Đại tỷ cười rồi!
Giờ phút này, đám hung thú đang ngồi đều trọn mắt nhìn, dường như không thể nào tin được.
Nhìn thấy đám hung thú bát giai đã hóa thành hình người, dù là Lục Thanh cũng phải mĩm cười, đồng thời trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Ngồi cùng với đám hung thú không có chút tâm cơ, dù phải chịu đựng khí tức hung ác của bọn chúng thỉnh thoảng toát ra, nhưng Lục Thanh lại cảm thấy thân mình thoải mải.
Hỏa Phượng mấp máy đôi môi anh đào, đôi mắt phượng khẽ nguýt:
- Sao hả, các người có ý kiến gì sao?
Chỉ trong thoáng chốc, đám hung thú lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, dù là bốn hung thú bát giai đỉnh phong bọn Huyền Băng Hải Long Thú cũng tỏ ra vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng Lục Thanh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng sầu khổ của bọn chúng.
Lập tức Lục Thanh đưa mắt nhìn sang Hỏa Phượng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi má mịn màng có hai lúm đồng tiền, như cười như không, dù là Lục Thanh luôn trấn định cũng cảm thấy ngẩn ngơ.
Dường như nhận ra ánh mắt của Lục Thanh, trên má Hỏa Phượng xuất hiện hai áng mây hồng, chỉ trong nháy mắt lại khiến cho đám hung thú không nhịn nổi, tên nào tên nấy trợn trừng đôi mắt nhìn không chớp.
- Các ngươi. ..
Hỏa Phượng cũng không biết phải làm sao, chỉ có thế giơ tay ngọc ra dứ dứ trên không. Bộ dạng này đầu còn là Hỏa Phượng khi trước nghênh ngang, oai phong lẫm lẫm nữa, mà giống như một nữ tử bình thường đang tức giận đám đệ đệ không chịu nghe lời của mình.
- Xin hỏi phương danh quý tánh cô nương?
Lục Thanh mở miệng, giải vây cho bọn Huyền Băng.
- Ta là Liệt Diễm.
- Liệt Diễm. ..
Lục Thanh khẽ gọi, lập tức nói:
- Tên này hay lắm, rất xứng với cô nương.
Có lẽ hóa thành hình người, da mặt Hỏa Phượng cũng mỏng hơn một chút, lúc này nghe Lục Thanh nói vậy, không khỏi ửng hồng.
- Chẳng hay Long Vương xuất thân từ tông môn nào vậy? Hỏa Phượng như nhớ lại chuyện gì, vội vàng lên tiếng hỏi.
- Giới Kim Thiên. Tử Hà tông.
- Giới Kim Thiên. ..
Hỏa Phượng gật gật đầu:
- Lục trước chuyện phân chia bốn giới có lẽ là hành động của Kiếm Thần, bất quá thứ cho Liệt Diễm nghi ngờ, vì sao Long Vương lại xuất thân từ tông môn của nhân tộc?
Lục Thanh cười bình thản, cũng không giấu diếm:
- Bởi vì bản thân ta chính là nhân tộc, vì được kế thừa huyết mạch Long Vương nên mới có được thần thông Hóa Long.
Hỏa Phượng gật gật đầu, ánh mắt nàng nhìn Lục Thanh rực sáng:
- Không sai vào thời thượng cổ, quả thật có một số rất ít người được Long tộc chiếu cố, ban cho bọn họ huyết mạch Chân Long. Nhưng người có thể hóa thành Chân Long cũng hiếm như lông phượng sừng lân, đừng nói là hóa thành Long Vương cửu giai.
- Liệt cô nương quá khen, nhờ cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Hỏa Phượng nhoẻn miệng cười:
- May mắn cũng là một phần của thực lực, người khác không có nhưng ngài có, đó là thực lực.
- Đa tạ Liệt cô nương chỉ giáo.
Nhìn Liệt Diễm trước mặt dung mạo tuyệt trần, nhưng Lục Thanh biết rõ, tuổi của nàng ít nhất cũng đã mấy trăm.
Hắn nhìn lại Hỏa Phượng lần nữa, lúc này nàng đang trở nên trầm tư. Thấy Hỏa Phượng không nói Huyền Băng cạnh đó bên dùng khế ước truyền âm trò chuyện cùng Lục Thanh.
Thấy Hỏa Phượng không lên tiếng, đám hung thú còn lại phía dưới cũng lặng im không nói. Lúc này Lục Thanh coi như đã chứng kiến uy tín tuyệt đối của Hỏa Phượng trong đám hung thú bát giai.
Rất lâu sau. Hỏa Phượng mới lên tiếng nói:
- Chẳng hay Tử Hà tông của Long Vương có dung được chúng ta chăng?
- Lãnh địa tông ta nhỏ hẹp, e rằng đến lúc đó các vị phải chịu thiệt thôi. ..
- Không sao!
Hỏa Phương khoát tay, cao giọng nói
- Về chuyện ra khỏi kiếm mộ, xin giao cho Long Vương.
Lục Thanh gật gật đầu:
- Liệt cô nương yên tâm. Lục mỗ trở lại tầng hai tầng ba một chuyến, tức khắc sẽ trở lại đón các vị.
- Xin Long Vương tùy tiện.
Một ngày sau, ở Thiên Nhai Hải Giác.
Nhìn bờ cát vàng trước mặt, trong lòng Lục Thanh không khỏi cảm khái, không ngờ tới tầng bốn lần này lại có thu hoạch lớn đến như vậy. Trong lòng hắn có rất nhiều hình ảnh hiện ra, nhưng ngay tức khắc bị hắn đè xuống.
Lục Thanh bước ra một bước tiến vào cơn trốt xoáy màu xám bạc, ngay sau đó, tiếng gió xoáy lạnh lẽo đã đập vào tai.
Nhìn lốc xoáy hoành hành xung quanh, thân hình Lục Thanh bất động. Lát sau, hắn bước ra một bước, đến khi xuất hiện đã ra ngoài mấy trăm dặm.
Sa mạc màu vàng mênh mông vô bờ, nhưng lúc trước đã có Hàn Lâm Lang dẫn đường một lần, nên lần này Lục Thanh cũng không sợ lạc đường.
Kiếm quang màu tím trắng chớp động trong mắt, chỉ trong thoáng chốc đã bắn nhanh ra phía trước. Dưới ánh mắt của Lục Thanh, lúc này không gian phá nát, chỉ còn lại một thế giới tinh thuần, thế giới trước mắt bị kéo vô hạn tới gần, cuối cùng mới xuất hiện giới hạn.
Chân Long Nhãn!
Sau khi đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, lại thêm nuốt một nửa đuôi Long Hoàng. Chân Long Nhãn đã lột xác rất mạnh. Giờ phút này Lục Thanh không dám bảo đảm mình có thể nhìn thấu tất cả kiếm trận Thiên giai, nhưng những kiếm trận Thiên giai bình thường, hắn tuyệt đối tin rằng chỉ cần dùng Chân Long Nhãn liếc qua một cái là có thể nhìn thấu.
Gần như một bước vượt qua ngàn dặm, sau thời gian tản nửa nên nhang, Lục Thanh đã ra khỏi sa mạc này.
Ánh mắt Lục Thanh lại bắn nhanh về phương xa, không gian vô tận bị kéo gần lại, ngay tức khắc, trong thần niệm kinh khủng của Lục Thanh cảm ứng, một đạo dao động linh lực rõ ràng lập tức truyền vào lòng.
Ngoài trăm vạn dặm, giữa những đám cổ mộc hoàng kim, một gốc cổ mộc hoàng kim vươn cao hơn hết thảy, tán cây khổng lồ che phủ cả một vùng trời, uy thế mênh mông trấn áp phạm vi ngàn dặm không gian.
Chỉ trong thoáng chốc, một tầng ánh sáng vàng chói mắt từ trên thân cây tràn ra, trên thân cổ mộc khổng lồ kia lộ ra một khuôn mặt già nua.
- Mừng Lục huynh đã về!
Sóng âm mênh mông cuồn cuộn kéo dài trong cùng lúc ấy, toàn bộ cổ mộc hoàng kim trong tầng ba kiếm mộ đồng thời rung động, sóng âm cũng đồng thời theo sự rung động truyền về phía Thiên Nhai Hải Giác.
Lúc này Lục Thanh không còn che giấu gì nữa, ý chí Kiếm Đạo mênh mông dâng lên, khí Phong Mang màu tím nhạt bay thẳng lên không. Chỉ trong thoáng chốc, trong phạm vi năm ngàn dặm không gian, phong vân biến sắc. Thiên Lôi màu tím sẫm rất lớn gào thét, không gian Động Hư khôn cùng mở ra trên chín tầng mây.
Không gian Động Hư hẹp dài phảng phất mở ra vô số lỗ hổng trên chín tầng mây, nhưng lực cắn nuốt mênh mông của nó lại không thể xé rách một mảng cát nào, toàn bộ bị trấn áp giữa không trung.
Đồng thời phía sau Lục Thanh, một hư ảnh cự kiếm màu tím nhạt bốc lên cao vạn trượng, mũi kiếm chỉ về phía xa, trấn áp ra ngoài trăm vạn dặm.
-Ong. ..
Tiếng kiếm ngâm vang lên rung trời trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ tầng ba kiếm mộ.
Ngoài trăm vạn dặm, giữa một mảng ánh sáng vàng, một hạt châu rực rỡ như vầng dương bay lên trời, linh khí hệ Kim mênh mông ngưng tụ, quay xung quanh rừng cổ mộc hoàng kim, hóa thành một cái lồng màu vàng thật lớn.
Trong mơ hồ, có một chút thế thiên địa bị kéo xuống, dung nhập vào lồng kia. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ lồng dường như hóa thành thực chất. Tử xa nhìn lại, tựa như một viên kim châu rất lớn, lại giống như mặt trời rơi xuống trần gian. Ánh sáng vàng chói mắt chiếu sáng hàng vạn dặm không gian, dù là Lục Thanh ở ngoài xa trăm vạn dặm cũng có thế trông thấy rõ ràng.
Ý chí Kiếm Đạo của Lục Thanh xuyên qua không gian, hung hăng trấn áp lồng kia.
-Rắc. ..
Từng khe nứt màu vàng sáng như mạng nhện hiện ra trên bề mặt lồng, ngay tức khắc, một giọng nói già nua vang lên:
- Lục huynh quá xem thường lão Kim. ..
Linh khí hệ Kim vô biên hội tụ, linh khí kinh khủng gần như vô tận hội tụ về phía chiếc lồng.
Chỉ sau vài lần hô hấp, nhưng khe nứt dày đặc lập tức khép miệng liền lại.
Ngoài trăm vạn dặm. Lục Thanh nhếch miệng cười, lập tức hư ảnh cự kiếm sau lưng ngang trời đâm ra. Tay phải Lục Thanh nắm hờ, coi như đang nắm một thanh kiếm thật, toàn thân Lục Thanh theo hư ảnh cự kiếm này bắn ra ngoài xa trăm vạn dặm.
-Vút. ..
Giữa đất trời chỉ để lại một tiếng kiếm ngâm kéo dài hư ảnh cự kiếm vạn trượng xuyên qua không gian, không gian vô tận bị bỏ lại phía sau, phong cảnh xung quanh Lục Thanh giống như trở nên mơ hồ, không còn thấy được chút gì, chỉ thấy loang lổ từng vệt kéo dài.
Pháp tắc hệ Chư Thiên!
Giờ phút này trước tốc độ vô biên, pháp tắc hệ Chư Thiên đồng thời xuất hiện bên thân Lục Thanh.
Lục Thanh dốc hết toàn lực thi triển Phong Lôi bộ. Bộ Ý chạy như điên tốc độ gần như đạt tới cực hạn. Lục Thanh lại mượn thế thiên địa, mới có thể theo kịp tốc độ của hư ảnh cự kiếm bay phía trước.
Xuyên qua vạn dặm chỉ trong vài lần hô hấp. Lục Thanh đã vượt qua cả trăm vạn dặm không gian chỉ trong thời gian tàn một nén nhang.
Y chí Kiếm Đạo kinh khủng xuyên ngang tầng ba kiếm mộ, đi qua nơi nào, hung thú nơi đó đều phủ phục. Đặc biệt khí tức Long Vương toát ra pha lẫn uy nghiêm của Long Vương mang huyết mạch Long Hoàng, khiến cho rất nhiều hung thú chấn động tâm thần, gần như tan gan vỡ mật.
-Ong. ..
Tiếng kiếm ngâm kinh khủng chấn động không gian, bên ngoài rừng cổ mộc hoàng kim, hư ảnh cự kiếm màu tím nhạt hiện ra, ngay tức khắc chém lên chiếc lồng màu vàng kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ầm. ..
Nháy mắt, toàn bộ lồng vỡ tan thành nhiều mãnh, sóng khí lạnh thấu xương chấn động không gian, từng đạo không gian sụp đổ hẹp dài hiện ra. Gợn sóng không gian màu trắng khuếch tán ra, lập tức vang lên giọng nói hổn hển của Kim Thần Mộc:
- Lục huynh chừa chút lực. ..
- Lục Thanh nghe vậy mĩm cười, lập tức cự kiếm màu tím nhạt trong tay phá nát, ý chí khôn cùng đồng thời trấn áp nhưng nơi không gian sụp đổ. Kiếm chỉ điểm ra, lực Lĩnh Vực màu tím trắng trấn áp, nhưng đạo không gian sụp đổ lập tức khép liền lại trông hết sức kỳ dị.
- Thủ pháp của Lục huynh thật là tuyệt diệu!
Bất chợt trong không trung trước mặt Lục Thanh, một điểm sáng vàng chậm rãi khuếch tán, lộ ra một gốc cổ mộc hoàng kim cao chừng một trượng. Tuy chỉ là hư ảnh linh niệm, nhưng trông vô cùng ngưng đọng, gần thành thực chất. So với lúc Lục Thanh rời đi, hắn có thể đoán được thương thế của Kim Thần Mộc đã đỡ hơn rất nhiều.
- Thế nhưng Lục Thanh chưa kịp lên tiếng, giọng già nua của Kim Thân Mộc lại vang lên:
- Làm sao có thể như vậy được? Kiếm Tôn!