- Ùng. ..
Tức thì một đạo Kiếm ngâm vang lên, pháp tắc Phong Lôi màu tím trắng lại xuất hiện. Lần này cũng ngăn cách pháp tắc Thiên Đạo với thế giới bên ngoài.
Pháp tắc Thiên Đạo đã hóa thành màu trắng tinh thuần toát ra Hạo Nhiên Chính Khí nồng đậm, dưới sự va chạm không ngớt của phép tắc Phong lôi, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn Lôi Thiên, không ngờ lại không thể đột phá trở ngại. Pháp tắc Thiên Đạo được xưng là đệ nhất pháp tắc của Kiếm Đạo trở nên yếu ớt như vậy từ bao giờ?
- Nhược Thủy!
Khẽ quát trong lòng một tiếng, toàn thân Lục Thanh toát ra khí Phong Mang màu trắng chói mắt, chỉ trong thoáng chốc, pháp tắc Thiên Đạo màu trắng tinh thuần kia bị hút vào trong Đan Điền Khí Hải.
-Ong. ..
Ngay tức khắc. Luyện tâm kiếm phát ra tiếng kiếm ngâm mãnh liệt, pháp tắc mà Luyện tâm kiếm gạt ra ngoài một lần nữa bắt đầu chuyển biến trở thành pháp tắc Thiên Đạo.
Lục Thanh trấn an Luyện Tâm Kiếm, lập tức pháp tắc Thiên Đạo hóa thành chát lỏng màu trắng tinh thuần, dung nhập vào trong Luyện Tâm kiếm.
- Bùng. .
Lập tức một đạo kiếm thức hùng mạnh từ Luyện Tâm kiếm xuất ra, bây giờ đã thuộc về kiếm thức của Nhược Thủy.
Ngay lúc này, pháp tắc Thiên Đạo vốn chi chậm rãi rót vào đột nhiên trở nên bạo động. Gần như không cần Lục Thanh áp chế, pháp tắc Thiên Đạo cuồn cuộn lập tức bị Luyện tâm kiếm nuốt vào.
Trên không trung, sắc mặt bảy người bọn lôi Thiên đều trở nên ngưng trọng hẳn lên. bởi vì bọn họ biết rằng, đến khi Lục Thanh hoàn toàn dung hợp pháp tắc Thiên Đạo, lúc ấy chính là thời điểm đại chiến bắt đầu.
Trên chín tầng mây, kiếp vân kia hiện giờ cũng đang chậm rãi tiêu tan. Pháp tắc Thiên Đạo bị pháp tắc Phong lôi dung hợp che đi mất, cũng mất đi cảm ứng, tự nhiên biến mất trên không.
Theo rất nhiều pháp tắc Thiên Đạo dung hợp vào trong Luyện tâm kiếm. Lục Thanh rõ ràng cảm thấy khí tức của Nhược Thủy dần dàn trở nên mạnh mẽ. Tuy rằng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng uy thế có được lúc này cũng đã khiến cho Lục Thanh hiểu thêm về bọn Liệt Sí Thiên, tuy bọn họ còn kém Lôi Thiên, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Khi đạo pháp tắc Thiên Đạo cuối cùng rót vào trong Luyện tâm kiếm, hai mắt đang nhắm chặt của Lục Thanh lập tức mờ bừng.
-Ong. ..
Ngay tức khắc, một tiếng Kiếm ngâm từ trên người Lục Thanh vang lên không chút nào trở ngại, khí Phong Mang màu trắng tinh thuần tràn ngập toàn thân. Giờ phút này dưới mắt bọn Lôi Thiên. Lục Thanh giống như một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh, tỏ rõ sự sắc bén hùng mạnh của mình với người đời.
Chỉ cần thoáng cảm ứng, Lục Thanh đã hiểu rõ sự thay đổi trong thân thể mình. Huyết mạch Long Vương đã tan nát, hoàn toàn dung nhập vào thân thể. Trong Kiếm thể Bạch Linh của hắn, khí Phong Mang hoàn toàn thông khắp toàn thân. Lúc này tuy rằng Kiếm thể Bạch Linh không đột phá. nhưng đã có tiến bộ nhảy vọt. Hiện giờ Lục Thanh có thể cảm thấy rõ ràng lực lượng mạnh mẽ mênh mông trong cơ thể mình, có chừng ba trăm vạn căn.
Không sai chính là gần ba trăm vạn cân, cho dù là Lục Thanh đã sớm có chuẩn bị, vẫn không khôi giật mình kinh hãi. Hơn nữa hiện tại đã thấu hiểu pháp tắc Phong Lôi, cho dù là Tông sư Kiếm Phách, Lục Thanh cũng dám đánh một trận.
Ánh mắt Lục Thanh thoáng động, nhìn vào Nhiếp Bích Tâm, hắn tỏ ra hơi chấn động, sau đó mĩm cười:
- Chúc mừng Nhiếp Tông chủ nhập đạo, thành tựu đại nghiệp tông sư.
- Lục Đại sư không nên khách sáo, tin rằng không bao lâu nữa Lục Đại sư sẽ đuổi kịp Nhiếp mỗ.
- Các người tán gẫu xong chưa? Huyết Cốt Tâm bên cạnh lạnh lùng hỏi.
- Lục Thanh, ta đã coi thường ngươi.
Lúc này, bỗng nhiên Ma Vô Thường trầm giọng nói liếc nhìn Lục Thanh:
- Ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, bây giờ rời đi, chuyện trước kia ta sẽ bỏ qua. Nói thật ra, ta rất muốn xem ngươi rốt cục sẽ đạt tới bước kia hay không, không đến vạn bất đắc dĩ, ta không muốn là địch với ngươi.
- Vậy. ..
- Ta tự biết chừng mực.
Ma Vô Thường khoát tay ngắt lời Huyết Cốt Tâm.
- Sao hả, ta nghĩ bọn Lôi Thiên cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Đương nhiên, bọn chúng có qua khỏi hôm nay hay không còn rất khó nói.
Lúc này, ánh mắt của năm người lôi Thiên cũng đồng thời tập trung vào người Lục Thanh. Tuy rằng hiện giờ thực lực của Lục Thanh đối với bọn họ cũng không quan trọng mấy. nhưng theo bản năng, bọn họ vẫn tập trung sự chú ý vào Lục Thanh.
Không biết vì sao từ trên người Lục Thanh, bọn họ cảm nhận được một cỗ khí Phong Mang chưa bao giờ cảm nhận qua, cỗ khí Phong Mang này dường như không tồn tại trên đời này, sức mạnh khổng lồ khiến cho Lôi Thiên cũng phải cảm thấy chấn động trong lòng.
Rốt cục là cái gì vậy?
Lôi Thiên cau mày, lực lượng như vậy, đây là lần đầu tiên lão cảm nhận được. Rốt cục lúc nấy đã xảy ra chuyện gì trên người Lục Thanh?
Lôi Thiên không biết hiện giờ rốt cục Lục Thanh đã thành tựu hệ nào, nhưng có thể cảm ứng một lực lượng thuộc hệ Phong Lôi. Bất quá trong đó dường như còn có một sự biến hóa khó hiểu, nhưng chuyển biến cụ thể thế nào lại không thể nói ra.
Ánh mắt Lục Thanh dừng trên người Ma Vô Thường một lát, giờ phút này khi nhìn đến Ma Vô Thường. Lục Thanh đã có thể nhìn đến một chút cực hạn, chứ không giống như trước kia, mờ mịt không thấy gì cả.
Đối với lời Ma Vô Thường vừa nói Lục Thanh chỉ thoáng trầm ngâm, sau đó lắc lắc đầu ra vẻ vô cùng quyết đoán:
- Nếu ta là loại người thay đổi thất thường như vậy, ta đã không thể nào đắc đạo.
Đồng tử Ma Vô Thường co rút lại, lần đầu tiên sắc mặt ỵ trở nên sa sẩm. Tiên thiên Ma khí màu tím tinh thuần lộ ra vờn quanh người.
- Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng, vậy hôm nay ngươi cũng nằm xuống ở đây đi.
- Huyết Hải Lan Can Đồ, khởi!
Ma Vô Thường quát to một tiếng, giữa không trung nháy mắt hóa thành huyết hải sóng máu gào thét liên miên, vang lên từng trận quỷ khóc lang gào.
Ánh máu ngập trời nháy mắt bao vậy tám người vào trong, chỉ trong thoáng chốc, thân hình bảy người Nhiếp Bích Tâm đồng thời chóp lên một cái.
- Sao vậy? Hệ Chư Thiên!
Nhiếp Bích Tâm kinh hãi hô lên.
Gần như trong cùng lúc. Lục Thanh cảm thấy trong không gian màu đỏ máu này, hệ Chư Thiên đã tiêu tan toàn bô không còn.
Theo bản năng. Lục Thanh điều động pháp tắc Phong Lôi, cảm thấy không chút nào trở ngại. Hắn cảm nhận được pháp tắc Phong lôi cuồn cuộn kéo tới không ngừng từ bên ngoài Thiên Đạo, đồng thời từng đạt Phong Lôi nhị khí cũng bị dẫn xuất từ trong không trung ra, tiến nhập vào thân thể Lục Thanh.
Không bị ảnh hưởng!
Lục Thanh cảm thấy vui vẻ trong lòng, trận đồ Thiên giai có thể phong bế hệ Chư Thiên này, không ngờ không làm gì được hắn.
Nhưng lúc này, dường như Lôi Thiên nhớ lại chuyện gì, sắc mặt đại biến. ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ma Vô Thường:
- Tiên thiên Ma khí, ngươi rốt Tiên thiên Ma khí vào trận đồ này, khiến cho nó thăng lên cấp Bán Hoàng!
Trong mắt Ma Vô Thường thoáng qua một tia sắc lạnh:
- Quả nhiên không hổ là Tông sư cảnh giới Tôn giả. Kiếm Giả cái thế có nhãn lực quả thật bắt phàm. Tuy nhiên đáng tiếc là ngươi không còn bao nhiêu thời gian nữa, ở trong này, các ngươi không thể điều động linh khí hệ Chư Thiên, nguyên khí thiên địa. Thậm chí là lực pháp tắc, lực Lĩnh Vực trước mặt Huyết Hải Lan Can Đồ, cũng tuyệt đối không thể mở ra. Trừ phi ngươi đạt tới Kiếm Tôn đại thiên vị, nếu không, rất khó phá vờ Huyết Hải Lan Can Đồ!
Thật vậy sao?
Lúc này, bốn người Liệt Sí Thiên đồng thời biến sắc, cấp Bán Hoàng! Không ngờ Huyết Hải Lan Can Đồ kia lại trở thành trận đồ cấp Bán Hoàng.
- Trong truyền thuyết, đại lục tồn tại mười trận đồ Hoàng giai, ngoại trừ số đó ra, còn có một ít trận đồ cấp Bản Hoàng. Thậm chí bởi vì tính đặc thù của nó, số lượng trận đồ cấp Bán Hoàng còn ít hơn cả trận đồ Hoàng giai. Không ngờ ngươi lại có thể luyện chế trận đồ, xem ra lúc trước chẳng nhưng ngươi kế thừa được ma khí chấp niệm của Lục Thiên Thư, còn kế thừa được trí nhớ của y. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Cho dù biết được, ngươi cho rằng hữu dụng hay sao? Ma Vô Thường cười lạnh:
- Nằm xuống hết cho ta. nếm thử uy nghiêm của Huyết Hải Lan Can Đồ!
- Bùng. ..
Ngay tức khắc, hai người Ma Vô Thường biến mắt vào trong huyết hải ngập trời mênh mông cuồn cuộn.
Sáu người quây quần lại với nhau, ánh mắt Minh Thiên Hà ngưng đọng như nước đứng, hỏi:
- Chẳng hay Lôi huynh có cách nào thoát khỏi trận này không?
- Thoát khỏi trận? Lôi Thiên cười khổ:
- Xem ra trước đây vẫn còn xem nhẹ tên ma đầu này, không ngờ y còn có thể kẻ thừa trí nhớ của Lục Thiên Thư ngưng luyện Huyết Hải Lan Can Đồ này. Y nói không sai muốn phá vỡ Huyết Hải Lan Can Đồ này, trừ phi là Kiếm tôn đại thiên vị, nếu không gần như không thể làm được chuyện gì.
- Thật sự không còn cách nào ư? Liệt Sí Thiên càu mày hỏi.
- Hừ. ..
Lôi Thiên trầm giọng nói:
- Nếu có người từ bên ngoài đánh vờ Huyết Hải Lan Can Đồ, tự nhiên chúng ta cũng có thể ra ngoài. Nhưng cho dù các vị lão gia ở điện Kim Thiên tới đây, e rằng cũng không làm nên được chuyện gì. Bằng vào thực lực tu vi của các vị ấy, hơn nữa Huyết Cốt Tâm đã đọa nhập cảnh giới Ma Đạo, đã bước được nửa bước vào cảnh giới Tôn Giả, đừng nói đánh vỡ trận đồ, muốn giữ an toàn cho bản thân họ cũng là chuyện khó khăn.
Nói tới đấy. Lôi Thiên không nhịn được thở dài:
- Xem ra sau bao nhiêu năm qua, tâm niệm của chúng ta đã đạt tới mức mù quáng, nếu không cũng không dễ dàng bị nhốt vào trong. Lúc trước tiến vào Huyết Hải Lan Can Đồ này, e rằng tên ma đầu kia đã bố trí sẵn sàng, nếu không, muốn phá chỉ sợ không hề đơn giản.
Lúc này. Thế giới xung quanh mọi người đã hoàn toàn hóa thành màu đỏ máu, sóng máu cuồn cuộn bốn xung quanh, đã hoàn toàn không nhìn thấy cầm Kiếm tông nữa.
Sóng máu mênh mông gần như không thấy đâu là cuối, khí Phong Mang màu trắng tinh thuần lềnh bềnh trên sóng máu, cắt lên tiếng rít thế lương.
Sóng máu khôn cùng đè ép, gần như ngaỵ sau đó đã ép tới bên cạnh mọi người.
Bắt chợt năm đạo kiếm quang bắn nhanh ra, nháy mắt chạm vào huyết hải xung quanh.
Sóng máu tách ra, mở ra trước mặt mọi người năm cái khe thật lớn.
Nhưng ngay tức khắc, bên trong sóng máu ngút trời bất chợt phun ra khí Phong Mang kinh người, nháy mắt công kích vào sáu người.
Ngoại trừ Lôi Thiên và Lục Thanh ra, bốn người còn lại đồng thời hộc ra một ngụm máu tươi. Trong đó Nhiếp Bích Tâm vừa mới thành tựu Kiếm Phách. Kiếm Anh chưa được củng cố, đạo khí Phong Mang kia gần như phá vỡ kiếm quang hộ thân của lão, lực đánh rất lớn của sóng máu đè ép vào thân thể, khiến cho Nhiếp Bích Tâm lập tức rơi từ trên không xuống.