Bilei Si cùng với Nicola thấy Samantha cùng Thạch Thiên bọn người sau đi rời khi hồi lâu mà Ray Richer vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, có chút ngạc nhiên đi tới. Thấy ánh mắt đỏ hồng của Ray Richer, Bilei Si giật nảy mình, vội hỏi: " Ca ca, anh sao vậy? Không cần phải tức giận vì cái loại người hỗn đản kia" Nghĩ đến việc Richer có thể là bởi vì Samantha mà như vậy, nàng lại bổ sung nói: "Nghe nói Samantha cùng Thạch Thiên có quan hệ mập mờ, xem bộ dạng của bọn họ dường như là thật, hừ! Nàng có thể cùng cái loại hỗn đãn kia ở cùng một chỗ, chứng tỏ con người cũng không khá hơn chút nào đâu."Ray Richer nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm âm trầm, thở hổn hển nữa ngày mới phun ra một chữ: "Đi"Ngồi trong chiếc Rolls-Royce rộng rãi, Ray Richer cầm lấy điện thoại gọi cho công ty bán du thuyền, muốn tra ra người chủ trước của "Thủ Vọng Giả" là ai. Hắn căn bản không tin chiếc du thuyền có giá hơn hai triệu đô la lại từng thuộc về Samantha, một năm lương của nàng cũng chỉ có trăm vạn là cùng, mà hắn biết rõ Samantha không tiếp nhận bất cứ món quà nào của đám người theo đuổi mà vượt qua giá trị một trăm đô la. Nhưng mà công ty bán du thuyền này lại theo quy tắc giữ bí ma6t của khách nhân, cho nên rất lễ phép cự tuyệt yêu cầu của Ray Richer.Ray Richer nổi trận lôi đình ném đện thoại đi, quát to đối với Nicolai ngồi đối diện:"Nghĩ biện pháp liên lạc với tổng tài Pirnie của Quỹ TS, chỉ cần hắn an bài vào thời gian nào, ở đâu, tôi sẽ đích thân đi gặp hắn."Nicolai vốn chính là trợ lý thân cận cùng tín nhiện nhất của Ray Richer, sau khi Ray Richer mua câu lạc bộ bóng đá, hắn mới kiêm chức tổng giám đốc câu lạc bộ. Khi nghe lời này, hắn lập tức lôi điện thoại ra, sau đó liên lạc với Pirnie. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBilei Si khó hiểu hỏi:"Anh tìm tổng tài Quỹ TS làm gì vậy? Chẵng lẻ còn muốn mua Thạch Thiên sao? Cho dù bọn họ chịu chuyển nhượng theo giá gốc, cũng phải mất tầm hai triệu bảng anh, tên hỗn đãn này đáng giá nhiều tiền vậy sao?"Ray Richer nghiến răng nghiến lợi nói:"Tiểu tử này dám vũ nhục bà chúng ta, điều này vốn là lời thách thức lớn nhất đối với Chesle. Há có thể buông tha hắn? Hắn có đáng giá hai triệu bảng anh hay không, đối với anh mà nói không đáng là trọng yếu, trọng yếu là anh muốn cho hắn biết thế nào là hối hận!"Bilei Si thấy vẻ mặt của Ray Richer trong lòng không khỏi phát lạnh, qua hồi lâu mới hỏi:" Vậy nhỡ bọn họ không chịu chuyển nhượng hợp đồng của Thạch Thiên thì sao?"Ray Richer cau mày nói:"Người quản lý của quỹ này là người bình thường rất khó gặp mặt. Hoặc có thể nói là người thần bí, thật không hiểu rõ tại sao đột nhiên bọn họ lại vươn tay tới nghề bóng đá. Theo anh lý giải, bọn họ cũng không phải là tùy ý vung tiền, dùng ba triệu Euro để ký hợp đồng với Thạch Thiên, nhất định là muốn kiến tạo một đội bóng siêu cường, cho nên không có khả năng chuyển nhượng Thạch Thiên cho người khác"Bilei Si ngạc nhiên hỏi:"Vậy anh còn muốn tìm Pirnie làm gì?"Ray Richer cười lạnh nói:"Anh cũng chỉ muốn trở thành một trong những đại cổ đông của ngân hành TS mà thôi, bằng vào tài nguyên của câu lạc bộ Chelse, bọn họ hơn phân nữa sẽ đồng ý để anh quản lý đội bóng, đến lúc đó Thạch Thiên sẽ trở thành một con chó của chúng ta, hơn nữa là một con chó không thể không làm cho chủ nhân của nó vui"Bilei Si nghĩ một lát rồi mới nói:" Biện pháp là như vậy, nhưng đây không phải là một chuyện có thể dễ dàng làm được, nghe nói mấy năm này ca ca anh đã quăng toàn bộ tài sản vào Bắc Mĩ, số còn dư chưa chắc đã đủ để mua cổ phần ngân hàng TS, đây không phải là một con số nhỏ."Ray Richer do dự một chút, sau đó nhấn một cái nút bên cạnh cửa, một tần cửa cách âm lồi lên ngăn cách phía trước xe, lúc này mới nói:" Ngân Hàng TS vốn đã có ý định thôn tính ngân hàng Wei Kesi rồi, chỉ cần chúng ta dùng ngân hàng Wei Kesi đầu nhập vào ngân hàng TS. Bọn họ nhất định sẽ không phản đối."Bilei Si hít vào một ngụm lãnh khí, run giọng nói:" Ca ca, anh cũng không thể vì hận thù mà mất đi lý trí. Wei Kesi là ngân hàng mà đích tay ông nội dựng lên, sao có thể vì một tên khốn mà hai tay giao cho người khác chứ!"Ray Richer trầm giọng nói:"Anh đương nhiên là hiểu rõ, nhưng mà bây giờ ngân hàng cạnh tranh ngày càng khốc liệt, theo như thống kê tỷ lệ thu vào rất thấp, cũng không phải là ngành trọng điểm để chúng ta phát triển. Hơn nữa hiện tại kinh tế toàn cầu đang thoái hóa, cỡ ngân hàng cỡ trung như Wei Kesi rất khó cạnh tranh với các ngân hàng cỡ lớn, sớm muộn gì cũng bị đào thải mà thỡi, chi bằng hiện tại chủ động liên hợp với ngân hàng khác mới có thể tồn tại lâu dài được."Bilei Si hô to:" Thế như nếu bị ngân hàng TS khống chế, ngân hàng Wei Sei coi như là không tồn tại a, em không đồng ý đâu."Ray Richer giận tái mặt nói: "Việc này anh đã quyết định, trong tay em chỉ có 10% số cổ phiếu trong ngân hàng của công ty, căn bản là không thay đổi được gì đâu". Dù sao Bilei Si cũng là em gái của hắn, cảm thấy lời nói có điểm quá đáng, nên hắng nhẹ giọng giải thích:"Em gái, sau khi Wei Kesi sát nhập, chẳng qua chỉ là mất đi cái tên mà thôi, giá trị thực của nó không hề thay đổi, thậm chí mang lại lợi ích lâu dài hơn. Tài lực của quỹ TS thâm bất khả trắc, có thể hợp tác với bọn họ mà nói, chẳng khác nào sinh ý của chúng ta sẽ tăng lên. Tin tưởng dù rằng ông nội còn sống cũng sẽ làm ra quyết định như anh thôi. Nếu như em không đồng ý mang cổ phần của ngân hàng chuyển thành cổ phần của công ty tu sĩ, vậy có thể bán cho anh, hoặc là anh có thể dùng tài sản, sản nghiệp trong nhà đổi lấy cổ phần của em."Bilei Si thở dài một tiếng, tựa đầu vào thành xe.***********Sheryl dẫn theo Thạch Thiên mấy người rời khỏi hoa viên tới một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa còn có hai bảo vệ đứng gác, ngăn phóng viên bên ngoài. Xuyên qua một vòng cầu thang, tiến vào căn phòng rộng rãi trên tầng hai. Sheryl sau đó lui ra ngoài. Cửa sổ trong phòng hương ra bên ngoài hoa viên, không cần mở cửa cũng nghe được tiếng phóng viên không ngừng hỏi Becker.Một lát sau, Brenda cũng đi vào, thấy ngoại trừ Thạch Thiên, sắc mặt ai cũng xanh lét, Samantha càng dở khóc dở cười, nàng không ngờ bữa tiệc thường niên mà nàng thường xuyên tham gia, năm nay lại bị người cách ly, nàng tức giận thỉnh thoảng trợn mắt trắng dã nhìn Thạch Thiên tỏ vẻ oán giận.Brenda vì thay đổi không khí trong phòng, cho nên vớ lấy một chiếc ghế, ngồi bên cạnh Samantha, cười nói:"Samantha tiều thư, cô biết Ray Richer dùng ba triệu USD mua chiếc du thuyền "Princess" là con thuyền nào không?"Samantha nghe trong ngữ khí của hắn tự hồ du thuyền này mình cũng biết vậy, nàng khó hiểu hỏi: "Là chiếc thuyền nào?"Brenda cười nói:"Cô từng nhớ mấy ngày trước ở HongKong cô cùng chủ nhân tôi tới biển ngắm mặt trời mọc không?"Toàn thân Samantha run lên, khuôn mặt đỏ hồng lan đến tận cổ, nàng đương nhiên không quên lần đó, cũng là nàng vui sướng chết đi sống lại.Brenda thấy Samantha phản ứng lớn như thế, không khỏi run lên, sợ hãi kêu lên một tiếng,nói:"Samantha tiểu thư, tôi….tôi nói sai chỗ nào?"Samantha biết mình thất thố vội nói:"Không có gì, anh nói ngày đó bơi thuyền đi ngắm mặt trời mọc phải không? Chẳng lẽ Ray Richer vừa mua chính là con thuyền đó?"