Nhìn tên Mễ Hư này tương đương với Thần vị Thánh Nhân cường giả bị Mạc Vô Kỵ móc ra trái tim nhét vào trong hỏa diễm thiêu đốt, toàn bộ Thánh Đạo Hội giới vực hoàn toàn yên tĩnh.
Lần này Mạc Vô Kỵ ra tay thời gian ngắn hơn, chỉ thời gian mấy hơi thở, Mễ Hư thế giới đã bị Mạc Vô Kỵ mạnh mẽ mở ra. Bên trong tất cả mọi thứ bị Mạc Vô Kỵ ngay lập tức bao trùm đi, trong đó liền bao gồm một đạo Luân Hồi Đạo Tắc mà Mễ Hư vừa mới lấy được.
Người vạm vỡ kia vẫn còn bên trong Mạc Vô Kỵ Phàm Nhân Giới vực vực, càng là vẻ mặt kinh hoảng, cả động cũng không dám động. Trước hắn thế nhưng là cùng Mạc Vô Kỵ từng cạnh tranh Lạc Thư, hiện tại Mạc Vô Kỵ đưa hắn trói buộc hẳn lên, hiển nhiên là muốn động thủ với hắn.
Quả nhiên, Mạc Vô Kỵ tại trói buộc thiêu cháy Mễ Hư xong, đi tới trước mặt của hắn.
- Vãn bối Khương Mộc ra mắt tiền bối.
Thấy Mạc Vô Kỵ đến, đại hán càng là trực tiếp quỳ tới đất, giọng nói khiêm tốn nói.
Vừa rồi Mạc Vô Kỵ xuất thủ, hắn nhưng khi nhìn rõ ràng. Hắn mới Chuẩn Thánh viên mãn, tại trước mặt Mạc Vô Kỵ phỏng chừng ngay cả cơ hội động thủ cũng không có.
- Ngươi tại sao muốn Lạc Thư? Còn phải tốn phí đại giới lớn như vậy?
Mạc Vô Kỵ nhìn Khương Mộc, trong mắt có một tia sát khí.
Khương Mộc trong lòng trầm xuống, đâu còn dám có nửa lời nói dối:
- Vãn bối bởi vì thu được năm chương Lạc Thư, lúc này mới muốn cướp đoạt một chương Lạc Thư này...
- Ngươi một lần thu được năm chương Lạc Thư?
Mạc Vô Kỵ kinh ngạc nhìn chằm chằm Khương Mộc, nghe được Khương Mộc chiếm được năm chương Lạc Thư, trong mắt hắn sát khí trái lại biến mất. Chẳng những sát khí biến mất, hắn lĩnh vực cũng vậy hoàn toàn biến mất.
Rất hiển nhiên, Khương Mộc Lạc Thư không phải từ trong tay Thư Âm lấy được, hẳn là từ trên người Mộ Dung Tương Vũ lấy được. Chỉ cần không có quan hệ cùng Thư Âm, Khương Mộc coi như là giết Mộ Dung Tương Vũ, Mạc Vô Kỵ cũng sẽ không quản.
Khương Mộc cảm thụ được chính mình nói ra thu được năm chương Lạc Thư về sau, trong mắt Mạc tiền bối này sát khí dường như còn tiêu tán không thấy. Trong lòng hắn có chút nghi hoặc không giải thích được, nhưng hắn vẫn là kính cẩn nói:
- Không sai, vãn bối chính là thu được năm chương Lạc Thư.
- Lạc Thư của ngươi là từ một người nữ nhân tên là Mộ Dung Tương Vũ giành được sao??
Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt hỏi.
Vừa mới hòa hoãn một chút Khương Mộc khi nghe Mạc Vô Kỵ nói về sau, lần nữa khẩn trương, hắn không nghĩ tới đối tượng chính bản thân cướp đoạt Lạc Thư lại là người quen biết cùng cường giả này. Lẽ nào ngày hôm nay hắn phải như Ô Hoàng và Mễ Hư, bỏ mạng ở nơi này sao?
Trong lòng lo lắng nôn nóng không dứt, hắn vẫn là chút nào không dám phản kháng, giọng nói bộc phát cung khiêm nói:
- Dà, dà, vãn bối chính là từ trên người Mộ Dung Tương Vũ lấy được...
Mạc Vô Kỵ gật đầu, căn bản cũng không có dự định hỏi nơi Mộ Dung Tương Vũ hạ lạc.
Khương Mộc cũng là hiểu lầm Mạc Vô Kỵ ý tứ, hắn nhanh chóng vung tay lên, một cô gái tóc dài sắc mặt tái nhợt mặc váy tím bị hắn mang đi ra.
- Vãn bối đáng chết, không biết tiền bối cùng Mộ Dung Tương Vũ đạo hữu quen biết. Vãn bối chỉ là đem nàng đưa vào một cái Tiểu Thế Giới, cũng không có dằn vặt hay hấp diêm nàng, xin tiền bối thứ tội.
Khương Mộc lần này là quỳ rạp xuống đất, đồng thời lấy ra năm chương Lạc Thư.
Hắn đã gần bước vào Thánh Nhân cảnh, tu luyện vô số năm, nếu mà bởi vì chút chuyện này liền bị người giết, hắn hối hận cũng không kịp.
- Là ngươi? Mạc...
Lần nữa thấy Mạc Vô Kỵ, Mộ Dung Tương Vũ chỉ nói là ra ba chữ về sau, cũng không cách nào nói ra bất kỳ một chữ nào nữa.
Mỗi lần nàng nhìn thấy Mạc Vô Kỵ thời điểm, đều thề lần sau lúc gặp mặt, nhất định phải vượt qua xa Mạc Vô Kỵ, sau đó nghiền ép Mạc Vô Kỵ. Nhưng trên thực tế là, mỗi lần nàng nhìn thấy Mạc Vô Kỵ, khoảng cách giữa nàng và Mạc Vô Kỵ không phải là kéo vào, mà là càng ngày càng xa.
Sắc mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt, nàng đích thật là mượn Lạc Thư mới có thể đi cho tới hôm nay, thế nhưng là nàng dường như mất đi càng nhiều. Nàng rất muốn đi dò hỏi một chút Mạc Vô Kỵ, đại đạo của hắn là cái gì? Nhưng nàng biết, Mạc Vô Kỵ coi như là giết nàng, cũng sẽ không chút do dự.
Mạc Vô Kỵ không để ý tới đáp lại Mộ Dung Tương Vũ, người nữ nhân này hắn chán ghét tới cực điểm. Nếu mà sớm biết Khương Mộc còn đem Mộ Dung Tương Vũ phóng bên người, hắn chắc chắn sẽ không nói với tên này.
- Khương Mộc đạo hữu, có thể đem năm chương Lạc Thư này của ngươi bán cho ta hay không?
Mạc Vô Kỵ liền ôm quyền, hắn cũng mặc kệ Khương Mộc sỡ hữu năm chương Lạc Thư là thế nào mà có.
- A...
Khương Mộc phục hồi tinh thần lại, nghe Mạc Vô Kỵ nói, hiển nhiên là không dự định giết hắn. Nếu mà muốn giết hắn, ở đâu cùng hắn giao dịch?
Dùng Mạc Vô Kỵ loại này cường giả có thể tùy ý phá vỡ Thánh Nhân thế giới, hắn cầm bất luận cái gì bảo vật đều không thể uy hϊế͙p͙ được đối phương.
- Trong tay ta có bảy chương Lạc Thư, Lạc Thư đầy đủ hiển nhiên uy lực cường đại hơn vô số lần so với tán ra. Lạc Thư của ngươi ít hơn so với ta, cho nên ta hi vọng ngươi có thể đem Lạc Thư bán cho ta.
Thấy Khương Mộc không nói gì, Mạc Vô Kỵ nói lần nữa.
Khương Mộc nhanh chóng nói:
- Tiền bối nếu mà yêu cầu, cứ lấy đi qua, vãn bối sao dám đòi đồ đạc của tiền bối.
Mạc Vô Kỵ cười ha ha một tiếng:
- Trong lòng không muốn, ta không thích nhất chính là hạng người ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu. Tuy rằng ta cũng biết Lạc Thư của ngươi này là giành được, bất quá chỉ cần không liên quan đến ta, chính là của ai cũng vậy.
Đây là Mạc Vô Kỵ chém gió, nếu mà Khương Mộc cướp đoạt không phải là Mộ Dung Tương Vũ, mà là một người khác hắn quen, Mạc Vô Kỵ sớm đã động thủ giết chết Khương Mộc, trực tiếp đoạt đi rồi.
- Dà, dà...
Khương Mộc mồ hôi lạnh trên trán phun ra:
- Tiền bối nếu không liền lấy ra năm nhánh cực phẩm thần linh mạch đổi sao?.
Mạc Vô Kỵ không có xuất ra năm nhánh cực phẩm thần linh mạch, trực tiếp lấy ra một đạo Đạo tắc bị phong cấm nói:
- Đạo tắc này là trước Mễ Hư dùng một cái Vũ Trụ Đạo Tắc trao đổi, giá trị có thể cùng năm chương Lạc Thư so sánh, sẽ dùng cái này trao đổi sao?.
Nói xong, Mạc Vô Kỵ sẽ lại đem Đạo tắc ném cho Khương Mộc, trực tiếp cầm lên năm chương Lạc Thư thu hồi.
Năm nhánh cực phẩm thần linh mạch là rất trân quý, muốn nói trao đổi năm chương Lạc Thư, thì kém quá xa, chính là một cái góc Lạc Thư cũng trao đổi không đc.
Đạo Luân Hồi Đạo Tắc này giá trị sẽ không thấp bao nhiêu so với Vũ Trụ Đạo Tắc, chân chính giá trị còn đang ở bên trên năm chương Lạc Thư. Bất quá Đạo tắc này đối với Mạc Vô Kỵ không có bao nhiêu tác dụng, hắn Phàm Nhân Giới quy tắc tự thành, không cần vũ trụ Luân Hồi Đạo Tắc khác.
Nhưng Luân Hồi Đạo Tắc này đối với Khương Mộc mà nói liền không phải chuyện đùa, chỉ cần lấy được đạo tắc này, hắn lập tức liền có thể mượn Luân Hồi Đạo Tắc bước vào Thánh Nhân hàng ngũ. Cho dù là không có Thần vị, hắn cũng là một Thánh Nhân.
- Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối...
Khương Mộc mừng như điên, lần nữa xuất ra một cái nhẫn đưa cho Mạc Vô Kỵ:
- Tiền bối, trong này là vị trí của Đại Lôi Đình Thuật cùng Đại Lôi Đình Thuật phục chế cuốn, còn có một tấm Vô Niệm Kim.
Mấy thứ này vốn là Khương Mộc mua Lạc Thư, hiện tại hắn chiếm được Luân Hồi Đạo Tắc so với Lạc Thư không biết trân quý hơn gấp bao nhiêu lần, hắn há có thể không biết mình chiếm đại tiện nghi. Về phần thần linh mạch, hắn không có cho. Vừa rồi Mạc Vô Kỵ giết hai cái Thánh Nhân cường giả, đồng thời phá vỡ đối phương thế giới, lấy được cực phẩm thần linh mạch không biết có bao nhiêu, há có thể lưu ý vài nhánh cực phẩm thần linh mạch của hắn?
Mạc Vô Kỵ không có khách khí, thu giới chỉ.
- Vãn bối cáo từ.
Thấy Mạc Vô Kỵ đã lấy đi giới chỉ, Khương Mộc kích động nói một câu, thân hình một trận dừng lại, đảo mắt biến mất.
Mạc Vô Kỵ vừa xoay người liền đi, đầu đến cuối rất chảnh chó, cũng không có liếc mắt nhìn Mộ Dung Tương Vũ, tại trong mắt hắn, người nữ nhân này chính là không khí. Mặc dù hắn vừa rồi không cẩn thận đã cứu người nữ nhân này một lần, hắn cũng không có dự định để cho người nữ nhân này cảm ơn, hắn cũng biết người nữ nhân này sẽ không cảm ơn hắn.
Hơn nữa trong lòng hắn rất rõ ràng, chính bản thân căn bản cũng không cần giết người nữ nhân này, dùng thái độ của hắn, có thể tới Thánh Đạo Hội cường giả người nào không nhìn ra? Chỉ cần hắn rời đi nơi này, Mộ Dung Tương Vũ ở chỗ này phỏng chừng sống không quá canh ba.
Mạc Vô Kỵ đi tới trước người một người tu sĩ áo đen, ôm quyền nói:
- Bản thân Mạc Vô Kỵ, còn chưa thỉnh giáo đạo hữu xưng hô như thế nào?
Tại thời điểm hắn điên cuồng báo giá, chỉ có tu sĩ áo đen này nhắc nhở qua hắn một lần. tu sĩ áo đen tuy rằng ẩn nấp khuôn mặt cùng tu vi, Mạc Vô Kỵ vẫn như cũ có thể cảm thụ đi ra, thực lực của người này cũng sẽ không yếu bao nhiêu so với Ô Hoàng hắn đã giết chết.
Mạc Vô Kỵ mới vừa thủ đoạn lôi đình, còn có phương thức làm việc, tu sĩ áo đen nhìn rõ ràng, lúc này Mạc Vô Kỵ đến, lập tức liền biết Mạc Vô Kỵ biết trước là hắn nhắc nhở, hắn nhanh chóng ôm quyền nói:
- Cổ Bình Nhâm ra mắt Mạc đạo hữu, Mạc đạo hữu thần thông quảng đại, ta là xem rất đã mắt.
Đang khi nói chuyện, Cổ Bình Nhâm đã lấy đi pháp bảo che lấp khuôn mặt. Mạc Vô Kỵ cường giả loại này chủ động đến lên tiếng chào, dù cho hắn cừu địch khắp thiên hạ, hắn cũng không dám tiếp tục che khuất dung mạo.
Mạc Vô Kỵ cũng không có dùng thần niệm theo dõi Cổ Bình Nhâm, hiện tại Cổ Bình Nhâm hiện mặt thật, Mạc Vô Kỵ đã có một loại cảm giác quen thuộc.
Chỉ là trong thời gian ngắn, hắn liền nghĩ tới, nói:
- Cổ đạo hữu, ngươi và một người bằng hữu của ta Cổ Vĩnh Tiêu dung mạo có chút tương tự, không biết...
- Ngươi quen biết Vĩnh Tiêu? Hắn còn sống? Hắn ở nơi nào?
Cổ Bình Nhâm kích động, liên tiếp hỏi thăm mấy vấn đề của Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ cười một cái nói:
- Đúng là trái đất tròn, một người bạn của ta gặp phải một người quen, đi qua xem một chút sao?. sự tình Vĩnh Tiêu, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Thần niệm của Mạc Vô Kỵ quét Thiên Ngân ngăn cản người tu sĩ kia mua Vũ Trụ Đạo Tắc, hắn biết Thiên Ngân nghĩ sai rồi. Về phần ba người Thái Loan, Mạc Vô Kỵ cũng biết nếu hắn không tự xuất thủ, Thiên Ngân căn bản là ngăn không được.
- Mạc huynh, ngươi không nói sai, ta thật là sống không bằng con chó nếu không có ngươi a.
Khôn Uẩn xông lại, giọng nói kích động không thôi, đồng thời trong lòng cũng là may mắn không dứt.
Trước đây Thánh Đạo Hội bức bách hắn, hắn may mà không có bán đứng Mạc Vô Kỵ, nếu không, hắn Khôn Uẩn sẽ chết rất khó xem.