Hóa ra, sau khi siêu thoát cũng không có gì là tốt đẹp!
Khi thật sự bước ra một vùng trời đất khác. Lục Thanh mới phát hiện rằng quy tắc trong cõi vô minh kia cũng không tiêu tan, chỉ chuyển từ thế giới Thiên Đạo trước kia vào thế giới đột phá của mình. Rốt cục thì đến bao giờ mới là kết thúc?
Nhìn Thời Không Luân Bàn trước mặt, hay còn gọi là Tiên Thiên Thần Quái của Thiên Linh tộc trong Tổ Thần điện, một món chí bảo có thể tính toán tương lai như vậy, Lục Thanh cũng không biết nó có thể thấy được tương lai của mình không? Thế giới tương lai có hình dáng ra sao? Sau khi thiên địa quay ngược lại, là trở về hư vô hay trở về thế giới vốn có, hay trở thành một vùng trời đất khác?
Đứng trước Thời Không Luân Bàn mười trượng, ánh mắt Viêm Thiên Lạc tỏ ra cung kính pha lẫn sợ hãi.
- Tiên Thiên Thần Quái chính là thần thông độc nhất vô nhị của Thiên Linh tộc ta, tuy rằng vô cùng hùng mạnh, thậm chí có thể tra xét số mệnh, nhưng vêu cẩu phải trà giá cũng hết sức lớn lao. Muốn vận dụng Tiên Thiên Thần Quái kẽ xem quẻ cần đạt tới tu vi Võ Phách là tối thiểu, chỉ có đạt tới trình độ như vậy, mới có thế lấy trâm năm thọ mạng để trả giá, xem một lần tiền đồ mờ mịt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Viêm Thiên Lạc ngừng một chút, ánh mắt y không khôi trở nên mê man mờ mịt:
- Dù là có thể nhìn thấy tương lai xa xôi, nhưng không thể nào tránh khôi hết thảy đều đã định sẵn từ trước
Lục Thanh lẩm bẩm. Lãnh ngộ Kiếm Ý Thời Không, sự biến hóa của Thời Không vô tận cũng chứa một tia khí tức của số mệnh trong đó. Thời Không Lưu Chuyển, cũng chính là can thiệp vào số mệnh.
Thời Không.., số mệnh.., trong mắt Lục Thanh chợt như có ánh sao sáng rực. Chẳng lẽ Kiếm Ý Thời Không mà mình lãnh ngộ, Bản thân nó có thế can thiệp vào số mệnh, xoay chuyển càn khôn?
Trong lòng Lục Thanh có cảm giác như bừng ngộ, hắn nhìn sang Viêm Thiên Lạc hỏi:
- Vì sao Tiên Thiên Thần Quái của các vị lại mở ra vì ta?
Viêm Thiên Lạc liếc nhìn Lục Thanh một cái thật sâu:
- Tiền bối chính là người đại phúc đại khí, có thể phá được trấn áp của mười lăm đại Kiếm Tổ Tuyệt Thế mà ra. uy chấn đại lục, đại lục đương kim chỉ có mình tiền bối mà thôi. Nếu nói về số mệnh sâu dày, ngoại trừ Kiếm Thần sơn hưởng thụ nguyện lực hương hỏa của chúng sinh ra, chỉ có tiền bối! Vì vậy Thiên Linh tộc ta mới quyết định vì tiền bối mở một quẻ, bằng vào đại khí đại vận của tiền bối mà khám phá nguy cơ lúc thiên địa quay ngược lại, từ đó mới có thế phòng bị. Mà tiền bối cũng có thể nhân cơ hội này mà khám phá số mệnh của mình, có lẽ cũng sẽ có thu hoạch, gặp dữ hóa lành.
- Số mệnh, số mệnh...
Kiếm Ý trên người Lục Thanh dao động:
- Chẳng lẽ số mệnh của ta đã sớm được định sẵn trong tương lai?
Chẳng lẽ là bên ngoài Thiên Đạo, còn có người khác quyết định số mệnh của ta?
Ánh mắt Lục Thanh như điện đâm xuyên qua nóc Tổ Thần điện, xuyên qua hư không vô tận, chạm tới bầu trời sao mông lung mờ mịt. Dải Ngân hà vô tận đầy sao vẫn tồn tại vĩnh hằng trên chín tầng trời, không bị ngoại vật chạm tới, cao ngạo đứng riêng một cõi.
Lục Thanh hít sâu một hơi, dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, quay người sang chỗ khác.
- Tiên bối...
- Tiên Thiên Thần Quái ta không cần!
Thần sắc Lục Thanh dần dần trở nên bình tĩnh, sắc mặt cũng khôi phục vẻ bình thản như lúc ban đầu.
- Tiền bối vẫn còn lo lắng hay sao?
Viêm Thiên Lạc cau mày:
- Xin tiền bối bất tất phải nhọc lòng, tiền bối có ơn với Thiên Linh tộc ta, mà Tiên Thiên Thần Quái của Thiên Linh tộc ta, dù là Tam Thiên hải đảo ở Kiếm Thần Hải cũng đều biết tiếng, nơi đó cũng có phần chi của Thiên Linh tộc nhất mạch ta. Cho dù Tiên Thiên Thần
Quái không thể thấy rõ hoàn toàn số mệnh của tiền bối nhưng tối thiểu cũng có thể chỉ ra được một con đường. Có con đường này rồi, đến khi thiên địa quay ngược lại, nhất định tiền bối sẽ nắm chắc hơn vài phần.
Lục Thanh đột ngột xoay người nhìn Viêm Thiên Lạc, chỉ trong thoáng chốc. Viêm Thiên Lạc chấn động toàn thân, dường như vừa bị Thời Không vô tận đập thật mạnh vào mặt. Thời Không vô tận hiện ra, vạn vật trên đời sinh ra, lớn lên, sinh tử luân hồi.., hết thảy nhất nhất hiện ra trước mặt.
Thậm chí trong đó. Viêm Thiên Lạc có thể nhìn thấy quá khứ của mình, nhìn thấy Thiên Linh tộc trước kia suy yếu, mệt mỏi, bước đi chật vật...
- Chuyện này...
Viêm Thiên Lạc tỏ ra hoảng sợ vô cùng, không biết nên nói nhưng gì. Lúc này quanh người Lục Thanh. Kiếm Ý Thời Không Bất đầu khởi động, ngưng tụ thành dòng sông Thời Không. Kiếm quang Thời Không vô tận hóa thành nước chảy, phản chiếu vô số hình ảnh. Sinh Tử Luân Hồi. Giọng Lục Thanh lạnh lùng:
- Mệnh Ta, ta giữ! Không ai có thế tính toán được số mệnh của ta! Thiên Đạo không được. Nhân Đạo không được. Ma Đạo cũng không được!
Thanh âm rất lớn nháy mắt phá vỡ Tổ Thân điện, lan tràn lên tận chín tầng trời.
Trong nháy mắt, thần lôi Thiên Đạo màu trắng sáng cùng Tiên thiên Ma lôi màu đỏ tím Bất đầu khởi động, một cỗ khí thế uy nghiêm khiến cho Kiếm Giả trên đại lục cảm thấy tim mình đập mạnh giáng xuống, trấn áp hư không.
Trên Kiếm Thần sơn. Thông Thiên Kiếm Nhai ánh mắt Đạo Linh thoáng động, nhìn về phía xa, miệng nở một nụ cười đầy ý nghĩa:
- Nhận ra rồi sao? Nhưng số mệnh nào có thế dễ dàng phản kháng như vậy được...
Bất chợt thần sắc Đạo Linh thay đổi một cỗ khí tức uy nghiêm vô cùng rộng lớn lan tràn ra, ngay tức khắc truyền khắp toàn đại lục:
- Ta định ra số mệnh, số mệnh thuộc về ta! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Linh Đoạn sơn mạch. Võ Thần điện.
- Sáu người Viêm Chiến đồng thời biến sắc, cỗ khí tức uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn kia làm cho bọn họ cảm thấy mình nhỏ bẻ vô cùng, không còn là chênh lệch giữa người với người nữa, mà là chênh lệch giữa trời và người.
- Ta định ra số mệnh, số mệnh thuộc về ta! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
- Thanh âm này không bị ngăn trở, vọng vào trong Tổ Thần điện. Tiên Thiên Thần Quái vốn đang yên tĩnh bất chợt toát ra thần quang màu xám bạc, chậm rãi xoay tròn, một cỗ khí tức tang thương cổ kính lan tràn khắp điện.
- Ánh mắt Lục Thanh vô cùng lạnh lẽo, trên người hắn, khí tức ngàn cách cùng thế giới Thiên Đạo càng trở nên hùng mạnh. Viêm Thiên Lạc vốn bị thanh âm to lớn kia xâm nhập mà lảo đảo thân hình, nhờ vào dòng sông Thời Không ngưng kết quanh người Lục Thanh bảo vệ, rốt cục cũng đã đứng vừng lại.
- Hai mắt Lục Thanh vừa khép lại, đột ngột mở bừng, hắn lớn tiếng quát:
- Ngươi làm chủ số mệnh ư? Giết! Số mệnh thuộc về ngươi ư? Giết? Kẻ nào dám thuận theo ngươi, giết! Kẻ nào không chống lại ngươi, giết !
- Bốn chữ Giết vang lên chấn động đất trời, chỉ trong thoáng chốc, trong không gian trước mặt Lục Thanh ngưng kết ra bốn chữ Giết màu xám bạc, khí tức Sát Lục mênh mông cuồn cuộn từ đó lan tràn ra bốn phía. Khí tức Sát Lục này thậm chí còn tinh thuần hơn cả khí tức Sát Lục của Môn chủ Sinh Tử môn Quân Mạc Lâm gấp mầy lần. Khí tức Sát Lục như vậy đã trở thành vô ảnh vô hình, ẩn nấp bên trong thế giới Thiên Đạo.
- Bốn chữ Giết thật to từ Tổ Thần điện phóng lên cao, đón gió lớn lên, chỉ trong nháy mắt đã đạt chiều cao mười vạn trượng, phá vỡ chín tầng Cương Phong, đứng sừng sững trên Linh Đoạn sơn mạch.
Thậm chí cổ khí tức Sát Lục nghịch thiên địa này còn phá tan hạn chế của Kiếm Thần đại lục, lan tràn về phía đại lục lơ lửng trên không tràn ngập ma khí kia.
- Trên đại lục lơ lửng, trên một ngọn núi cao xuyên qua chín tầng Cương Phong. Ma Linh thoáng sững sờ, ngay tức khắc cất một trăng cười vang dậy:
- Hay, hay lắm! Bốn chữ Giết kinh thiên. Đạo Linh, ngươi làm chủ số mệnh ư, ngươi cũng dám làm chủ số mệnh sao? Nói mà không biết thẹn, không biết sống chết là gì! Chờ đến khi Thiên Đạo thức tỉnh, người thứ nhất bị giết sẽ là kẻ làm ra vẻ đạo mạo khốn kiếp như ngươi! Mắng hay lắm, mắng giỏi lắm...
Trên Kiếm Thần sơn. Thông Thiên Kiếm Nhai bên cạnh Đạo Linh, một bóng người màu tím từ trong hư không hiện ra.
- Đạo Linh, phải chăng làm như vậy là quá dung túng cho hắn?
Bóng người màu tím cau mày:
- Khiêu khích như vậy, lẽ ra phải trấn áp để trừng phạt.
- Hừ...
Đạo Linh khoát tay, mặt y nở một nụ cười vô cùng quỷ quyệt
- Nếu ngay cả lòng phản nghịch cũng không có, vậy quân cờ này cũng là vô dụng. Chỉ có kẻ có lòng muốn phá vỡ vận mệnh như vậy, mới có tác dụng với chúng ta.
- Nếu Đạo Linh đã quyết định như vậy. Độc Cô cũng không tiện nói nhiều lời...
Đạo Linh ngừng một chút, xoay người lại, vẻ non nớt trên gương mặt của y không hợp với khí tức tang thương có kính trên thân thể y chút nào.
- Độc Cô, ngươi cai quản Kiếm Thần Điện đã bao nhiêu năm?
Vẻ mặt bóng người màu tím hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được thở dài lộ vẻ trầm tư:
- Từ khi Độc Cô cai quản Kiếm Thần Điện tới nay, đã có năm vạn tám muơi tám năm.
- Năm vạn tám mươi tám năm...
Đạo Linh lẩm bẩm:
- Còn mười hai năm nữa là tới lúc thiên địa quay ngược lại. Trong mười hai năm này, ngươi phải chuẩn bị cho thật tốt, mười vạn năm trước sau, đây là cơ hội cuối cùng.
- Cơ hội cuối cùng....
Bóng người màu tím đứng ngang vai với Đạo Linh, miệng lẩm bẩm. Ánh mắt y như xuyên qua biển mây vô tận, phủ xuống Kiếm Thần đại lục rộng hàng trăm vạn dặm.
- Cơ hội cuối cùng, không ai có thể ngăn căn được.
Lúc này dưới Kiếm Thần đại lục rộng mênh mông, bốn chữ Giết đội trời đạp đất, ẩn chứa Kiếm Ý Thời Không đặc biệt vô cùng, khắc sâu vào lòng mỗi một Kiếm Giả.
Khác với lần bốn giới hợp nhất, giờ phút này, các Kiếm Giả tông dân các tông đều cảm nhận được rõ ràng, trong bốn chữ Giết kia nổi lên ý đối nghịch giữa hai cường giả danh trấn Thế gian.
So với các Kiếm Giả tông dân bình thường. Kiếm Tôn cái thế các tông đều tỏ ra vô cùng sợ hãi. Bốn chữ Giết này, bọn họ biết rõ Kiếm Ý Thời Không trên Kiếm Thần đại lục, hiện tại chỉ có vị ở Kim Thiên tông có được mà thời, vốn Kiếm Tôn cái thế các tông còn có chút hoài nghi lời đồn Lục Thanh trấn áp mười tám tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế, nhưng đến lúc này đã không còn nghi ngờ gì nữa. Khí thế uy nghiêm như vậy, bao trùm trên toàn đại lục, cho dù uy thế không bằng Kiếm Thần lúc bốn giới hợp nhất, khiến cho chấn động cả đại lục, nhưng cỗ ý chí Kiếm Đạo chặt đứt số mệnh, số mệnh của ta do ta làm chủ kia, lúc bốn giới hợp nhất lại không thể sánh bằng.
Cổ ý chí này như đã nói lên nỗi lòng của mỗi Kiếm Giả trên đại lục. Số mệnh... Ai chịu bị người khác nắm giữ số mệnh của mình trong tay?
Kiếm Giả trúc cơ tụ nguyên, luyện tiên thiên, ngưng Kiếm Chủng, độ nguyên kiếp, thậm chí ngưng kết Kiếm Hồn. Kiếm Phách, đều vì muốn phá vỡ số mệnh, hồn phách hợp nhất, hiểu ra căn nguyên nguồn cội, phá vỡ giới hạn thọ mệnh của mình. Mà giờ phút này, bốn chữ Giết của Lục Thanh kinh thiên động địa, cũng là quyết tâm giành lấy số mệnh vào tay mình, giết chết ngoại ma.
Sô mệnh của ta lã do ta định đoạt, không phải do người khác, không phải do trời!
Đến khi Viêm Thiên Lạc trấn tĩnh tinh thần, trong Tổ Thần điện đã không còn bóng dáng của Lục Thanh. Mà Tiên Thiên Thần Quái mười trượng trước mặt không hiểu vì sao, thần quang màu xám bạc của nó trở nên ảm đạm rất nhiều. Trên nóc điện, bầu trời sao huyền hóa cũng đã biền mất không thấy. Chỉ còn lại bốn chữ Giết như treo lơ lửng. Kiếm Ý kinh thiên.