Trước mặt lại xuất hiện một thông đạo, ánh mắt Lục Thanh ngưng trọng, chậm rãi đi sâu vào trong. Mà lúc này cỗ quan tài bằng đồng xanh bị giam trong kiếm nguyên Thời Không của hắn ngày càng run rẩy nhiều hơn.
Quả nhiên...
Kiếm quang màu xám bạc trong mắt Lục Thanh chớp động, ngay sau đó, cỗ quan tài bằng đồng xanh ẩn nắp đã lâu từ trong cơ thế hiện ra.
-Bùng...
Tiếng kiếm ngâm vang lên mông manh như kiếm sắt từ cỗ quan tài bằng đồng xanh. Tuy rằng tiếng kiếm ngâm rất khẽ, nhưng lọt vào tai Lục Thanh như có linh tính, thúc giục hắn không ngừng, dường như phía trước có đồ vật gì đó không tầm thường chút nào.
Không hề do dự. Lục Thanh giậm chân một cái, lập tức xuất hiện trước cửa Kiếm Trì.
Cỗ quan tài bằng đồng xanh như bóng theo hình, ngay sau đó lập tức xuất hiện bên cạnh Lục Thanh.
Một cỗ dao động kỳ lạ từ cửa Kiếm Trì truyền ra. Trên cửa Kiếm Tri, chín viên bảo châu mà trước kia Lục Thanh không nhìn ra hư thực đột ngột bay lên lơ lửng. Toát ra thần quang chói mắt giữa không trung.
Chín viên bảo châu xoay tròn xung quanh cỗ quan tài bằng đồng xanh, dường như trên đó có thứ gì hấp dẫn chúng, chín viên bảo cháu kêu lên không ngừng.
Từ trên chín viên bảo châu này, Lục Thanh cảm nhận có một cô ý chí yếu ớt, dù vậy, nó vẫn mang lại cho Lục Thanh cảm giác đây là Bản Nguyên (căn nguyên nguồn cội).
Ý chí Bản Nguyên này cũng không phải bình thường, mà là một cỗ khí tức Bản Nguyên của thiên địa. Dường như cỗ khí tức này đã có từ khi thiên địa mới sinh ra, khiến cho Lục Thanh cảm thấy kiếm nguyên Thời Không trong thân thể mình rung động một trận. Hắn biết tư chất của cỗ khí tức này, e rằng tương xứng với Kiếm Đạo Thời Không của hắn.
Chuyện khiến cho Lục Thanh kinh ngạc hơn nữa chính là, bằng vào cảnh giới tu vi hiện tại của hắn vẫn không nhìn thấu chân tơ kẽ tóc của chín viên bảo châu này, chỉ thấy chúng đang tự có hành động.
Mà trên cỗ quan tài bằng đồng xanh chỉ có bảy vết lõm. Lục Thanh không nghĩ ra vì sao ở đây lại có tới chín viên bảo châu?
Nhưng không chờ Lục Thanh có phản ứng, chín viên bảo châu đã động. Vốn chín viên bảo châu toát ra hào quang ngũ sắc, giờ phút này đột ngột dung hợp lại, hóa thành một viên châu lớn bằng đầu người có bảy màu. Viên đại châu này vừa xuất hiện, một cỗ ý chí trấn áp Thiên địa lập tức bùng lên tận trời cao. Một lần nữa. Lục Thanh cảm thấy một cỗ ý chí hùng mạnh khó lòng ngăn nổi. Trước mặt cỗ ý chí này, hắn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bẻ.
-Ong...
Trong khoảnh khắc, viên đại châu này vừa thành hình, cỗ quan tài bằng đồng xanh vốn yên tĩnh lúc này đã có hành động. Nắp quan vốn đóng chặt, lúc này không ngờ chậm rãi mở ra một khe hở chừng một thước.
Cửu Tỉnh Liên Châu, che lấp mặt trời!
Trên Kiếm Thần sơn. Thông Thiên Kiếm nhai.
Thần sắc Đạo Linh bất chợt đại biến, nhìn chín ngôi sao xếp thẳng hàng trên chín tầng trời miệng y lẩm bẩm:
- Không có khả năng, không có khả năng, Cửu Tinh Liên Châu. Thiên Đạo chuyển thế, làm sao lại nhanh như vậy?!
Bên cạnh Đạo Linh hiện ra thân hình Kiếm Thần. Trường bào màu tím của y như được đúc từ đồng sắt, không động đậy mảy may, nhưng không gian chấn động lúc y xuất hiện khiến cho người ta cũng phải chấn động tâm thần.
- Biến số! Đây là biến số!
Kiếm Thần trầm giọng nói:
- Tình huống có biến, phải chuẩn bị mới được!
Đạo Linh hít sâu một hơi khí lạnh, cố gắng trấn tĩnh tâm thần, sắc mặt tỏ ra phức tạp:
- Không ngờ trước khi y ngủ say còn để lại một chiêu này, trước khi chuyển thế, muốn làm loạn thiên cơ, khiến chúng ta không thể không tìm đến thân chuyển thế.
- Thân chuyển thế ư?
Trong mắt Kiếm Thần lộ kỳ quang pha lẫn sát ý lạnh lẽo:
- Thà giết lầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người!
- Vậy thì quá tốt, việc này giao cho ngươi!
Đạo Linh gật gật đầu, bước ra một bước ngoài Thông Thiên Kiếm Nhai biến mắt ngay tai chỗ.
Tông vực Tử Hà tông ở giới Thanh Phàm, trong Lục gia ở trấn Triều Dương.
- Ngươi đến rồi sao?
Giọng Đạo Linh hết sức lạnh lùng, không thêm nhìn người cùng tới với mình, chỉ đưa mắt chăm chú nhìn về hướng Kiếm Trì.
- Vì sao ta không thể tới đây? Vẻ mặt Ma Linh tỏ ra trêu cợt.
- Hay là hiện tại ngươi đã cảm thấy sợ?
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt của Ma Linh cũng nhìn về phía Kiếm Trì.
- Xem kìa, đó là gì vậy...?
Vô số Kiếm Giả ở các đại lục ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mặt trời dường như bị che lấp mất một nửa, ẩn vào trong Ngân hà đầy sao. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ Kiếm Thần đại lục mất đi ánh sáng ban ngày, mà lúc này bên trong chín tầng trời đầy sao, có chín ngôi sao khổng lồ chuyển động chậm rãi. Sau vài lần hô hấp, chín ngôi sao này nối liền thành một đường thẳng tấp, ánh sao màu bạc từ đuôi sao toát ra, nháy mắt xô xuyên qua chín Ngôi sao.
- Ầm...
Tiếng nổ vang đột ngột từ khe hở truyền ra, trong nháy mắt, toàn thân Lục Thanh như bị sét đánh, cả người bị ép vào trong một không gian Động Hư. Một mảng Hỗn Độn màu xám toát ra từ khoảng không gian Động Hư hình người kia, khiến cho ngàn dặm mặt đất, đất đá, sông suối khe hồ đều bị nuốt chửng không còn.
Sau khi Lục Thanh bị ép vào không gian Động Hư, viên châu lớn kia lập tức chui vào trong khe hở của nắp quan tài
- Ùng...
Một cỗ khí tức mạnh mẽ đến nỗi khiến cho trời đất phải biến sắc phóng vứt lên cao, nháy mắt xé rách chín tầng Cương Phong, xông vào trong bầu trời sao phía trên.
- Ầm...
Tiếng vang rất lớn từ trên trời sao vọng xuống, nháy mắt lan ra khắp Kiếm Thân đại lục.
-Rắc...
Dưới ánh mắt của hai người Đạo Linh vả Ma Linh, mặt đất nứt ra, để lộ Kiếm Trì trước kia của Lục gia, lúc này đã bị một luồng Hỗn Độn màu xám bao phủ, tất cả đều hóa thành bụi phấn, biến mất không thấy.
Nơi này cũng đã mắt đi bóng dáng cổ quan tài bằng đồng xanh.
- Tốc độ quá nhanh! Đạo Linh hừ lạnh một tiếng.
- Không nhanh, chẳng lẽ ở lại đây chờ ngươi tới hay sao?
Ma Linh cười cười:
- Nếu đã là như vậy, bổn tọa sẽ đi trước một bước. Còn có mười một năm nữa, hy vọng ngươi có thể chịu đựng được tới ngày đó.
Đạo Linh hừ lạnh:
- Ngươi có thể yên tâm, dù là ngươi chết, ta vẫn sẽ tồn tại sống mãi không chết, bất tử bất diệt!
- Thật là ngông cuồng!
Ma Linh cười lạnh:
- Để ta chống mắt chờ xem sự ngông cuồng của ngươi có thế kéo dài được tới bao lâu.
Dứt lời. Ma Linh nở một nụ cười lạnh lẽo, sau đó bước vào trong không gian Động Hư.
Đạo Linh đưa mắt quét nhìn một vòng, tất cả nhưng thứ gì bị ánh mắt Đạo Linh chạm phải đều hóa thành tro bụi ngay cả mặt đất cũng đột ngột hạ thấp xuống vạn trượng. Vạn dặm mặt đất nháy mắt hóa thành một miệng vực khổng lồ, tuy miệng vực này không to nhưng miệng vực bên ngoài Vô Vọng Kiếm cốc, lúc Lục Thanh trải qua thiên phạt, nhưng khí thế dao động của nó cũng không kém mảy may, chấn nhiếp vô số sinh linh.
Giờ phút này, trong không gian Động Hư đen ngòm. Lục Thanh bị ép vào trong không biết xa bao nhiêu vạn dặm, hắn chỉ cảm thấy không gian tối đen như mực xung quanh biến hóa không ngừng, vô số không gian độc lập hiện ra trước mặt. Chỉ trong thoáng chốc. Lục Thanh đã thấy không dưới hàng trăm kiếm mộ hư không.
Số kiếm mộ hư không này tối thiểu cũng do Tông sư Kiếm Phách lưu lại, bất quá đáng tiếc là đã có dấu hiệu từng bị khai quật. Đại đa số lộ vẻ hoang tàn xơ xác. Lục Thanh đảo thần niệm qua một vòng, không hề phát hiện ra thứ gì hữu dụng.
Trong năm vạn năm hiện tại, vốn dĩ số Tông sư Kiếm Phách sinh ra không bằng năm vạn năm thượng cổ. Ngoại trừ trong Man Hoang Kiếm Mộ, trong không gian bên ngoài không còn lại bao nhiêu. Dù là như vậy, nhưng kiếm mộ trong năm vạn năm hiện tại cũng đã bị Tông sư Kiếm Phách khai quật không còn, số kiếm mộ chưa bị khai quật có thể nói rằng vô cùng hiếm có.
Mãi tới nửa canh giờ sau. Lục Thanh mới có thể khống chế thân thể của mình bình thường trở lại. Mà trong nửa canh giờ qua, hắn vẫn lấy một tốc độ kinh người bay xuyên qua không gian Động Hư. May là thân thể hắn vô cùng mạnh mẽ, bất kể là không gian loạn lưu hay không gian sụp đổ ngẫu nhiên gặp phải dọc đường cũng không làm hắn bị thương mảy may nào. Cũng nhờ Kiếm Thể của hắn hùng mạnh, đã vượt khôi thần kiếm cấp Tử Hoàng, Bất đầu bước vào phẩm chất của Thánh Kiếm.
Kiếm thể Thánh Kiếm như vậy, trên Kiếm Thần đại lục hiện nay, chỉ có Thánh Giả Kiếm Đạo mới có thể làm cho hắn bị thương.
Lục Thanh trôi nổi giữa không trung, vừa muốn thoát ra khôi không gian Động Hư này, đột ngột một cỗ ý chí vô hình trấn áp xung quanh không gian Động Hư, hết thảy đều bị giam cầm, kể cả không gian loạn lưu, khe nứt không gian, không gian sụp đổ.
Lục Thanh biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Là ai?
Kiếm quang màu xám bạc bắn ra trong mắt hắn, thế nhưng vừa ra khôi cơ thể vài trượng, lập tức bị một luồng sức manh vô hình ngăn trở, tiêu diệt trong hư vô.
Thần sắc Lục Thanh trở nên ngưng trọng hẳn lên. Người này không để cho hắn phát giác, thậm chí còn giam cầm cả kiếm quang Thời Không của hắn, thực lực của y quả thật cao đến mức rợn người, vốn ý chí Kiếm Đạo của Lục Thanh cứng cỏi vô cùng. Kiếm Đạo Thời Không của hắn chỉ có Thánh Giả Kiếm Đạo may ra có thể miễn cường trấn áp, nhưng muốn giam cầm kiếm quang Thời Không của hắn thì tuyệt đối không có khả năng. Trong Thiên Đạo, không ai có thể giam cầm được kiếm quang Thời Không của hắn.
Thế nhưng đối với tiếng quát hỏi của Lục Thanh, trong hư không không ai đáp lại. Tựa hồ người kia chỉ muốn giam cầm hắn lại mà thôi, cho nên không làm ra cử động nào khác.
- Phạt Lục Thời Không!
Lục Thanh quát to một tiếng. Kiếm Ý Thời Không lập tức bùng lên trên người, biến hóa thành một dòng sông Thời Không khổng lồ. Dòng sông Thời Không này xoay vần trên đầu Lục Thanh như một cự long, kiếm quang Thời Không xuyên qua dòng sông Thời Không, mênh mông cuồn cuộn, một chiếc Thời Không Luân Bàn từ giữa dòng sông chậm rãi bay lên.
Ngay tức khắc. Thời Không Luân Bàn mở ra ở giữa, giống như hai cánh cửa màu xám bạc, từ trong đó, một thanh thần kiếm màu xám bạc xuất hiện, chậm rãi bay lên cao.
Cự kiếm màu xám bạc giống như chém đứt Thời Không, một đạo Hỗn Độn màu xám từ giữa Thời Không vặn vẹo chậm rãi lan tràn. Dòng sông Thời Không uốn khúc dường như gặp một cơn trối xoáy hút lên, hội tụ về phía cự kiếm..