Long Phượng bảng và Đằng Vân bảng là do ngoại sự đường của Tử Hà tông thu thập tin tức. Chúng đều được bán ở cả năm thành lớn. Nhưng giá tiền mỗi quyển cũng không phải rẻ. Mỗi một quyển Long Phượng bảng và Đằng Vân bảng đều có giá một bạch ngọc tệ. Nhưng cho dù vậy thì vẫn có rất nhiều người mua.
Lúc trước, Thúc Nguyên có mượn xem Long Phượng bảng mới ra nên biets được thiếu chủ Lục Thanh của Lục gia hắn đã trở thành một nhân vật khó lường. Mới chỉ gần mười ba tuổi đã có thể đột phát được cánh cửa cảnh giới Kiếm Nguyên mà rất nhiều kiếm giả cả đời cũng không vượt qua được, đạt tới cấp bậc Kiếm Khách. Thành tựu như vậy gần như có thể lưu danh trong lịch sử của Tử Hà tông.
Nhưng Thúc Nguyên nhớ rõ trên Long Phương bảng có viết, thiếu chủ Lục Thanh sử dụng thanh trọng kiếm lục phẩm. Thuộc tính kiếm khí không thuộc ngũ hành mà là Phong, Lôi. Tuy nhiên, vừa rồi khi kiếm nguyên tiến vào trong cơ thể hắn là giống với Kim Cương kiếm nguyên của hắn. Kim Cương Kiếm Nguyên là do hắn tu luyện Kiếm Nguyên công Kim Cương quyết do Kiếm Thần điện công bố. Chẳng lẽ thiếu chủ tu luyện không phải chỉ có Phong Lôi kiếm khí?
Nhưng vào lúc này cũng không phải là lúc để suy nghĩ. Lục Thanh và Tư Đồ Long đã đi ra khỏi cửa hàng. Thúc Nguyên vội vàng kéo Lục Triển đang ngơ ngác:
- Còn đứng ở đây làm gì? Nhanh đuổi theo.
Lục Triển biết bây giờ đã không còn cách nào khác. Chỉ biết dậm chân rồi chạy theo Thúc Nguyên.
Bởi vì kiếm giả so đấu với nhau, bất kể là luận bàn hay giải quyết ân oán cá nhân cũng đều cần tới vị trí. Vì vậy mà tránh quấy nhiễu phường thị, ở góc Tây Bắc có lập hai cái lôi đài. Một cái dùng để luận kiếm, dành cho kiếm giả luận bàn, so đấu với nhau. Còn cái kia dùng cho việc quyết đấu sinh tử. Một khi bước lên đó, sống chết nhường hết cho số phận, tương đương với ký kết vào giấy sinh tử.
Lục Thanh và Tư Đồ Long đi qua hai dãy phố. Nhưng do Luyện Tâm kiếm của Lục Thanh quá thu hút sự chú ý, hơn nữa Long Phượng bảng cũng đã ra được nửa tháng nên chỉ cần là kiếm giả có chút kiến thức đều nhận ra hắn.
- Ta đang hỏi là ai không có mắt. Thì ra là thiếu chủ của Lục gia đích thân tới.
- Đúng vậy. Xếp thứ mười lăm trên Long Phượng bảng không ngờ còn trẻ tuổi như vậy.
- Thực sự hắn chỉ có mười ba tuổi thôi sao? Ta thấy ít nhất hắn cũng phải tới mười lăm, mười sáu tuổi. - Trên đường đi, vô số những tiếng bàn tán cứ thế vang lên.
Đúng là sau khi được chất dịch Kiếm Nguyên và Huyết Sát cải tạo, cùng với việc tầng thứ nhất của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh thành công khiến cho Lục Thanh bây giờ nhìn không khác gì một gã thiếu niên trưởng thành.
Những hiển nhiên là vào lúc này, Lục Thanh cũng chẳng thèm để ý tới những lời xì xầm đó. Với hắn, những lời nói đó chẳng có chút ý nghĩa nào cả mà chỉ có thực lực mới là chuyện quan trọng. Có được thực lực, không có kẻ nào dám coi thường ngươi. Có thực lực, sẽ không phải chịu ánh mắt khinh thường của kẻ khác. Vào lúc này, chỉ cần thể hiện được thực lực có thể khiến cho tất cả các gia tộc đang nhòm ngó Lục gia của hắn phải suy nghĩ một cách cẩn thận.
Nửa năm qua, những chuyện xảy ra khiến cho suy nghĩ của Lục Thanh đã thay đổi rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn không ủng hộ quan điểm thực lực là tối cao, nhưng suy nghĩ của hắn cũng không còn như trước. Ít nhất, sau khi biết được hành động của gia tộc Tư Đồ, Lục Thanh hiểu được nếu không có thực lực, bản thân muốn làm gì cũng khó. Không có thực lực không thể bảo vệ được bất cứ người nào.
Sinh Tử đài có chui vi khoảng chừng mười trượng, được xây dựng toàn bằng đá xám. Trên đài có rất nhiều vết kiếm chứng tỏ có rất nhiều người lên đài.
Cả hai cùng lên Sinh Tử đài đứng đối diện với nhau. Lúc này, dưới đài tụ tập gần trăm người. Phần lớn đều là kiếm giả. Thậm chí trong đó, Lục Thanh còn thấy được một gã trung niên Kiếm Khách mặc một bộ võ phục màu xanh xám. Xung quanh hắn khoảng nửa trượng không hề có một người nào tới gần. Nhìn hắn, Lục Thanh có cảm giác như một đống băng tuyết tồn tại ngàn năm, không hề có một chút sát khí.
"Lạnh lùng thật" - Lục Thanh thầm nghĩ.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thanh, trong lòng Tư Đồ Long có chút gì đó lành lạnh. Tên tiểu tử đối mặt với nhiều người như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ riêng tâm tính đã hơn hẳn người bình thường. Tư Đồ Long là một trưởng lão trong số năm đại gia tộc nên biết Long Phượng bảng không hề ghi chép sai lầm về tuổi tác.
"Người này không thể để được!"
Vào lúc này, trong mắt Tư Đồ Long xuất hiện một sự lạnh lẽo. Hắn quyết dốc toàn lực giết chết Lục Thanh. Đối với việc mua lấy cửa hàng của Lục gia đã được tầng lớp có địa vị cao trong gia tộc Tư Đồ thảo luận, không thể thu lại được. Nhưng vào lúc này, sự xuất hiện của Lục Thanh khiến cho Tư Đồ Long cảm thấy một sự nguy hiểm bởi sự tiến bộ của đối phương quá đáng sợ.
Dưới đài, sắc mặt Lục Triển rất lo lắng. Thúc Nguyên đứng cạnh thấy vậy liền mở miệng an ủi:
- Ngươi yên tâm đi. Với tu vi của thiếu gia cho dù kém hơn một thiên vị nhưng bảo vệ tính mạng là chuyện có thể. Chưa kể, thiếu gia cũng không chỉ có vậy. - Nói tới đây, Thúc Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh.
Vào lúc này, mặc dù đang cố gắng kìm nén cơn giận, nhưng đầu óc Lục Thanh vẫn hết sức tỉnh táo. Luyện Hồn quyết lưu chuyến khiến cho dòng khí lưu màu bạc trong Thức Hải giống như một dải ngân hà đang xoay tròn, tỏa ra ánh sáng lờ mờ chiếu sáng cả Thức Hải.
- Ngươi ra tay đi. - Lục Thanh lạnh nhạt nói.
- Tiểu tử không biết xấu hổ. - Mắt Tư Đồ Long lạnh lẽo, từ từ rút Huyền Kim kiếm đang đeo sau lưng. Tư Đồ Long tu luyện chính là nhân cấp Kiếm Nguyên công Lục Kim kiếm lục mà gia tộc kiếm được. Tới thời điểm này, bước vào cảnh giới trung thiên vị hắn đã dung hợp được lực lượng cơ bản, có được kiếm khí hệ Kim thực sự.
Huyền Kim kiếm từ từ tỏa ra một làn ánh sáng màu vàng. Một đạo kiếm khí hệ Kim dài bốn thước xuất ra khỏi mũi kiếm. Một tiếng động vang lên, trên mặt đá xuất hiện một cái khe sâu cả thước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Kiếm khí hệ Kim có khí thế mạnh mẽ thật. - Dưới đài, một kiếm giả lên tiếng khe ngợi.
- Trong các loại kiếm khí ngũ hành thì kiếm khí hệ Kim có lực công phá mạnh nhất. - Một kiếm giả mặc võ phục màu đen mở miệng nói.
- Nhưng Lục Thanh lại có được Phong Lôi kiếm khí. Cho dù chênh lệch một thiên vị nhưng vẫn có thể giữ được thế không bại.
Do Lục Thanh mới xuất hiện trên Long Phượng bảng. Mặc dù vị trí của hắn tăng lên như một con ngựa ô nhưng không ai nghĩ hắn có thể giành được thắng lợi.
"Vù..."
Tư Đồ Long đã ra tay. Người tu luyện kiếm khí hệ Kim dường như không có thói quen sử dụng kiếm khí hộ thân. Tư Đồ Long cũng vậy. Vào lúc này, hắn cũng chỉ có bắn ra kiếm khí dài bốn thước nơi đầu mũi kiếm. Thoáng cái, hắn đã vượt qua khoảng cách giữa hai người mà chém vào cổ Lục Thanh.
- Tránh ra! Thiếu chủ. - Đứng dưới đài, Lục Triển không kìm được kêu lên. Bởi hắn thấy từ khi Tư Đồ Long ra tay tới khi cách Lục Thanh còn một trượng mà hắn vẫn đứng im, bình tĩnh nhìn kiếm khí hệ Kim đang lao tới.
"Tiểu tử còn làm trò với ta à?" - Ánh mắt Tư Đồ Long có chút tức giận. Tốc độ của Huyền Kim kiếm tăng lên thêm một chút. Đồng thời, hơi thở trên thân kiếm thay đổi, thi triển cảnh giới Cử khinh nhược trọng.
- Tiểu tử xong rồi. Nghe nói kiếm pháp của Tư Đồ Long đã bước chân vào cảnh giới Cử trọng nhược khinh đã bốn năm rồi. Lục Thanh không dùng lối du đấu mà lại muốn đón đỡ. Đúng là tuổi trẻ cuồng vọng quá.
- Cái gì? - Một gã Kiếm Thị vừa mới mở miệng, chợt nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi vào mắt mìh.
Khi Huyền Kim kiếm của Tư Đồ Long còn cách cổ Lục Thanh khoảng ba tấc, hắn vẫn đứng yên. Nhưng trong nháy mắt thân thể hắn tránh sang bên phải, đồng thời kiếm chỉ bắn ra một đạo kiếm khí mà xanh tím.
"Đinh..."
Ngón trỏ của Lục Thanh và Huyền Kim kiếm va chạm với nhau, phát ra những tiếng động giống như sự va chạm của sắt thép. Đồng thời, Phong Lôi kiếm khí bao phủ ngón tay của Lục Thanh trong nháy mắt xé rách kiếm khí hệ Kim của Tư Đồ Long.
Trong phút chốc, Tư Đồ Long cảm thấy hổ khẩu rung mạnh, thân kiếm như bị một tảng đá ngàn cân đụng phải. Lực va chạm quá mạnh khiến cho hắn hoảng sợ. Hơn nữa, hắn gần như không nắm được sự di chuyển của ngón tay kia.
Cử khinh nhược trọng.
Trong khoảng khắc thân kiếm bị đẩy ra, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Tư Đồ Long. Hắn vội vàng lui lại mấy trượng. Nhưng làm sao Lục Thanh có thể để cho hắn được như ý, ngay lập tức bám sát theo không rời. Đầu ngón tay di động khiến cho kiếm khí màu xanh tím vẽ đi theo một quỹ tích không thể đoán trước.
"Keng..."
"Keng..."
"Keng..."
Tiếng sắt thép va chạm vang lên liên tiếp. Mỗi một lần vang lên, hổ khẩu của Tư Đồ Long lại rung mạnh. Tư Đồ Long cảm nhận được tay mình có chút ươn ướt. Hắn muốn lui lại để thi triển kiếm pháp tinh thâm của bản thân, nhưng tốc độ của Lục Thanh quá nhanh nên không thể nới rộng khoảng cách.
"Hắn có còn là người không?" - Tư Đồ Long cảm thấy hoảng sợ. Chỉ cần kiếm khí bao lấy ngón trỏ đã dễ dàng phá được kiếm khí hệ Kim của mình bao phủ trên thân của Huyền Kim kiếm. Lực ngón tay của đối phương chẳng khác gì một con bạo hùng sáu tai vậy.
Tư Đồ Long liên tục lui lại, mỗi bước của hắn để lại một dấu thật sâu trên Sinh Tử đài. Những giọt máu tươi từ trên tay cầm kiếm của hắn nhỏ xuống đất, kéo dài tới bốn, năm trượng.
Lúc này, Lục Thanh nhàn nhã, bước đi lững thững. Một tay của hắn hóa ra thành vô số ảo ảnh. Chỉ một ngón tay đã khiến cho Tư Đồ Long hơn hắn hẳn một thiên vị rơi vào thế hạ phong. Thậm chí tay trái vẫn chắp sau lưng chưa thèm dùng tới.
Dưới đài, đám kiếm giả thấy vậy mà trợn mắt, há mồm. Bọn họ không ngờ Lục Thanh lại có thể khiến cho Tư Đồ Long có được kiếm khí hệ kim rơi vào thế hạ phong, không hề hoàn thủ được lấy một lần. Chẳng lẽ đó chính là uy lực của Phong Lôi kiếm khí hay sao? Mỗi một chỉ của Lục Thanh phá vỡ kiếm khí trên thân kiếm của Tư Đồ Long, trái tim mỗi người lại nhảy mạnh một cái.