Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 3: Mục vực

Mạc Vô Kỵ không nhanh không chậm tiếp tục nói:


- Ta dầu gì cũng là người của bộ tộc Bắc Tần Quận Vương, dù cho vương vị còn không lấy cầm về, tước vị quý tộc của ta vẫn còn. Ngươi dám động thủ với một quý tộc? Hồ Phi, ta cho ngươi biết, ngũ mã phanh thây đó là tiện nghi ngươi rồi, thiên đao vạn quả lột da rút gân cũng là bình thường.


Bước chân Hồ Phi hơi dừng lại, hắn lúc này mới đột nhiên nhớ tới Quận Vương dù cho yếu nhất, điên khùng tới cực hạn, cũng là có thân phận quý tộc, tuyệt đối không phải là kẻ mà hắn một con kiến hôi có thể động vào.


Về phần thân phận quý tộc của Mạc Vô Kỵ có đúng hay không đã bị tước đoạt, hắn Hồ Phi là không có tư cách biết đến. Nhưng có một cái Mạc Vô Kỵ không có nói sai, động thủ đối với quý tộc, bị ngũ mã phanh thây coi như là xử phạt đơn giản nhất.


- Vương Thượng nói đùa, ta chỉ là cùng ngài đùa một chút mà thôi, há có thể động thủ với ngài.
Hồ Phi tại thời gian ngắn nhất liền hiểu ra hậu quả động thủ đối với Mạc Vô Kỵ, hơi nịnh nọt nói.


Muốn tiêu diệt cái tên họ Mạc này cũng không cấp bách nhất thời, chờ hắn điều tra rõ ràng đối phương tước vị có còn hay không là được, hắn Hồ Phi có nhiều thời gian.
Mạc Vô Kỵ không chút hoang mang đi tới bên người Hồ Phi, lấy đi thanh đao nhọn trong tay Hồ Phi đã hạ xuống, dễ dàng nắm trong tay.


Đao tốt, đao vừa đến trong tay Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ liền biết thanh đao này rất sắc bén.
Đem đao trong tay mình buông ra, Hồ Phi theo bản năng lui về phía sau mấy bước, lúc này mới cẩn thận nhìn Mạc Vô Kỵ.


Yên Nhi khẩn trương nhìn Mạc Vô Kỵ và Hồ Phi, coi như là Mạc Vô Kỵ lấy đi đao trong tay Hồ Phi, Yên Nhi trong lòng vẫn như cũ khẩn trương không dứt. Nàng làm tỳ nữ bên người Mạc Vô Kỵ, tự nhiên rõ ràng Mạc Vô Kỵ hiện tại chính là một kẻ bình dân, căn bản cũng không phải là thân phận quý tộc gì.


Nói cách khác, vừa rồi Mạc Vô Kỵ trước động thủ đối với Hồ Phi, nếu mà Hồ Phi giết Mạc Vô Kỵ, Hồ Phi tối đa cũng chỉ là bị phạt một chút tiền mà thôi.
Mạc Vô Kỵ đem đao cầm trong tay nhìn kỹ một lần, lúc này mới nhìn Hồ Phi đang con ngươi loạn chuyển nói:


- Hồ Phi, không muốn nói ta là thân phận quý tộc đã nghiền chết ngươi. Coi như là ta không phải là quý tộc, ta tổ tiên đã từng là thân phận Quận Vương, ngươi dám động ta, cũng đủ để cho ngươi bị lột da rút gân. Một cái hậu duệ của Quận Vương ngươi cũng dám động, chẳng phải là muốn đem tôn nghiêm của Thừa Vũ Quốc ta đạp dưới chân sao?


Nói xong lời cuối cùng, Mạc Vô Kỵ càng là hừ lạnh một tiếng.


Hồ Phi trong lòng đang suy nghĩ Mạc Vô Kỵ rốt cuộc là có phải quý tộc hay không, chỉ cần Mạc Vô Kỵ không phải là quý tộc, dù cho đao tại trong tay Mạc Vô Kỵ, hắn cũng có mười phần nắm chặt giết chết Mạc Vô Kỵ. Nghe Mạc Vô Kỵ nói những lời này sau đó, một chút ý niệm này trong đầu Hồ Phi nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, lập tức nói:


- Vương Thượng, tiểu nhân thực sự là vui đùa mà thôi.
Trong lòng hắn cũng đang nghi ngờ Mạc Vô Kỵ vì sao biến hóa lớn như vậy.
- Ta hiện tại đã không phải là Vương Thượng, cút đi, đừng làm cho ta thay đổi chủ ý.
Mạc Vô Kỵ tiện tay đem đao nhọn của Hồ Phi cắm vào trong ống giày.


- Dà, dạ, Mạc thiếu gia đi mạnh giỏi.
Hồ Phi đau lòng nhìn thoáng qua đao nhọn Mạc Vô Kỵ thu hồi, lúc này mới thối lui.
Thanh đao nhọn kia cũng là hắn ngẫu nhiên lấy được, vẫn cất dấu bên người, không nghĩ tới hôm nay bị người ta lấy đi, nói không đau lòng đó là giả.


- Thiếu gia, ngươi bây giờ không phải là...
Thấy Hồ Phi đi xa, Yên Nhi lúc này mới đi tới cẩn thận nói.
Mạc Vô Kỵ cắt đứt lời của Yên Nhi:
- Ta biết, chúng ta trước tiên trở về rồi hãy nói.
Yên Nhi không nhắc nhở, Mạc Vô Kỵ cũng có thể suy đoán đi ra hắn hẳn không phải là thân phận quý tộc.
...


Hai người ở trong một căn phòng rất nhỏ, giữa hai cái giường chỉ có một tấm vải mành cũ nát chia ra. Trong nhà không có bất kỳ vật nào đáng tiền, Mạc Vô Kỵ cũng rõ ràng, vật đáng tiền đều bị Yên Nhi bán đi lấy tiền, đổi lấy một ít bánh kẹo đi lừa đám tiểu hài tử.


Trước giường của hắn đeo lấy một cái gương, trên mặt gương có vết xước, Mạc Vô Kỵ từ trong gương nhìn thấy hình dạng của mình. Cùng kiếp trước có vài phần tương tự, tóc dài rất là khô khốc, lại được Yên Nhi chải vuốt thật chỉnh tề. Sắc mặt đồng dạng thoáng tái nhợt, so với Yên Nhi xanh xao vàng vọt phải tốt hơn nhiều. Ngoại trừ nhãn thần có chút mệt mỏi ra, mày kiếm cùng sóng mũi cao làm cho hắn thoạt nhìn coi như là một soái ca đẹp trai.


- Thiếu gia, ta đi qua nhà Lộ di mượn chút gạo nha...
Vừa vào nhà, Yên Nhi liền nói. Nàng còn có chút đáng tiếc Hồ Phi lại bỏ qua một bọc thịt heo, nếu như là nàng mà nói, nàng chắc chắn sẽ không lấy thanh đao nhọn này, mà là muốn đem một bao thịt heo lấy đi.
- Chờ một chút...
Mạc Vô Kỵ gọi lại Yên Nhi.


Thấy Yên Nhi quay đầu lại nghi hoặc nhìn chính bản thân, Mạc Vô Kỵ mới hỏi:
- Yên Nhi, Hồ Phi này dường như biết võ a, mạnh hơn ta rất nhiều. Hắn một tên côn đồ, từ địa phương nào học được?


Tại trong trí nhớ Mạc Vô Kỵ, thế giới này dường như cũng không phải là địa phương cao thủ bay đầy trời. Hắn làm hậu duệ Quận Vương cũng không có học võ, Hồ Phi kia là tên côn đồ, dựa vào cái gì được học võ?
Yên Nhi lộ ra biểu tình khinh thường nói:


- Hồ Phi kia bất quá là theo người khác học mấy chiêu mà thôi, một tên phàm căn, ngay cả Khai Linh cũng không thể, làm sao có thể nói là biết võ. Ta tình cờ nghe lão gia nói qua, trước đây ông cố thế nhưng là Trúc Linh cường giả đâu nè.
- Cái gì là Khai Linh?


Mạc Vô Kỵ vội vàng hỏi, trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ phục quốc chỉ là phục quốc, dĩ nhiên không có nửa điểm ký ức nào khác. Chẳng lẽ tự mình nghĩ sai rồi? Nơi này còn là một chỗ có thể tu luyện?


Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Vô Kỵ nóng bỏng, nếu quả như thật là một cái Thế Giới Tiên Hiệp có thể tu luyện, hắn nhất định phải điên cuồng tu luyện, tương lai có một ngày có thể trở về tới địa cầu. Hắn muốn trước mặt nàng chính miệng hỏi một câu, vì sao?


Đối với Mạc Vô Kỵ không biết Khai Linh, Yên Nhi cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nàng kinh ngạc chính là thiếu gia trước đối với những thứ này hoàn toàn không quan tâm, vì sao hiện tại biểu hiện vội vã như vậy?
Nàng vẫn đem những điều mình biết nói ra:


- Khai Linh chính là trợ giúp người có linh căn kích phát Linh Căn, mở Linh Lạc, chỉ có người đã kích phát Linh Căn cùng mở ra Linh Lạc mới có thể tu luyện. Nghe nói lần đầu tiên mở đi ra Linh Lạc càng nhiều, Linh Căn tư chất lại càng tốt.


Mạc Vô Kỵ lập tức liền từ trong lời của Yên Nhi đã hiểu hai vấn đề, muốn tu luyện đầu tiên nhất định phải có Linh Căn. Thứ hai, còn phải đem Linh Lạc tự thân có kích phát ra đến.
- Yên Nhi, lão gia vì sao không để cho ta đi Khai Linh?
Mạc Vô Kỵ giọng nói hơi một phần kích động hỏi.


Yên Nhi giọng nói có chút sa sút hẳn lên:


- Lão gia đến Nhiêu Châu sau đó, vẫn đang bôn ba sự tình kế thừa vương vị. Về sau mới biết được chuyện này không thể làm, lúc này mới muốn cho ngươi đi tu luyện. Lão gia gom đủ tiền cho ngươi Trắc Linh cùng Khai Linh, sau cùng kiểm tra đo lường đi ra ngươi và lão gia giống nhau, đều là phàm căn. Phàm căn dưới tình hình chung thì không cách nào mở ra Linh Lạc, cũng là không có cách nào tu luyện...


- Cái gì là phàm căn?
Mạc Vô Kỵ trong lòng trầm xuống, vẫn như cũ hỏi lên.
Tử vong đều đã trải qua, còn có cái gì có thể làm cho hắn không cách nào tiếp nhận?
Yên Nhi có thể cảm thụ được Mạc Vô Kỵ cực độ thất lạc, trong lòng nàng thở dài một tiếng nói:


- Ta nghe lão gia nói, tư chất tu luyện quyết định tương lai thành tựu tu luyện. Nói như vậy, không có Linh Căn chính là phàm căn, cũng gọi là phế căn. Hết thảy người có phàm căn, đều là người phàm.


Người có linh căn mới có thể tu luyện, mà người có linh căn ngoài đẳng cấp Linh Căn lại có phân chia. Chia làm Linh Căn phẩm chất thấp, trung phẩm Linh Căn, cao phẩm Linh Căn cùng cực phẩm Linh Căn. Nghe nói còn có người Linh Căn còn tốt hơn so với cực phẩm, về phần là dạng gì, ta cũng không biết.
- Ta thì ra là phàm căn...


Mạc Vô Kỵ chung quy không thể chịu đựng được thất lạc ở trong lòng, tại sau khi Yên Nhi nói xong, tự giễu nói một lần.
Yên Nhi an ủi:


- Thiếu gia, coi như là Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc, người có linh căn cũng là số rất ít. Đại đa số mọi người là phàm căn, nhiều người phàm như vậy đều có thể sống rất tốt, chúng ta khẳng định cũng có thể sống rất tốt.
Mạc Vô Kỵ nắm chặt nắm tay:


- Yên Nhi, ngày mai ta đi kiếm việc làm. Ta phải tích góp từng tí một tiền tài, chuẩn bị lần thứ hai Khai Linh.
- A...
Yên Nhi tựa hồ bị Mạc Vô Kỵ quyết định làm kinh sợ, lập tức liền hiểu lời của Mạc Vô Kỵ là có ý gì, nhanh chóng khuyên nhủ:


- Thiếu gia, nghìn vạn đừng a. Trước đây lão gia chính là vì tích góp từng tí một tiền tài trợ giúp thiếu gia Khai Linh, dù cho thiếu gia khảo thí đi ra là phàm căn, lão gia vẫn như cũ kiên trì vì thiếu gia Khai Linh, chỉ là phàm căn là mở không được Linh Lạc. Thiếu gia sau khi Khai Linh thất bại không có bao nhiêu lâu, lão gia liền ốm chết...


Yên Nhi nói rất là mịt mờ, Mạc Vô Kỵ cũng hiểu ý tứ Yên Nhi nói. Trước đây lão gia nếu mà không phải là vì giúp hắn Khai Linh, tuy rằng khốn cùng, có lẽ còn không đến mức ốm chết. Có thể thấy được, tiền tài cần để Khai Linh không phải là một cái số lượng nhỏ. Nhưng Mạc Vô Kỵ trải qua hai thế, tự nhiên không phải là đơn thuần như Yên Nhi vậy. Mạc Quang Viễn sớm không chết muộn không chết, chính là giúp hắn kiểm trắc Linh Căn sau đó liền chết, không nhất định chính là bởi vì ốm chết đơn giản như vậy. Xem ra, hắn chính là muốn đi Khai linh, cũng phải cẩn thận một chút.


- Yên Nhi, ngươi yên tâm, ta nắm chắc kiếm được tiền. Ngày hôm nay ngươi cũng không cần qua Lộ di mượn gạo, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ nuôi ngươi.
Mạc Vô Kỵ đi tới bên người Yên Nhi, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng hoe do dinh dưỡng không đầy đủ của Yên Nhi.


Yên Nhi cũng bất quá mới mười mấy tuổi mà thôi, có thể tưởng tượng được, trước đây Mạc Tinh Hà phụ mẫu đều mất, nàng phải chiếu cố Mạc Tinh Hà phát điên, đã bỏ ra bao nhiêu công sức?


Lộ di là chủ nhà bọn hắn thuê, Lộ di đối với bọn họ đã rất chiếu cố. Lộ di chỉ là một quả phụ, chính bản thân sinh sống đồng dạng không phải là tốt. Hàng ngày còn phải đi tìm nàng mượn gạo, đối với Lộ di mà nói, cũng là một cái gánh nặng.


Hắn Mạc Vô Kỵ dầu gì cũng là một nhà sinh vật học thiên tài, tại một cái địa phương coi như là có khoa học kỹ thuật, há có thể bị ngăn cản bởi một ngày ba bữa ăn sao?