Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 769: Kiếm Đế đỉnh phong (Thượng)

Tuy rằng ý chí Kiếm Đạo màu tím nhạt này không toát ra ánh sáng chói mắt nhưng khí Phong Mang do nó sinh ra cũng khiến bản thân Lục Thanh thấy táng đởm kinh hồn.

Nhìn quả trứng màu tím trước mặt, cảm nhận được sinh cơ trong đó mênh mông dao động, Lục Thanh biết trong đó đang thai nghén Kiếm Anh của hắn.

Kiếm Giả bước vào Kiếm Phách, thất phách ngưng Kiếm Phách, Kiếm Phách hợp Kiếm Hồn đột phá gông cùm xiềng xích, thành tựu Kiếm Anh. Kiếm Anh chính là bản nguyên Kiếm Đạo đặc biệt của riêng Tông sư cảnh giới Kiếm Phách. Giờ phút này Kiếm Chủng hóa Kiếm Anh, chỉ cần Kiếm Anh bất diệt, cho dù là thân thể tan nát, cũng có thể tái sinh trong thời gian ngắn.

Vả lại sau khi đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, lập tức đột phá gông cùm xiềng xích, khám phá ra nguồn gốc của bản thân, thọ mệnh kéo dài, đối với Kiếm Giả, đó chính là lợi ích rất lớn. Phải biết rằng linh dược linh đan cũng có lúc phải hết, theo như vậy, cho dù Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn có đủ linh đan linh dược kéo dài tuổi thọ, tối đa cũng chỉ có thể sống được trên dưới ngàn năm, nhất định cũng phải chết, đây là ý trời.

Mà nếu như tông sư Kiếm Phách có đủ linh dược, bản thân thọ mệnh từ bốn trăm năm tới tám trăm năm, có thể kéo dài tới ba ngàn năm. Sau ba ngàn năm, Thiên Đạo lấy mạng, nhất định phải chết.

Đây là pháp tắc Thiên Đạo, nếu không , chẳng lẽ có thể sống hoài không chết trên thời gian này? Dù là Kiếm Thánh cũng không dám buông lời bừa bãi.

Lúc này, khẩu quyết tâm pháp tầng chín Phong Lôi quyết đang chảy trong đầu Lục Thanh. Từ Kiếm Giả đến Kiếm Phách, đến Kiếm Sư, Kiếm Chủ, lại tiến vào bậc Kiếm Vương, thậm chí Kiếm Hoàng viên mãn hiện tại.

Theo pháp tắc Phong Lôi lưu chuyển trong đầu Lục Thanh bỗng nhiên một cảm giác bừng ngộ sinh ra trong lòng. Tầng chín của Phong Lôi quyết sau khi vận chuyển tới cực hạn nháy mắt đã sinh ra biến hóa.

- Ầm…..

Chỉ trong thoáng chốc, không gian Kiếm Chủng giống như có vô số Thiên Lôi nổ vang nền trời màu tím trắng nháy mắt vỡ nát thành hỗn độn. Lập tức giữa vùng trời đất này, quả trứng màu tím trắng kia bắt đầu run rẩy.

Hai mắt đang nhắm chợt mử bùng, trong khoảnh khắc này, trong mắt Lục Thanh dường như có hai thanh thần kiếm màu tím trắng ẩn hiện. Một cỗ Kiếm Ý cực mạnh phóng lên cao, Kiếm Ý này dường như dung nhập vào trong thiên địa, dù là vách kén màu xanh thẳm xung quanh cũng không thể ngăn trở mảy may nào.

- Ong…..

Tiếng kiếm ngâm vang lên kinh động cả đại điện, sinh ra hồi âm kịch liệt.

- Rống…..

Trong lúc này, trên vách điện xung quanh, vô số hung thú được điêu khắc chỉ nháy mắt toát ra sinh khí kinh người, từng tiếng rống từ thời thượng cổ vọng về chấn động không gian. Linh thạch vỡ vụn từ trên nóc điện rơi xuống như mưa, sóng âm kéo dài liên miên quanh quẩn trong đại điện trăm trượng.

Nhưng bất kể sóng âm kia hùng mạnh tới mức nào, cũng không thể che lấp được tiếng kiếm ngâm réo rắt. Tiếng kiếm ngâm vang lên kéo dài không ngứt, trong đó lộ ra một cỗ Kiếm Ý bất khuất kiên cường, ngưng kết ra một thanh âm kiếm vô hình giữa vô số sóng âm. Âm kiếm này treo lơ lửng giữa không trung, ngay trên đỉnh đầu Lục Thanh. Trong lúc này hai bóng người hiện ra giữa đại điện.

- Này Phong Thần, tên đồ đệ của ông dường như không đơn giản chút nào.

- Thủy Thần quá khem, hết thảy là nhờ hắn có duyên mà thôi.

Dường như Phong Thần vừa cảm ứng được chuyện gì…..

- Chuyện gì vậy?

- Đạo Linh rời đi rồi.

- Đúng vậy, Đạo Linh rời đi như vậy cũng tốt, hắn có thể thoát khỏi ràng buộc.

- Tốt hơn chúng ta khi trước rất nhiều, ít nhất trong tương lai, hắn sẽ có nhiều hơn chúng ta một phần sinh cơ.

- Ý của Phong Thần là…..

- Thời Không Luân Bản (bánh xe thời không) sẽ không quay ngược lại, trừ khi xuất hiện người có thể thật sự khống chế nó trong tay. Hết thảy những chuyện giằng co nhiều năm qua, hiện giờ cũng là lúc nên chấm dứt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Không còn thanh âm nào vang lên, chỉ còn lại hai tiếng thở dài sâu kín trong đại điện.

Nhìn lại Lục Thanh, giờ phút này hắn như một khối ngọc màu trắng đẹp tuyệt, nhưng khí Phong Mang trên khối ngọc này, dù là vách kén xung quanh cũng có dấu hiệu không thể ngăn cản nổi.

Trong không gian Kiếm Chủng , quả trứng màu tím trắng kia đang nhảy lên kịch liệt, sức sống bồng bột như nhành liễu mới sinh, non dẻo mềm mại. Nhưng thời gian trôi qua sức sống này ngày càng mãnh liệt, tựa như một nồi nước được lửa trong lò đốt nóng, dần dần trở nên nóng bỏng.

Khí Phong Mang màu trắng đục vờn quanh, tử đỉnh đầu Lục Thanh kéo dài ra thành hình mũi kiếm, mà ở thân dưới lại kéo dài ra hình chuôi kiếm.

Kiếm Hồn Kinh vận chuyển, trong Thần Đình Thức Hải, Thức Kiếm ngàn trượng lơ lững giữa không trung. Trong không gian thức hải tối đen hỗn độn, thanh cự kiếm này dường như cũng bắt đầu biến hóa, khí Phong Mang kịch liệt đâm xuyên hư không , thân cự kiếm màu trắng sáng bành trướng, từ chuôi đến mũi kiếm dài gần hai ngàn trượng.

Kiếm Hồn Kinh chia làm năm phần Dưỡng Hồn, Luyện Thần, Ngưng Hồn, Kết Phách, Hư Thần từ sau khi lấy được đầy đủ Kiếm Hồn Kinh. Thức Kiếm trải qua một lần rèn luyện hồn thức Lục Thanh càng trở nên tinh thuần hơn trước. Bậc Ngưng Hồn cũng đạt tới cảnh giới đỉnh phong viên mãn tại Linh Đô Quỷ giới. Giờ phút này, chuyện mà Lục Thanh muốn làm là thừa thế vừa mới tiến cấp, tranh thủ đột phá tới tầng thứ tư của Kiếm Hồn Kinh, Kết Phách.

Theo Kiếm Hồn kinh vận chuyển, trên thân Thức Kiếm đồng thời tràn ra một cỗ dao động huyền ào. Cỗ dao động huyền ảo này xuôi dòng chảy xuống trực tiếp chảy thẳng vào trong Đan Điền Khí Hải của Lục Thanh, chui vào trong không gian Kiếm Chủng.

- Ầm…..

Chỉ trong thoáng chốc, Lục Thanh cảm thấy chấn động toàn thân. Trong khoảnh khắc này, dường như cả trời đất đều vang lên tiếng sấm, tiếng gió gào tht, chấn điếc màng tai.

Chỉ trong nháy mắt, Lục Thanh cảm thấy dường như toàn thân mất đi tri giác, Đan Điền đau đớn như bị vỡ nát. Chỉ có tâm pháp tầng thứ mười của Phong Lôi quyết, vừa sinh ra chậm rãi vận chuyển trong kinh mạch. Bên trong thức hải, Thức Kiếm hai ngàn trượng vẫn không ngừng vận chuyển Kiếm Hồn Kinh, hai mắt Lục Thanh tối om, chỉ nhìn thấy một mảnh hổn độn.

Giờ phút này, dường như hồn thức đã mất đi tác dụng, không thể vận dụng mảy may, hết thảy đều bị Thức Kiếm kềm chế, chỉ có cỗ dao động kỳ quái dường như được dẫn dắt chạy vào Đan Điền.

Dường như toàn bộ Đan Điền đã trở thành một nơi không thể nắm bắt, tất cả kiếm nguyên đều bị nuốt chửng. tuy rằng không thể tra xét, nhưng Lục Thanh cũng có thể cảm ứng được , trong đó chất chứ khí Phong Mang càng ngày càng mạnh mẽ, gần như muốn phá tan thân thể hắn ra ngoài, nhiền nát hết thảy trước mặt thành tro bụi.

Ngay sau đó, pháp tắc Phong Lôi màu tím trắng từ trong hư không sinh ra, chụp xuống đỉnh đầu Lục Thanh. Pháp tắc nhập thể trong nháy mắt Lục Thanh gần như làm theo bản năng, kiếm chỉ dẫn động, lăng không điểm tới Đan Điền.

- Vút…..

Ngay tức khắc, lực pháp tắc gần như vô cùng vô tận bị dẫn dắt chui vào trong Đan Điền Khí Hải.

Giờ phút này, trong đầu Lục Thanh nhớ lại cảnh tượng trước kia nhìn trộm Lĩnh Vực của ba người Lăng Địa, hình ảnh Lĩnh Vực liên kết với nhau chặt chẽ lại ẩn hiện trong đầu.

Kiếm chỉ Lục Thanh múa động, vô số quỹ tích huyền ảo triển khai phía trước Đan Điền. Lập tức, lực pháp tắc mạnh mẽ bắt đầu theo sự chỉ dẫn của Lục Thanh mà ngưng kết , hóa thành từng điểm sáng màu tím trắng rót vào trong Khí Hải lúc này đã được đóng lại.

Trong cùng lúc đó, nguyên khí thiên địa như vô tận nổi lên trong đại điện, giống như cơn trốt xoáy hiện ra màu trắng đục. Tuy rằng nguyên khí thiên địa màu trắng đục này chỉ có hình dạng như sương mù, nhưng trong cảm ứng của Lục Thanh, càng tinh thuần hơn cả nguyên dịch thiên địa bên trong thân thể hắn.

Cơn trốt xoáy màu trắng đục này bao phủ lấy Lục Thanh, gần như theo bản năng hắn vận chuyển tầng mười Phong Lôi quyết qua một lượt.

- Ầm…..

Cơn trốt xoáy nguyên khí màu trắng đục như vang lên âm thanh Thiên Lôi cuồn cuộn , lôi âm mênh mông rót vào thân thể, cùng với nguyên khí thiên địa màu trắng đục, tất cả bị Đan Điền đóng kín nuốt chửng vào.

Sắc mặt Lục Thanh đỏ bừng, tuy rằng chỉ mới trôi qua thời gian tàn nửa nhang nhưng Lục Thanh đã cảm thấy dường như sức chịu đựng Đan Điền của mình đã tới cực hạn, sức mạnh chất chứa trong đó khiến cho toàn thân hắn hơi run rẩy. Trong nháy mắt, một đạo thần quang màu tím trắng không chịu sự khống chế của Lục Thanh, lấy khí thể kinh người bắt đầu từ Đan Điền lan tràn ra khắp toàn thân vô cùng nhanh chóng, sau đó khuếch tán ra bốn phía.

Kén màu xanh thẳm vỡ nát, khí P, kinh khủng nổ mạnh, đồng thời hất văng ba chiếc kén còn lại rơi vào tận trong góc đại điện. Giữa đại điện lúc này chỉ còn lại một mình Lục Thanh đang lơ lửng trên không.

Giờ phút này toàn thân Lục Thanh trông như một vầng dương màu tím trắng sáng chói, ánh sáng toát ra chói mắt tới nỗi dù dù là Kiếm Hoàng cũng khó mà nhìn thẳng, đừng nói tới kiếm quang màu tím trắng ngưng tụ bắn ra từ ánh mắt Lục Thanh gần như thành thực chất.

Không sai, chính là kiếm quang. Giờ phút này trong mắt Lục Thanh lộ ra kiếm quang màu tím trắng ngưng tụ thành thực chất. Kiếm quang này vừa xuất hiện, lập tức toát ra áp lực hùng mạnh chưa từng có từ trước tới nay.

Nếu như kiếm khí lúc trước cảnh giới Kiếm Hồn như sương mù, như vậy tới cảnh giới Kiếm Hoàng, kiếm cương như nước, mà lúc này kiếm quang cứng rắn như sắt đá không gì mà không phá nỗi.

Vẩn lơ lửng trên không, trên mi tâm Lục Thanh một thanh thần kiếm màu trắng sáng đang di chuyển ra ngoài. Lúc này Thức Kiếm so với lúc trước đã không còn sắc bén, nhưng trên thân kiếm có tầng hoa văn nhỏ mịn, thân kiếm đã thành thực chất. Nếu như cầm trong tay, kẻ không biết sẽ cho đó là một thanh đoản kiếm thật. Kiếm quang màu tím trắng tràn ngập toàn thân, da thịt Lục Thanh dần dần trở nên trong suốt. Ở Đan Điền, Khí Hải vốn đóng kín này cũng lập tức hiện ra.

Trong không gian vô tận màu tím trắng, một thân thể màu tím trắng đang ngồi xếp bằng giữa hư không , chậm rãi mở hai mắt.

- Đây chính là Đan Điền!

Lục Thanh thì thào một câu, ánh mắt quét qua trong Đan Điền Khí Hải như vô biên vô tận, mỗi nơi đều tràn ngập kiếm nguyên Phong Lôi thực chất, đường đường chính chính, cuồn cuộn vô biên.