- Nhân Kiếm Hợp Nhất
- Không tồi không ngờ có thể ngưng luyện ra ý chí Kiếm Đạo như vậy, dù là trong cảnh giới Kiếm Phách, cũng là hiếm có!
Bóng người màu tím kia lại nói.
Đột ngột, bóng người màu tím đối giọng:
- Thế nhưng, làm người, phải biết tiến thoái!
Bất chợt một cỗ Kiếm Ý như từ thời viễn cổ xa xưa đè ép xuống. Chỉ trong thoáng chốc, giữa mảng không gian màu xanh này rền vang vô số tiếng sầm ùng oàng, mặt đất xung quanh Lục Thanh vài dặm nháy mắt sụt xuống sâu mấy trượng.
Trên người Lục Thanh, ý chí Kiếm Đạo hư ảo kia không ngừng lay động. ý chí Kiếm Đạo màu tím bị đè ép thật mạnh, chỉ cách thân thể Lục Thanh chừng một tấc, mắt thay sắp sửa không chịu nổi.
-Ong. ..
Một tiếng kiếm ngâm vang lên từ trên người Lục Thanh, thần quang màu tím trắng xuyên thấu qua ý chí Kiếm Đạo, bày ra một tầng phòng ngự xung quanh Lục Thanh.
Lúc này mặc cho ý chí Kiếm Đạo uy trấn thiên hạ kia đè ép tới mức nào, thân quang màu tím trắng kia vẫn an nhiên bất động, chỉ có điều ánh sáng của nó dần dần mờ đi.
- Đây là pháp tắc gì vậy?
Bóng người màu tím kia bất chợt quát lên thất thanh.
- Pháp tắc Phong Lôi.
- Không đúng, bản chất của pháp tắc Phong Lôi này đã có biến hóa, pháp tắc này đã không còn ở trong vòng Thiên Đạo. Biến số. ., đây là biến số. .. !
Trong giọng nói của bóng người màu tím bất chợt dâng lên sát ý khôn cùng.
- Phụt. ..
Cách đó không xa, rốt cục Hàn Lâm Lang không chịu nổi uy áp lan tới, phun ra một ngụm tâm huyết, lập tức hôn mê.
- Ngài sợ cái gì vậy?
Giờ phút này, tuy rằng thần quang pháp tắc trên người Lục Thanh dần dần ảm đạm, nhưng thần sắc của hắn lại bình tĩnh vô cùng.
- Ta sợ cái gì ư, ngươi vẫn chưa có tư cách biết được!
Bóng người màu tím sẵng giọng quát, đồng thời kiếm chỉ điểm ra, lăng không nhắm về phía Lục Thanh
- Phịch. ..
Trong nháy mắt, pháp tắc trên người Lục Thanh Tan nát, toàn thân giống như bao cát rách nát, bắn ngược về phía sau.
Kiếm Cốt toàn thân Lục Thanh lúc này vỡ nát vô số, nhưng mảnh xương lớn nhỏ không đồng vô cùng sắc nhọn chui ra từ dưới da thịt, nỗi đau kịch liệt so ra còn hơn cả lúc đột phá Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh. Huống chi lúc này ý chí Kiếm Thần vẫn đang đè ép, dù là Tông sư Kiếm Phách cũng phải cúi đầu xưng thần, đừng nói là Lục Thanh lúc này đang vất vả chịu đụng.
- Ngài sợ bị người khác vượt qua!
Lục Thanh phun ra một ngụm máu ứ màu tím trắng, lại ngẩng đâu lên:
- Ngài sợ bị người khác vượt qua, đừng chối, ngài đang đi ngược lại bản tâm!
- Sợ bị người khác vượt qua ư?
Bóng người màu tím thì thào:
- Ta là Kiếm Thần. Kiếm Thần Đại nhân duy nhất, chẳng khác thần linh.
Nói tới đây, ý chí Kiếm Đạo lúc nãy đã yếu đi, giờ phút này lại bùng lên. Khác với oai phong khiến cho thiên hạ phải run sợ khi này, lúc này trong ý chí Kiếm Đạo còn ẩn chứa khí thế duy ngã độc tôn. Ý chí Kiếm Đạo này vừa dâng lên. Kiếm cốt xương chân Lục Thanh lập tức vỡ nát.
-Phịch. ..
Lục Thanh quỵ gối xuống, khiến cho mặt đất lõm xuống một cái hố chừng hai thước.
Máu tươi trong miệng chảy ra ồng ộc, nhưng thân hình Lục Thanh vẫn vững vàng như trước.
- Lục Đại ca!
Hai mắt Nhược Thủy lộ vẻ thê lương, trên người nàng lại dâng lên một tầng thần quang màu xanh thẩm, đồng thời pháp tắc Thiên Đạo trên người nàng cũng dâng lên.
- Pháp tắc Thiên Đạo ư? Bóng người màu tím cười khẩy:
- Nếu do Long Hoàng đích thân thi triển, ta chỉ là một phần nguyện lực phân thân, không thể chống đờ. Nhưng chỉ bằng vào một Kiếm Linh nho nhỏ như ngươi cũng dám động thủ cùng ta ư, dù là tỷ tỷ của ngươi cũng không có gan làm như vậy.
Cũng không thấy bóng người màu tím có động tác gì, nhưng pháp tác Thiên Đạo trên người Nhược Thủy vỡ nát chỉ trong nháy mắt, ngay cả thân hình nàng cũng trở nên hư ảo.
- Nhược Thủy!
Ánh mắt Lục Thanh lộ ra hai điểm màu đỏ sẩm, lúc này hắn cảm thấy mình yếu ớt bất lực vô cùng. Dù là đối mặt với Tông sư Kiếm Phách, hắn cũng có lòng tin, bằng vào thực lực của mình, dù là Kiếm Tôn ra tay, cũng chưa chắc có thể giữ mình lại được.
Nhưng sau khi tiến vào Man Hoang Kiếm Mộ này, trước tiên gặp Kim Thần Mộc, kế đó gặp hung thú bát giai đỉnh phong Huyền Băng Hải Long Thú, những nhân vật này hắn không thể chống nổi. Mà hiện tại, ở một nơi kỳ quái như nơi này, hắn lại dẫn xuất ra phân thân của Kiếm Thần. May mắn đây chỉ là phân thân, chỉ bằng vào ý chí Kiếm Đạo bá tuyệt thiên hạ đã đè ép hắn gần như ngạt thở, thậm chí không có chút lực trả đòn. Đây là thực lực của Kiếm Thần sao? Chỉ cần một niệm. vạn kiếm phải thần phục.
- Xem ra hôm nay ngươi không muốn buông tha cho chúng ta?
Lục Thanh nhìn chằm chằm bóng người màu tím trước mặt, thần sắc ngược lại bình tĩnh vô cùng:
- Một người không thề nhận rõ bản tâm mình, không ngờ cũng có thể thành tựu Kiếm Thần, đây chỉ sợ là Kiếm Thần đáng cười nhất trong cả năm vạn năm trước và sau.
Ngừng một chút. Lục Thanh như nhớ lại chuyện gì, giọng nói của hắn trở nên kỳ dị:
- Kiếm Thần đại lục. .. Kiếm Thần đại lục. ., lấy theo tên của ngươi, tất cả tông môn to nhỏ trên khắp đại lục này, hóa ra ngày ngày dâng hương cung phụng cho một người như ngươi sao? Không cần biết người khác nói thế nào. Lục Thanh ta là người thứ nhất khinh thường ngươi!
Cả không gian chấn động. Luyện Tâm kiếm phát ra thanh âm run rẩy vù vù, nhưng vẫn bảo vệ chặt chẽ trước người Lục Thanh. Hắn có thể thấy rất rõ ràng, trên thân Luyện Tâm kiếm dần dần lan tràn ra nhiều vết nứt.
Ánh mắt Lục Thanh lộ vẻ hết sức ôn hòa, hẳn đưa tay phải rách nát ra, vuốt ve Luyện Tâm kiếm vài lượt:
- Lão bằng hữu chúng ta sống chung với nhau đã có mười năm, ngươi còn nhớ ngày mình ra lò không? Ba đóa kiếm liên, đóa thứ tư chỉ có một nửa, cho nên lúc ấy ngươi chỉ là một thanh kiếm tam phẩm. Hiện tại đã mười năm trôi qua, ngươi đã trở thành thần kiếm cấp Bạch Linh, nhưng chúng ta cũng không còn đối mặt với Kiếm Giả, thậm chí không phải là Tông sư Kiếm Phách, mà là Kiếm Thần, Kiếm Thần duy nhất của Kiếm Thần đại lục! Lão bằng hữu, ngươi có sợ không?
-Ong. ..
Dường như bị lời của Lục Thanh làm cho xúc động, toàn thân Luyện Tâm kiếm toát ra khí Phong Mang màu trắng sáng chói. Lúc này khí Phong Mang toát ra dường như mênh mông vô bờ bến, bao phủ cả Lục Thanh và Nhược Thủy vào trong. Mà Lục Thanh có thể cảm nhận được rất rõ ràng, một cỗ kiếm thức mạnh mẽ từ Luyện Tâm kiếm truyền vào trong đầu hắn.
- Chiến!
Không biết từ đâu tới, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trong lòng Lục Thanh.
- Chiến ư?
Lục Thanh thì thào nhắc lại, hai mắt vốn đầy huyết quang màu vàng tím toát ra chiến ý hùng mạnh. Chiến ý này thông suốt không trở ngại chút nào, đồng thời trong lòng Lục Thanh như bừng ngộ.
Âm dương nhị khí, thế nào là âm dương?
Vô Cực mà Thái Cực. Thái Cực động sinh ra dương, dương cực trở nên tĩnh, tĩnh sinh ra âm, tĩnh cực trở về động.
Một động một tĩnh hổ trợ cho nhau. Phân chia âm dương. Lưỡng Nghi cùng lập.
Cho nên Dịch có Thái Cực, sinh ra Lưỡng Nghi. Âm dương giao cảm, hóa sinh vạn vật. vạn vật sinh sôi biến hóa vô cùng.
Động tĩnh là cơ, âm dương là mẫu, âm không rời dương, dương không rời âm, âm dương qua lại, tiếp cận thần linh, tâm tĩnh thân chính, khí phách vận hành, đóng mở hư thật, trong ngoài hợp nhất, hư thật âm dương, có nhu có cương, cương nhu gồm đủ, thong thà tự nhiên! Ba cảnh giới Kiếm Phách, thứ nhất phân cương nhu, thứ hai phân âm dương, thứ ba phân thiên nhân! Đạo cương nhu, cương không thề gãy nhu không thể đâm thủng!
- Chiến!
Quát lên một tiếng, chiến ý bốc cao, từ trên người Lục Thanh dâng lên Kiếm Ý Phong Lôi. Đan Điền thức hải gần như vỡ nát của hắn, lúc này được một cỗ Kiếm Ý không hề trở ngại ngưng luyện lại. Trong lòng Lục Thanh, lúc này ngoại trừ chiến ý phá tan sinh từ, không còn gì khác.
- Khí thế của loài sâu bọ, không biết tiến thoái, khó thành đại đạo!
Bóng người màu tím hừ lạnh một tiếng, kiếm chỉ tay phải lập tức chậm rãi đè xuống. Một chỉ đè xuống này không hề có Kiếm Ý hay kiếm quang, chỉ lộ ra một cỗ ý chí bá tuyệt thiên hạ, duy ngã độc tôn. Theo cỗ ý chí này dường như còn có cả khí thế của đất trời!
Dường như cả đất trời đang đè ép xuống, uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn khiến cho mặt đất linh thạch màu xanh thẳm dưới chân Lục Thanh không ngừng sụp xuống. Chỉ trong thoáng chốc, đã sụp xuống mười mấy trượng.
-Ong. ..
Chỉ trong thoáng chốc. Luyện Tâm kiếm chậm rãi dâng lên lơ lửng, mũi kiếm nhắm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Lục Thanh.
-Ong. ..
Ngay sau đó, không ngờ Luyện Tâm kiếm theo huyệt Bách Hội chui vào thân thể hắn.
- Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Bóng người màu tím kêu lên thất thanh:
- Không ngờ ngươi và thanh kiếm này có mức độ ăn ý đạt tới cảnh giới này! Rất nhiều Kiếm Giả Kiếm Phách cho rằng Nhân Kiếm Hợp Nhất chỉ là kiếm hợp cùng người, thật ra tinh túy của Nhân Kiếm Hợp Nhất chính là người kiếm tương thông, người kiếm cùng ngự! Kiếm tức là người, người cũng là kiếm, tuy hai mà một! Cảnh giới tối cao, chính là dung hợp!
Ngừng một chút, bóng người màu tím lại nói:
- Rất nhiều Tông sư Kiếm Phách, thậm chí nhiều Kiếm Tôn không thể làm được chuyện này, không phải là do cảnh giới tu vi của họ không đủ, mà là ý chí không đủ kiên cường. Ý chí Kiếm Đạo của ngươi hiện nay, tính trong toàn bốn giới, ngươi có thể một mình đảm đương một mặt! Nhưng đáng tiếc, con đường của ngươi phải dừng lại ở đây!
Dứt lời, kiếm chỉ đang ngưng trệ của bóng người màu tím lại lăng không điểm xuống.
Trái lại Lục Thanh từ sau khi Luyện Tâm kiếm chìm vào thân thể. Kiếm cốt vốn chảy máu ròng ròng lập tức tràn ngập một tầng khí Phong Mang màu trắng đục, nguyên dịch thiên địa tiêu hao đến độ kinh người. Mà toàn thân Lục Thanh đồng thời trở nên biến ảo. Sau một lần hô hấp, một thanh thần kiếm có phong cách cổ xưa cao chừng một trượng màu trắng đục hiện ra giữa không trung.
Thanh thần kiếm này khác với Lục Thanh thi triền Hóa Thân Thành Kiếm lúc nãy, dường như nó đã hòa vào thành một thể với cả đất trời, âm thanh Phong Lôi cuồn cuộn nổ vang trong không trung.
- Vút. ..
Mũi kiếm múa may, chậm rãi xoay tròn giữa không trung. Theo mũi kiếm xoay tròn, từng đạo kiếm cương pháp tắc màu tím trắng ngưng tụ phía trước. Chỉ trong thoáng chốc, một cơn trốt xoáy kiếm cương màu tím trắng rộng chừng một trượng ngưng kết lại. Cơn trốt xoáy này vô cùng ngưng thật, trên mặt dường như có nhiều điểm sáng chớp động, ở giữa còn ẩn chứa một chút thần quang màu xám bạc.
Cơn trốt xoáy này dường như tràn ngập lực xoáy vô tận, trong nháy mắt ngưng kết, khí tức thiên địa vốn hòa thành một thể lập tức biến mất không thấy nữa, thay vào đó là một cỗ khí thế mờ ảo vô định. Tuy rằng cỗ khí thế này không mạnh; thế nhưng Thiên biến vạn hóa, không gian trước mặt cơn trốt xoáy bị lôi kéo đến nỗi trở nên ảo hóa.