Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 569: Địa phương xa lạ

Mạc Vô Kỵ thanh tỉnh lại trong ngắn ngủi, nhưng Lạc Thư bị lực lượng trong hư không quấn lấy, cả linh nhãn đều không thể thẩm thấu đi ra ngoài, chứ đừng nói thần niệm.


Cảm thụ được Lạc Thư không ngừng xuyên toa tại giữa các giới vực, trong lòng Mạc Vô Kỵ thầm than, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại nỗ lực khôi phục một phần tu vi.


Mấy năm thời gian đi qua, Mạc Vô Kỵ vẫn như cũ không cách nào thu hoạch nửa điểm tiên linh khí, đồng dạng thần niệm của hắn cũng không cách nào mở rộng. Thần niệm không có khả năng mở rộng, vậy thì ý nghĩa không có khả năng xuất ra đan dược chữa thương. Không thể dùng đan dược và tiên linh khí chữa thương, thương thế mặc dù đang chậm rãi khôi phục, nhưng tốc độ thật sự là làm cho Mạc Vô Kỵ đều có chút bất đắc dĩ.


Bất quá tâm tình Mạc Vô Kỵ coi như là không sai, tuy rằng hắn biết bởi vì nguyên nhân Hư Không Liệt Phùng, Lạc Thư khả năng bọc lấy hắn rời đi Tiên Giới, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Chí ít tâm nguyện của hắn đã đạt thành, hắn tại đồng thời lọt vào bên trong Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì, nhìn thấy hồn phách cùng thân thể của Sầm Thư Âm dung hợp cùng một chỗ.


Cho tới nay, việc Sầm Thư Âm ngã xuống là một cái gông xiềng hắn khó có thể tha thứ cho bản thân, trước đây nếu mà hắn thiêu đốt sinh mệnh, có lẽ hắn cũng có thể mang theo Sầm Thư Âm rời đi. Bởi vì hắn cũng bản thân có Phong Độn Thuật, tuy lúc đó còn so ra kém Đại Phong Quyết của Sầm Thư Âm, lại cũng không kém.


Chỉ là thời điểm bị vây khốn, hắn chỉ muốn giết một trận cho đủ, không nghĩ tới phải thiêu đốt tính mạng của mình rời đi.
- Ông!


Từng đợt âm hưởng xé rách màng tai truyền đến, trong lòng Mạc Vô Kỵ kinh hãi, hắn biết đây nhất định là Lạc Thư dùng tốc độ khủng khϊế͙p͙ mang theo hắn đi qua một đạo hư không giới vực. Nếu không, bên trong Lạc thư là không cảm ứng được. Mạc Vô Kỵ cũng rõ ràng, đây cũng là vì hắn không có triệt để luyện hóa Lạc Thư có quan hệ. Hoàn hảo đây là Lạc Thư, đổi thành pháp bảo khác, sớm đã bị kéo thành mảnh vụn.


Loại thanh âm ông ông này giằng co đủ hơn một tháng thời gian, Mạc Vô Kỵ đã mất đi tu vi chịu đựng không nổi, sau cùng chỉ có thể ngất đi.
...


Khi Mạc Vô Kỵ tỉnh lại, chính hắn cũng không biết đã qua bao lâu, hắn quẩy người một cái, lập tức liền cảm nhận được lực lượng phía ngoài Lạc Thư đã biến mất.


Mạc Vô Kỵ tụ tập hồi lâu, thần niệm cũng không cách nào tụ tập lại, chỉ có một tia thần niệm tại quanh người, cả thần niệm trong Trữ Thần Lạc đều tiêu hao hầu như không còn. Một tia thần niệm này, còn không cách nào để cho hắn lập tức mở ra nhẫn trữ vật.


Có một việc Mạc Vô Kỵ có thể khẳng định, nơi này là một mảnh lục địa. Hắn chỉ có thể cắn bể ngón tay của mình, nhỏ vài máu ở trên Lạc Thư, mạnh mẽ tụ tập ý niệm để cho Lạc Thư khôi phục kích thước như cũ.


Một đạo ánh mặt trời chói mắt bắn xuống tới, Mạc Vô Kỵ cảm nhận được cả người đều thư sướng. Lập tức hắn liền kinh dị phát hiện, nơi này không có tiên linh khí. Chẳng những không có tiên linh khí, cả linh khí bình thường nhất cũng không có.
Chẳng lẽ mình đã tới một thế giới phàm tục?


Mạc Vô Kỵ mau chóng đem Lạc Thư cất kỹ trên người, đứng lên nhìn chung quanh. Vị trí của hắn tựa hồ là một mảnh ruộng lúa mạch đã bị thu gặt, một phần rải rác lúa thóc rơi vãi khắp nơi, vài con chim nhỏ lạ đang tìm kiếm lúa thóc rơi vãi trong ruộng.


Mặc dù biết chính bản thân sẽ bị mang rời đi Tiên Vực, Mạc Vô Kỵ thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng vẫn là trầm xuống. Hắn chẳng những là bị mang đi xa Tiên Giới, sợ rằng Tu Chân Giới cũng cùng hắn vô duyên.


Bình thường Tu Chân Giới cùng Tiên Giới, trên căn bản là không nhìn thấy loại ruộng lúa mạch này.
Vô luận là tu sĩ, hay là tiên nhân, đều là dùng thiên địa nguyên khí làm đồ ăn, ngoại trừ số ít hội họp gì đó ra, rất ít đi ăn ngũ cốc hoa màu.


Coi như là hội hè, bọn họ ăn cũng đều là linh khí thực vật cùng các loại linh quả ẩn chứa đại lượng tiên linh khí.


Mạc Vô Kỵ nhìn một chút chính bản thân, quần áo rách tả tơi nát vụn, da thịt bị Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì ăn mòn thoạt nhìn nhìn thấy mà giật mình. Ngay cả trên mặt cũng có một ít vết tích đáng sợ cùng rãnh máu khô khốc, cả người đích thật là như vừa trong đống hỏa hoạn lao ra giống nhau.


Cảm thụ được cái bộ dáng này, Mạc Vô Kỵ trái lại thở phào nhẹ nhõm. Thân thể của hắn có thể bảo trụ, hoàn toàn là bởi vì Lạc Thư. Mộ Dung Tương Vũ cho hắn hai chương Lạc Thư, giúp đỡ hắn chẳng khác nào cứu hắn một mạng. Dù cho hắn biết Mộ Dung Tương Vũ tại sao muốn đưa cho hắn hai chương Lạc Thư này, trong lòng hắn vẫn là nhớ ơn đối với Mộ Dung Tương Vũ.


Quần áo trong giới chỉ không cách nào lấy ra, Mạc Vô Kỵ chỉ có thể đi tới bờ sông cách đó không xa, lại thanh sửa lại một chút bản thân.


Biết nơi này không có nửa điểm linh khí, Mạc Vô Kỵ vẫn là ngồi xuống nỗ lực tu luyện thử một chút. Sự thực để cho hắn rất thất vọng, nơi này thật là không có linh khí, bất quá Mạc Vô Kỵ lại bên trong lúc tu luyện cảm nhận được một loại khí tức khác, thực lực của hắn còn không cách nào đi nhận biết đây rốt cuộc là một loại khí tức dạng gì.


Đình chỉ tu luyện, Mạc Vô Kỵ thận trọng đi ra ruộng lúa mạch, chí ít hắn muốn tìm một người dò hỏi một chút, nơi này tới cùng là địa phương nào.


Xa xa lối đi bộ một chiếc xe thể thao cực kỳ phong cách gào thét mà qua, để cho Mạc Vô Kỵ kinh dị là, chiếc xe thể thao kia giữa đường cư nhiên bay vọt vượt qua một chiếc xe chạy khá chậm.


Chẳng lẽ mình trở về tới địa cầu? Lúc này mới bao nhiêu năm? Khoa học kỹ thuật của địa cầu liền phát triển đến loại tình trạng này sao?
Không có trùng hợp như vậy chứ? Hắn đang nghĩ ngợi phải làm thế nào trở về tới địa cầu, đã trở về tới địa cầu sao?


Một người lão nông chòm râu nửa trắng nửa đen đã đi tới, Mạc Vô Kỵ nhanh chóng tiến lên thi lễ nói:
- Xin hỏi lão bá, nơi này là địa phương nào?


Lão nông thấy trên người Mạc Vô Kỵ đầy vết thương, kinh hãi sợ run cả người. Lúc này mới nhìn Mạc Vô Kỵ từ trên xuống dưới, một lát sau, trong miệng bô bô nói một tràng, Mạc Vô Kỵ đều nghe không hiểu một chữ.


Trong lòng Mạc Vô Kỵ trầm xuống, hắn là đỉnh cấp học giả trên địa cầu, tinh thông nhiều loại ngoại ngữ. Bởi vì hàng ngày đi các nơi hẻo lánh nơi tìm kiếm thảo dược, hắn cả ngôn ngữ một phần bộ lạc ở Châu Phi đều có thể hiểu được. Thế nhưng là lão nông bô bô nói ra, hắn một chữ đều nghe không hiểu.


Đây chỉ có một loại khả năng, địa phương hắn đến cũng không phải địa cầu.
Lão nông thấy mình nói nửa ngày, gương mặt Mạc Vô Kỵ mờ mịt, hắn chỉ chỉ một cái phương hướng, lại là bô bô một đống lớn.


Mạc Vô Kỵ chỉ có thể ôm quyền cảm tạ một câu, dọc theo phương hướng mà lão nông chỉ đi tới.


Nửa ngày đi qua, người đi trên đường dần dần nhiều hơn, đông đảo người cầm điện thoại di động cùng đủ loại ô tô chạy qua lại, để cho Mạc Vô Kỵ lại một lần nữa cho rằng mình về tới địa cầu.
Nhưng ngôn ngữ làm cho hắn nửa câu đều nghe không hiểu, khiến cho Mạc Vô Kỵ tỉnh táo lại.


Bộ dạng Mạc Vô Kỵ thoạt nhìn có chút dọa người, chẳng những là bởi vì cả người hắn thương thế, càng bởi vì quần áo cổ quái cũ nát. Tại địa phương Mạc Vô Kỵ đi qua, người đi trên đường đều là theo bản năng tránh ra.


Mạc Vô Kỵ cũng không thèm để ý, hắn cũng đại khái thấy rõ ràng, nơi này dường như vẫn rất có trật tự, chí ít đến bây giờ, hắn còn không có thấy chuyện gì đột ngột.


Rơi xuống một cái địa phương như vậy, Mạc Vô Kỵ có kế hoạch của chính mình. Thứ nhất hắn nhất định phải học được ngôn ngữ nơi này, thứ hai hắn nhất định phải biết rõ ràng đây là địa phương nào, thứ ba hắn nhất định phải khôi phục thực lực của chính mình.


Chỉ có làm xong những thứ này, hắn mới có cơ hội rời đi. Cái chỗ này không có tiên linh khí, tại hoang dã hiển nhiên là không cách nào khôi phục thực lực, chỉ có đi theo những người này đi tới trong thành phố, thu được càng nhiều tin tức hơn mới có cơ hội.


Lại ước chừng mười mấy phút, Mạc Vô Kỵ đi theo mọi người đi tới một cái địa phương tương tự với bến xe. Nhìn đông đảo người leo lên một chiếc ô tô vận chuyển hành khách, Mạc Vô Kỵ cũng nhảy lên theo.


Mạc Vô Kỵ bởi vì không có vé xe, hắn là dự định quá giang. Cho nên hắn cũng không có ngồi vào chỗ ngồi, mà là ngồi xuống ở trên bậc thang hàng sau cùng.


Chất lượng chiếc xe này tốt hơn so với xe bus trên địa cầu, làm cho Mạc Vô Kỵ kỳ quái là, thẳng đến hắn ngồi xuống, cũng không có thấy người bán vé tìm hắn.


Mạc Vô Kỵ thoạt nhìn cả người vết thương chi chít, bởi vì biểu hiện tương đối thành thật, trong lúc nhất thời ngược lại không có ai né tránh hắn, đương nhiên cũng không có ai tiến lên nói chuyện với hắn.
Chờ chừng hơn mười phút sau, chiếc xe này đã chạy.


Ô tô vừa ra nhà ga, một người một nam tử liền đi tới trước mặt Mạc Vô Kỵ, bô bô nói một đống ngôn ngữ đéo hiểu gì hết.
Mạc Vô Kỵ nhìn trong tay hắn đang cầm một xấp phiếu, liền biết người nọ là đang yêu cầu hắn hắn mua phiếu.


Mạc Vô Kỵ rất là bất đắc dĩ, hắn đều đã ngồi lên bậc thang, không nghĩ tới cái thằng lơ xe này vẫn tìm tới hắn. Xem ra tên này cũng rất khôn khéo, biết mình không có tiền mua phiếu.
Mạc Vô Kỵ có chút áy náy đưa tay lắc lắc, ý tứ rất rõ ràng, trên người ta không có tiền.


Người bán vé hiển nhiên xem hiểu động tác của Mạc Vô Kỵ, nhất thời cau mày lại là nói một tràng tiếng Ma rốc, sau đó chỉ tay ra cửa xe.
Mạc Vô Kỵ biết ý là đuổi hắn đi ra ngoài, lúc này ô tô cũng ngừng lại, cửa xe bị mở ra, dường như đang chờ Mạc Vô Kỵ rời đi chiếc xe này.


Mạc Vô Kỵ thở dài, cũng chỉ có thể đứng lên. Người khác cứng rắn muốn thu tiền của hắn, hắn có thể làm sao? Người nơi này thế éo nào không có tình cảm thương hại gì hết vậy? Ta đã thảm như vậy, lại không có ngồi vào ghế, ngươi thu ít đi một vé của thì chết sao.


Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Mạc Vô Kỵ cũng không phải người mặt dày mày dạn. Hắn từ từ đứng lên, nắm lên cây gậy gỗ bên người mà hắn lấy được từ ruộng lúa mạch, chuẩn bị xuống xe.
Không có xe chở, chỉ cần hắn dọc theo đường cái này, cuối cùng có thể đi tới thành phố.


Nhưng vào lúc này một nam hài gầy yếu đứng lên, hắn ngăn cản Mạc Vô Kỵ, đồng thời, từ trong túi móc ra mấy tờ tiền giấy nhiều nếp nhăn đưa cho người bán vé. Nói với người bán vé này vài câu gì đó.


Trong mắt người bán vé tuy còn có chút chán ghét, bất quá bây giờ có người mua vé xe giúp Mạc Vô Kỵ, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua.


Mạc Vô Kỵ cũng biết đứa bé trai này mua vé xe cho hắn, hắn vội vàng ôm quyền cảm tạ một câu. Tiểu nam hài nghe không hiểu lời của hắn, cũng biết Mạc Vô Kỵ tại cảm tạ mình, hắn cười khoát khoát tay, chỉ chỉ chỗ ngồi của mình.


Mạc Vô Kỵ không có đi tới ngồi chỗ đó, vẫn như cũ ngồi xuống trên bậc thang.


Dường như cảm thấy được thái độ Mạc Vô Kỵ coi như là không sai, người chung quanh cũng bắt đầu quan sát Mạc Vô Kỵ. Chỉ là Mạc Vô Kỵ này nhìn như thằng ăn mày sắp chết, thật sự là làm cho người ta không có hứng thú quan sát.


Hơn nửa canh giờ sau đó, ô tô dừng ở một cái nhà ga lớn hơn. Đứng ở cửa xe, Mạc Vô Kỵ nhìn đường phố phồn hoa xung quanh, cùng đoàn người chen chúc, trong lòng hắn rõ ràng, mình đã thực sự đi tới một cái tinh cầu có nền văn minh tương tự cùng địa cầu.


Nơi này không phải là tinh cầu tu chân, lại hiển nhiên là một địa phương khoa học kỹ thuật phát triển cũng không tệ lắm.


Mặc dù đã là level Huyền Tiên, Mạc Vô Kỵ ở chỗ này vẫn chân thực cảm nhận được một loại cô độc. Nơi này với hắn mà nói là một cái thành thị xa lạ, đồng dạng, nơi này với hắn mà nói không có một người bạn hay người quen nào.