Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 998: Uy của Thần Ma

Hai người Thần Vô Thương đồng thời bước ra, trên người, một vàng một đen hai cỗ thần lực không ngừng cuồn cuộn, đem Hỗn Độn xung quanh đẩy lui ra trăm dặm.

Đạo Tề Thiên thần sắc ngưng trọng nhìn về phía hai người, thanh âm lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ, các ngươi cho rằng chỉ bằng hai người các ngươi, còn có thể có thủ đoạn gì phải không.

Hai người đồng thời lên tiếng. Thần Ma hai cỗ thần lực giao hòa ở trong không trung:

- Đạo Tề Thiên, nếu ngươi biết được, Cổ Thần Cổ Ma lúc trước chính là một người, vậy chắc ngươi biết được, lực lượng của Thần Ma lúc trước chính là lực lượng Hỗn Độn, Hỗn Độn sơ khai Đại Đạo sinh diễn. Đại Đạo này, chính là tổ tiên Thần Ma của hai tộc Thần Ma ta khai mở!

Đạo Tề Thiên biến sắc, trầm giọng nói:

- Các ngươi muốn dung hợp phản tổ (dung hợp trở lại giống như tổ tiên)!

- Không sai Đạo Tề Thiên, kiếp nạn hôm nay, đã là không thể không chết, hai tộc Thần Ma ta hiện giờ có thể dung hợp phản tổ, cũng là xu thế của Đại Đạo!

-Ong...

Ngay sau đó, trên người hai người Thần Vô Thương, thần lực mãnh liệt mênh mông trở nên giao hòa, thần quang hai màu vàng đen bao bọc hai người vào bên trong.

- Muốn dung hợp, cũng phải hỏi Đạo Tề Thiên ta có đáp ứng hay không!

Ánh mắt lạnh lùng. Đạo Tề Thiên kiếm chỉ điểm liên tiếp, lập tức, chín khối mảnh vỡ quy tắc chợt hiện lên, đem cái kén lớn màu vàng đen kia bao vậy lại.

- Trấn!

Nhưng mà lập tức, phía trên kén lớn màu vàng đen kia, một cỗ lực Hỗn Độn màu xám chợt bắn ra, nháy mắt đánh văng chín khối mảnh vỡ quy tắc kia.

Đạo Tề Thiên biến sắc, trầm giọng nói:

- Hay một tên Thần Ma, không ngờ có thể nghịch lại Đại Đạo quy tắc, nếu chín khối không đủ, vậy lại thêm chín khối!

Kiếm chỉ vung lên, lập tức, chín khối mảnh vỡ quy tắc xung quanh Lục Thanh bắn nhanh ra, mười tám khối mãnh vỡ quy tắc nhất tề bắn ra thần quang Đại Đạo trong suốt, trấn áp ở trên cái kén lớn màu vàng đen kia.

- Ẩm...

Một tiếng nổ trong phút chốc xuyên qua hư không Hỗn Độn truyền khắp toàn bộ thế giới Đại Đạo, hàng ngàn hàng vạn sinh linh nhất tề chấn động, phủ phục trên mặt đất.

Hư không Hỗn Độn.

Cái kén lớn màu vàng đen kia nháy mắt đánh bay ra máy vạn dặm, trên mặt nứt ra từng vết rách dữ tợn.

Nhưng những vết rách này giống như đã nuôi lớn một loại huyền ảo nào đó, ngay sau đó, lực lượng Hỗn Độn màu xám lại mạnh mẽ xuất hiện, vết rách kia lập tức khép lại.

- Oanh oanh...

Trong hư không Hỗn Độn, lôi đình vang lên, từng đạo lôi long Hỗn Độn đồng thời hiện ra, hướng tới kén lớn màu vàng đen kia cắn nuốt, muốn ngăn cản nó xuất thế.

- Thần Ma nghịch Đại Đạo. Hỗn Độn vạn thế không!

Giờ phút này, một thanh âm lớn vang vọng hư không Hỗn Độn, trong kén lớn màu vàng đen kia, lực lượng Hỗn Độn màu xám nháy mắt bắn ra, ngay sau đó kén lớn kia lập tức hoàn toàn hóa thành màu của Hỗn Độn.

-Ong...

Cách Đạo Tề Thiên không xa, kén lớn Hỗn Độn của Nhược Thủy biến thành cũng đồng thời trở nên run rẩy, hai cỗ lực lượng đồng nguyên giao hòa lẫn nhau, ngay cả ba khối mảnh vỡ quy tắc xung quanh Nhược Thủy, cũng mơ hồ trở nên chấn động, dường như ở một khắc sau sẽ phá kén mà ra.

- Đạo Tề Thiên ta trấn áp ngươi, ngươi liền không thể động đậy!

Đạo Tề Thiên trầm giọng quát một tiếng, triệu hồi mười tám khối mãnh vỡ quy tắc kia, trong đó chín khối lại trấn áp ở phía trên kén lớn màu xám kia, chín khối khác lại trở về xung quanh Lục Thanh, lần thứ hai phong ấn hắn.

Không thể động đậy Lục Thanh hai mắt đỏ thẳm, Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, lại là bất lực. Lực lượng của Đại Đạo quy tắc, thật sự là mạnh mẽ không hiểu, mặc dù Bất Diệt Kiếm Thể của hắn là tồn tại bất hủ, nhưng lực lượng Bản Nguyên hắn không lĩnh ngộ ra, lại không cách nào thể hiện toàn bộ lực lượng của Bất Diệt Kiếm Thể, nếu không cũng sẽ không bị Đạo Tề Thiên dễ dàng trấn áp như thế.

Hiện tại chỉ có thể tròng cậy vào Thần Ma kia...

Trong tiếng rằng rắc, phía trên kén lớn Hỗn Độn kia, từng đạo hoa văn huyền ảo hiển hóa ra, dọc theo một đám hoa văn Hỗn Độn màu xám kia, kén lớn kia nứt ra một khe hở thẳng tấp.

Từ trong khe hờ này, lập tức vang lên một tiếng găm rú cực lớn, giống như có một người khổng lồ vung tay đấm xuống, đinh tai nhức óc.

Đạo Tề Thiên ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thần sắc ngưng trọng, giờ phút này. Thần Ma xuất thế đã không thể nghịch chuyển.

- Đạo Tề Thiên!

Ngay sau đó, một thanh âm già nua vang lên, thanh âm này vừa xuất hiện, toàn bộ hư không Hỗn Độn trở nên run rẩy kịch liệt, mấy con lôi long Hỗn Độn vốn ngưng tụ ra thân hình. Ở trong khoảnh khắc thanh âm này vang lên, nháy mắt văng tung tóe ra, không có chút lực chống cự nào.

Ánh mắt ngưng trọng, uy năng như vậy, đã vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn.

Cảnh giới Tề Đạo?

Trong mắt Lục Thanh lộ vẻ nghi hoặc.

- Đạo Tề Thiên!

Ngôn Xuất Pháp Tùy, thanh âm già nua này vang lên, từng đạo hoa văn màu xám ở trong hư không hiển hóa, hướng về phía Đạo Tề Thiên trấn áp.

Thân hình nhoáng lên một cái, ngay sau đó, toàn thân Đạo Tề Thiên trở nên biến hóa.

- Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh! Hóa Thân Thành Kiếm!

Trong lòng Lục Thanh chấn động, tuy nhiên bởi vì đạo bất đồng, không đạt đến trình độ của Bất Diệt Kiếm Thể, nhưng Đạo Tề Thiên vẫn như trước đạt tới trình độ của Kiếm thể Thánh Kiếm.

Giờ phút này, thanh cự kiếm vạn trượng do Đạo Tề Thiên hóa thành, quanh thân kiếm quang màu xám bạc di động, mơ hồ, có một cỗ khí tức Hỗn Độn lộ ra, hướng tới Hỗn Độn đầy trời đè ép tới.

- Ầm ầm...

Một kiếm chém xuống. Thời Không dập nát!

Không có bất cứ kiếm thức gì, chỉ là lực lượng thuần túy liền khiến cho Thời Không dập nát, một mảnh Hỗn Độn mới diễn hóa ra, trấn áp xuống

- Ầm...

Trong hư không Hỗn Độn màu xám nhất tề chấn động, trong phút chóc này, Lục Thanh chỉ cảm thấy một đạo sáng xám lóe qua trước mắt, trong nháy mắt này không ngờ không thể nhìn thấy chút màu sắc nào.

- Ầm âm ầm...

Hỗn Độn cuồn cuộn, giờ phút này, Lục Thanh chỉ cảm thấy một cổ lực lượng lớn không gì sánh kịp lan đến trên người, hồn phách chấn động, một ngụm máu tươi lại phun ra, đánh bay mấy vạn dặm.

Đợi khi Lục Thanh nhìn lại, xuất hiện ở trước mặt, lại là một thân ảnh phong cách cổ xưa màu xám.

Đây là một gã khổng lồ thân cao vạn trượng, trên cơ thể màu cổ đồng, vô cùng thô ráp, mặt trên lưu chuyển từng đạo Hỗn Độn lực mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn. Ở trong tay hắn, một thanh cự phủ màu xám giơ lên cao, trên thân phủ màu xám, một cỗ khí tức bất hủ truyền ra.

- Thần Ma Khai Thiên Phủ...

Thanh âm chấn động của Đạo Tề Thiên vang lên. Lục Thanh có thể nhìn thảy, trên Thánh Kiếm vạn trượng do Đạo Tề Thiên biến thành lan tràn từng vết rạn.

- Oanh...

Một bước đạp động. Hỗn Độn xung quanh lập tức toàn bộ tan ra. Khai Thiên Phủ cực lớn đánh xuống, trong hư không. Hỗn Độn vô tận trăm triệu dặm bị bồ nứt ra rơi xuống phía trên Thánh Kiếm.

Cự kiếm vỡ vụn, hóa thành vô số kiếm quang màu xám bạc tản ra trong Hỗn Độn.

Ngã xuống rồi?

Lục Thanh sửng sốt, lập tức trong lòng vừa động.

Không tốt!

Thời Không Nghịch Chuyển...

Ở sau lưng Thần Ma màu xám kia, vang lên một thanh âm lạnh lẽo, lập tức một đạo kiếm quang màu xám phá vỡ vết nứt Thời Không, hung hăng chém xuống Thần Ma kia.

Không kịp phòng bị. Thần Ma kia chỉ kịp đem Khai Thiên Phủ cực lớn chăn ở sau lưng.

- Oanh...

Ánh sáng rực rỡ chấn động Hỗn Độn, trong phút chốc này, từng vết nứt Thời Không lan tràn ra, không ngờ truyền ra hư không Hỗn Độn này, lan tràn tới mỗi một ngõ ngách của Đại Đạo Tinh Không.

Trong phút chốc này, lực lượng Thời Không vặn vẹo rơi xuống trên người. Lục Thanh chỉ cảm thấy thời gian trên người hồi tưởng một trận, thân thể chậm rãi, lại khôi phục đến trạng thái lúc trước.

- Nhược Thủy...

Ánh mắt Lục Thanh như Kiếm, từng đạo Kiếm Đạo Thời Không màu xám văng xé mờ Hỗn Độn, muốn tìm đến vị trí của Nhược Thủy.

- Không cần tìm, bọn họ đều bị Đạo Tề Thiên mang đi rồi...

Lúc này, một thanh âm già nua vang lên.

- Là lão...

Lục Thanh ngẩn người, cũng nhìn thấy Thần Ma kia giờ phút này ngồi xếp bằng ở trong hư không, hai mắt khẽ nhắm.

- Bọn họ đã bị Đạo Tề Thiên mang đi rồi, ngươi đi tìm lão, chỉ là Châu chấu đá xe mà thôi...

Chậm rãi mở hai mắt, trong mắt Thần Ma kia lưu chuyển Hỗn Độn màu xám, còn có một đạo hoa văn huyền ảo hiền hóa.

Lục Thanh nhướng mày, khí tức từ trên người Thân Ma này truyền ra mặc dù hùng mạnh, thậm chí không phải hắn có thể bằng được, nhưng khí tức kia lại có dấu hiệu suy giảm.

- Thế nào, ngươi đã nhìn ra rồi sao...

Trên mặt Thần Ma kia lộ vẻ mệt mỏi thật sâu:

- Đạo Tề Thiên đã luyện hóa manh vỡ quy tắc đến cực hạn. Lúc trước, ta mở ra Đại Đạo Tinh Không này, thần lực hao hết, Thiên nhân chia hai một phần Cổ Thần, một phần Cổ Ma, đã sáng lập tinh vực Cổ Thần và tinh vực Cổ Ma. Nhưng lại không ngờ hai mạch kế thừa cũng bởi vậy bất hòa, còn sinh ra cường giả như Đạo Tề Thiên. Hiện giờ, cho dù là phản tổ trở về, cũng không thể trấn áp. Lúc trước Đại Đạo mở sinh ra mảnh vỡ quy tắc, thêm vào thể từ ngươi cắn nuốt, toàn bộ đã bị lão đoạt được, chỉ cần dung hợp tất cả làm một, lão chính là Đại Đạo, cảnh giới Tề Đạo chân chính.

- Ta nên làm thế nào...

Lục Thanh trầm giọng nói ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thần Ma.

- Ngươi thật sự muốn đi sao?

Thần Ma nhìn Lục Thanh.

- Ngươi không sợ ngã xuống... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Lục Thanh cười thản nhiên, nói:

- Tu luyện đến cảnh giới như hiện giờ, nếu như ngay cả sinh tử còn không nhìn thấu, như vậy tu đạo này còn có tác dụng gì...

Thần Ma có chút sửng sốt, sau đó lộ vẻ cười khổ, nói:

- Sinh tử, ngã xuống, càng đạt tới cảnh giới cao, càng lo lắng ngã xuống, càng muốn đi truy tìm cảnh giới cao hơn. Chỉ có điều đến cuối cùng mới phát hiện, thì ra sinh tử vốn đã sớm nhìn rõ lúc trước, không biết khi nào lại trở thành sự trói buộc lớn nhất...

- Thời gian của ta không còn nhiều nữa, có mấy lời, ngươi phải nghe cho kĩ...

Ánh mắt ngưng trọng, Lục Thanh nói:

- Lão sắp tiêu tán rồi...

- Không sai.

Lúc này, trên mặt Thần Ma không vui không buồn:

- Trên đời ai có thể không chết. Hư không Hỗn Độn này, từ sau khi sinh ra Đại Đạo Tinh Không, đã không có vĩnh viễn bất tử chân chính. Cho dù ta mở ra Đại Đạo Tinh Không này, cũng khó trốn từ kiếp, đây là kiếp số.

- Kiếp số...

Lục Thanh lẩm bẩm nói

- Không sai kiếp số, là mệnh số của hư không Hỗn Độn này, ngay cả Hỗn Độn cũng ở dưới mệnh số này, chỉ có điều, mệnh số này tuần hoàn theo một điểm...

- Cái gì...

Lục Thanh nói gần như theo bản năng.

- Vạn vật sinh rồi trường thành, đó là Đạo Pháp tự nhiên...