Thời gian trôi qua quá nhanh, nửa năm đã qua đi.
Luận Kiếm cốc mở rộng ra năm trăm dặm, trong phạm vi này bày sẵn hàng vạn chiếc bồ đoàn bằng thanh ngọc. Phía trước mấy vạn bồ đoàn bằng thanh ngọc là hơn ba vạn bồ đoàn bằng bạch ngọc, phía trước hơn ba ngàn bồ đoàn bằng bạch ngọc là hơn hai trăm bồ đoàn bằng tử ngọc. Trước hết chỉ có mười sáu bồ đoàn bằng Tử Ngọc Tủy.
Lúc này trên rất nhiều bồ đoàn đã có người ngồi chật kín, sau lưng mấy vạn bồ đoàn này vần còn một số Kiếm Giả Tụ tập trong phạm vi trăm dặm.
Số kiếm giáp này còn nhiều hơn cả số Kiếm Giả ngồi trên bồ đoàn chiếm bốn trăm dặm của Luận Kiếm cốc, có khoảng hơn ba mươi vạn người.
Bên ngoài Luận Kiếm cốc còn có mấy trăm vạn Kiếm Giả tập trung, gần như bao vây Luận Kiếm cốc thành một vòng tròn.
Những Kiếm Giả này đều không có Trúc Cơ tụ nguyên cho nên không có tư cách tiến vào trong Luận Kiếm cốc. Tối thiểu muốn Trúc Cơ tụ nguyên để có thể ngồi trên bồ đoàn, chỉ có luyện hóa tiên thiên, đạt tới cảnh, giới thứ hai của Kiếm Đạo là cảnh giới Kiếm Nguyên mới đủ tư cách.
Bồ đoàn bảng bạch ngọc là chuẩn bị cho các vị phong chủ nguyên phong, ngoại phong, mà hơn hai trăm bồ đoàn bằng từ ngọc dành cho các vị phong chủ chủ phong, về phần mười sáu bồ đoàn bằng Tử Ngọc Tủy trước nhất, là vị trí của Tứ Tôn Thập Đế có địa vị chí cao, cùng hai vị nữ tử.
Ngoại trừ Tông chủ Lạc Tâm Vũ trong sô Tứ Tôn Thập Đế , nhưng ánh mắt hiếu kỳ còn tập trang vào hai nữ tử có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Hai nàng một nàng khoác áo tím, tóc tím như ngọc, nàng kia toàn thân áo trắng, tóc xanh như biển, nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo hai nàng lại rất giống nhau.
Hai nữ tử như vậy có thể ngồi cùng Tứ Tôn Thập Đế, thân phận địa vị của bọn họ đủ để khiến cho rất nhiều đệ tử hàm mộ vô cùng.
Đổi với tâm tư của nhiều đệ tử trẻ tuổi, hai nàng cũng phát hiện ra, nhưng đều bất động. Một người thì tâm thần kiên định, chỉ một lòng muốn siêu thoát, người còn lại thì tim đã có nơi gởi gắm, vả lại người kia có địa vị còn cao hơn cả mười sáu người đang ngồi đây.
Trong Luận Kiếm cốc, một đài ngọc trăm trượng đã được dựng sẵn, một thanh niên áo xanh đang khoanh chân ngồi, mái tóc dài màu xám bạc phản xạ ra ngàn vạn Thời Không, hai mắt khép hờ, thỉnh thoảng có kiếm quang màu xám bạc toát ra, thu hút ánh mắt mọi người.
Thanh niên xếp bằng ở nơi đó, trên người không có một tia khí tức, dường như không hòa nhập cùng thiên địa, cũng dường như hắn là chúa tể của một vùng trời đất, nắm quyền sinh sát, không gì không làm được. Một lớp khí Phong Mang đen sẫm lưu chuyển trên người hắn, khiến cho tuy toàn thân hắn đang ngồi xếp bằng, nhưng lại lơ lửng trên đài ngọc chừng một tấc.
Cả Luận Kiếm cốc yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên đài ngọc, bởi vì người đang ngồi xếp bằng trên đó là hộ tông trưởng lão của Kim Thiên Tông bọn họ. Đồng thời cũng là đệ nhất cao thủ; cường giả tuyệt thế, thậm chí còn có thế dễ dàng trấn áp cường giả tuyệt thế.
Thời gian nửa năm qua đã đủ cho mọi người trong Kim Thiên tông tìm hiểu được không ít tin tức.
Trận chiến bên ngoài Lăng Tiêu tông cùng Vô Vọng Kiếm cốc đã hoàn toàn tới tai mọi người trong Kim Thiên tông.
Bên ngoài Lăng Tiêu tông. Lục Thanh trấn áp Kiếm Tổ Tuyệt Thế Lăng Phá Thiên của Lăng Tiêu tông, dùng Kiếm Ý Thời Không nghịch chuyển Thời Không, khiến cho vị Kiếm Tổ Tuyệt Thế trước kia nay chỉ là một đứa trẻ đang ê a học nói.
Còn ở Vô Vọng Kiếm cốc. Vong Sinh hoang nguyên Lục Thanh chiến đấu cùng Môn chủ Sinh Tử Luân Hồi Kiếm Tổ Tuyệt Thế Quân Mạc Lâm, dùng thần thông Kiếm Đạo chống lại Thiên Đạo Tru Thần kiếm trận đứng đầu trong mười đại trận đồ Hoàng giai. Sau đó lại có Bách Trận Lăng Tiêu giúp hắn chống lại thiên phạt, sau khi thiên phạt qua đi, thực lực đại tiến, lấy sức một mình chống lại uy thế mười tám tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Sau đó làm cho lão tổ của Thi Kiếm Tông, một trong năm mươi đại tông môn phải nối gót đi theo Lăng Phá Thiên của Lăng Tiêu tông.
Nhân vật như vậy trong năm mươi đại tông môn hôm nay đã gần như nhận được vinh dự đệ nhất Kiếm Giả trên đại lục. Ngoại trừ nhùng Thánh Giả Kiếm Đạo không biết, cùng Kiếm Thần sơn chí cao vô thượng ra, gần như là không ai thắng nổi, thần uy cái thế. Đây là hộ tông trưởng lão của Kim Thiên tông bọn họ, một đời Kiếm Giả tuyệt thế! Kiếm Đạo của hắn, hiện tại Kiếm Thần đại lục cũng đã lưu truyền, gọi là Kiếm Đạo Thời Không, dùng Kiếm Đạo Phong Lôi đề siêu thoát gông cùm xiềng xích, biến hóa Thời Không. Đã áp đảo ba đại kiếm khí tối cao trên đại lục, nếu tu luyện tới cực điểm, còn có thế nghịch chuyển Thời Không, cai quản Luân hồi thậm chí xuyên qua Thời Không tiến hành chém giết.
Trong Luận Kiếm cốc, rất nhiều ánh mắt của các Kiếm Giả sau khi dao động một hồi tất cả đều ngưng tụ vào bóng người màu xanh trên đài ngọc.
Gương mặt Lục Thanh có chút anh tuấn, nhưng cũng bình thản, chỉ có mái tóc dài màu xám bạc tựa như dòng sông Thời Không, lôi quang lưu chuyển phản xạ ra vô tận Thời Không.
Chỉ mới đưa mắt nhìn đã khiến cho rất nhiều Kiếm Giả tâm thần dao động. Lục Thanh mơ hồ nhớ lại lúc rèn luyện tâm cảnh, hòa hợp niệm thần trước kia, nhưng giờ phút này, hắn dùng Kiếm Đạo Thời Không câu thông với ký ức mọi người. Chỉ là trong ký ức này, hắn chỉ chọn ra sử dụng những gì tốt đẹp để làm kiên định ý chí Kiếm Đạo của bọn họ.
Về phần nhưng gì xấu xa trong ký ức bọn họ, hắn cũng không muốn nhúng tay. Vực Ngoại Ma giới ắt sẽ tiến hành động thủ. Đối với đệ tử trong tông, Lục Thanh cũng không khởi lên tâm ma của họ, tuy rằng làm như vậy có thể tăng cường thực lực của họ trong thời gian ngắn, nhưng nếu không thận trọng, nhất định cũng sẽ có không ít người chết. Theo suy nghĩ của Lục Thanh, hắn cũng không có quyền chì vì một ý nghĩ mà khống chế vận mệnh của nhưng người này trong tay, bởi nếu làm như vậy, hắn cũng không khác gì nhưng Ma Thần của Vực Ngoại Ma giới.
Giờ phút này cả trong lẫn ngoài Luận Kiếm cốc gần như hội tụ toàn bộ Kiếm Giả của Kim Thiên tông. Dù là trên không trung, cũng có rất nhiều Linh Đế trong Linh Đạo ẩn nấp. Tuy rằng hai đạo Linh Kiếm không đồng, nhưng cả hai đều khống chế linh khí, tuy rằng không có khả năng thu hoạch nhiều, nhưng cũng có thể chạm đến ngưỡng cửa.
Huống chỉ kỳ giảng kiếm hôm nay là do Lục Thanh vốn đã siêu thoát Thiên Đạo giảng. Đây gọi là đương cục giả mê, bàng quan giả tỉnh, dùng thân phận siêu thoát Thiên Đạo quan sát thế giới Thiên Đạo này, nhưng gì Lục Thanh cảm ngộ được nhất định sẽ giúp ích cho bọn họ rất nhiều.
Mà lúc này Lục Thanh cũng đã hơi cảm ứng được, nhưng lại hơi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện các đệ tử ngồi trên bồ đoàn thanh ngọc có không ít người tiếp dẫn Phong Lôi nhị khí. Những tiên thiên Kiếm Khách này, thậm chí là Kiếm Sư đã ngưng kết Kiếm Chủng, có tới hơn ngàn người.
Cũng không trách được, lúc Kiếm Đạo Thời Không của Lục Thanh xuất thế, cũng thoát khôi sự trấn áp của Kiếm Tổ Tuyệt Thế các tông, uy danh của Kiếm Đạo Thời Không đã lan truyền khắp cả Kiếm Thần đại lục. Mà Kiếm Đạo Phong Lôi chính là bước đầu để lãnh ngộ Kiếm Đạo Thời Không, chuyện này khiến cho Kiếm Giả trong tông như điên cuồng. Tuy rằng muốn tu luyện Kiếm Đạo Phong Lôi, Bàn thân cần phải có đại nghị lực, tu luyện hết sức gian nan, nhưng trong thời loạn thế cũng không thiếu nhưng nhân vật như vậy. Đừng nói là ở Kim Thiên tông của Lục Thanh, số người thành công là hơn ngàn người, nhưng số người thất bại còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Mà đối với sự lựa chọn của đệ tử trong tông như vậy, bọn Lạc Tâm Vũ cũng không hề ngăn cản. Lúc này đã sắp tới lúc thiên địa quay ngược lại, chỉ có không ngừng đề cao thực lực mới có thể vượt qua thành công. Mà muốn đạt được thực lực tương đối cũng cần phải có đại nghị lực, đại trí tuệ, đại ý chí. Tuy rằng Kiếm Đạo Phong Lôi khôi đầu gian khổ, nhưng chỉ cần tu luyện thành công, sau này ý chí Kiếm Đạo tinh tiến dũng mãnh, sẽ đạt được thành tựu không tầm thường. Một thân thành tựu nếu so với cùng cấp sẽ vượt xa, ngoại trừ một số ít Kiếm Đạo hệ thuộc tính đặc biệt, còn lại không thế nào chống nổi.
Đến khi ánh sáng mặt trời vừa lên, tia năng đầu tiên chiếu rọi khắp nơi, hai mắt đang khép hờ của Lục Thanh cũng bừng mở.
Giờ khắc này, mọi người phảng phất thấy được Thời Không vặn vẹo từ trong đó, trong mắt hắn dường như có Ngân hà vô tận hiện ra, dù là đệ tử các Phong ngoài mấy trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Hỡi các Kiếm Giả, đây là ý chí Kiếm Đạo!
Giọng nói hùng hồn vang lên từ miệng Lục Thanh, trong nháy mắt, sau lưng hàn hiện ra hư ảnh một thanh cự kiếm thông thiên, thanh cự kiếm này hết sức khổng lồ, nháy mắt đã đâm thẳng tận chín tầng Cương Phong, sau đó rạch đứt chín tầng Cương Phong, làm lộ ra sao trời vô tận.
Khí Phong Mang đen sẫm nổi lên trên cự kiếm, không gian xung quanh bị trấn áp, thậm chí không khí cũng trở nên vặn vẹo, nhưng mọi người đều cảm nhận được từ trong đó một cỗ ý chí hết sức kiên cường.
Ý chí này có thể so với ngũ hồ tứ hải. Ngay cả vầng dương chói lọi kia trước mặt cự kiếm ý chí này, dường như cũng mất đi uy nghiêm ý chí chiếu rọi khắp đất trời. Trong giờ phút này, dường như chỉ còn thanh cự kiếm kia tồn tại.
- Hời các Kiếm Giả, các ngươi phải dũng mãnh tinh tiến, không chịu tụt lại phía sau người khác. Phải có ý chí không sợ vạn vật, thiên địa không thế khuất phục!
Sau một lúc. Cự kiếm biến mắt không thấy, mà kiếm chỉ tay phải Lục Thanh lúc này lại giơ lên.
- Hời các Kiếm Giả, đây là uy nghiêm của Kiếm Ý!
Chỉ trong nháy mắt, trên kiếm chỉ của Lục Thanh, một tầng kiếm quang màu xám bạc nổi lên. Kiếm quang này cũng không thật sự là kiếm quang, mà là thần quang do kiếm quang toát ra, trông giống như một cỗ ý chí hết sức bao la rộng lớn. Ý chí này chính là hóa thân của Kiếm Ý, ngưng kết thành thực chất phía trên kiếm chỉ của Lục Thanh, toát ra hào quang Kiếm Ý.
Dường như có tiếng kiếm khí xé gió bắn ra, có vẻ hết sức bình thường, nhưng đạo kiếm quang này bắn ra, mọi người cảm thấy Thời Không vô tận dường như bị xuyên thủng, dường như giữa một vùng trời đất không gì có thế ngăn căn Kiếm Ý này tồn tại trời không được, đất cũng không được! Kiếm Ý màu xám bạc xuyên qua Thời Không vô tận, chui vào trong thế giới sao trời. Một ngôi sao to hàng vạn dặm bị Kiếm Ỷ này bao phủ lấy, từ trên cao rơi xuống.
Lúc đầu trông ngôi sao chỉ như một điểm sáng nhỏ, nhưng Kiếm Ý Thời Không của Lục Thanh bao phủ, rất nhanh đã bành trướng khổng lồ phía trên không trung Luận Kiếm cốc. Ngôi sao to hàng ngàn dặm phá nát không gian xung quanh, bốc cháy lên ngọn lửa màu trắng sáng, làm xuất hiện vô số đạo không gian loạn lưu như hình nhưng con rắn.
Một cỗ trọng lực nặng nề không gì sanh kịp tràn áp lên thân thể mọi người. Trọng lực này hết sức nhu hòa, đè ép trên thân thể nhưng không làm thân thể bị thương, ngược lại còn khiến cho thân thể mọi người trong Luận Kiếm cốc không ngừng mạnh mẽ hơn. Lực khống chế như vậy đã khiến cho bọn Lạc Tâm Vũ chấn động trong lòng.
Ngôi sao to hàng ngàn dặm nhưng khi rơi xuống chín tầng Cương Phong chỉ còn lại chừng trăm dặm. Nhưng trọng lực khó hiểu của nó chẳng nhưng không giảm bớt, ngược lại vỉ không gian ngưng luyện đã trở nên hết sức nặng nề. Trong mắt bọn Lạc Tâm Vũ, mặt đất không gian lẽ ra phải vỡ nát lại không có chút biến hóa nào, chỉ có cây có đơng đưa như mơ hồ bị trấn áp phải khom lưng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Kiếm Ý xung thiên, chém rụng sao trời!