- Giả?!
Trên mặt Kiếm Thần hơi lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức trở lại bình thường, dường như đã sớm đoán trước được kết quả như vậy.
Thân hình Đạo Linh bất động, áo xanh đón gió phất phơ, lên tiếng nói:
- Như vậy không phải càng hay ư?
Ánh mắt y sáng như ngọc, tỏa ra ánh sáng trắng lập lòe, ánh sáng trắng này dường như ẩn chứa huyền ảo khó hiểu vô cùng, khiến cho biển mây trước mặt tự động tách ra, lộ ra thế giới hư không rõ ràng trong vắt.
Đạo Linh bước ra một bước, trước mặt lập tức xuất hiện một Ma nhai rất sâu, dường như được ma khí ngưng kết mà thành. Trên bờ nhai một thiếu niên áo tím đứng Thẳng, ánh mắt dường như xuyên qua hư không vô tận, rơi xuống Thông Thiên Kiếm Nhai
Kiếm Thần không nhịn được, tròng mắt co rút lại, mà Đạo Linh cũng cất tiếng cười to, bước vào Ma nhai. Ma nhai lập tức khép lại ngay trước mặt Kiếm Thần.
- Chỉ Xích Thiên Nhai!
Trong mắt Kiếm Thần lộ ra vẻ khiếp sợ vô cùng:
- Đây mới là Chỉ Xích Thiên Nhai chân chính!
Đối với chuyện Đạo Linh không chút che giấu, thi triển lực lượng ngay trước mặt mình, trong lòng Kiếm Thần càng cảm thấy hết sức nặng nề. Đây không phải là tin tưởng, mà là coi thường. Trước mặt lực lượng tuyệt đối tất cả đều là hư ảo!
Hóa ra thành tựu của mình dưới mắt y, vẫn không là gì cả.
Hai mắt Kiếm Thần khép hờ lại, trong mắt nổi lên một cỗ ý chí vô biên. Rất lâu sau. y mới nở một nụ cười khó hiểu:
- Nếu đã là như vậy, chúng ta hãy chờ xem hươu chết về tay ai!
Giữa không trung vô tận, trên đỉnh Ma nhai.
Hai bóng người một xanh một tím đứng đối diện nhau, trầm ngâm không nói.
Dường như toàn bộ trời đất xung quanh đều lấy hai người làm trung tâm, vạn vật xung quanh giờ phút này trở nên âm đạm thất sắc, bị phong tư tuyệt thế của hai người che lấp.
Đây là hai nhân vật đỉnh phong của thế giới Thiên Đạo: Ma Đạo nhị Linh.
Lúc này hai người đang đứng đối diện với nhau, nhưng dường như khuấy động phong vân trên chín tầng trời, chín tầng Cương Phong Lôi Hỏa tự động tiêu tan, để lộ ra biển sao mênh mông rộng lớn.
- Lần này ngươi cảm thấy thế nào?
- Ngươi thấy thế nào?
Ma Linh nhìn thẳng Đạo Linh, phẩy nhẹ ống tay áo, giọng lạnh lùng.
- Lần này, chúng ta đều bị lừa.
Đạo Linh trầm giọng nói:
- Chân linh của y chỉ sợ đã sớm được y bảo vệ. Hiện tại chúng ta không có manh mối gì, nếu muốn tìm ra y, thật ra còn có một biện pháp.
- Diệt sạch các tông!
Ma Linh cười lạnh lẽo:
- Đã bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn tỏ ra máu lạnh như xưa. Hiện tại xem ra, ngươi phải là Ma Linh mới đúng!
- Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp tốt hơn hay sao?
Đạo Linh hừ lạnh.
Ma Linh ngẩng đầu lên nhìn biển sao trên chín tầng trời biển sao mênh mông sâu thẳm lộ vẻ xinh đẹp vô cùng. Ngân hà rực rỡ, tinh quang xán lạn, một lúc sau mới lên tiếng nói:
- Vậy ngươi có biết rằng, diệt sạch các tông sẽ phải gánh chịu hậu quả hay không?
- Hậu quả...
- Sau này lấy gì làm lực lượng phá nát thế giới Thiên Đạo?
Ma Linh nhìn Đạo Linh chằm chằm:
- Nếu lần này diệt sạch các tông vẫn không diệt được tất cả chân linh, vậy hết thảy đều thất bại trong gang tấc!
Ma Linh ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Không làm như vậy được, lần này là hậu chiêu mà y đã chuẳn bị từ trước.
Đạo Linh sáng ngời đôi mắt:
- Chẳng lẽ y làm như vậy là muốn bắt chúng ta phải tiêu hao hết lực lượng phá nát trước?
- Không sai!
Ma Linh gật gật đầu:
- Bất kể thế nào, quyền quyết định vẫn nằm trong tay chúng ta. Hiện tại chúng ta đang tiến thoái lưỡng nan!
- Thiên Đạo!
Đạo Linh quát to một tiếng, trong mắt y chớp động thần lôi Thiên Đạo màu trắng tinh thuần, chấn nhiếp lòng người.
Quỷ giới.
Quỷ giới rộng lớn mênh mông, mười tám tầng địa ngục và mười đại chủ thành gắn bó với nhau thành một thể. Tuy rằng mất đi kiếm bi Bản Nguyên nhưng dưới sức mạnh to lớn của Ma Đạo nhị Linh hợp lại trấn áp, đã dần dần khôi phục lại Thời Không vặn vẹo trước kia.
Linh Đô Quỷ Các.
Trên ghế, một lão nhân đang nửa nằm nửa ngồi, tay cầm một chung trà bằng sứ, khói trắng lượn lờ từ trong chung bay lên. Nước trà có màu vàng tinh thuần, giống như kim dịch, toát ra một mùi thơm say đắm lòng người.
Hai mắt lão nhân khép hờ, dường như không có gì đáng cho lão chú ý. Xung quanh lão là giá sách san sát, người đến người đi cũng không có ảnh hường gì. Bất chợt lão nhân mở bừng hai mắt, ánh sáng vàng bắn ra từ đôi mắt hết sức kinh người, hướng về một khoảng không gian trước mặt.
- Sư tôn, xem ra người khôi phục rất nhiều rồi...
Lão nhân vẫn tỏ ra bình thản, lạnh lùng nói:
- Đây đều do ngươi ban tặng.
- Đồ nhi không dám!
Một tiếng kiếm ngâm hùng hậu vang lên, không gian trước mặt lão nhân mở ra, một trung niên thân khoác kim bào từ trong đó bước ra.
Sự xuất hiện của trung niên không ai trong Quỷ các phát hiện ra, không gian xung quanh trung niên và lão nhân dường như đã bị phong ấn, chỉ vang lên giọng nói của hai người.
- Hảo sư tôn của ta ôi, truyền nhân của ông đã cướp đi Kiếm bi Bản Nguyên, chẳng lẽ bây giờ ông còn chưa phát hiện ra hắn có lòng lang dạ thú hay sao?
Lão nhân thản nhiên liếc mắt nhìn y:
- Kẻ thật sự lòng lang dạ thú chính là ngươi, tuy rằng Quỷ giới của lão phu bị ngươi cướp đi, nhưng cảm ứng với kiếm bi Bản Nguyên, lão phu vẫn hơn ngươi. Rốt cục là người phương nào lấy đi Kiếm bi Bản Nguyên, lão phu hiểu biết rất rõ ràng, không cần ngươi ở đây châm ngòi ly gián.
Nét giận dữ thoáng hiện ra trên gương mặt, trung niên hừ lạnh:
- Lão già này, sự kiên nhẫn của ta đối với ông cũng chỉ có hạn, nếu ôngkhông giao bốn tầng tâm pháp Kiếm Hồn Kinh cho ta, ta sẽ đưa ông vào ao Chuyển Sinh, trọn kiếp không được siêu sinh!
-Ao Chuyển Sinh?
Lão nhân bát giác cười to:
- Giỏi, giỏi lắm, lúc trước lão phu quả thật đã thu được một tên đồ đệ tốt, quả nhiên có mắt không tròng! Nếu đã là như vậy, ngươi cứ việc ra tay! Năm xưa lão phu đích thân làm ra ao Chuyển Sinh, tới bây giờ vẫn chưa đích thân nếm thử, hiện tại coi như ngươi đã hoàn thành tâm nguyện một đời lão phu rồi!
-Ông...
Hàn quang chớp động trong mắt trung niên.
-Đi, mang ta đi đi!
Lão nhân bước tới một bước, chung trà trong tay bỗng dưng rơi xuống. Nhưng chưa rơi xuống tới mặt đất đã hóa thành tro bụi giữa không trung, bay lả tả.
Mắt trung niên lúc này trở nên đỏ ngầu, gằn giọng quát
- Được, lão già kia, ông đã thật sự muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ông!
Dứt lời, trung niên đưa tay chộp lấy lão nhân, lập tức lão nhân bị y đưa vào trong hư không.
Ở một góc của Quỷ giới, trong một cung điện rất lớn, có một cái ao màu vàng nhạt. Ao này có hình vuông, nước ao có màu vàng nhạt thơm ngát. Trong ao không ngừng có nhiều bóng người toàn thân phủ đầy sương mù màu vàng nhạt từ đó đi ra, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất ngay tại chỗ.
Trên bờ ao rộng chừng trăm trượng này, có rất nhiều gốc cổ thụ màu vàng tinh thuần đứng san sát bên nhau. Nhưng gốc cổ Thụ này có cành lá xanh um, bất kể là cành hay lá đều có màu vàng tinh thuần, thậm chí còn có vài cây hiện ra màu vàng nhạt. Từng làn hương thơm ngát tỏa ra khắp nơi, giống hệt mùi trà của lão nhân.
- Bùng...
Giờ phút này hư không mở ra, thân hình trung niên và lão nhân hiện ra.
- Ục ục...
Nước ao màu vàng nhạt như đang sôi sục, thần sắc trung niên lộ vẻ hài lòng:
- Xem ra ao Chuyển Sinh này cũng hết sức hoan nghênh ông, ta sẽ cho ôngmột cơ hội cuối cùng. Mang bốn tầng đầu tâm pháp Kiếm Hồn Kinh giao ra đây, nếu không sau này, ông có muốn giao ra cũng không còn cơ hội.
Ánh mắt lão nhân nhìn ao Chuyển Sinh dưới chân mình không chớp mắt, bất chợt nói với giọng tự giễu mình:
- Không ngờ lão Quỷ ta sáng lập Quỷ giới mấy vạn năm, lại phải chết vì Quỷ giới của mình, thật sự là hết sức buồn cười!
-Lão khốn này...
Ánh sáng vàng chớp động trong mắt lão nhân, khiến trung niên không nhịn được phải nheo mắt lại:
- Muốn giết thì cứ việc ra tay nhanh một chút, như vậy còn sảng khoái hơn , ngươi đừng làm ra vẻ tiểu nhân đắc chí. Rốt cục cũng chỉ là rác rưởi, khó có tiền đồ!
- Khốn kiếp!
Trung niên đánh ra một chưởng, lão nhân lập tức bay ngược ra sau, va gãy hai góc cỗ thụ.
- Phụt...
Lão nhân phun ra một ngụm nghịch huyết màu vàng nhạt, nhưng không chút cau mày. Thấy vậy, rốt cục trung niên hít sâu một hơi, hàn quang và sát ý bắn ra trong mắt:
- Được! Vậy ông xuống ao Chuyển Sinh đi thôi! Đáng tiếc ao Chuyển Sinh này là do chính tay ông xây nên, hôm nay nhất định tiêu vong cùng ông một lượt!
Bên ngoài Huyền Âm tông.
Ba người Lục Thanh sóng vai mà đứng. Lục Thanh nhìn xuyên qua Huyền Âm kiếm trận, lại nhìn sang đống hoang tàn đổ nát của núi Hỏa Phượng. Đường đường Phượng tộc, hiện giờ chỉ còn lại mình Liệt Diễm.
Bất chợt Lục Thanh biến sắc. Giờ phút này hắn chợt cảm thấy tâm thần rung động, dường như có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không kịp đề phòng.
- Cỏ chuyện gì vậy?
Bên cạnh, hai người Diệp Vô Tâm cũng đồng thời biến sắc.
- Thời Không Lưu Tổ!
Lục Thanh quát to một tiếng, kiếm chỉ điểm ra giữa không trung. Trong nháy mắt, một cỗ Ý Chí Thời Không mênh mông rộng lớn hiện ra, hóa thành Thời Không Luân Bàn rộng chừng một trượng.
Thời Không Luân Bàn màu xám bạc chậm rãi xoay tròn, toát ra sức mạnh uy nghiêm khó hiểu.
Ngay tức khác, Kiếm văn trên mặt luân bàn lưu chuyển, đê lộ ra một khe hở ở giữa, bên trong là một mặt kính Thời Không màu xám bạc.
Màu xám bạc như nước chảy xuôi dòng sông Thời Không lúc này như đang cuộn sóng. Chỉ trong thoáng chốc, kiếm quang trong mắt Lục Thanh bùng lên, kiếm chỉ lại điểm ra.
- Ngưng! _
Nước trong dòng sông Thời Không đứng lại, hiện ra hình ảnh một cái ao màu vàng rất lớn, xung quanh có rất nhiều cổ thụ màu vàng, vô cùng chói mắt.
Hàn quang lạnh lẽo lập tức bắn ra từ trong mắt Lục Thanh.
- Muốn chết!
Ngay sau đó, một dòng sông Thời Không hiện ra dưới chân Lục Thanh, nháy mắt đã xuyên qua Thời Không vô tận, rơi vào trong không gian Động Hư đen ngòm. Lục Thanh giậm mạnh chân, dòng sông Thời Không lập tức cuốn hắn đi.
Quỷ giới, trong đại điện Chuyển Sinh.
Lúc này trung niên chỉ thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, một cỗ khí lạnh xâm nhập sâu vào trong xương cốt, lực Thế Giới của y đang giữ lão nhân lập tức tiêu tan mất.