Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 42: Chúng tôi quyết định rồi

Huấn luyện viên Lý Đức Vũ đón Thạch Thiên rời sân, hỏi: "Này em, tên em là gì vậy?"Thạch Thiên vốn đã không có ấn tượng tốt gì với vị huấn luyện viên này, lườm ông một cái nói: "Liên quan gì đến thầy" rồi tiếp tục đi ra ngoài.Lý Đức Vũ sửng sốt, liền đuổi theo hỏi: "Này em, có thể nói chuyện một chút không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, liên quan đến tương lai của em đó".Thạch Thiên vừa đi vừa nói: "Tương lai của tôi thì liên quan gì đến ông, đừng làm phiền tôi".Lý Đức Vũ vẫn không từ bỏ, nói tiếp: "Đương nhiên là liên quan rồi. Tôi có thể làm cho em trở thành ngôi sao bóng đá nổi tiếng toàn thế giới, có vô số tiền bạc… lẽ nào em không muốn được như vậy sao? Đương nhiên, bây giờ em chưa biết gì về bóng đá, cần có người dạy bảo, em không muốn trận sau lại làm trò cười chứ?"Thạch Thiên vẫn đang canh cánh trong lòng vì vừa mới bắt đầu trận đấu đã bị mất mặt trước mấy ngàn người, lại thấy tên này không những nói mình không biết gì còn chỉ rõ mình vừa làm trò cười, tức giận vô cùng, đứng khựng người lại đưa một tay tóm lấy cổ Lý Đức Vũ. Hắn nhấc bổng ông ta lên không, trừng mắt mắng: "Ông còn dám đi theo lão tử thì lão tử sẽ vặn đầu ông xuống làm bóng đó, cút…" Cổ Lý Đức Vũ bị thắt chặt đến mức khó thở, muốn giãy giụa nhưng cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, đến tay cũng không nâng lên nổi. Thạch Thiên nhẹ nhàng vung tay, ném văng Lý Đức Vũ ra xa đến bốn, năm mét. Lý Đức Vũ đứng không vững, lại "thịch, thịch, thịch" bước lui về sau vài bước mới dừng lại được ngã ngồi xuống đất, trong lòng dù tức giận nhưng cũng không dám đuổi theo nữa.Vương Húc đi sau hai người vốn định nói chuyện với Thạch Thiên, chứng kiến cảnh như vậy cũng không dám đến gần Thạch Thiên nữa. Hắn chạy ra đỡ Lý Đức Vũ đứng dậy, nói: "Huấn luyện viên Lý, thầy đừng trách Thạch Thiên, hắn vốn tính tình cổ quái".Lý Đức Vũ gật đầu, nghĩ rằng thiên tài thì vốn đã khác bình thường, rất nhiều vận động viên nổi tiếng hay doanh nhân các lĩnh vực khác tính tình đều rất cổ quái, chỉ cần giao tiếp nhiều là được. Ta không tin là hắn không muốn nổi tiếng, không muốn phát tài, chỉ sợ bị những tên huấn luyện viên khác cướp mất. Thế là vội kéo Vương Húc sang một bên, tỉ mỉ hỏi tình hình của Thạch Thiên.Thạch Thiên vừa ném huấn luyện viên sang một bên. Lại bị ba nàng Hạng Kiều chắn đường, cho rằng họ giống như Lý Đức Vũ đến chế nhạo mình không biết đá bóng, trợn trừng mắt đe dọa: "Cũng muốn lão tử vặt đầu các cô xuống làm bóng đá sao?"Ba cô gái không hề sợ hãi, ngược lại còn vây quanh hắn, giơ ngón tay cái lên, Hạng Kiều nói: "Giỏi lắm, đá thật là đã, giúp chúng em trút giận, đặc biệt… ha ha ha… đặc biệt là quả đá trúng trọng tài đó, thật là quá tuyệt, ha ha…" Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi bên cạnh gật đầu tỏ vẻ đồng tình, ánh mắt nhìn Thạch Thiên đầy sùng bái.Thạch Thiên thấy các nàng không phải nói móc mình mà đang khen mình liền hứng khởi lên, coi ba người là tri kỉ, đắc ý nói: "Biết sự lợi hại của lão tử rồi chứ, mấy cô nếu còn dám đến làm phiền ta, kết quả cũng thảm hại giống như tên thổi còi kia thôi".Hạng Kiều nũng nịu cười nói:" Yên tâm, bọn em không làm đối thủ của anh đâu, bọn em đã quyết định… quyết định…" Mặt đỏ lên, miệng không nói tiếp được lời nào quay đầu sang Quách Thiến Vi: "Cái này bạn nói đi, bạn có kinh nghiệm hơn mình".Quách Thiến Vi không muốn bèn trừng mắt nhìn Hạng Kiều, nhưng vẫn chịu nhận nhiệm vụ gian khó này, liếc nhìn Thạch Thiên, ngượng ngùng nói: "Chúng em quyết định… để anh làm bạn trai của chúng em".Nói xong ba nàng mắc cỡ cúi đầu, ba khuôn mặt đỏ bừng lên, đến khi ngẩng mặt lên thì không thấy Thạch Thiên đâu nữa.Lý Hiểu Lệ ngạc nhiên nói: "Ô… hắn ta đâu rồi?"Hạng Kiều và Quách Thiến Vi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Thạch Thiên.Hạng Kiều lẩm bẩm: "Có phải là hắn vui quá không, đi… đi.."?Quách Thiến Vi vui mừng nói: "Đúng rồi... nhất định là đi mua hoa rồi..." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLLý Hiểu Lệ nói: "Vậy chúng ta ở đây chờ hắn sao?"Hạng Kiều và Quách Thiến Vi gập đầu, trong lòng cảm thấy rộn ràng.***Thạch Thiên đương nhiên không phải đi mua hoa. Hắn nhìn thấy ba khuôn mặt nữ đỏ bừng ngượng ngùng kia, đã cảm thấy không bình thường rồi, đến lúc nghe Quách Thiến Vi ngỏ lời làm người yêu, lập tức dùng đến khinh công cái thế mà trong trận đấu cũng không nỡ dùng, thục mạng chạy như điên mà đi.Thạch Thiên thật ra cũng không phải không cần tình cảm, không muốn yêu một ai, nhưng hắn không thể tiếp nhận được loại tình yêu như thế này, hắn sợ mình sẽ yêu người khác hơn là người khác yêu mình. Thật ra hắn là một người dễ dàng động lòng. Một khi thật lòng thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu người đó. Nhưng hắn lại khác với mọi người, họ có thể oanh liệt yêu nhau trọn đời, có kiếp này không có kiếp sau, nhưng hắn ngược lại phải chịu đựng sự đau khổ nhớ nhung của kiếp sau, thậm chí là mấy kiếp sau nữa. Hắn đã từng nếm trải sự đau khổ của sự nhớ thương này, còn đau đớn hơn bị sét đánh chết bội phần. Vậy nên hắn không cho phép mình yêu ai nữa, cũng không hy vọng ai đó yêu mình.Bởi vì trong sâu thẳm cõi lòng hắn vẫn chứa đựng một thứ tình cảm không thể lãng quên được.Hắn từng nghĩ tới việc né tránh cái thế giới này, tìm một nơi ẩn cư không người. Điều mà hắn hận nhất là, mỗi lần sống lại thì dục vọng của " tiểu huynh đệ" của hắn lại thêm cường thịnh, tính ra còn khó chịu hơn nỗi khổ kia trăm lần. Cho nên hắn chọn cách sống buông thả, bất cần đời. Xét về góc độ y học, có thể gọi là "chứng khủng hoảng tình ái", một khi có triệu chứng thì cực hãi hùng khiếp sợ.Mấy ngày nay Thạch Thiên đã cảm giác được ánh mắt ngày càng khác thường của Tiêu Vi dành cho hắn. Đây không phải là điềm tốt, cho nên đã hai ngày hắn không đến chỗ Tiêu Vi "học thêm", quyết định lạnh nhạt với cô ấy một thời gian, tránh cho cả hai khỏi lún sâu vào tình cảm.Đang nghĩ tới buổi tối có đi uống rượu hay không, tìm một mỹ nữ để giải quyết nhu cầu của "tiểu huynh đệ ", khi đến khu nhà mình thì nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ quen thuộc đỗ ở cửa khu dân cư, đứng cạnh xe là một cô gái mặc áo đen, nhìn hắn cười khanh khách, chính là Hạng Hồng vừa gặp ban sáng.