Nghiêm Khả Trạch sửng sốt, ma nguyên thạch tuy rằng trân quý, nhưng hắn cũng không mang thứ này bên mình a. Một bên Chiêm Tương đã xuất ra một cái túi thêu hoa tinh xảo đưa cho Lâu Nguyệt Sương:
- Nguyệt Sương, thứ này sư phụ còn nhiều, đây là đưa cho ngươi.
Nghiêm Khả Trạch trừng mắt, lấy ra một quyển sách đưa cho Lâu Nguyệt Sương nói:
- Nguyệt Sương, ta mặc dù không có mang ma nguyên thạch, lại có một quyển thứ tốt, tặng cho ngươi.
- Nghiêm đạo sư, ngươi cả cái này cũng tặng luôn?
Một bên, Lý Quảng ích khϊế͙p͙ sợ nhìn chằm chằm Nghiêm Khả Trạch đưa cho Lâu Nguyệt Sương quyển sách kia.
Lâu Nguyệt Sương vừa nhìn biểu tình Lý Quảng ích, liền biết quyển sách này không đơn giản, nàng nhanh chóng cự tuyệt nói:
- Nghiêm đạo sư, quyển sách này ta không thể nhận...
- Cho ngươi, ngươi hãy nhận lấy...
Nghiêm Khả Trạch đem sách bỏ vào trong tay Lâu Nguyệt Sương, ánh mắt trừng lớn.
Một bên Chiêm Tương nói:
- Nguyệt Sương, Nghiêm đạo sư cũng là sư phụ của ngươi, nếu đây là lễ gặp mặt cho ngươi, ngươi nhận lấy cũng không sao. Ngươi về trước đi chuẩn bị đi, ta cùng nghiêm đạo sư cùng học viện thương lượng một chút, xem an bài ngươi kế tiếp tu luyện cùng học tập thế nào.
- Dạ, đa tạ Nghim đạo sư, đa tạ Chim đạo sư.
Lâu Nguyệt Sương khom người thi lễ, sau đó thối lui ra khỏi đài khảo hạch.
Lâu Nguyệt Sương biết còn có học sinh khác muốn tiếp tục tiến hành khảo hạch, chỉ là nàng mới vừa đi xuống đài khảo hạch, trước khi rời đi, đã có đông đảo thương gia cùng nhân vật nổi danh nhào lên. Danh thϊế͙p͙ như tuyết rơi bình thường giống nhau rơi vào trong tay Lâu Nguyệt Sương, ở bên tai của nàng là các loại khen tặng cùng thanh âm mời chào, đương nhiên còn có các loại tài trợ cùng bảo đảm giúp đỡ.
Tới về sau, bởi vì ảnh hưởng đến từ phía ban khảo hạch, người cỉa học viện đi ra ngăn cản, mới để cho Lâu Nguyệt Sương thoát thân rời đi Tu Nguyên đại điện.
Lâu Nguyệt Sương vừa ly khai Tu Nguyên đại điện, đông đảo thương gia lại chen chúc ra.
Đối với đông đảo thương gia mà nói, lần này Tu Nguyên đại điện khảo hạch học sinh lớp cao cấp, lại có người có thể so sánh được với Lâu Nguyệt Sương? Lúc này quen biết Lâu Nguyệt Sương, tương lai không nói được chính là quen biết một đại ma sư, thậm chí một loại nhân vật cỡ Ma hoàng.
Vân Mạch nhìn Lâu Nguyệt Sương được tiền hô hậu ủng đưa đi, nắm chặt nắm tay. Nữ sinh vẫn bị nàng giẫm ở dưới chân, lúc này cư nhiên lấy đi toàn bộ hoan hô cùng tiếng vỗ tay. Vừa nghĩ tới Lâu Nguyệt Sương lúc này đứng ở đỉnh đầu của nàng, còn có câu nói của Lâu Nguyệt Sương trước khi lên đài với nàng kia, đố kị tại trong lòng nàng lúc này thật giống như lửa rót dầu hỏa đang thiêu đốt. Ngưng luyện ma nguyên tốc độ nhanh như vậy, nhất định là tu luyện vu thuật. Một khi Giáo Đình biết được, xem ngươi Lâu Nguyệt Sương còn có thủ đoạn gì nữa.
- Không nghĩ tới Nguyệt Sương muội tử cư nhiên đối với ngưng luyện ma nguyên am hiểu như này, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Một bên Bàng Cáp kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, ẩn nấp thật đúng là thâm trầm, thật giống như nàng...
Vân Mạch mạnh mẽ lại đem hai chữ "Bộ ngực" phía sau nuốt xuống, nàng không nghĩ tại trước mặt Bàng Cáp lưu lại ấn tượng xấu.
Bàng Cáp dường như cũng không có để ý Vân Mạch nói, vẫn như cũ nhìn bóng lưng Lâu Nguyệt Sương rời đi. Lúc này ở trong lòng hắn, toàn bộ là tràng cảnh Lâu Nguyệt Sương ngưng luyện cùng hấp thu ma nguyên. Nếu mà hắn có thể nắm bản lĩnh Lâu Nguyệt Sương trong tay, cộng thêm hắn Bàng gia Tu Nguyên công pháp, hắn thăng cấp ma sĩ đang ở trước mắt.
Cái ý niệm này vừa ra hiện, thật giống như một mầm giống nẩy mầm bình thường giống nhau, ở trong lòng hắn cấp tốc nẩy mầm, sau đó như cỏ dại bình thường giống nhau điên cuồng mạnh mẽ lớn lên.
...
Lâu Nguyệt Sương đều không biết mình là thế nào từ trong đám người lui ra ngoài, nàng chỉ biết mình tới nơi ở, trong tay toàn bộ là các loại danh thϊế͙p͙.
- Mạc đại ca...
Vừa về tới chỗ ở của mình, Lâu Nguyệt Sương liền hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng mặc dù có thể được gọi là đệ nhất thiên tài toàn bộ học viện, là nhờ Mạc đại ca tạo ra. Nói cách khác, bất cứ người nào được Mạc đại ca giúp, cũng là thiên tài.
Trên thực tế Lâu Nguyệt Sương mở rộng cửa, Mạc Vô Kỵ liền nghe thấy được, chỉ là hắn không muốn động mà thôi. Nơi này xác thực có một loại khí tức loãng, đây là một loại khí tức tương tự với linh khí nguồn sinh lực, đáng tiếc hắn cũng không thể dùng để tu luyện.
Mạc Vô Kỵ đã ra mắt ma tu, ma tu tu luyện cũng là dùng linh khí, không phải ma khí, cũng không phải cái gì ma nguyên nơi này.
Hiện tại Lâu Nguyệt Sương gọi hắn, hắn phỏng chừng Lâu Nguyệt Sương hẳn là đã thông qua lớp cao cấp khảo hạch. Nếu mà hắn dạy cho Lâu Nguyệt Sương thủ đoạn ngưng luyện ma nguyên, vẫn không thể để cho Lâu Nguyệt Sương tiến vào lớp cao cấp, đó mới là quái sự.
Mạc Vô Kỵ đi tới vừa cười vừa nói:
- Nguyệt Sương, chúc mừng ngươi, trở thành học sinh lớp cao cấp.
Lâu Nguyệt Sương liền vội vàng nói:
- Đây là bởi vì Mạc đại ca dạy cho ta phương pháp kia, ta chỉ dùng thời gian rất ngắn, liền thông qua thiên tài chọn hạng khảo hạch, trở thành học sinh lớp cao cấp. Chỉ là về sau Nghiêm Khả Trạch đạo sư cùng Chiêm Tương đạo sư muốn thu ta làm học sinh, ta đáp ứng rồi. Ta biết, sư phụ của ta hẳn là ngươi...
Mạc Vô Kỵ khoát tay áo:
- Đây là chính xác, ngươi biết ta chắc chắn sẽ không ở tại cái chỗ này lâu.
- Mạc đại ca, ta đã lấy được ma nguyên thạch...
Lâu Nguyệt Sương cấp thiết đem danh thϊế͙p͙ trong tay toàn bộ tùy ý ném ở một bên, lại đem túi thêu hoa bên hông cởi xuống đưa cho Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ so với Lâu Nguyệt Sương càng là sốt ruột, hắn một tay đem túi thêu hoa bắt lấy, sau khi mở ra, lấy ra một quả ma nguyên thạch màu xám tro.
Mạc Vô Kỵ tay chụp vào ma nguyên thạch, trong lòng chính là mừng như điên. Bên trong ma nguyên thạch thật là có một tia linh khí, bất quá ngoại trừ linh khí ra, chủ yếu hơn chính là một loại ma nguyên khí tức. Loại ma nguyên khí tức này Mạc Vô Kỵ không phải là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng hắn đến bây giờ, còn không biết đây là một loại năng lượng gì.
- Mạc đại ca, thứ này hữu dụng không?
Lâu Nguyệt Sương thấp thỏm hỏi.
Mạc Vô Kỵ lại đem túi bắt vào trong tay, cầm thật chặt tay Lâu Nguyệt Sương:
- Hữu dụng, quá hữu dụng. Ta muốn bế quan... Không phải, ta muốn nghiên cứu vài ngày, ngươi trước giúp ta thủ ở bên ngoài, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận chỗ ta. Được rồi, nếu như ta không có đi ra, cũng không cần đưa cơm cho ta ăn, trên người ta có hàng loạt lương khô, coi như là kiên trì hơn mười ngày đều không có chuyện gì.
Dù cho Mạc Vô Kỵ hiện tại hoàn toàn không có tu vi, hắn cũng không cần ăn thứ gì. Lâu Nguyệt Sương sợ hắn đói bụng, hàng ngày muốn đem đồ cho hắn ăn nên nói trước như vậy để khỏi bị quấy rầy.
- Ân, Mạc đại ca ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để cho người ta đến quấy rầy ngươi.
Lâu Nguyệt Sương nói xong, lại đem quyển sách trong tay đưa cho Mạc Vô Kỵ:
- Mạc đại ca, đây là một quyển sách nghiêm đạo sư cho ta, hẳn là một quyển sách rất hữu dụng, ngươi xem một chút.
- Tốt.
Mạc Vô Kỵ tiếp nhận sách, mau chóng đóng cửa đọc.
Hắn lúc này bức thiết phải dùng tốc độ nhanh nhất mở ra chiếc nhẫn của mình, vừa rồi hắn nhìn một chút, bên trong túi tiền kia có 9 tấm ma nguyên thạch, không phải là rất nhiều, linh khí cộng lại cũng miễn cưỡng đủ rồi.
Mạc Vô Kỵ không có tu vi, chỉ cần có linh khí, hắn liền có thể điều động bản thân mạch lạc vận chuyển.
Tuy bên trong một quả ma nguyên thạch ẩn chứa linh khí cực kỳ loãng, Mạc Vô Kỵ vẫn là tràn đầy lòng tin. Chủ yếu là bởi vì bản thân hắn có Trữ Nguyên Lạc, 9 tấm ma nguyên thạch đơn độc hút ra ra rất ít linh khí. Chỉ cần hắn lại đem những linh nguyên này tụ tập tại bên trong Trữ Nguyên Lạc, liền có thể một lần đem nhẫn mở ra. Chỉ cần mở nhẫn ra, vậy tất cả đối với hắn liền đơn giản.
Mạc Vô Kỵ bế quan, Lâu Nguyệt Sương vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Hôm nay tất cả, đối với nàng mà nói thật giống như mộng ảo bình thường giống nhau. Trước đây nàng bất quá là một học sinh trung cấp ban tại An Tĩnh Thuật học viện thành tích coi như là không sai mà thôi, đừng xem nàng là đệ nhất khu vực. Kỳ thực có thể đi vào An Tĩnh Thuật học viện, có mấy ai không phải là đệ nhất khu vực?
Lúc này mới trong thời gian ngắn, nàng đã là đệ nhất thiên tài An Tĩnh Thuật học viện, còn đồng thời bái Nghiêm Khả Trạch cùng Chiêm Tương đạo sư làm sư phụ.
Một đống lớn danh thϊế͙p͙ bị nàng tiện tay cầm đến xem, có Lương Quốc đỉnh cấp đại thương nhân Thước thị, cũng có An Tân thành nhân vật nổi tiếng.
- Bành!
Thanh âm đại môn bị đá văng ra, làm cho Lâu Nguyệt Sương còn đang đắm chìm trong vui sướng cùng trong ảo tưởng giật mình tỉnh lại. Nàng khϊế͙p͙ sợ đứng lên, ngơ ngác nhìn ba người từ ngoài cửa vào. Ngoại trừ ba người, ngoài cửa còn có mấy người đứng sẵn.
- Cố viện trưởng...
Lâu Nguyệt Sương nghi hoặc nhìn ba người tiến vào trong, tên lão giả sau cùng kia, nàng không có khả năng hiểu rõ, vì sao một cái viện trưởng học viện sẽ mang người xa lạ đá văng ra cửa căn phòng của nàng - đệ nhất thiên tài học viện.
Cố viện trưởng cảm nhận được ánh mắt không hiểu của Lâu Nguyệt Sương, xấu hổ tựa đầu thấp xuống. An Tĩnh Thuật học viện cường đại hơn nữa, cũng không cách nào chống đỡ với Giáo Đình. Bây giờ người của giáo đình tới nơi này, hắn có biện pháp nào? Nếu là chỉ có một mình hắn, hắn liều mạng cái mạng này cũng được, nhưng hắn còn phải phụ trách vì toàn bộ An Tĩnh Thuật học viện.
- Ngươi chính là Lâu Nguyệt Sương? Tại trong thời gian ngắn liền chia tách ngưng luyện ma nguyên, thậm chí còn có thể hấp thu?
Đi ở phía trước là một người thanh niên mặt dài, hắn nhìn chằm chằm Lâu Nguyệt Sương ánh mắt có chút lạnh.
Lâu Nguyệt Sương không hiểu tới cùng là chuyện gì xảy ra, nàng chỉ có thể nói:
- Đúng, ta chính là Lâu Nguyệt Sương.
Một gã nam tử trung niên mặt đen khác nghe được Lâu Nguyệt Sương thừa nhận, lập tức nói:
- Mang đi.
Lâu Nguyệt Sương vẫn không trả lời, một cái thanh âm tức giận liền truyền đến:
- Coi như các ngươi là người của giáo đình, cũng không có thể tùy tiện đến An Tĩnh Thuật học viện mang đi đệ tử của ta.
Chiêm Tương vẻ mặt tức giận vọt tới, ngăn ở trước mặt Lâu Nguyệt Sương.
Lâu Nguyệt Sương trong lòng dâng lên một phần ấm áp, nàng không hiểu là chuyện gì xảy ra, cũng đã nhìn ra chuyện này không phải chuyện đùa. Bởi vì nam tử trung niên mặt đen nói muốn dẫn nàng đi là người của giáo đình, nhìn y phục đánh dấu của hắn liền biết. Dưới tình hình chung, ai dám nói không đối với người của giáo đình? Chiêm Tương bất quá là sư phụ nàng vừa mới nhận, cư nhiên bảo vệ cho nàng.
- Chiêm đạo sư, ngươi không nên vọng động. Vị này chính là pháp chủ Phong Lộc của Giáo Đình tại Lương Quốc...
An Tĩnh Thuật học viện cố viện trưởng vội vàng chỉ vào thằng mặt đen giới thiệu, nói xong hắn lại chỉ vào thanh niên mặt dài giới thiệu:
- Vị này chính là ma sư của Giáo Đình, Bạc La Kim đại nhân.
Chiêm Tương giọng bình tĩnh nói:
- Cố viện trưởng, vô luận là ai đến, muốn tại An Tĩnh Thuật học viện mang đi học sinh của ta, đều tuyệt đối không được. Làm một viện trưởng, điều ngươi phải làm không phải là dẫn bọn hắn tới nơi này, mà là phải ngăn cản bọn họ tới nơi này mang ta đi học sinh của chúng ta.
- Lớn mật, dám có dũng khí cãi lời Giáo Đình. Mang cả hắn đi luôn.
Giáo Đình pháp chủ Phong Lộc lớn tiếng quát lên.