Cuối đại lục, trên Kiếm Thần sơn.
Kiếm Thần sơn đứng sững sững giữa một vùng trời đất, trấn áp phạm vi vạn dặm mặt đất. Thông Thiên Kiếm Nhai cao chín vạn trượng giống như một thanh cự kiếm chọc trời, xuyên qua chín tầng mây.
Ánh sao chói rực bao phủ toàn bộ đỉnh nhai trên đỉnh nhai có hàng ngàn kiếm bi (bia) đứng lặng, mỗi một kiếm bi giống như một khối bạch ngọc trong suốt, toát ra ánh ngọc mênh mang.
Ở nơi này thường xuyên có tiếng kiếm ngâm vang lên, cả đỉnh nhai đều bị bao phủ bởi Kiếm Ý vô cùng. Tuy rằng đây không phải là Kiếm Chủng, nhưng số kiếm bi này ký thác vô số lạc ấn của Kiếm Giả. Kiếm Ý mênh mông bày ra hết không giữ lại chút nào.
Trên bờ kiếm nhai một thiếu niên khoác bào xanh đang đứng đó, bên người y còn có một trung niên áo tím.
Cả hai người đều không nói, thần sắc thiếu niên tỏ ra điểm tĩnh, thân hình bất động, lại toát ra khí tức tang thương vô kề. Trung niên đứng thẳng, uy nghiêm vô biến tuy không cố ý toát rạ nhưng vẫn trấn áp hư không.
Dưới chân hai người là chín tầng Cương Phong, trên Thông Thiên Kiếm Nhai cao chín vạn trượng này, có thể nhìn thấy tầng Cương Phong thứ chín. Cương Phong màu trắng đục tinh thuần không chút tỳ vết giống như mây mù lơ lửng trên chín tầng trời.
- Thời gian không còn nhiều nữa.
Giọng điệu thiếu niên tỏ ra bình thản, nhưng sắc mặt lại ngưng trọng.
- Quả thật chúng ta đã không còn thời gian.
Trung niên áo tím nói ngừng một chút, sau đó nói tiẻp:
- Vì sao lúc trước không cho ta ra tay?
- Đó là biến số. Bất cứ ý đồ thoát ly Thiên Đạo nào cũng là biến số, mà biến số. Thiên Đạo khó dung, chúng ta cũng nắm chắc hơn một phẩn.
- Chẳng lẽ không sợ biến số này trưởng thành sao?
Thiếu niên thở dài xoay người sang phía khác, nhìn kiếm bi đầy dưới đất, lên tiếng nói:
- Giống như những kiếm bi ở nơi này, không ít người đã ngã xuống, trên đời này, không ai là không chết. Nếu là biến sổ, vậy cũng giống như thần kiếm hai lưỡi, có thể hại người hại mình. Nhưng chỉ cần có được một đường sinh cơ, vậy không còn gì tốt hơn. Hai lần năm vạn năm qua, ngủ say đã mười vạn năm. Lần này đây, không ai có thể ngăn cản...
- Ngài cũng không được sao?
Trung niên áo tím trầm giọng hỏi. Thiếu niên lắc lắc đầu:
- Nói tới cùng ta chỉ thế thiên hành đạo, chứ không phải là thiên.
- Ta đã hiểu.
Trung niên áo tím gật gật đầu:
- Còn bốn mươi chín năm nữa, bình phong đại lục sẽ vỡ nát. Ma Thần trên đại lục hợp nhất. Đạo bất đồng ắt sẽ có tranh chấp, nhưng đến lúc đó Thiên Đạo cũng đã thật sự viên mãn. Đạo - Ma tái tụ, Thiên Đạo đầu Thai chuyển thế.
- Cho nên hiện tại chúng ta cần làm hai chuyện.
Thiếu niên tỏ vẻ trầm tư:
- Thứ nhất, bốn mươi chín năm sau. Thiên Đạo chuyển sinh, chỉ cần tìm được thân chuyển thế của y, ta có thể phong ấn lại. Nếu như người này ẩn trong chư thiên, dù là ta cũng không thể bắt y, chỉ có thể chờ y xuất hiện. Ngoài ra đám người kia cũng là một mối phiền phức. Bốn mươi chín năm sau, phải xem thủ đoạn của ngươi rồi. Còn có Quỷ giới kia, đạo hồn phách chỉ thẳng bản nguyên mười tám tầng địa ngục cũng cần có người quấy nhiễu gây loạn. Chuyện này cũng giao cho ngươi.
Trung niên áo tím không nói gì, chỉ gật gật đầu, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
- Vạn thế dài đằng đẵng, rốt cuộc là cầu tìm cái gì?
Trên Thông Thiên Kiếm Nhai lời của thiếu niên truyền đi rất xa, mấy ngàn kiếm bi đồng thời cất tiếng kêu run rẩy, dường như cảm ứng được chuyện gì.
Nhìn vô số kiếm bi trước mặt, ngọc quang lưu chuyển trong mắt thiếu niên:
- Dù cho các ngươi biết được thì đã sao? Dưới Thiên Đạo, rốt cuộc các ngươi chỉ là con kiến mà thôi!
Năm thứ tám mươi sau khi bốn giới hợp nhất, ở thành Tử Hà, Kim Thiên tông.
Thành Tử Hà rộng năm mươi dặm, tường thành cao năm trăm trượng toàn bộ là do đá tảng xây nên, trên cửa thành bằng đồng đỏ, ba chữ thành Tử Hà toát ra uy nghiêm vô tận.
Ở cửa thành, hai mươi tên thành vệ chia ra hai bên đứng đối diện, giám sát kẻ ra người vào.
Thành Tử Hà là một trong sáu đại thành của Kim Thiên tông, dù là hai đội thành vệ này cũng có tu vi Kiếm Khách, đội trưởng đạt tới Kiếm Sư.
Đây là vì thành Tử Hà, nếu ở thành khác, thành vệ tối đa cũng chỉ là Kiếm Giả.
Tiếng người ồn ào huyên náo, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, tông dân ra vào thành đã đạt tới vài vạn.
- Nghe nói năm mươi tông môn trên đại lục sắp sửa hội tụ về Kiếm Thần sơn, tổ chức lần đại hội luận kiếm đầu tiên trên đại lục.
- Ta biết rồi nghe nói Đại Hội luận kiếm này là vì khảo nghiệm tu vi một đời các Kiếm Giả tuổi trẻ của các tông. Người tham gia phải dưới ba mươi tuổi, các tông xuất ra phần thưởng hết sức kinh người. Nghe đồn sẽ có linh dược vạn năm trợ giúp Kiếm Chủ tiến thẳng lên Kiếm Vương, vô cùng quý giá.
- Cho nên hai ngàn phong trong tông môn đã bắt đầu chọn lọc, bất kể là ngoại phong, nguyên phong hay chủ phong, thần phong. Ngoại phong cần xếp trong mười hạng đầu, nguyên phong cần hai mươi hạng đầu, chủ phong cần năm mươi hạng đầu, mà thần phong chúng ta thì chỉ cần nằm trong trăm hạng đầu. Trận chiến cuối cùng ở Luận Kiếm cốc sẽ chọn ra mười đại cao thủ hiện tại của Kim Thiên tông ta, đi theo các trưởng bối trong tông tới Kiếm Thần sơn tham gia Đại Hội luận kiếm.
- Ha ha, theo ta thấy, tu vi của Bố huynh e rằng có thể tiến vào trăm hạng đầu không khỏ.
- Thảnh huynh cũng vậy thôi...
Trước cửa thành, hai thanh niên cười to, dắt tay nhau tiến vào trong thành.
Trong mắt đám thành vệ lộ vẻ cảm thán. Mấy ngày nay, sau khi có kiếm dụ từ Tử Hà phong truyền xuống, tất cả Kiếm Giả các phong đều động. Trong lúc nhất thời, kiếm phong đại thịnh, gần như đạt tới đỉnh phong.
Đại Hội luận kiếm bao gồm cà Kiếm Thần đại lục, nếu có thể đạt được thứ hạng trong Đại Hội luận kiếm lần này, ắt uy danh sẽ lan truyền trên toàn đại lục. Đối với những người trẻ tuổi, không còn chuyện gì hắp dẫn hơn. Công thành danh toại chính tại phen này.
Phía sau sáu ngọn thần phong, trong cốc Thú Linh
Bên hồ, một nữ tử áo đỏ dung nhan diễm lệ đang đứng yên trên bờ hồ, hai mắt ngưng thần nhìn chăm chú mặt hồ không chút gợn sóng, dường như muốn nhìn thấu toàn bộ hồ trước mặt. Nhưng tức khắc nàng bất đắc dĩ phát hiện ra, hồ nước trong xanh này chỉ cần thoáng liếc qua là nhìn thấu đáy, không có gì bí ẩn.
- Bõm...
Một viên đá rơi xuống hồ làm bọt nước văng tung tóe, sóng gợn lăn lăn khuếch tán ra, cũng đồng thời cắt đứt dòng suy nghĩ của nữ tử.
Nữ tử ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười, đôi môi đỏ mọng bật thốt:
- Tử tỷ tỷ lại trêu đùa muội rồi.
- Ha ha...
Một giọng cười thánh thót như chuông bạc vang lên, trước mặt nữ tử lập tức hiện ra một bóng người màu tím uyển chuyển, thân hình đầy đặn hấp dẫn mê hồn, dù là nữ tử áo đỏ cũng phải lộ ra vài phần si mê, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
- Sao hả, đang nhớ tới tiểu tử kia chứ gì?
Đôi mắt Tử Uyển đảo tròn, cười trêu chọc.
Liệt Diễm đỏ bừng mặt vội vàng quay sang hướng khác:
- Tử tỷ tỷ lại giễu muội nữa, muội chỉ đang ngắm mặt hồ tĩnh tâm mà thôi không nghĩ đến chuyện gì khác.
- Ủa, thật vậy sao?
Tử Uyển chắp hai tay sau lưng, bước ra một bước đã tới trước mặt Liệt Diễm:
- Sao ta cảm giác như tâm thần của muội đang dao động, nếu là ngắm mặt hồ tĩnh tâm, vì sao tâm thần lại không bình tĩnh?
- Chuyện này...
- Sao hả, còn không thừa nhận?
Tử Uyển mĩm cười duyên dáng.
Sắc mặt Liệt Diễm càng đỏ hơn trước, trong mắt nàng lộ nét thẹn thùng vô hạn, khiến cho một tên đại hán vừa hạ xuống sơn cốc nhìn đến ngẩn ngơ, trợn mắt há mồm.
- Xích Hổ!
Vẻ lạnh lùng hiện lên trong mắt, Liệt Diễm đang định quay người, chợt nghe một làn quái phong nổi lên sau lưng. Lúc nàng nhìn lại, sau lưng đã không còn bóng dáng đại hán kia, chỉ đề lại một cái hố rộng vài trượng, sâu một trượng.
- Đáng ghét!
Liệt Diễm nghiến răng nghiến lợi, oán hận trừng mắt nhìn vào khoảng không. Thấy bộ dạng của Liệt Diễm, trong mắt Tử Uyển rốt cuộc lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Đây là thất tình lục dục của Nhân Đạo ư? Nó có cảm giác thế nào vậy?
Liệt Diễm sửng sốt nhìn Tử Uyển khẽ hỏi:
- Tỷ tỷ chưa từng trải qua sao?
Tử Uyển lắc lắc đầu:
- Chưa, lúc trước ta chỉ biết rằng hợp nhất ba đạo Thiên Nhân Ma, sẽ có thể siêu thoát Thiên Đạo. Nhưng sau khi ta cắn nuốt Đạo - Ma hai đạo, lại phát hiện ra Nhân Đạo mà mình đạt được, thật ra không phải là Nhân Đạo chân chính.
- Không phải là Nhân Đạo chân chính?
- Không sai.
Tử Uyển gật đầu:
- Đây cũng là nguyên nhân ta tới đây. Trong mấy chục năm qua, ta thấy rất nhiều chuyện sinh tử luân hồi buồn vui tan họp. Những tông dân, hoặc thậm chí là Kiếm Giả bình thường, trong cuộc đời ngắn ngủi của bọn họ, ta lại không hiểu vì sao bọn họ sống như vậy. Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi mấy chục năm, họ cứ sống như vậy sao?
Nói xong, vẻ mờ mịt trên mặt Tử Uyển càng tăng lên:
- Tình là cái gì, dục là cái gì? Theo ý ta, nó chính là vách tường tâm ma làm trở ngại Kiếm Đạo, nhưng chúng lại tạo thành Nhân Đạo. Làm sao ta cắn nuốt, làm sao siêu thoát?
- Siêu thoát?
Thần sắc Liệt Diễm tỏ ra ngưng trọng:
- Thân tại thế giới Thiên Đạo này, tỷ tỷ lại muốn siêu thoát, đâu phải dễ dàng như vậy được ?
Tử Uyển thở dài:
- Nếu là đơn giản, vậy Thiên Đạo có tác dụng gì, ta muốn siêu thoát để làm gì? Ta chỉ cầu trong một vùng trời đất này, không có thứ gì có thể làm chủ vận mệnh của ta.
- Ta chỉ cầu trong một vùng trời đất này, không có thứ gì có thể làm chủ vận mệnh của ta...
Liệt Diễm thì thào nhắc lại, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời:
- Có lẽ muội có biện pháp giúp tỷ tỷ.
- Sao...
Hai mắt Tử Uyển cũng sáng ngời:
- Muội muội có biện pháp gì vậy?
Liệt Diễm trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nghiêm trang nhìn Tử Uyển:
- Không cầm lên thì làm sao bỏ xuống? Chỉ có chân chính dung nhập, mới có thể thoát ra!
- Ý của muội là..
- Không sai, chỉ có tỷ tỷ chân chính dung nhập trong đó, mới có thể tìm được căn nguyên tồn tại.
- Dung nhập trong đó...
Tử Uyển trầm ngâm thì thào.
- Trong nhân tộc có một câu..
Liệt Diễm lại nói:
- Đây là muội nhìn thấy ở Lục gia trang: Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!
Mắt Tử Uyển lập tức rạng ngời, ngay tức khắc khép chỉ thành kiếm, nghiêng mình thi lễ với Liệt Diễm:
- Nếu ngày sau tỷ có điều thành tựu, ắt không quên đại ân của muội hôm nay!
Dứt lời, Tử Uyển quay sang hướng khác, mặt nàng lại nở nụ cười hấp dẫn lòng người:
- Nhân tình thế thái ta sẽ đi nếm trải một phen.