớm chuẩn bị sẵn sàng.


Đối mặt Đại Khôn Phật Tông loại đại tông môn này, Mạc Vô Kỵ cũng không có tư cách nói nhất định có thể bảo trụ Tố Tịch, hắn có thể bảo trụ mình coi như là không sai.
- Sư phụ, Mạc Vô Kỵ đã rời đi.
Mạc Vô Kỵ chân trước vừa mới đi, Nghê Củ liền vội vàng nói.


Tát Kiếm nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Vô Kỵ biến mất, lạnh lùng hừ một tiếng:


- Hắn tạm thời còn không sẽ rời đi Thiên Tiệm Tiên Thành, hiện tại hắn cùng Trác Bình An hội hợp chúng ta cũng không phải là đối thủ. Hắn nuốt Đại Khôn Phật Đăng, người của Đại Khôn Phật Tông sẽ không bỏ qua cho hắn, đợi lát nữa chúng ta có thể liên hợp Đại Khôn Phật Tông còn có Lôi Tông tới cùng nhau giết hắn.


Nghê Củ hiểu ý của sư phụ, tiêu diệt Thiên Cơ Tông là sư phụ hắn Tát Kiếm làm. Nói câu nói thật, kỳ thực cùng Đại Kiếm Đạo không có bao nhiêu quan hệ. Thậm chí Đại Kiếm Đạo cũng không có đem cái này coi ra gì, cho nên bọn họ giết Mạc Vô Kỵ không cách nào khẩn cầu tông môn Tiên Đế đi ra hỗ trợ, bởi vì đây là ân oán tư nhân giữa Mạc Vô Kỵ và thầy trò hắn.