Long uy hống hách toát ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Địa Long hai đầu, một cỗ long uy tinh thuần đã phá tan uy nghiêm của nó, trấn áp ngược trở lại linh uy của nó.
- Rống. ..
Hai con rồng đều giận dữ rống to, miệng khổng lồ mở to lộ ra hàm răng lởm chởm nhọn hoắt. Thân hình Địa Long hai đầu vốn dài mười mấy trượng, theo khí thế của nó toát ra cũng dần dần lớn lên.
Sau khi đạt tới gần hai trăm trượng mới ngừng lại, mà Kiếm Xỉ Lôi Long cũng đạt tới độ cao như vậy. Chỉ có điều nếu so với khí thế uy nghiêm của Địa Long hai đầu, long uy của Kiếm Xỉ Lôi Long tinh thuần hơn, nhưng về linh uy lại thua một bậc.
- Ẩm. ..
Chân sau giậm mạnh, lập tức miệng Địa Long hai đầu mở to, linh lực hệ Thổ kinh khủng hội tụ lại thành hai quả linh cầu rất lớn.
Linh cầu màu vàng đất chấn động không gian, một cỗ khí tức dày nặng toát ra toàn sơn cốc.
Rắc. ..
Mắt đất ran nứt lộ ra những cái khe lớn.
Ngay sau đó, hai quá linh cầu hệ Thổ mang theo hai luồng gió thế lương gào thét bay về phía Kiếm Xỉ Lôi Long.
Giống như tiếng vang của sóng dữ xô bờ, trước hai quả linh cầu hệ Thổ, một vòng cuộn sóng không gian khuếch tán ra, ngay tức khắc, vô số hung thú lăng không bay lên. Đối với cuộn sóng không gian, dù là sức lực hùng mạnh của hung thú bọn chúng cũng không dám cứng rắn chống lại. Tối thiểu trước khi đạt tới thất giai, chúng không thể nào ngăn cản.
Nhìn sang bên kia, một cỗ dao động kỳ dị từ trên sừng của Kiếm Xỉ Lôi Long toát ra. Giờ phút này điện hổ lập lòe, khí lôi sát hội tụ, ngưng kết lại thành một quả cầu chừng một trượng. Nhưng được vô số linh khí rốt vào, quả cầu lại bành trướng thêm lên. Màu sắc của nó càng ngày càng đậm hơn, chỉ trong thoáng chốc đã biến thành màu tím đen.
- Lôi Sát Chấn Thiên!
Kiếm Xỉ Lôi Long giận dữ rống lên, trên chiếc sừng của nó, quả cầu lập tức phát ra tiếng nổ long trời lờ đất, lăng không phóng về phía Địa Long hai đầu.
Cuộn sóng không gian mênh mông khuếch tán ra xung quanh, hai cuộn sóng không gian của hai hung thú va chạm vào nhau giữa không trung, lập tức tạo ra từng vòng gợn sóng nhộn nhạo tỏa ra.
-Ngao. ..
Lúc này một tiếng long ngâm non nớt vang lên, chính là con lôi long nhỏ bên cạnh vách cốc đang kêu. Nó chỉ là lôi long mới sinh còn chưa đạt tới tứ giai, cho nên không có năng lực ngự không, lúc này sắp sửa bị một cuộn sóng không gian chụp vào người.
- Rống. ..
Tiếng long ngâm giận dữ vang lên, biến cố xảy ra bất thinh lình dù là Kiếm Xỉ Lôi Long cũng trở tay không kịp, đừng nói đi cứu. Lúc này nó đã bị linh uy của linh cầu hệ Thổ chụp xuống, chỉ có thể di chuyển trong vòng vài trượng.
- Rống. ..
Lúc này ở phía trên vách cốc, có một con Thiên Phong Hổ bắn xuống, đưa tay chộp lây lôi long nhỏ kéo lên. Trong phút chốc, ánh mắt của Kiếm Xỉ Lôi Long lộ vẻ cảm kích.
Giờ phút này trên không trung cao vạn trượng, Thiên Phong gào thét, nhưng vẫn có hai người đang đứng ngạo nghễ trên đó. Trong đó có một lão nhân khoác kim bào, vẻ mặt già nua, tay phải cầm một cây trượng gỗ màu vàng, nở một nụ cười hiền hòa. Cạnh đó là một thanh niên áo xanh gương mặt bình tĩnh, thân hình thon thả, dáng vẻ lạnh lùng, lộ ra khí chất bất phàm.
Lúc này ánh mắt thanh niên lộ ra vẻ khen ngợi rõ ràng, áo xanh trên người theo gió bay lất phất, nhưng hắn không có ý kềm chế.
- Dù là hung thú cũng có cảm tình. ..
Kim Linh nhìn Lục Thanh trước mặt, mái tóc màu vàng bất động. Khác với Lục Thanh. Kim Linh đứng thẳng trên không trung như được cắm chặt xuống đất, không lay động mảy may.
Lục Thanh gật gật đầu, đồng thời trong mắt hiện ra một đạo kiếm quang màu tím trắng:
- Không sai cảm tình của hung thú còn chất phác hơn nhiều.
- Sở dĩ gọi tên hung thú là vì một thân khí tức hung ác của chúng. Trong mắt hung thú, bọn chúng chỉ tôn trọng thực lực mà thôi có thực lực mới có hết thảy, bất kể là lãnh địa hay thứ khác. Cho nên hung thú có vẻ hết sức đơn thuần chất phác, cũng hết sức cố chấp. Nhưng nếu so với nhân tộc quen lừa gạt lẫn nhau, bọn chúng tốt hơn vô số lần.
Kim Linh nói ra nhưng lời này. Lục Thanh cũng không mở miệng phản đối. Trong lòng hắn thầm nghĩ, chính mình thu phục nhiều hung thú như vậy, tâm tư cũng không đơn thuần chất phác chút nào.
Dường như nhận ra suy nghĩ của Lục Thanh. Kim Linh lập tức cười nói:
- Nhưng nếu so với hung thú, tình cảm của nhân tộc lại phong phú hơn. Sự sâu xa ảo diệu của Nhân Đạo đã từng lưu truyền trong thời thượng cổ, vị chủ nhân Nhân Đạo lúc ban đầu quả nhiên là đáng kính vô cùng.
- Chủ nhân Nhân Đạo ư?
Lục Thanh nghe vậy ngẩn ra, hắn chưa từng nghe qua tên này. Chẳng lẽ là. ..
- Là người sáng lập ra Nhân Đạo?
Kim Linh tức khắc trầm giọng đáp:
- Chính là vị Thánh Giả ấy. Nhân Đạo nhất mạch bất đầu từ vị ấy mà sinh ra, sau này sinh sôi nảy nỡ, phát triển ra vô số nhánh. Còn phần hiện tại có bao nhiều, e rằng lão Kim ta hiểu biết không bằng Lục huynh.
- Nhân Đạo nhất mạch ư?
Lục Thanh lẩm bẩm, mớ tóc trước trán bay lất phất, cũng không biết hắn đang suy nghĩ những gì.
Ở sơn cốc phía dưới. .. Nguồn truyện: Truyện FULL
Con Thiên Phong Hổ kia chộp lấy lôi long nhỏ vào trảo của mình, nhưng còn chưa kịp bay lên không, cuộn sóng không gian đã cắt tới bên cạnh nó.
- Rống. ..
Tiếng hổ gầm vang lên, một tầng Thiên Phong gần như thực chất ngưng kết trên người nó. Ngay sau đó, cuộn sóng không gian nặng nề như núi đã áp tới.
-Rắc. ..
Trong nháy mắt tầng Thiên Phong gần như thực chất bao quanh người nó võ vụn ra.
Trong mắt hổ lộ vẻ bi ai vô vọng, cuộn sóng không gian lan tới như vậy, tuy rằng Thiên Phong Hổ đạt tới lục giai, nhưng vẫn biết rất rõ ràng, nó không thể nào thoát chết.
Nhưng đúng vào lúc Thiên Phong dứt khoát quyết tâm vung trảo lên, định ném mạnh lôi long nhỏ trong trảo của mình bay lên cao, cuộn sóng không gian đang ặp tới bỗng chốc khựng lại.
Không sai Thiên Phong hổ thấy rõ ràng không gian trước mắt nổi nên vô số nếp gợn, nhưng không thấy* dấu hiệu tiếp tục ập tới. Dù là Kiếm Xỉ Lôi Long và Địa Long hai đầu đang đánh nhau bừng bừng khí thế, thấy cảnh tượng như vậy cũng phải ngẩn người.
Bởi vì chúng phát hiện ra, không chỉ có cuộn sóng không gian áp về phía Thiên Phong Hổ kia ngưng trệ, ngay cả linh cầu do chúng phóng ra, trong khoảnh khắc sắp va chạm vào nhau cũng đã dừng lại giữa không trung. Kể cả cuộn sóng không gian kia, toàn bộ không trung dường như đã bị giam cầm, nhưng không mảy may cảm nhận được lực pháp tắc nào cả.
Chẳng những là hai hung thú đang giằng co, ngay cả đám hung thú đang đứng trên không quan chiến cũng sững sờ. Chúng không cảm nhận được lực pháp tắc, vậy hiện tượng đang diễn ra bên trong sơn cốc lúc này là chuyện gì?
Ngay tức khắc, dưới ánh mắt khiếp sợ của chúng, linh cầu và cuộn sóng không gian đang ngưng trệ không ngờ bất đầu tiêu tan một cách kỳ quái. Ngay cả Kiếm Xỉ Lôi Long và Địa Long hai đầu đồng thời kinh hãi phát hiện ra, thân thể của chúng trong khoảnh khắc này không thể cử động.
Lập tức chúng cảm thấy một cỗ linh lực hùng mạnh bất đầu chảy ngược vào trong tổ khiếu thần hải của mình. Chỉ đơn giản là linh lực vốn có của chúng, cho nên cũng không có chuyện gì, nhưng vấn đề quan trọng là, nơi phát ra linh lực chính là linh cầu mà lúc nãy chúng đã phóng ra. Linh lực này sau khi tiến vào tổ khiếu thần hải cũng chạy ngược theo con đường mà chúng đã điều động khi trước, quay về thú đan.
Đầu tiên và cuộn sóng không gian tiêu tan, kế đó là linh cầu tiêu tan. Nhưng linh cầu tiêu tan mới khiến cho các hung thú đang đứng xem trên không trợn mắt há mồm, bởi vì theo như bọn chúng thấy, linh cầu kia giống như bị hai hung thú đang giằng co nuốt ngược trở vào.
Phải biết rằng phóng xuất linh lực thì vô cùng đơn giản, nhưng muốn thu hồi là vô cùng khó khăn. Huống chi bọn hung thú như Kiếm Xỉ Lôi Long, căn bản là không thể làm được chuyện này.
Sau vài lần hô hấp, hai hung thú trong sơn cốc mới khôi phục tự do.
- Long Vương Đại nhân!
Bất chợt Kiếm Xỉ Lôi Long quỳ sụp xuống, có lẽ nhưng hung thú khác không biết rõ ràng, nhưng Kiếm Xỉ Lôi Long đã thấy qua Lục Thanh che mắt lôi kiếp cho nó, nên lúc này dù nó không cảm nhận được lực pháp tắc của Lục Thanh thoát ra từ lực Lĩnh Vực, nhưng nó đã nhận ra một chút khí tức quen thuộc làm cho nó run rẩy. Đây chính là cảm ứng tinh tế sau khi nó nuốt một giọt máu của Lục Thanh. .
Sau hai làn hô hấp, hai bóng người từ trên chín tầng mây hạ xuống, lơ lửng bên trên sơn cốc.
- Tiểu long đa tạ Long Vương Đại nhân ra tay cứu giúp.
- Đứng lên đi.
Lục Thanh thản nhiên nói, sau đó ánh mắt hắn lập tức quét quanh bốn phía sơn cốc một lượt.
Ánh mắt của hắn bình thản, không mang theo một tia khí thế thần quang nào, nhưng huyết mạch Long Vương dung nhập vào trong máu thịt hắn cũng tự nhiên sinh ra một cỗ long uy trời sinh. Đặc biệt trước đây nuốt nửa đoạn đuôi Long Hoàng, đã khiến cho uy nghiêm trên người Lục Thanh toát ra rõ ràng hơn, đương nhiên cũng khiến cho hung thú cảm nhận rõ ràng hơn.
Chỉ trong thoáng chốc, đám hung thú đứng trên vách cốc phát hiện ra uy áp vô hình trên người Lục Thanh khiến cho tim bọn chúng gần như ngừng đập, lập tức từ trên không nhào xuống, quỳ rạp một mảng lớn.
Lục Thanh hừ lạnh một tiếng, từ trên người hắn toát ra khí tức Long Vương. Tuy rằng chỉ là khí tức Long Vương, nhưng cũng ngắm ngầm mang theo một chút uy nghiêm của Long Hoàng. Trong nháy mắt, trong mắt rất nhiều hung thú, Lục Thanh giống như một vị Long Vương màu vàng tím khổng lồ vừa xuất hiện. Long thân khổng lồ che lấp cả bầu trời, long uy mênh mông cuồn cuộn đè ép hư không, uy nghiêm kinh khủng không hề báo trước xâm nhập vào tận tổ khiếu thần hải của chúng.
Trong nháy mắt, một mảng tiếng gào thảm thiết vang lên trong sơn cốc.
Lập tức Lục Thanh thu hồi tia Long khí này, trong nháy mắt. ảo cảnh kia tan thành mây khói. Nhưng trong mắt bọn hung thú lúc này tràn ngập vô tận kính sợ, càng lúc càng sâu.
Nhìn Kiếm Xỉ Lôi Long quỳ rạp trước mặt. Lục Thanh nói:
- Ngoại trừ nhưng kể không gây sự, số còn lại đuổi đi.
-Dạ!
Kiếm Xỉ Lôi Long lập tức đứng dậy, bất đầu chỉ từng hung thú.
Lúc này đám hung thú không dám nghi ngờ như trước nữa, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn. Không lâu sau, bên cạnh Kiếm Xỉ Lôi Long chỉ còn lại hơn năm mươi hung thú.
- Xin Long Vương Đại nhân tha thứ!
Ngay sau đó, hơn ba mươi hung thú gây sự lúc đầu đồng thời quỳ rạp xuống, từng đôi mắt thú khổng lồ lộ vẻ cầu khẩn đáng thương.