Bất đồng với Minh Ngọc đan, Minh Ngọc đan này thời điểm dùng, Sầm Thư Âm còn cần Mạc Vô Kỵ hỗ trợ luyện hóa dược tính. Vô Lượng Tục Hồn Hoa băng tinh vừa đến trong miệng Sầm Thư Âm, thật giống như nhũ yến về sao bình thường giống nhau, tự động hoá thành một đạo quỳnh dịch tan rã không còn.
Mạc Vô Kỵ chú ý nhìn Sầm Thư Âm, chỉ nửa nén hương thời gian trôi qua, Mạc Vô Kỵ là có thể rõ ràng cảm thụ được trên người Sầm Thư Âm có thêm một tia sinh cơ khí tức.
Một canh giờ trôi qua, tiếng tim đập của Sầm Thư Âm đã bị Mạc Vô Kỵ cảm nhận được.
Tuy rằng Mạc Vô Kỵ không biết Sầm Thư Âm nguyên khí hồ lớn có bắt đầu chữa trị hay chưa, nhưng hắn biết cái mạng nhỏ của Sầm Thư Âm rốt cuộc đã nhặt về được.
Một ngày trôi qua, Sầm Thư Âm hô hấp dần dần bình thường, nàng dường như đang âm thầm điều chỉnh trạng thái của mình. Bất quá Mạc Vô Kỵ trong lòng âm thầm thở dài, hắn cũng không có cảm thụ được Sầm Thư Âm hấp thu linh khí, có thể thấy được Sầm Thư Âm chỉ là khôi phục sinh cơ, cũng không có cách nào hấp thu linh khí tu luyện.
- Cảm ơn ngươi, Mạc sư đệ.
Sầm Thư Âm mở mắt, giọng nói của nàng cực kỳ yếu ớt.
Mạc Vô Kỵ liền vội vàng nói:
- Sầm sư tỷ, kỳ thực ta chỉ là giúp ngươi tỉnh lại mà thôi, cũng không có cứu ngươi. Thậm chí, còn không bằng không cho ngươi tỉnh lại.
Sầm Thư Âm biết ý tứ của Mạc Vô Kỵ, nếu mà nàng sau khi tỉnh lại không thể hấp thu linh khí tu luyện, vậy cùng với không tỉnh lại trên căn bản là như nhau.
Nàng cũng không trả lời Mạc Vô Kỵ, chỉ là ngẩng đầu mờ mịt nhìn một chút bên ngoài động phủ của cuồng phong rống, thậm chí căn bản cũng không có hỏi Mạc Vô Kỵ tại sao lại xuất hiện ở nơi này. Dường như đối với nàng mà nói, hết thảy đều đã trở nên không trọng yếu.
Mạc Vô Kỵ không biết làm sao khuyên bảo Sầm Thư Âm, chỉ có thể lựa chọn lặng lẽ không nói gì.
Đủ qua thời gian một nén nhang, Sầm Thư Âm mới chậm rãi quay đầu nhìn Mạc Vô Kỵ, hơi yếu ớt hỏi:
- Mạc sư đệ, ngươi đến từ Thất Lạc Đại Lục, có nghe nói qua sự tình của tán tu 2705 sao, hắn có khỏe không?
Mạc Vô Kỵ liền vội vàng nói:
- Ta biết, hắn rất khỏe, kỳ thực…
- Ngươi biết không? Ta bị Phong viện trưởng hứa gả cho hắn, tuy rằng hắn cũng không có thừa nhận, nhưng ta đã không dự định tìm kiếm cái thứ hai đạo lữ. Ta tại lúc kích phát hết thảy tiềm lực cùng thọ nguyên giết chết con cuồng phong rống kia, người ta chỉ muốn gặp được là hắn…
Thanh âm của Sầm Thư Âm thật giống như đến từ xa vời, dường như đang lầm bầm lầu bầu, vừa tựa hồ đang giải thích với Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ đâu thể nghĩ đến Sầm Thư Âm sẽ nói như vậy, thấy giọng nói Sầm Thư Âm mang thương cảm, dường như còn đắm chìm trong ký ức, Mạc Vô Kỵ liền vội vàng nói:
- Nếu hắn không có thừa nhận, vậy là coi như chưa có gì rồi, cô cũng hoàn toàn không cần để ở trong lòng.
Sầm Thư Âm hơi lắc đầu một cái:
- Ngươi không hiểu, chỉ có trở thành đạo lữ của hắn, trong lòng ta mới có thể an tâm hơn một phần. Ta đã làm liên lụy tới hắn, ở một khắc ta sắp chết, ta thật sự muốn nói cho hắn biết, ta không phải là nữ nhân xấu, thật không phải là có ý định muốn liên lụy hắn…
Mạc Vô Kỵ hít sâu một hơi, thận trọng nói:
- Sầm sư tỷ, cô hãy nghe ta nói, kỳ thực ta chính là tán tu 2705. Ta biết tán tu 2705 bị Tinh Đế Sơn Hạ gia để ý, nếu không phải là cô cố ý, ta hoàn toàn không trách cô. Cũng là thương thế của cô không cách nào khang phục, tu vi cũng…
Sầm Thư Âm thần tình không có nửa điểm biến động, nàng vẫn như cũ nhìn bên ngoài cửa động, giọng nói mềm nhẹ:
- Ngươi là Mạc Vô Kỵ, ngươi không phải là hắn. Xin lỗi, Mạc sư đệ, suốt đời này ta chỉ có thể có một đạo lữ…
Mạc Vô Kỵ bản thân đã thông minh, trải qua rất nhiều chuyện sau đó, level tình cảm càng là không thấp. Sầm Thư Âm liên tục hai lần cường điệu nàng chỉ có một đạo lữ là tán tu 2705, hắn đã hoàn toàn hiểu được.
Sầm Thư Âm sớm đã biết hắn hẳn là tán tu 2705, chỉ bất quá nàng cũng không muốn có đạo lữ, hoặc là nói nàng có tinh thần thích sạch sẽ mà thôi. Cũng có khả năng, nàng lo lắng cho mình tới cứu nàng là bởi vì coi trọng nàng, nhanh chóng tìm một lý do để cự tuyệt.
Cũng may Mạc Vô Kỵ cũng không thèm để ý, hắn đối với Sầm Thư Âm là thưởng thức, sở dĩ tới cứu nàng không phải là bởi vì coi trọng nàng, mà là vì báo ân cứu mạng cho nàng, không hơn.
Nếu không, hắn có lẽ dù đồng tình Sầm Thư Âm, cũng sẽ không tới Kinh Cức Phong Môn. Hắn Mạc Vô Kỵ làm bất cứ chuyện gì, đều có bản thân chuẩn tắc, không phải là người khác muốn hắn thế nào, hắn liền sẽ như thế đó.
Vô luận Sầm Thư Âm nghĩ như thế nào, hắn đều không có vấn đề. Cho nên Mạc Vô Kỵ cũng không có đi hỏi Sầm Thư Âm là làm sao biết hắn chính là tán tu 2705, cái đề tài này còn chưa đến lúc thảo luận cho thỏa đáng.
Trên thực tế đối với nữ nhân, ngoại trừ Yên Nhi trước đây vẫn trú lưu ở trong lòng của hắn ra, nữ nhân khác, dù cho như Sầm Thư Âm rất là xinh đẹp, hắn cũng thờ ơ.
Yên Nhi trước đây? Mạc Vô Kỵ nghĩ tới đây, bỗng nhiên có chút có thể cảm nhận được tình cảm của Sầm Thư Âm. Đối với Yên Nhi mất đi ký ức cùng hắn, nếu như vô tình gặp loại nguy hiểm này, hắn Mạc Vô Kỵ cũng sẽ liều mình tới cứu. Thế nhưng muốn cho hắn dùng tình cảm khi trước đối với Yên Nhi bây giờ, hắn thật có thể làm được?
Có lẽ trong đầu Sầm Thư Âm thủy chung tồn tại không thể quên chính là tán tu 2705 lần kia trước khi nàng chết, đã ôm nàng.
Mạc Vô Kỵ âm thầm lắc đầu, muốn đổi chủ đề, Sầm Thư Âm bỗng nhiên nói:
- Tố Đình tỷ nói nàng còn chưa từng thấy qua một cái Thác Mạch cảnh tán tu có dũng khí tham gia Ngũ Hành đan đấu, thậm chí phương thức dùng tay không sao đan, thật sự bắt được danh ngạch tiến vào Ngũ Hành Hoang Vực. Cũng chưa từng thấy qua một cái Thác Mạch cảnh tán tu, dám một mình tại Ngũ Hành Hoang Vực tìm kiếm Vô Lượng Đoán Hồn Tinh, sau cùng dĩ nhiên thành công rồi. Coi như là người tán tu này chưa hề nói qua cái gì, nàng cũng có thể đoán được người tán tu này trải qua bao nhiêu gian khổ, thậm chí có thể đoán được người tán tu này cùng tử vong không biết sát vai qua bao nhiêu lần…
- Tố Đình tỷ…
Mạc Vô Kỵ biết Sầm Thư Âm nói là hắn, nhưng hắn còn thật không biết Tố Đình tỷ là ai. Hắn trải qua việc này, chỉ có Chân Thiếu Khắc tương đối rõ ràng. Được rồi, cái kia Linh Lung cũng tương đối rõ ràng.
Nói một hồi nói, Sầm Thư Âm khí sắc dường như càng khá hơn một chút, tinh khí thần cũng có thay đổi cực lớn:
- Tố Đình tỷ chính là Vấn Thiên Học Cung viện trưởng Bắc Tố Đình, chúng ta cùng đi Chân Mạch Đại Lục. Tại trên phi thuyền, Tố Đình tỷ kiên trì muốn mấy người chúng ta gọi nàng sư tỷ, đừng lại xưng hô viện trưởng.
Tố Đình tỷ biết việc này, là bởi vì nàng được Linh Lung bà bà cho nàng 1 bộ phận Vô Lượng Tục Hồn Hoa, chữa trị thần hồn. Nếu không phải Linh Lung bà bà nói, con đường của ngươi là tự đi lên, không để cho nàng phải đi quấy rầy ngươi, Tố Đình tỷ sớm đã đi tìm ngươi. Về sau Linh Lung bà bà mất tích, Tố Đình tỷ muốn tìm ngươi cũng rốt cuộc không tìm được.
Dừng một chút, Sầm Thư Âm tiếp tục nói:
- Có lẽ không ai nghĩ đến ngươi làm tất cả, chỉ là vì một thị nữ đã từng ở bên cạnh mình. Có lẽ Tố Đình tỷ còn không biết, ngươi ở giữa Lôi Vụ Sâm Lâm, lần nữa dùng mạng của mình vì Yên Nhi cản một tai ương. Tìm toàn bộ Chân Tinh, sợ rằng lại cũng tìm không được người thứ hai giống như ngươi. Dùng mạng của mình, đi đổi mệnh một nữ tỳ. Yên Nhi rất hạnh phúc, ngươi là một người trọng tình, ta tin tưởng Yên Nhi chung quy có một ngày sẽ hiểu, ngươi vì nàng bỏ ra.
Sầm Thư Âm thanh âm yếu đi xuống, đồng thời cúi đầu.
Nàng không biết tại sao muốn nói những thứ này, bởi vì nàng đồng dạng biết, Mạc Vô Kỵ tiến vào Kinh Cức Phong Môn, cũng là dùng mệnh đến đổi. Nhìn trên người hắn cả quần áo hoàn chỉnh cũng không có, phía sau còn có một đạo đạo phong roi dấu vết, nàng có thể đoán được, Mạc Vô Kỵ ở bên trong này bị gian khổ, tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với nàng. Thậm chí có thể nói, nàng sống sót, đồng dạng cũng là Mạc Vô Kỵ dùng mệnh đổi lấy.
Có lẽ nàng nói nhiều như vậy, chính là muốn để cho mình không nên đi nghĩ tới những thứ này. Thế nhưng nàng hết lần này tới lần khác không cách nào quên, bởi vì nàng và Mạc Vô Kỵ là một loại người, căn bản là không thể quên được người khác ân tình. Huống chi là ân cứu mạng?
- Sầm sư tỷ, ngươi kích phát tiềm lực sau đó, còn có biện pháp nào khôi phục không? Chí ít có thể làm cho mình tu luyện?
Mạc Vô Kỵ chủ động lại đem chủ đề chuyển hướng, hắn không muốn lại xoắn xuýt tại trên cái đề tài bi lụy này quài. Nhức đầu vãi đái.
Vô luận Sầm Thư Âm vừa rồi những lời này là bảo cho hắn không nên quên Yên Nhi, hay là muốn nhắc nhở chính nàng cái gì, Mạc Vô Kỵ cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này. Hắn thậm chí ngay cả việc Linh Lung muốn Vô Lượng Tục Hồn Hoa là vì Bắc Tố Đình hay không, đều lười đi hỏi.
Sầm Thư Âm lại đem y phục trên người kéo chặt một phần, ánh mắt cũng dần dần khôi phục bình thời hình dạng.
- Nếu như không có Vô Lượng Tục Hồn Hoa của ngươi, ta cũng không cách nào tỉnh lại, thậm chí vĩnh viễn không cách nào khôi phục. Hiện tại thần hồn của ta dần dần hoàn chỉnh, chỉ cần hai tháng nữa, ta liền có thể khôi phục nguyên khí hồ của mình, hoàn toàn khang phục.
Sầm Thư Âm mạnh mẽ lại đem cảm kích của mình đặt ở đáy lòng, nàng không có khả năng có đạo lữ, đồng thời nàng tin tưởng có một ngày Yên Nhi sẽ nhớ tới Mạc Vô Kỵ các loại…
Mạc Vô Kỵ mừng rỡ, nhanh chóng nói:
- Ta vừa lúc dự định ở chỗ này tu luyện mấy tháng, được rồi, chiếc nhẫn này cho cô, đồ vật bên trong ta lấy ra…
Nói xong, Mạc Vô Kỵ xuất ra một cái nhẫn đưa cho Sầm Thư Âm. Theo một đống chồng chất đồ đạc, rơi vào trên đất trống trước người Sầm Thư Âm.
Linh thạch, đan dược, linh khí, quần áo…
Sầm Thư Âm kinh dị nhìn chiếc nhẫn Mạc Vô Kỵ đưa cho nàng, còn có nhiều đồ như vậy trước mắt, thực sự không nghĩ ra, Mạc Vô Kỵ làm sao có thể tùy tiện xuất ra một chiếc nhẫn trữ vật đến.
Không đợi nàng nói chuyện, Mạc Vô Kỵ đã chủ động đi tới bên kia, bắt đầu tu luyện.
Sầm Thư Âm ngơ ngác nhìn một đống chồng chất đồ đạc trước mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút run rẩy. Nếu có một ngày, nàng căn bản là trả không được đồ đạc của Mạc Vô Kỵ, nàng sẽ làm sao?
Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi từ giữa một đống đồ đạc lấy ra một chiếc xe bay tinh xảo.
Trước đây nàng và Mạc Vô Kỵ nói còn ở bên tai:
- Nếu có một ngày ngươi muốn đem cái xe bay này bán đi, xin đem nó bán lại cho ta.
Hiện xe bay ở nơi này được Mạc Vô Kỵ trả lại, hắn cũng không có bán đi, cũng không có bán cho nàng, mà là trả cho nàng.
Linh khí bỗng nhiên vòng xoáy bình thường vậy lưu động. Sầm Thư Âm ngẩng đầu, khϊế͙p͙ sợ phát hiện, tốc độ Mạc Vô Kỵ tu luyện hấp thu linh khí, dĩ nhiên mạnh mẽ hơn nàng không chỉ gấp mấy lần.
Phải biết rằng nàng là Chân Hồ Cảnh a…
Giải thích duy nhất, đó chính là Mạc Vô Kỵ hiện tại cũng bước trên Chân Hồ Cảnh.
Giờ khắc này, nàng rốt cục có chút hiểu rõ, vì sao Mạc Vô Kỵ có thể tới đến Chân Mạch Đại Lục.
Nếu mà Mạc Vô Kỵ Linh Căn tư chất coi như là kém, vậy toàn bộ Chân Tinh, sẽ không có tu sĩ ưu tú Linh Căn, nàng Sầm Thư Âm cũng không tính là ưu tú.
Coi như là tại Chân Mạch Đại Lục loại Thiên Đường tu luyện này, coi như là nàng Linh Căn tư chất vô cùng ưu tú, nếu mà nàng không đi nỗ lực, qua một đoạn thời gian nữa, nàng chỉ có thể ngưỡng vọng mà nhìn bóng lưng của Mạc Vô Kỵ.