- Tiền bối không biết ư?
Cổ Trường Không nghe vậy tỏ ra sửng sốt sau đó nhìn về phía tượng đá, mặt lộ vẻ sùng kính:
- Đây từng là thần thoại của Kiếm Đạo nhất mạch ta! Lục Thanh nghe vậy ngẩn ngơ:
- Lời này có ý gì? Cổ Trường Không thở dài:
- Hơn mười vạn năm trước, trong Đại Đạo Tinh Không mênh mông này, trong số Tán Tu ngoài sáu đại Tinh Vực, xuất hiện một thanh niên Kiếm Đạo kinh tài tuyệt diễm. Chỉ mới hai mươi tuổi đã đột phá cảnh giới Trường Mệnh, dùng tu vi Trường Mệnh nhất trùng thiên liên tục đánh với cường giả Trường Mệnh tam trùng thiên ba Đại Đạo, bốn mươi chín Tiểu Đạo, không thua trận nào, trong đó còn thắng cả một đời cao thủ trẻ tuổi của hai tộc Thần Ma. Sau ba mươi năm, chưa tới sáu mươi tuổi đã đột phá vào Trường Mệnh cửu trùng thiên, trở thành đệ nhất nhân dưới Thánh Giả.
Nói tới đây. Cổ Trường Không và mây tên trương lão bên cạnh đều lộ vẻ tưởng nhớ, nhân vật Kiếm Đạo như vậy, bọn họ hận không thể sinh ra cùng thời.
- Trong ba mươi năm ấy. y không ngừng khiêu chiến, tu vi của đối phương cao hơn y rất nhiều. Vào hơn trăm tuổi y một mình một kiếm xâm nhập vào Tinh Hệ Thần Thánh, độc chiến hai vị Thần Vương cảnh giới Mệnh Hà của Thần tộc. Đúng vào thời khắc ngàn căn treo sợi tộc, lấy tư thế kinh người đột phá cảnh giới Mệnh Hà, một kiếm giết chết Thần Vương!
Nói tới đây, trên mặt Cổ Trường Không lộ vẻ tự hào pha lẫn cô đơn tịch mịch.
- Đảng tiếc là sau khi giết chết hai đại Thần Vương, y bị Thần tộc nhất mạch của Tinh Hệ Thần Thánh dốc hết toàn lực truy sát. Tinh Vực Cổ Thần lại xuất động lệnh tru sát tới năm Tinh Vực còn lại. Thánh Giả của sáu đại Tinh Vực gần như dốc hết trọn ổ truy sát. Trong thời gian hai trăm năm ấy, Thánh Giả của sáu đại Tinh Vực chết nhiều nhất, có chừng hơn hai mươi người. Trong lúc nhất thời, thanh danh vị Tiền bối này vang vọng khắp Đại Đạo Tinh Không, không ai không biết.
- Vậy sau đó thì sao?
- Sau đó...
Cổ Trường Không không khởi lộ vẻ kinh hãi:
- Sau thời gian hai trăm năm, số Thánh Giả chết đi quá nhiều, rốt cục dẫn động bậc Đại Năng chân chính của sáu đại Tinh Vực xuất thủ. Thủ đoạn tu vi của nhưng bậc Đại Năng này đã vượt khởi cảnh giới Thành Giả, giơ tay nhấc chân đã có thể hủy diệt sao trời thậm chí cả một Tinh Hệ Thần Nhật, trước mặt Đại Năng cũng vô cùng yếu ớt. Trận chiến ấy không ai biết tới, chỉ biết chiến trường là vùng đất Thần cấm. Theo lời đồn, trận chiến ấy đánh tới nổi trời sầu đất thảm, không gian vỡ nát, không gian loạn lưu xuất hiện hoành hành ngang ngược mấy vạn năm mới dần dần biến mất.
- Kết quả thế nào?
Lục Thanh lộ vẻ suy tư, Từ đó có thể đoán ra, trận chiến này là nguyên nhân mà Viêm Vận bị hút vào trong Thế giới Thời Không.
- Kết quả không ai biết...
Sắc mặt Cổ Trường Không lộ vẻ kỳ quái:
- Trận chiến này đòi với sáu đại Tinh Vực chính là cám kỵ, ngoại trừ Kiếm Đạo nhất mạch ta còn lưu truyền, trong mười vạn năm qua, không ai biết được. Chỉ có điều sau trận chiến ấy, sáu đại Tinh Vực im hơi lặng tiếng, rốt cục là kết quả thế nào, không ai biết được.
Lục Thanh gật gật đầu, hiện tại xem ra. Đạo Tề Thiên vào năm ba trăm mòi đã thành công đột phá vào cảnh giới Bỉ Ngạn, trở thành Đại Năng Tinh Không, thậm chí còn đạt tới Bỉ Ngạn đỉnh phong, sắp đột phá cảnh giới Tề Đạo. Nếu không, bậc Đại Năng Bỉ Ngạn như Viêm Vận đã không bị thất bại. Tuy rằng không có hảo cảm gì với Đạo Tề Thiên, nhưng Lục Thanh cũng không thể không thừa nhận về phương diện Kiếm Đạo. Đạo Tề Thiên quả thật không người sánh kịp. Cho dù ở Đại Đạo Tinh Không, cũng là nhân vật đánh khắp sáu đại Tinh Vực không địch thủ.
- Cũng Bắt đầu từ lúc đó. Kiếm Đạo nhất mạch ta bắt đầu bị sáu đại Tinh Vực chèn ép. Tuy rằng chưa có một thế lực Tinh Vực nào đứng ra thừa nhận, nhưng chúng ta đều biết ảnh hưởng của vị Tiền bối kia, dù đã chết đi nhưng vẫn chấn nhiếp Tinh Không hàng vạn năm, làm cho người ta kinh sợ không thôi.
Vẻ mặt Cổ Trường Không không hề tỏ ra oán hận, chỉ có vẻ kính ngưỡng vô cùng. Nhìn tượng đá của Đạo Tề Thiên trước mặt. Lục Thanh cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu:
- Được rồi, các người ra ngoài trước đi, đến khi nào cần ra hãy thông báo cho ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Xin tiền bối cứ tự tiện, nếu có cần gì. Kiếm Nguyệt sẽ ở bên ngoài thánh điện, tiền bối tùy ý sai phái.
Bọn Cổ Trường Không khom người lui ra, không bao lâu sau, chỉ còn lại một mình Lục Thanh. Nhìn tượng đá trước mặt, đột nhiên Lục Thanh lên tiếng nói:
- Hiện thân đi thôi.
Lúc này nếu bọn Cổ Trường Không còn ở lại sẽ vô cùng kinh hãi vì tượng đá mà bọn họ hết sức tôn thờ này đột ngột bắn ra hai đạo kiếm quang từ hai hốc mắt.
- Làm sao ngươi có thể phát hiện ra?
Giọng Đạo Tề Thiên vang lên. Lục Thanh thản nhiên liếc nhìn tượng đá:
- Tượng đá này nguyện lực hương hỏa cuồn cuộn không ngừng, lão tự nhiên có thể có cảm ứng.
- Không sai xem ra thời gian ngươi tiến vào Bỉ Ngạn cũng không còn xa nữa. Tinh Vực Cổ Thần đã giúp ngươi lãnh ngộ rất nhanh. Diệp Vô Tâm cũng là hạng người kinh tài tuyệt diễm mới có thể sáng chế ra loại Kiếm Nguyên Công chỉ thẳng Bản Nguyên như Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh. Hiện tại lại dung hợp huyền ảo Cổ Thần, đã vô cùng tiếp cận với Kinh Thế Thần Quyết của Cổ Thần Thần tộc khi trước, khá, khá lắm!
Ngừng một chút, giọng Đạo Tề Thiên trở nên trịnh trọng:
- Ta đang kỳ vọng một trận chiến cùng ngươi.
- Lão sẽ không phải chờ lâu.
Lục Thanh nhìn tượng đá, giọng điệu lãnh đạm, dường như không có gì có thể làm dao động tâm thần của hắn.
- Được! Được! Ha ha ha!
Đạo Tề Thiên cất tiếng cười to:
- Đây là tranh chắp giữa đỉnh phong Kiếm Đạo ta. Ta sẽ chờ ngươi!
Dứt lời, giọng Đạo Tề Thiên lập tức biến mất không thấy, toàn thánh điện chỉ nghe vang lên một tiếng kiếm ngâm rất nhỏ. Mãi tới giờ phút này, Lục Thanh mới phát hiện ra, vừa rồi khi Đạo Tề Thiên giáng lâm, vô số thần kiếm trong thánh điện trở nên im bặt không tiếng động.
Đây là uy thế của đệ nhất nhân dưới Đại Đạo năm xưa ư?
Lục Thanh nở một nụ cười mang đầy ý nghĩa sâu xa. Nụ cười của hắn dần dần ngưng tụ thành một cỗ chiến ý kiên cường bất khuất, vờn quanh thân thể Lục Thanh. Ngay cả không gian xung quanh giờ phút này cũng trở nên vặn vẹo, giống như sắp sửa vỡ nát. Lục Thanh khoanh chấn ngồi xuống trước mặt tượng đá, hai mắt nhắm lại, khí tức trên người thu liễm hoàn toàn, chẳng khác gì tương đá kia.
Tinh Vực Cổ Thần. Tinh Hệ Thần Thánh.
Từ trên Đại Đạo Tinh Không nhìn xuống, toàn bộ Tinh Hệ Thần Thánh giống như một mặt trời nóng bỏng, kim quang chiếu rọi khắp bốn phương Tâm hướng, soi sáng Tinh Không hàng chục ngàn vạn dặm. Tinh Hệ Thần Thánh do bốn mươi chín ngôi sao màu vàng thật lớn tạo thành, bốn mươi chín ngôi sao chậm rãi xoay tròn theo một quỹ tích huyền ảo. từ trên bốn mươi chín ngôi sao này, sức sống toát ra bừng bừng mạnh mẽ, lan tràn khắp cả Tinh Không, hấp dẫn rất nhiều tinh thú.
Nhưng thời gian gần đây, toàn bộ tinh thú đều ẩn giấu thân hình, thậm chí không dám để lộ ra chút khí tức. Từ bốn phía Tinh Không vô số Tinh Chu hội tụ, Trên mỗi Tinh Chu như vậy đều toát ra khí tức hùng mạnh vô cùng. Ngay cả trên đường bay của Tinh Chu, vô số tinh quang hủy diệt vỡ nát bắn ra tung tóe. Khí thế mạnh mẽ va chạm vào nhau khiến cho bên ngoài Tinh Hệ Thần Thánh, từng trận cuồng phong tinh quang dậy lên.
Số lượng Tinh Chu cũng không nhiều lắm mỗi ngày chỉ có khoảng vài trăm Tinh Chu tiến vào Tinh Hệ Thần Thánh. Nhưng mỗi một Tinh Chu như vậy đều to chừng vạn trượng, mặc dù có một ít không tới vạn trượng, nhưng cũng toát ra khí tức hùng mạnh vô cùng. Tinh Chu gần như đã bị ngưng luyện thành một món thần khí khổng lồ, bay vút giữa Tinh Không, xé rách tinh quang hủy diệt.
Trong vô số Tinh Chu này, có một Tinh Chu hình kiếm dài chừng ngàn trượng. Tinh Chu này giống như một thanh cự kiếm bản rộng, toàn thân toát ra một cỗ khí Phong Mang màu vàng tinh thuần, như một thanh thần kiếm thật xuyên phá Tinh Không mà bay. Tốc độ của nó vô cùng nhanh chỏng, chỉ nháy mắt đã vượt qua ba mươi vạn dặm.
Tốc độ của Tinh Chu này nhanh chóng vô cùng, dọc trên đường đi đã thu hút không ít ánh mắt.
- Đó không phải là Tinh Chu của Kiếm Đạo nhất mạch sao?
- Không sai nghe nói Tinh Chu này đã hàng vạn năm không dùng tới, không biết vì sao lần này lại giống trống khua chiêng như vậy?
- Chẳng lẽ lần này Kiếm Đạo nhất mạch xuất hiện cường giả nào đó, cho nên muốn tranh một phen cao thấp trong lần luận đạo Cổ Thần này?
- Kiếm Đạo nhất mạch ư? Không có khả năng, đám người cũ cũng chỉ có hai tên Chuẩn Thánh mà thôi có thể làm gì được? Từ trước tới nay, một trăm lẻ tám vị trí trên Đạo bảng đều bị một trăm lẻ tám Tinh Hệ chúng ta nắm trong tay. Bọn họ không có Thánh Giả tồn tại, tuyệt đối không thể làm gì được.
- Nói rất đúng, theo ta thấy có lẽ có người miên cưỡng chạm tới cảnh giới Thánh Giả, cho nên hưng phấn bừng bừng, muốn tranh tài một phen trong lần luận đạo Cổ Thần này. Thế nhưng không chịu xem lại, bản thân bọn họ là thứ gì, cho dù không tính một trăm lẽ tám Tinh Hệ, trong các Tiểu Đạo phụ thuộc vào các Tinh Hệ chúng ta, cũng có không ít Thánh Giả vô danh. Chỉ bằng vào Kiếm Đạo nhất mạch của bọn họ, quả thật chỉ là si tâm vọng tưởng!
- Chẳng hay các vị có nghe qua truyền thuyết về Kiếm Đạo không?
- Truyền thuyết ư, tự nhiên cũng có nghe qua, nhưng cũng không được rõ ràng. Bất quá các vị cho rằng có khả năng đó hay sao? Cường giả như vậy cho dù là Thần tộc nhất mạch e rằng cũng không có. Có lẽ chỉ có Cổ Thần Thần tộc và Ma tộc nhất mạch trong Tinh Vực Cổ Ma mới có được uy năng như vậy. Chỉ là Kiếm Đạo nằm trong Tam Thiên Tiểu Đạo, làm sao có thể so với Thần Ma Đại Đạo cho được?
- Đúng vậy, lần này có lẽ Kiếm Đạo nhất mạch kia tự chuốc nhục vào thân. Im hơi lặng tiếng đã bao nhiêu năm qua, nếu như tỏ ra khiêm tốn một chút, còn có thể kéo dài chút hơi tàn thêm một thời gian nữa. Đáng tiếc có một số người không tự biết mình, như vậy chỉ có đường tự diệt vong mà thôi.
Trên Tinh Chu, Lục Thanh lăng không ngồi xếp bằng cách mặt thuyền ba tấc. Đối với từng động tĩnh nhỏ nhất trong phạm vi hàng ngàn vạn dặm trong Tinh Không xung quanh, giống như gần ngay trước mắt. Nhưng cuộc đàm luận trên vô số Tinh Chu kia cũng lọt vào tai hắn không sót câu nào. Xem ra Kiếm Đạo nhất mạch hiện tại ở Đại Đạo Tinh Không này, quả thật nửa bước cũng khó đi, gần như mai một
Lục Thanh thầm thờ dài trong đầu lại hiện ra vài bóng người, hiện tại không biết bọn họ đã tới nơi nào, có lẽ…