Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 542: Danh ngạch đấu đan

- Ngươi là Ôn sư tỷ?
Mạc Vô Kỵ mừng rỡ nói, lập tức nhanh chóng chỉ vào cái ghế đối diện:
- Mời Ôn sư tỷ ngồi, ta vừa rồi vẫn còn đang hỏi thăm Ôn sư tỷ có đúng hay không tới rồi Vĩnh Anh Tiên Vực.


Ôn Liên Tịch kích động còn không có rút đi, lại nghĩ tới trước làm sao đối với Mạc Vô Kỵ, sắc mặt của nàng phồng có chút hồng, đang nghe Mạc Vô Kỵ nói sau đó, nhanh chóng cúi người hành lễ nói:


- Mạc đại sư, xin nghìn vạn không nên gọi ta là sư tỷ. Nếu mà coi trọng Liên Tịch, Mạc đại sư trực tiếp gọi ta là Liên Tịch là được rùi.
- Tốt lắm, Liên Tịch ngồi xuống nói chuyện đi.


Mạc Vô Kỵ cũng không thèm để ý, luận tu vi, hắn dường như cao hơn một phần so với Ôn Liên Tịch. Luận địa vị, hắn gọi nàng một câu Liên Tịch cũng không quá đáng.
Ôn Liên Tịch lúc này mới có chút câu nệ ngồi xuống nói:


- Mạc đại sư, trước đây ta có mắt không tròng, đã xem Mạc đại sư như một một tên lường gạt.
Mạc Vô Kỵ do dự một chút nói:
- Kỳ thực cô ngược lại không có đoán sai, trước đây ta đích xác là lừa cô.
- A...
Ôn Liên Tịch có chút kinh ngạc nhìn Mạc Vô Kỵ.


Mạc Vô Kỵ bất đắc dĩ nói:
- Ta lúc đó chỉ là một đỉnh cấp tam phẩm Đan Quân, thậm chí miễn cưỡng có thể xưng là một cái Đan Vương cấp thấp, ta nói mình chỉ là một cửu phẩm Thiên Đan Sư, đó là lừa gạt cô.


Chỉ có Mạc Vô Kỵ tự mình biết, hắn vừa rồi những lời này mới đúng là lừa gạt Ôn Liên Tịch, trước đây hắn nói ngược lại thật hơn. Chỉ là hắn phải nói như vậy, nếu mà hắn không nói như vậy, vậy hắn nếu là tham gia Vĩnh Anh Tiên Vực đan dược đạo thi đấu, cho thấy bản lĩnh Đan Vương, đó mới là vấn đề lớn nhất.


Bây giờ nói trước đây chính là đỉnh cấp tam phẩm Đan Quân, hôm nay thăng cấp đến Đan Vương, dường như cũng không phải đột ngột như vậy.
- Ta biết, ta biết, ta rất là xin lỗi Mạc đại ca, trước đây ta...
Ôn Liên Tịch nói lấy lại muốn đứng lên.


Mạc Vô Kỵ giơ tay lên ngăn trở Ôn Liên Tịch đứng lên, vừa cười vừa nói:
- Chuyện đã qua thì nên quên đi, nếu không phải cô cứu ta, ta còn không biết sẽ lưu lạc đến mức nào. Cho nên những chuyện kia, ta căn bản cũng không có để ở trong lòng, cô cũng không cần phải lo lắng.


Hắn vừa nhìn biểu tình của Ôn Liên Tịch, liền biết Ôn Liên Tịch bởi vì sự tình trước đây hạ độc hắn mà áy náy. Đối với việc Ôn Liên Tịch hạ độc, Mạc Vô Kỵ là thật không có chú ý. Bởi vì Ôn Liên Tịch không phải là muốn hại hắn, mà là không biết hắn là người như thế nào, đổi thành bất luận kẻ nào, làm như vậy đều không gì đáng trách. Dù sao Ôn Liên Tịch sau cùng còn chủ động cho hắn thuốc Giải Độc, giả như sau cùng hắn không có thu được thuốc Giải Độc, vậy hắn cũng sẽ không ngồi trước mặt Ôn Liên Tịch nữa.


Chính là bởi vì nhận được thuốc Giải Độc, trong lòng hắn mới vẫn đối với Ôn Liên Tịch rất là cảm kích. Khi đó hắn còn không biết toàn bộ tác dụng của Trữ Nguyên Lạc, không có Ôn Liên Tịch, hắn không biết khi nào khôi phục tu vi. Tại Vĩnh Anh Giác cái chỗ này, không có thực lực, đó là tùy thời tùy khắc đều có thể bị người giết chết.


Huống chi không có Ôn Liên Tịch, hắn căn bản là không chiếm được Thảo Mộc Thạch. Phải biết rằng Thảo Mộc Thạch quyển sách này đối với Mạc Vô Kỵ tác dụng cũng không phải là một điểm hai điểm, hắn nhanh như vậy liền có thể vọt vào Đan Vương, trừ ra đan đạo, quyển Thảo Mộc Thạch kia cũng có tác dụng rất lớn.


Thế giới này có quá nhiều người chỉ nhớ rõ điểm không tốt của người khác, dù cho người khác đối tốt với hắn cả đời, chỉ là một chuyện làm để cho hắn không vừa lòng, hắn sẽ mang thù cả đời. Về phần trước đây người khác đối tốt với hắn, đều không quan tâm.


Ở trên địa cầu, Mạc Vô Kỵ đã xem một câu chuyện. Nói một cô bé bởi vì mẫu thân đánh chửi một câu, liền trực tiếp bỏ nhà đi. Ở ngoài vừa lạnh vừa đói, một đại thúc hảo tâm cho một cho nàng một chén cơm ăn. Kết quả làm cho nàng cảm ơn bất tận, cho rằng đại thúc này so với phụ mẫu của chính mình đối với nàng phải tốt hơn nhiều, muốn nhận đại thúc này làm cha.


Giờ khắc đó, nàng quên mất mình là như thế nào đến thế giới này, nàng cũng quên mất là ai đã bỏ ra vài chục năm nuôi nàng khôn lớn.


Thế nhưng hắn Mạc Vô Kỵ không phải là người như thế. Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì một chút sự tình nhỏ, mà không tính tới ân tình của Ôn Liên Tịch đối với hắn. Bởi vì cái ân này, sự tình không quan trọng kia, trực tiếp bị hắn quên mất.
- Sự tình ta hạ độc ngươi đã biết?


Tuy đoán được đáp án, Ôn Liên Tịch vẫn là run giọng hỏi.
Mạc Vô Kỵ cười cười:
- Ta lúc đó dầu gì cũng là một người vô hạn tiếp cận Đan Vương, ta cảm kích là ngươi mang đến giải dược cho ta.


Giờ khắc này trước mắt có một cái khe đất, Ôn Liên Tịch cũng có thể chui vào. Nàng không để ý Mạc Vô Kỵ ngăn cản, đứng lên cúi người hành lễ đối với Mạc Vô Kỵ:
- Đa tạ Mạc đại ca rộng lượng, không có so đo với loại người vô tri như ta đây.


Mạc Vô Kỵ nói lời này, nàng há có thể không hiểu, coi như là nàng không cho Mạc Vô Kỵ giải dược, cũng không cách nào ảnh hưởng đến Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ nói cảm kích nàng sau cùng còn đưa tới giải dược, đó không phải là cảm kích, mà là tán thành đối với nhân phẩm của nàng. Nếu không, ngày hôm nay nàng phỏng chừng không có tư cách đứng ở đối diện Mạc Vô Kỵ.


Nói xong câu đó, Ôn Liên Tịch nói tiếp:
- Ta hôm nay tới nơi này, là muốn thỉnh cầu Mạc đại ca hỗ trợ.
Mạc Vô Kỵ gật đầu:
- Nói một chút coi sao?, chỉ cần ta có thể giúp được, ta nhất định sẽ ra tay giúp ngươi.


Ôn Liên Tịch ngồi xuống, tuy nói nàng rất là không tiện mở miệng, nhưng vì phụ thân, vì Anh Thủy Tiên Thành, nàng phải mở cái miệng này:
- Mạc đại ca biết Vĩnh Anh Tiên Vực đã sắp tổ chức đan dược đạo thi đấu sao??
- Biết.


Mạc Vô Kỵ thầm nói mình vốn chính là vì chuyện này mà đến, coi như là Ôn Liên Tịch không hỏi, đợi lát nữa hắn cũng sẽ hỏi Ôn Liên Tịch.


Ôn Liên Tịch cũng không kỳ quái, Mạc Vô Kỵ bây giờ nói không chừng đều thăng cấp đến Đan Vương, hắn xuất hiện ở nơi này, tự nhiên là vì Uẩn Tiên Tiên Cốc mà đến.


- Kỳ thực lần này đan dược đạo thi đấu ngoại trừ Uẩn Tiên Tiên Cốc ra, còn có một cái tỷ đấu khác vô cùng trọng yếu.
Ôn Liên Tịch tiếp tục nói.
- Cái gì tỷ đấu?
Mạc Vô Kỵ hỏi.
Ôn Liên Tịch bình phục tâm tình mình một chút, tận lực chậm lại giọng nói:


- Bởi vì một phần hạ tiên thành (tiên thành cấp thấp) của Vĩnh Anh Tiên Vực tại sau khi đan dược đạo thi đấu sẽ trở thành tiên thành phụ thuộc của các tiên thành khác, triệt để mất đi tư cách tự chủ. Nếu là thành tích tốt, Hạ tiên thành lại có khả năng lên cấp làm trung tiên thành, thậm chí thượng tiên thành.


Mạc Vô Kỵ nghi hoặc hỏi:
- Có ý tứ gì? Ta chỉ biết là có thượng trung hạ ba loại tiên thành, cái gì phụ thuộc tiên thành ta ngược lại không có nghe nói qua.


Mạc Vô Kỵ đối với đẳng cấp tiên thành cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, tại trong Vĩnh Anh Tiên Vực, Vĩnh Anh tiên thành là tiên thành quan trọng, thuộc về Thiên Chủ tiên thành. Thứ yếu là thượng tiên thành, trung tiên thành cùng hạ tiên thành, thượng tiên thành tốt nhất địa vị thậm chí tương đương với Thiên Chủ tiên thành. Ví dụ như Thiếu thành chủ Tả Dật Tiên trước đây Mạc Vô Kỵ quen biết, tiên thành của hắn là Bồng Hải Tiên Thành, địa vị của tiên thành này không kém nhiều Vĩnh Anh tiên thành.


Ôn Liên Tịch biết Mạc Vô Kỵ hẳn là mới vừa từ Vĩnh Anh Giác mà đến, đối với những thứ này cũng không hiểu, cho nên cũng không nghĩ gì, nàng đơn giản giải thích:


- Phụ thuộc tiên thành chính là nước phụ thuộc của trung tiên thành hoặc là thượng tiên thành, thành chủ của phụ thuộc tiên thành sẽ nhận mệnh của trung tiên thành và thượng tiên thành, thành chủ vốn có bình thường sẽ trực tiếp bị đuổi hoặc là giết, tất cả sản xuất của tiên thành phụ thuộc đều thuộc về người khác.


Phụ thân ta là thành chủ của Anh Thủy Tiên Thành, nếu là Anh Thủy Tiên Thành ta trở thành phụ thuộc tiên thành của tiên thành khác, một nhà ta sẽ không còn lối thoát. Ngay cả ta cùng mẫu thân ta, cũng rất khả năng trở thành phụ thuộc người khác, mà cha ta khả năng lớn nhất có thể là trực tiếp bị giết. Cho nên ta lần này là đến thỉnh cầu Mạc đại ca đại diện Anh Thủy Tiên Thành ta tham gia đan dược đạo thi đấu, cứu người nhà ta một lần.


Mạc Vô Kỵ cuối cùng là hiểu vì sao Ôn Liên Tịch lo lắng khẩn trương như thế, thì ra là vì cứu người nhà. Hắn vốn là muốn tìm cơ hội đi tham gia đan dược đạo thi đấu, hiện tại vừa lúc giúp Ôn Liên Tịch luôn.


Thấy hai tay Ôn Liên Tịch nắm quần áo khẩn trương nhìn mình chằm chằm, Mạc Vô Kỵ cười cười:
- Ta còn tưởng bởi vì là chuyện gì, ta vốn là dự định tham gia lần này đan dược đạo thi đấu, đã như vậy, cô dẫn ta đi gặp phụ thân cô sao?.


Nghe được Mạc Vô Kỵ nói, Ôn Liên Tịch ngạc nhiên mừng rỡ lấy ra một quả ngọc bài đưa cho Mạc Vô Kỵ:
- Không cần gặp cha ta, Anh Thủy Tiên Thành chúng ta có hai cái danh ngạch dự thi, cha ta cho ta một cái, để cho ta tùy ý tìm người.


Ôn Liên Tịch cũng chính là bởi vì là đã không còn biện pháp, lúc này mới đi tham gia tiên hội các nhân vật nổi tiếng của Vĩnh Anh tiên thành. Ở đây đều là một phần tiên nhân tương đối nổi danh và có địa vị, nàng hy vọng có thể ở loại địa phương này tìm được một người có có bản lĩnh. Kết quả chiếm được tin tức của Mạc Vô Kỵ, lúc này mới cấp thiết tới rồi.


Mạc Vô Kỵ tiếp nhận ngọc bài, an ủi một câu:
- Chuyện này ta nhận, cô không cần lại lo lắng. Được rồi, Vĩnh Anh đan dược đạo thi đấu này có hạn chế gì hay không?


- Chỉ có hạn chế tuổi và địa vực, thứ 1 nhất thiết phải xuất ra từ Vĩnh Anh Tiên Vực, thứ hai nhất thiết phải dưới năm trăm tuổi. Lần này đan dược đạo thi đấu, lấy là top năm mươi.


Ôn Liên Tịch thấy Mạc Vô Kỵ tiếp nhận ngọc bài, gánh nặng trong lòng đã nới lỏng. Mạc Vô Kỵ thế nhưng là người cả Đàm Đan Vương cũng than thở không dứt, tự nhiên sẽ không kém.
Mạc Vô Kỵ do dự một chút nói:


- Ta trước đây tại Vĩnh Anh Giác làm ra một việc, cho nên lần này ta dự định đổi thành tên Mạc Tinh Hà đại biểu Anh Thủy Tiên Thành dự thi.
Ôn Liên Tịch liền vội vàng nói:


- Những chuyện kia ta biết, bất quá bây giờ đều không trọng yếu. Sau khi Vô Sinh Hà xảy ra chuyện không lâu, sự tình Vĩnh Anh Giác không còn có người quan tâm. Tuy nói có người bẩm báo Thiên Đế, Thiên Đế cũng là không có nửa điểm phản ứng. Rồi lại nói năm đó ngươi giết bất quá là mấy người râu ria, hiện tại căn bản cũng không có ai quan tâm.


Mạc Vô Kỵ biết Ôn Liên Tịch có chút chủ quan, hắn và Tả Dật Tiên, Thương Hành quen thuộc. Biết chuyện Vĩnh Anh Giác cùng Vĩnh Anh ngục giam không phải là đơn giản như vậy, coi như là Bán Tiên Vực sụp xuống, Vĩnh Anh Giác không có được coi trọng như trước đây, một khi hắn bị người ta phát hiện, vẫn như cũ vẫn còn có chút phiền toái nhỏ.


Bất quá Mạc Vô Kỵ không sợ chính là, hắn sở dĩ tới nơi này tham gia đan dược đạo thi đấu, chính là có chỗ dựa vào. Dùng hắn thân phận trưởng lão danh dự Đan Đạo Tiên Minh, coi như là biết hắn đến từ Bán Tiên Vực, cũng không có ai dám làm gì hắn? Hắn đổi tên, chỉ là không muốn có quá nhiều phiền phức mà thôi.


Tìm được cơ hội tham gia đan dược đạo thi đấu, Mạc Vô Kỵ tâm tình thật tốt, hắn đứng lên:
- Nếu như thế, vậy ta đi về nghỉ trước, chờ lúc thi đấu bắt đầu, ta nhất định sẽ không trì hoãn một hơi thở thời gian nào.


Mạc Vô Kỵ cấp thiết muốn tìm địa phương bế quan luyện hóa Lạc Thư trong tay, thời gian thi đấu còn có hơn nửa năm, lúc này nếu mà hắn không tận dụng, vậy đơn giản là quá lãng phí.


Ôn Liên Tịch cũng đứng lên, tâm tình của nàng so với thời điểm vừa tới đã khá hơn nhiều. Nàng chưa kịp cáo từ cùng Mạc Vô Kỵ, vòng tay truyền tin trên cổ tay nàng đã sáng lên. Ôn Liên Tịch dùng thần niệm rơi vào vòng tay, sắc mặt lúc này liền trở nên tái nhợt.