- Luân Hồi Chân Hỏa!
Lục Thanh trầm giọng nói.
Ngọn lửa bậc này quả nhiên vô cùng lợi hại không có độ nóng mạnh mẽ, nhưng lại đủ để đốt cháy tất cả những sức mạnh lấy hồn phách làm gốc.
Lực Luân Hồi tự nhiên là hồn phách luân hồi Luân Hồi Chân Hỏa này có thể làm thương tổn tới hồn phách.
Ngay tức khắc Lục Thanh đã có phán đoán. Xem ra sở dĩ Vực Ngoại Thiên Ma có thể dễ dàng xâm nhập tâm thần Tông sư Kiếm Phách, Luân Hồi Chân Hỏa tạo nên thương tổn với hồn phách là một nguyên nhân rất lớn.
Cảm thụ được Luân Hôi Chân Hỏa này, Lục Thanh muốn thi triền ra Long thân của mình, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra Kiếm Anh đang khẽ run lên.
Sau đó, Lục Thanh bèn ngừng vận chuyển kiếm nguyên Kiếm Anh khẽ động, rõ ràng muốn nói tu vi hồn phách của hắn chưa đủ, nếu như thi triển, rất có thể tạo ra thương tổn không nhỏ cho Kiếm Anh.
Lúc này Lục Thanh không khôi nghĩ tới Vọng Kiếm Sinh, không biẻt y có nắm chác hay không...
- Được rồi, tiểu huynh đệ, chúng ta đi Luân Hồi Kiếm Kiều một chuyến được chảng?
Lăng Địa cười to một tiếng, cao giọng hỏi.
- Tự nhiên là được.
Lục Thanh đáp lời, lần này lại đi trước một bước, chân khẽ giậm hờ một cái, ngay tức khắc đã lên tới trên Luân Hồi Kiếm Kiều.
Lôi quang màu tím trắng bao phủ toàn thân Lục Thanh, ngay tức khắc, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức đè ép lên người, đây là một cỗ ý chí khỏ hiểu. Dưới sự đè ép của nó, Lục Thanh cảm thấy dù Kiếm Anh của mình có kiếm giáp bảo vệ, cũng không khỏi phải run rẩy.
Lực Lĩnh Vực lưu chuyển, quay ngược tất cả trở về, tuy rằng thân hình Lục Thanh hơi trầm xuống, nhưng vẫn lơ lửng bên trên Luân Hồi Kiếm Kiều.
- Làm sao có thể như vậy được?
Vài tên Tông sư Kiếm Phách kinh hô thất thanh. Bọn họ biết rằng toàn bộ Kiếm cốc Thanh Phàm đều bị bao phủ dưới lực Kiếm Vực, bị ý chí Kiếm Tâm trấn áp. Dù là Kiếm Tổ cũng không thể ngự không mà vượt qua Luân Hồi Kiếm Kiều, thậm chí một thân thần thông tu vi đều bị giam cầm.
Mà lúc này, hành động của Lục Thanh đã phá vỡ hiểu biết của bọn họ. Chẳng lẽ hắn đã vượt qua Kiếm Tổ rồi sao?
Không ai tin, bởi vì sau mười lần hô hấp, kiếm quang màu tím trắng trên người Lục Thanh cũng dần dần tiêu tan, thân hình hắn đồng thời rơi xuống dưới cầu.
- Quả nhiên là như vậy...
Rất nhiêu tông sư Kiếm Phách không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, tuy rằng động tác của Lục Thanh có khác thường một chút, nhưng rốt cục cũng không thoát khỏi lực trấn áp, chuyện này không khỏi làm cho bọn họ cảm thấy thoải mái hơn. Đối với Lục Thanh, bọn họ còn thiếu sót không ít hiểu biết, so với số tông sư Kiếm Phách đã sớm hiểu rõ tính tình, hiểu biết của bọn họ với một tên mới tiến vào Kiếm Tôn đại thiên vị như Lục Thanh gần như rất ít. Làm thế nào để cư xử với hắn, bọn họ không hiểu biết, cho nên khi nhìn thấy hắn tinh tiến như vậy, bọn họ cảm thấy áp lực trong lòng hết sức nặng nề.
Hạ xuống Luân Hồi Kiểm Kiều, chỉ trong thoáng chốc, trước mắt Lục Thanh lập tức sinh ra vô tận luân hồi, thế giới trước mắt nháy mắt sinh ra biến hóa long trời lở đất.
Không gian vô tận có màu xám, lôi quang màu xám chớp động, từng đạo Sinh Tử Luân Hồi thật lớn mờ ra giữa không trung, vô số hồn phách đang giãy dụa gào thét trong đó. Có nhân tộc, có hung thú, thậm chí còn có quỷ do hồn phách đơn thuần tẩy luyện mà thành, vô số gương mặt dừ tợn hiện ra trước mặt, sắc mặt ghê rợn xấu xí. Trong thời khắc đối mặt tử vong, rắt nhiều sinh linh có sắc mặt hết sức giống nhau.
Lúc này, Lục Thanh cảm thấy trọng lực đè lên người mình tăng lên mấy trăm lần. Bất quá cho dù trọng lực này gia tăng mấy ngàn, mấy vạn lần, cũng không có nhiều ảnh hưởng với Lục Thanh. Hắn tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, có sức lực Kiếm thể Bạch Linh đỉnh phong, cho dù là so sánh cùng Long Vương cửu giai, Lục Thanh tự tin cũng sẽ không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn có thể vượt hơn.
Mấy trăm lần trọng lực giống như mấy vạn cân lực lượng đặt trên lưng, có lẽ đối với Tông sư Kiếm Phách khác, sau khi tu vi thần thông bị giam cẩm, chính là khảo nghiệm với thân thể. Nhưng đối với Lục Thanh, chỉ trong nháy mắt, Lục Thanh liền đứng thẳng người, chút trọng lực nho nhỏ như vậy gần như không ảnh hưởng gì tới hắn.
Chi có điều trước mặt hắn là rất nhiều Sinh Từ Luân Hồi, dường như chỉ cần tiến thêm một bước sẽ lọt vào trong đó, ký ức tiêu tan.
Luân Hồi Kiếm Kiều, tự nhiên là khảo nghiệm của Sinh Từ Luân Hồi.
Thần sắc Lục Thanh không thay đổi chỉ là trong mắt hắn lóe lên kiếm quang hết sức kiên cường.
Ngay sau đó, mọi người trên bờ thấy trên người Lục Thanh bất chợt vang lên một tràng tiếng kiếm ngâm khe khẽ. Tuy rằng tiếng kiếm ngâm này không cao, nhưng lại khắc sâu vào lòng mọi người.
Bất chợt Lục Thanh vốn còn đang bất động, lập tức sải bước tiến nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất ngay tại chỗ. Mà tên Kiếm Đế đi trước hắn, lúc này chỉ mới đi được mười mấy dặm.
Đến khi Lục Thanh xuất hiện, đã ở ngoài năm trăm dặm. Rất nhiêu Tông sư Kiếm Phách phải trợn mắt há mồm, tự nhiên bọn họ nhìn ra Lục Thanh không hề vận dụng bất cứ thần thông kiếm nguyên gì cả, hắn chỉ nhờ vào một thân sức lực mà thôi.
Bất quá rốt cục cần phải có bao nhiêu sức lực mới có thể đạt tới tốc độ như vậy, mọi người không dám tường tượng.
- Lăng Kiếm Tôn, theo ông thảy...
Một tên Kiếm Tôn khác tới từ giới Từ Hoàng lên tiếng nói người này xuất thân từ Huyền Âm tông, cho nên không e ngại gì với Lăng Địa.
Lăng Địa cười nói:
- Lục Kiếm Tôn kế thừa huyết mạch Chân Long, một thân sức lực e rằng không kém Chân Long thông thường. Hắn có thể hành động được như vậy, thật sự là nhờ vào thân thể hùng mạnh, không phải nhờ vào tu vi.
Dứt lời, Lăng Địa cũng không do dự, thân hình chợt lóe, đã xuất hiện phía trên Luân Hồi Kiếm Kiều.
Cũng không thấy Lăng Địa dừng lại chút nào, chỉ như người đang lững thững dạo trên sân vắng, bước ra một bước đã đi được mười mấy dặm, chỉ sau vài lần hô hấp đã vượt qua tên Kiếm Đẻ kia.
Một lúc sau...
Lục Thanh chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, không gian màu xám trước mặt như bị một đạo kiếm quang kinh người bổ toạc ra, thế giới dày đặc luân hồi lập tức trở lại màu xanh như trước.
Khí Phong Mang chớp động trên không như nhưng con rắn có cánh đang bay lượn, Lục Thanh cũng không buông tha. Chỉ cần va phải thân thể hắn, lập tức bị nuốt chửng vào trong, nhờ vậy Kiếm thể Bạch Linh càng thêm cứng rắn, khí Phong Mang cũng càng thêm tinh thuần.
Sau khi vượt qua được Luân Hồi Kiếm Kiều dài ngàn dặm, Lục Thanh tới một đài tế nằm trên đảo nhỏ. Trên đảo không có vật gì khác, chỉ có một đài tế dùng để truyền tống, trên đài tế có cắm chín thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm. Ánh mắt Lục Thanh nhìn theo quỹ tích của chín thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm., lúc này trong mắt hắn dường như thấy có một điềm sáng màu xanh lưu chuyển trên đầu mũi kiếm, không ngừng phác họa, cuối cùng vẽ ra trước mặt hắn một chữ Đạo thật lớn.
- Quả nhiên là vậy...
Lục Thanh thoáng động trong lòng, lúc này trong Chân Long Nhãn của hắn, chữ Đạo kia bất chợt toát ra ánh sáng xanh rực rỡ, sau đó bành trướng lên to chừng trăm trượng, lập tức bắn vào trong mắt hắn.
- Đạo!
Chữ Đạo cổ kính này vừa đập vào mắt Lục Thanh, trước tiên hắn không có cảm giác gì, nhưng Thần Đình thức hải như vừa được mở ra, tâm thần tiến vào. Trong không gian Thần Đình thức hải rộng vô biên, trước mặt Thức Kiếm màu Trắng sáng khổng lồ, một chữ Đạo thật lớn hiện ra. Nguồn: https://truyenfull.vn
Chữ Đạo máu chảy ròng ròng này dường như ẩn chứa uy nghiêm vô tận, khí Phong Mang ẩn tầng bên trong Thức Kiếm không bắn nhanh ra, Lần này chữ Đạo cũng không chui vào trong Thức Kiếm, Thức Kiếm ngạo nghễ đứng thẳng, không hề lộ vẻ gì là sợ hãi.
Ngay tức khắc, chữ Đạo kia toát ra ánh sáng xanh chói mắt, trong phút chốc, toàn bộ không gian thức hải tràn ngập ánh sáng xanh kia, bên trong tẩm quan sát của thần niệm không còn màu sắc nào khác.
Giờ phút này, Lục Thanh cảm thấy dường như có cái gì đó khắc sâu vào lòng, ánh sáng xanh nháy mắt tan đi.
Lục Thanh lắc lắc đầu, khẽ cười nói:
- Đáng tiếc, Đạo của ta không ở nơi này...
Ngay tức khắc, sắc mặt Lục Thanh trở nên trang nghiêm, quát lên một tiếng:
- Trấn cho ta!
Trong Thần Đình thức hải, Thức Kiếm màu trằng sáng sáu ngàn trượng lập tức tuôn ra khí Phong Mang vô tận. ý chí Kiếm Đạo màu tím tinh thuần đồng thời hiện ra, toàn bộ Thức Kiếm lập tức biến thành màu tím trắng.
Sau đó, chữ Đạo màu xanh kia lập tức bành trướng, trong nháy mắt biến thành cao to vạn trượng, đè ép về phía Thức Kiềm.
Lục Thanh nở một nụ cười lạnh lẽo, trong thức hài, theo niệm động của hắn, Thức Kiếm sáu ngàn trượng kia bành trướng lên vô hạn, Vạn trượng.., hai vạn trượng.., trong nháv mắt đã cao tới mười vạn trượng, thân kiếm màu tím trắng giống như cự thần đứng sừng sừng, đánh xuống chữ Đạo kia một kiếm.
Chữ Đạo kia lảo đảo vài cái, ngay sau đó, ánh sáng xanh bên ngoài chữ Đạo lập tức bị đánh cho tan tác.
Thức Kiếm co rút lại, sau đó ngưng tụ thành bóng dáng của Lục Thanh. Nhìn chữ Đạo trước mặt mình, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi cứ đi theo ta trước đã, tự nhiên ta sẽ tìm một chủ nhân thích họp cho ngươi, Thân nàng đầy đủ pháp tắc Thiên Đạo, sẽ thích hợp hơn ta rất nhiều!
Tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ như muốn xâm nhập vào hồn phách, sau khi nghe được những lời của Lục Thanh, chữ Đạo to vạn trượng kia không ngờ co rút lại dần dần, mãi
Đến khi còn chừng một tấc mới dừng lại, sau đó lặng lẽ đứng vào một góc bên trong thức hải không còn hành động gì khác.
Lục Thanh gật gật đầu, sau đó, bóng hắn tan đi. Bên trong thức hải Thức Kiếm sáu ngàn trượng lại bay lên lơ lửng.
Lục Thanh chậm rãi mờ bừng mắt, nhìn đài tế trước mặt, lúc này đã không còn phản ứng gì
- Sao hả, tiểu huynh đệ có nhìn ra được manh mối gì không?
Lúc này Lăng Địa cũng đã vượt qua Luân Hồi Kiếm Kiều, đi tới sau lưng Lục Thanh, Lúc Thanh chỉ khè cười nói:
- Chỉ là quỹ tích của mấy thanh kiếm này có vẻ huyền ảo, không nhịn được nên quan sát một lúc mà thời.
- Đúng vậy, chữ Đạo này quả thật không tầm thường, bất quá nhiều năm qua, không ai có thể khám phá được huyền ảo bên trong, Tiểu huynh đệ có lãnh ngộ được gì không?
Dứt lời, Lãng Địa nhìn Lục Thanh chăm chú.
Lục Thanh lắc lắc đầu:
- Chữ Đạo này quá mức huyền ảo, bao nhiêu tiền bối Tông sư Kiếm Phách còn không thể lãnh ngộ, Lăng lão quá coi trọng ta rồi
Sau khi nhìn chăm chú Lục Thanh một lúc, Lăng Địa cười nói:
- Nếu đã là như vậy, chúng ta hãy tiến vào Kiếm cốc Kim Thiên. Chúng ta đi nhanh hơn người khác một bước, có thể sẽ có thu hoạch gì đó cũng không chừng.
Kiếm chỉ Lăng Địa điểm ra, bất chợt chín thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm kia đồng thời toát ra khí Phong Mang màu xanh, Khí Phong Mang này giống như một chiếc kén bao phủ hai người Lục Thanh vào trong. Đến khi chiếc kén màu xanh này biến mất, hai người Lục Thanh cũng đồng thời biến mất khỏi đài tế.