Lúc Mạc Vô Kỵ tỉnh lại, lôi kiếp sớm đã đi qua, một luồng ánh nắng sáng sớm rơi vào trên người Mạc Vô Kỵ, để cho Mạc Vô Kỵ cảm thấy cả người thư sướng dễ dàng.
Cảm thụ được bản thân có tiên nguyên hùng hậu cùng thức hải rộng lớn, Mạc Vô Kỵ có một loại khoái ý muốn thét dài. Kim Tiên, thực lực như vậy so với Thiên Tiên đâu chỉ cường đại hơn gấp mười lần? Trước đây hắn có thể ở cảnh giới Thiên Tiên đối phó Kim Tiên, xem ra chủ yếu vẫn là bởi vì Vĩnh Anh Giác có thiên địa quy tắc hạn chế, còn có chính là những cường giả chân chính không muốn dùng quy tắc phù đi Vĩnh Anh Giác.
Xem ra không ngưng tụ Tiên Cách thì không thể thăng cấp Kim Tiên, điều này với hắn không đúng. Hắn Bất Hủ Phàm Nhân Quyết không có ngưng tụ Tiên Cách, cũng có thể thăng cấp Kim Tiên.
Mạc Vô Kỵ nhịn được xung động thét dài, đứng lên. Y phục trên người hắn lam lũ, trên mặt và trên cổ bị lôi hồ đánh ra mấy đạo Lôi Ngân đáng sợ. Tuy thương thế trên người dần dần khang phục, Lôi Ngân trên da thịt còn chưa biến mất. Bất quá Mạc Vô Kỵ biết Sinh Cơ Lạc của hắn chỉ cần vận hành, loại Lôi Ngân này sẽ trực tiếp biến mất.
Mạc Vô Kỵ chẳng những không có vận chuyển Sinh Cơ Lạc để cho Lôi Ngân biến mất, hắn còn ngăn cản Sinh Cơ Lạc tiếp tục chữa trị vết tích trên mặt cùng trên cổ. Hắn còn dự định đổi một cái tên, chí ít chờ chính bản thân có năng lực nhất định sau đó, rồi lại nói cái khác.
Hắn hai lần tại Vĩnh Anh Giác đại náo Anh Biên Thành, đắc tội bao nhiêu người a? Này thì thôi, trọng yếu hơn là, tại trước khi hắn đi tới Tiên Giới, đoạt đi hồ lô ở đáy Vô Sinh Hà.
Hồ lô kia hiện tại bên trong Bất Hủ Giới của hắn, Mạc Vô Kỵ thậm chí không dám dùng thần niệm đi câu thông với nó. Hắn chuẩn bị tìm một địa phương an toàn, bố trí từng tầng phòng hộ trận sau đó lại đi câu thông hồ lô trong Bất Hủ Giới. Khí tức bên trong hồ lô đều có thể gột rửa thân thể, há có thể đơn giản? Tiên Giới không thể so với Vĩnh Anh Giác, nơi này cường giả nhiều lắm, một khi tiết lộ một chút khí tức, nói không chừng lập tức sẽ có cường giả tới bóp chết hắn.
Một đạo Thanh Thủy Quyết lại đem chính bản thân tẩy trừ một lần sau đó, Mạc Vô Kỵ thay đổi một bộ quần áo sạch. Hắn lúc này mới phát hiện sau khi bản thân thăng cấp Kim Tiên, cả người lộ ra càng là tầm thường bình thường. Không còn có nửa điểm linh vận khí tức tràn đầy ra ngoài, hiện tại đưa mang hắn vứt xuống giữa thành thị người phàm, thậm chí không ai có thể nhìn ra sự khác nhau giữa hắn và người bình thường.
- Ế đù, thứ tốt.
Một thanh âm kinh hỉ truyền đến, Mạc Vô Kỵ giương mắt đã nhìn thấy xa xa một người nam tử trẻ tuổi màu da trắng nõn, trong tay cầm lấy Lưỡi Kích Bán Nguyệt của hắn.
Mạc Vô Kỵ trương tay cầm lên Thiên Cơ Côn, sau đó ôm quyền chậm tiếng nói:
- Vị đạo hữu này, trong tay ngươi là pháp bảo của ta, vừa rồi ta độ kiếp không cẩn thận bị lôi kiếp đánh bay.
Thật sự là bởi vì Mạc Vô Kỵ không mún kiếm chuyện, nếu không, Lưỡi Kích Bán Nguyệt này hắn sớm đã luyện hóa ba tầng cấm chế, tay hắn vung ra, Lưỡi Kích Bán Nguyệt này liền có thể rơi vào trong tay của hắn rồi.
Sắc mặt nam tử da trắng trầm xuống, giọng nói băng hàn:
- Ngươi là ai? Lão tử nhặt được pháp bảo lại là của ngươi? Ngươi cũng xứng bản thân có loại vật này sao?
Nam tử da trắng nói xong, lại là hai đạo nhân ảnh nhanh chóng rơi vào phụ cận đây. Hai người một là trung niên nam tử, một người khác là một cô thiếu nữ.
- Thiếu gia, chuyện gì xảy ra?
Nói chuyện là trung niên nam tử.
Bởi vì có tên trung niên nam tử, Mạc Vô Kỵ lần nữa cố nén ý động thủ. Trung niên nam tử này tu vi cao hơn so với hắn, Mạc Vô Kỵ hoài nghi tên này hẳn là một cái Huyền Tiên tu sĩ. Từ khí thế trên người tên này mà xem, coi như là Huyền Tiên cũng bất quá là một cái Huyền Tiên sơ kỳ mà thôi.
- Bản thiếu nhặt được một cái mảnh vụn pháp bảo, tên này lại nói là của hắn. Ta Câu Tinh Hạo lần đầu tiên gặp phải loại tên gia hỏa phách lối này, ha ha...
Nam tử da trắng cười hắc hắc.
- Ngươi Câu Tinh Hạo không kiêu ngạo đã là chuyện tốt, lại còn nói người khác kiêu ngạo, ta đồng dạng là lần đầu tiên nghe được.
Lại có một thanh âm truyền đến, theo đó đi tới cũng là một người nam tử trẻ tuổi.
Mạc Vô Kỵ thấy tu sĩ này tới cũng cảm giác tên này cực kỳ giống một người, đó chính là Hầu Ngọc Thừa. Hầu Ngọc Thừa tướng mạo ngược lại so với tên này còn tiêu sái nhiều hơn, chỉ là tu vi Hầu Ngọc Thừa hiện tại hẳn là xa xa không bằng tu sĩ trẻ tuổi trước mắt. Theo Mạc Vô Kỵ, tên này ít nhất là một cường giả Kim Tiên viên mãn.
Câu Tinh Hạo hừ một tiếng, không để ý tới đáp lại.
- Tích Ly sư muội, đã lâu không gặp a.
Nam tử trẻ tuổi vừa tới châm chọc Câu Tinh Hạo một phen sau đó, lại chủ động hướng xa xa lên tiếng.
Mạc Vô Kỵ cũng nhìn thấy người kia cô gái trẻ tuổi xa xa kia, hắn cảm giác cô gái trẻ tuổi này vốn không dự định tới, bởi vì nam tử trẻ tuổi vừa tới lên tiếng, nàng lại phải đi tới, rất có tu dưỡng thi lễ nói:
- Tích Ly ra mắt Chân Nhai Tiên Thành Trọng sư huynh, ra mắt Đao Ngân Phong Câu sư huynh.
Cô gái này ăn mặc quần áo màu lam nhạt, trên lưng đeo lấy một thanh trường kiếm, cả người thật giống như tại trong mây mù bước chậm lại đây. Dung mạo cực kỳ xinh đẹp, sắc mặt vẫn lộ ra rất là nhu hòa, vừa nhìn chính là loại nữ tử cực kỳ có tu dưỡng, khiến người ta một loại cảm giác muốn thân cận.
Nam tử trẻ tuổi cười ha ha một tiếng, cư nhiên xoay người nói với Mạc Vô Kỵ:
- Vị bằng hữu này, vừa rồi Câu Tinh Hạo cầm đồ của ngươi có đúng hay không? Ta hiện tại cố ý lại đem Tích Ly sư muội của Sương Tiên Hồ cũng mời tới làm chứng, xem Đao Ngân Phong Thiếu Phong này chủ có đúng hay không là thích ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu.
Mạc Vô Kỵ chú ý tới Tích Ly vừa đến, khí tức ngạo mạn của Câu Tinh Hạo đã thu liễm rất nhiều, dường như có ý định muốn cho Tích Ly thấy hắn rất thân sĩ phong độ.
Mặc dù không biết tu sĩ Chân Nhai Tiên Thành họ Trọng này có phải là muốn mượn hắn đả kích tên mặt trắng nhỏ Câu Tinh Hạo hay không, Mạc Vô Kỵ vẫn là ôm quyền nói:
- Mạc Tinh Hà ra mắt mấy vị đạo hữu, trước đây không lâu ta độ kiếp pháp bảo bị đập vỡ, bởi vì ta trọng thương tại thân, cho nên trong lúc nhất thời chưa kịp thu hồi bản thân pháp bảo mảnh vụn...
- Ha ha, ta tới nơi này nhặt được một cái mảnh vụn, ngươi liền nói là của ngươi? Chẳng lẽ cho là có một tên Chân Nhai Tiên Thành Trọng Chấn giúp ngươi nói chuyện, đã cảm thấy Câu Tinh Hạo ta không làm gì được ngươi?
Câu Tinh Hạo không đợi Mạc Vô Kỵ đem lời nói cho xong, liền hừ lạnh một tiếng nói.
Mặc dù hắn suy đoán pháp bảo mảnh vụn trong tay có thể là của Mạc Vô Kỵ, bất quá pháp bảo mảnh vụn này nếu bị đánh bể, vậy coi như là vật vô chủ. Pháp bảo mảnh vụn, thần niệm ấn ký tự nhiên cũng sẽ bị oanh phá thành mảnh nhỏ. Nếu Mạc Vô Kỵ là cường giả vượt qua Đại Ất Tiên, có lẽ hắn còn có chút cố kỵ Mạc Vô Kỵ để lại thần niệm ấn ký tại bên trong mảnh vụn.
Trên thực tế Mạc Vô Kỵ mới chỉ là một tu sĩ mới vừa độ kiếp Kim Tiên mà thôi, hắn không tin một cái Kim Tiên tu sĩ có thể đem bản thân thần niệm để lại bên trong pháp bảo mảnh vụn. Hắn cũng không biết, pháp bảo mảnh vụn này vốn chính là Mạc Vô Kỵ đơn độc luyện hóa.
- Mạc Tinh Hà, ngươi làm thế nào chứng minh pháp bảo mảnh vụn này là của ngươi?
Trọng Chấn căn bản cũng không để ý Câu Tinh Hạo, vẫn như cũ hỏi Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói:
- Đây vốn chính là đồ của ta, ta không cần đi chứng minh.
Nghe được Mạc Vô Kỵ nói, chẳng những là Trọng Chấn ngây người, chính là Tích Ly cũng là cau mày không nói. Nàng cũng đoán được là Câu Tinh Hạo muốn cướp đoạt đồ đạc của người tán tu này, không nghĩ tới người tán tu này cư nhiên nói như thế, chẳng khác nào với cãi cùn.
Nhìn Mạc Vô Kỵ, chắc cũng là một tán tu khốn cùng chán nản. Cả vết sẹo trên mặt cũng không có năng lực bỏ đi, phải biết rằng mua một quả Phục Nhan Đan thuốc, căn bản là không mất bao nhiêu tiên tinh.
- Ha ha...
Câu Tinh Hạo cười ha ha.
Tiếng cười của hắn còn không có triệt để thả ra ngoài, mọi người chợt nghe đến ông một tiếng nhẹ vang lên, Lưỡi Kích Bán Nguyệt trong tay hắn đã trực tiếp bay ra ngoài, sau đó rơi vào trong tay Mạc Vô Kỵ.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Trọng Chấn tỉnh ngộ nhanh nhất, lập tức cười ha ha nói:
- Câu huynh, thứ này quả nhiên là ngươi nhặt, cư nhiên lại đem đồ đạc người khác đều nhặt được, ngươi quá lợi hại, quá lợi hại...
Nói xong câu đó sau đó, Trọng Chấn bỗng nhiên dương tay, một quẻ Càn Khôn rơi trên mặt đất. Hắn khoa trương khom lưng bắt lại bản thân quẻ Càn Khôn, lo lắng nói:
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị người ta nhặt đi, cái chỗ này có cao thủ nhặt đồ, ta phải cẩn thận một chút.
Câu Tinh Hạo sắc mặt âm trầm cực kỳ khó coi, coi như là Tích Ly nhu hòa bình tĩnh lúc này cũng bị động tác của Trọng Chấn chọc cười, nhịn không được khẽ che đôi môi đỏ mọng.
- Ngược lại thật không nghĩ tới Lưỡi Kích Bán Nguyệt này là mảnh vụn pháp bảo của ngươi, cái pháp bảo mảnh vụn này ta rất là thích, ngươi ra cái giá sao?, ta sẽ mua lại.
Câu Tinh Hạo ngược lại co được dãn được, tại sau khi Mạc Vô Kỵ lấy đi bản thân Lưỡi Kích Bán Nguyệt, hắn cư nhiên hướng Mạc Vô Kỵ hỏi mua.
Mạc Vô Kỵ đưa tay lại đem Lưỡi Kích Bán Nguyệt đưa vào chiếc nhẫn của mình, lạnh nhạt nói:
- Đồ của ta không bán.
Nói xong, hắn ôm quyền hướng Trọng Chấn nói:
- Vừa rồi đa tạ trọng đạo hữu bênh vực lẽ phải.
Câu Tinh Hạo hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt mang theo sát ý quét Mạc Vô Kỵ, lúc này mới nói với Tích Ly:
- Sư muội rảnh hem, sau khi rời khỏi đây, hoan nghênh Ly sư muội đi tới Đao Ngân Phong làm khách, ta có việc đi trước một bước.
Sau khi rời khỏi đây? Mạc Vô Kỵ trong lòng ngẩn ra, nơi này chẳng lẽ không phải Tiên Giới?
Trọng Chấn thấy Câu Tinh Hạo rời đi, khinh thường hừ một tiếng, lúc này mới nói với Mạc Vô Kỵ:
- Mạc đạo hữu khách khí, ngươi sau này phải cẩn thận một chút, tên này lại còn mang theo một tay chân Huyền Tiên, thực sự là không biết xấu hổ cực kỳ. Ngươi hẳn là thông qua tán ngạch tiến vào trong này sao?? Ta kiến nghị ngươi hay nhất tìm vài người tổ đội.
Lẽ nào đây là một cái bí cảnh? Chính bản thân từ đáy Vô Sinh Hà đi vào, lại đi tới một cái bí cảnh?
Mạc Vô Kỵ đang muốn hỏi một phen, bỗng nhiên xa xa bộc phát ra tiếng nổ tung kịch liệt, theo đó một đoàn hỏa quang chói mắt phóng lên cao.
Trọng Chấn đối với Mạc Vô Kỵ cùng Tích Ly vội vã chào hỏi một tiếng, cấp tốc chui qua.
- Trọng Chấn sư huynh nói không sai, chính ngươi phải cẩn thận một chút.
Một bên Tích Ly cũng vội vã nói một câu, sau đó vọt đi.
Mạc Vô Kỵ vừa muốn cùng đi qua xem một chút, một loại nguy cơ từ đáy lòng dâng lên, hắn theo bản năng từ chỗ cũ lẩn trốn thật nhanh. Sau một khắc, một người trung niên nam tử đột ngột xuất hiện ở nơi cách hắn không xa.
- Là ngươi?
Mạc Vô Kỵ trong lòng thất kinh, trung niên nam tử này chính là tên Huyền Tiên đi theo bên người Câu Tinh Hạo. Hắn thất kinh ngược lại không phải là người này tu vi tới Huyền Tiên, mà là tên này vô thanh vô tức trở về mai phục ở bên cạnh hắn, hắn thiếu chút nữa không có nhận ra được.
- Tiểu tử, có thể ở bên trong này độ kiếp trở thành Kim Tiên, xem bộ dáng là thu được bảo vật gì sao?? Đem nhẫn giao ra đây, sau đó tự tuyệt, ta cho ngươi toàn thây.
Trung niên nam tử cười lạnh nói.