Sơn mạch cổ lâm.
Trong sơn cốc xanh um, trên bờ hồ đã không còn thấy dấu vết máu tanh một mình Liệt Diễm ngồi gác cằm lên hai đầu gối bên hồ. Mái tộc dài màu đỏ lửa của nàng đón gió tung bay, trong giờ phút này thật ra càng giống một nữ nhân yếu ớt đáng thương. Bất chợt ánh mắt Liệt Diễm thoáng động, bên cạnh nàng. Kim Linh cũng vừa hiện ra.
- Là ai!
Ngay sau đó, trước mặt hai người, một khoảng không gian mở ra một trung niên thân khoác trường bào màu vàng đỏ xuất hiện.
Trung niên chắp tay sau lưng, bước ra hư không. Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt Kim Linh trở nên vô cùng ngưng trọng, bởi vì trên người đối phương, lão cảm giác được một cỗ linh niệm nóng bỏng có thể làm mình bị thương. Cho dù lão đã dời ánh mắt đi nơi khác, cũng không khởi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trung niên trước mặt có mái tộc dài màu đỏ sẫm, đôi tròng mắt màu đỏ lửa tuy rằng không bắn ra chút lửa nào, nhưng cũng khiến cho Liệt Diễm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Sao hả, cảm thấy kinh ngạc phải không? Nếu nói theo huyết mạch của Phượng tộc chúng ta, ta hẳn là biểu huynh của muội!
Trên thân thể trung niên toát ra khí tức của kẻ bề trên, tuy y chỉ đứng yên một chỗ, nhưng dường như đã hòa nhập cùng Thiên địa, khiến người ta sinh ra kính sợ trong lòng.
- Tộc trưởng Phượng Tộc!
Ngập ngừng một chút. Liệt Diễm lên tiếng nói.
- Không sai.
Trung niên gật gật đầu:
- Hôm nay ta đến là muốn đón muội trở về Phượng tộc.
- Không, ta không về!
Liệt Diễm lắc lắc đầu.
Trung niên nghe vậy nhướng mày:
- Xem ra lời đồn quả nhiên là thật...
- Cái gì?
Liệt Diễm nghe vậy không khởi run lên trong lòng.
- Nghe đồn huyết mạch Phượng tộc và Thánh Giả của Kim Thiên tông từng liếc mắt đưa tình bên ngoài Lăng Tiêu tông, sinh tử có nhau, thổ lộ chân tình...
Ánh mắt trung niên trở nên linh hoạt sắc bén:
- Muội chớ quèn huyết mạch đang chảy trong người muội là Từ đâu. Huyệt mạch Phượng tộc chúng ta cao quý vô cùng, cho dù là Thánh Giả cũng không thể làm ô uế!
- Ngươi...
Sắc mặt Liệt Diễm trở nên tái nhợt vì tức giận.
- Chúng ta được kế thừa huyết mạch có Phượng Hoàng, chính là nhân vật sánh ngang hàng với Tổ Long, sinh ra trước cả Thiên Đạo. Mà Liệt Diễm muội là một đời huyết mạch Cổ Phượng Hoàng tinh thuần nhất của Phượng tộc chúng ta!
Ánh mắt trung niên trở nên nóng bỏng:
- Chỉ có hai ta kết hợp với nhau mới có thể sinh ra một đứa con có huyết mạch Phượng tộc tiếp cận nhất với Cổ Phượng Hoàng. Đến lúc đó. Phượng tộc ta trong lần Thiên địa quay ngược lại này, sẽ có được thực lực không cần quan tâm hết thảy. Huyết mạch Cổ Phượng Hoàng không thể bỏ qua!
- Các hạ làm vậy không khởi quá đáng!
Lúc này ở bên cạnh. Kim Linh trầm giọng nói.
- Chỉ là một gốc Kim Thần Mộc cũng dám lên tiếng trước mặt ta ư?
Trung niên sa sầm nét mặt, ngay tức khắc, đôi mắt y như bùng lên lửa nóng. Đám lửa màu vàng đỏ này nóng rực vô cùng, bắn ra một cỗ linh niệm nóng rực tràn áp trên người Kim Linh.
- Phụt...
Kim Linh phun ra một ngụm linh huyết màu vàng, bay ngược ra phía sau. Tuy nhiên chỉ bay được trăm trượng, như gặp phải một bức tường vô hình, chậm rãi rơi thẳng xuống đất.
- Lực Tiểu Thế Giới!
Liệt Diễm kinh hô thất thanh.
- Không sai, ta chỉ sợ thủ hạ của muội quấy rầy, cho nên làm như vậy để có thể nói chuyện một mình cùng muội.
Thần sắc trung niên không thay đổi:
- Là tộc nhân Phượng tộc, ta nghĩ muội cũng không muốn để cho huyết mạch Phượng tộc ta đoạn tuyệt. Tuy rằng Phượng tộc ta phụ thuộc vào Huyền Âm tông, nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Phượng tộc có ta hay không cũng không có gì khác, ta chỉ có tu vi cửu giai mà thôi. Theo ta nghĩ, tộc nhân thập giai hẳn không chỉ có mình ngươi?
Trung niên hơi sửng sốt, lập tức gật đầu cười nói:
- Tự nhiên là như vậy, không có bộ tộc nào là không có chút nội tình. Nếu không hiện tại, chỉ dựa vào mình ta là thập giai, làm sao có thể khiến cho Huyền Âm tông đối xử với chúng ta như ngang hàng, mà không xem như linh thú hộ tông?
Trung niên ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Nhưng một mình muội cùng nhiều thủ hạ như vậy ở lại Kim Thiên tông cũng không có gì là bảo đảm. Cho dù hiện tại Kim Thiên tông xem các người là Linh Đạo nhất mạch, nhưng thực lực càng ngày cảng tăng lên, đến sau này có còn giữ được địa vị hiện tại hay không cũng còn khó nói. Hiện tại, duy nhất mà muội có thể tin tưởng chỉ có Phượng tộc ta!
Nói tới đây, trên mặt trung niên lộ vẻ kích động:
- Trở về Phượng tộc ta, dựa vào huyết mạch chúng ta sinh sản ra một đời tộc nhân mạnh nhất của Phượng tộc trong mấy vạn năm qua, nhất định sẽ trợ giúp cho Phượng tộc ta thoát khởi nguy cơ.
Dường như sợ Liệt Diễm không bằng lòng, trung niên nói tiếp:
- Muội cứ ở mãi nơi đây cũng không làm được chuyện gì. Hiện tại tên Lục Thanh kia là Thánh Giả Kiếm Đạo, địa vị của các người thua kém rất xa, cho dù là ta, cũng tuyệt đối không chọn muội! Biểu muội chẳng lẽ muội còn chấp mê bất ngộ như vậy sao?
- Thánh Giả Kiếm Đạo...?
Vẻ mặt Liệt Diễm trở nên ngây dại sau đó lộ vẻ đau xót, trung niên bên cạnh cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Thời gian trôi qua, khí tức trên người Liệt Diễm càng ngày càng càng suy yếu, vẻ chán nản trong mắt càng ngày càng càng tăng.
Giờ phút này, trong tai nàng dường như văng vẳng lời nói trước kia...
- Nàng không cần nói nữa!
- Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?
- Chàng...
- Ta nói nàng đừng nói nữa, trước mặt ta, không ai có thể giết được nàng. Liệt Diễm lộ vẻ đau khổ vô cùng miệng lẩm bẩm:
- Đây là ta tự mua dây buộc mình, đúng là mình làm mình chịu. Dù là chết, chàng cũng không cho ta chút cơ hội nào... Xem ra, ta chỉ là vặt dư thừa...
Liệt Diễm chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này, thần sắc của nàng bình tĩnh vô cùng:
- Ta theo ngươi về.
- Lời muội nói là thật sao?
Trung niên lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
- Đi thôi.
- Thủ hạ của muội...
Trung niên ngập ngừng nói, ánh mắt lóe sáng:
-Bọn chúng...
- Bọn họ sẽ ở lại đây.
Thần sắc Liệt Diễm tỏ ra bình thản, đưa tay ra phía trước một quả câu linh khí màu đỏ sẫm lập tức ngưng tụ trong tay, một đạo linh niệm màu đỏ sẫm rót vào trong, sau đó tay nàng khẽ đẩy, quả cầu lập tức rơi xuống bên cạnh Kim Linh.
Liệt cô nương, nàng thật sự quyết định như vậy sao? Trên mặt Kim Linh nở một nụ cười khổ:
- Nàng đi rồi, e rằng thủ hạ của nàng sẽ...
- Kim lão không cần lo lắng, ta đã để lại linh niệm, sau này, bọn chúng sẽ nghe lời ông.
- Cô nương thật sư muốn đi ư?
Liệt Diễm than dài quay đâu nhìn về phía sáu đại kiếm phong:
Ở lại đây chỉ càng thêm đau khổ, nếu ta đã là người thừa, vậy cần gì phải ở lại đây?
- Biểu muội đi thôi!
Dường như trung niên sợ Liệt Diễm đổi ý, vội vàng mở ra một khoảng không gian trước mắt, lớn tiếng kêu lên.
Trong mắt Liệt Diễm, không gian Động Hư đen ngòm xưa nay vẫn là nơi mà nàng không bao giờ sợ hãi. Nhưng hôm nay, không gian Động Hư trước mắt lại làm cho tim nàng đột ngột đập thật mạnh. Dường như trong đó ẩn chứa hủy diệt vô tận, hết thảy đều phải tiêu tan thành tro bụi trong đó.
Nhìn theo không gian Động Hư đang chậm rãi khép lại, nụ cười khổ của Kim Linh càng thêm đậm:
- Khoan nói tới người kia có quản tới chuyện này không, e rằng Tử Uyển cô nương sẽ không bỏ qua.
Kim Linh đứng dậy, nhưng vẫn bị một cỗ lực Tiểu Thế Giới bao vây. Xem ra vị tộc trưởng Phượng tộc kia dường như cũng lo lắng Kim Linh, cho nên lực Tiểu Thế Giới bao vây quanh lão còn đủ đề duy trì một canh giờ. Một canh giờ đã quá đủ để y đưa Liệt Diễm trở về Huyền Âm tông.
ở một đầu sơn mạch cổ lâm.
Trên một đỉnh núi một bóng người màu tím tuyệt mỹ đang đứng trên không. Xung quanh nàng, kiếm quang hai màu trắng đỏ chớp động không ngừng. Hạo Nhiên Chính Khí chính đại quang minh. Tiên Thiên Ma khí vô biên, hai thứ tại nơi này không ngờ hòa hợp thành một thể không chút trở ngại. Kiếm quang màu tím trắng vờn quanh thân nàng, trong có còn có một đạo Hỗn Độn màu xám lui tới như du long uốn lượn.
Thời gian trôi qua, đạo Hỗn Độn màu xám kia càng thêm lớn mạnh, vốn lúc đầu nó chỉ chiếm chừng hai thành của hai đạo kiếm quang, nhưng dần dần đã lan ra tới ba thành. Không gian xung quanh cũng trở nên không ổn định, nứt ra nhưng khe nhỏ như sợi tơ, không phải là không gian Động Hư mà là không gian Hỗn Độn màu xám.
Bất chợt bóng người màu tím kia mở bừng hai mắt, nhìn về phía kia của sơn mạch cổ lâm.
- Vì sao ta cảm thấy có điều gì đỏ khác thường? Vừa mới đuổi ba tên đáng ghét kia đi, chẳng lẽ bây giờ có người tới nữa?
Không thấy Tử Uyển có động tác gì một đạo kiếm quang màu tím trắng từ dưới chân kéo dài ra, nháy mắt đã đưa nàng vượt qua không gian hàng vạn dặm, tới bầu trời trên hồ.
- Lực Tiểu Thế Giới!
Tử Uyển biến sắc, điểm ra một chỉ.
Kiếm quang ba màu tím trắng xám xé rách Hỗn Độn, nháy mắt đã tiêu diệt lực Tiểu Thế Giới vô hình kia.
Chỉ trong thoáng chốc, linh quang màu vàng đỏ bùng lên, lập tức khiến cho Tử Uyển cảm thấy căng thẳng trong lòng.
- Tử cô nương!
- Liệt Diễm đâu rồi?
Mặc dù trong lòng đã thầm đoán trước, nhưng Tử Uyển vẫn hỏi.
- Liệt Diễm cô nương đã đi theo tộc trưởng Phượng tộc trở về...
Kim Linh cười bất đắc dĩ, đồng thời đưa quả cầu linh niệm màu đỏ sẫm cho Tử Uyển.
Tử Uyển vội rót Kiếm thức vào trong, ngay sau đó, không nhịn được giậm chân một cái giữa không trung:
- Quả thật là nha đầu ngốc! Ngay sau đó, thần sắc nàng trở nên ngưng trọng:
- Đã qua hơn nửa canh giờ, có lẽ bọn họ đã về tới Huyền Âm tông..
- Tử cô nương...
Kim Linh gọi to, nhưng Tử Uyển cũng không để ý, bước chân khẽ giậm, bay nhanh về phía Từ Hà Kiếm phong.
- Lục Thanh, ngươi ra đây cho ta!
Trên bầu trời Lục gia Trang, thân hình Tử Uyển hiện ra, rơi xuống vườn mai.
- Tử cô nương...
Bọn Lạc Tâm Vũ thấy vậy bàng hoàng sửng sốt.
- Lục Thanh đâu, hắn bế quan ở nơi nào? Gọi hắn ra đây cho mau!
Sắc mặt Tử Uyển âm trầm như phủ một màn sương lạnh.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy? Nhược Thủy khẽ cau mày:
- Lục Đại ca đang bế quan, kỳ hạn năm năm, e rằng lúc này đang là ở thời điểm mấu chốt. Có chuyện gì vậy, không thể chờ chàng xuất quan hay sao?
- Gọi hắn ra đi. Liệt Diễm đã bị tộc trưởng Phượng tộc ở Huyền Âm tông kích động bắt đi rồi!
- Cái gì?!
Nhược Thủy sững sờ mà bọn Lạc Tâm Vũ cũng giặt mình kinh hãi.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?