- Thiên địa chi thế! - Sắc mặt sáu người Liệt Cửu Dương đồng thời thay đổi.
Lúc này, toàn bộ tinh thần của Ma Linh đã chìm vào trong "Thiên địa chi thế", ngay cả thần kiếm truy đuổi ba người Lăng Địa cũng tiêu tán đi.
Ba người hơi chút chật vật lui trở lại bên cạnh Liệt Cửu Dương, ánh mắt bọn họ nhìn về phía năm người Xích Viêm Ma Tôn có chút ngưng trệ. Không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi bọn họ đã thật sự cùng với Ma đạo liên thủ.
Nhưng mà, thật sự có thể trấn áp Ma Linh sao?
Lúc này, tinh thần Ma Linh chìm vào trong thiên địa, hư không Bạch Linh Kiếm Cốc bắt đầu rung động, một cỗ kiếm ý kinh người mà quỷ dị xông thẳng lên cao, làm cho bầu trời kiếm cốc bị xé mở ra.
Sau lưng Ma Linh, hư ảnh thần kiếm nửa tím nửa trắng vốn phát ra những ba động huyền ảo vẫn không hề biến hóa, thì giờ phút này trong mắt đám người Lăng Địa không chỉ là hư ảnh của một thanh thần kiếm nữa, mà bên trong đó như là một thiên địa hoàn chỉnh, thiên địa uy áp trấn áp ở trên thân kiếm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Ba người Lăng Địa còn hoàn hảo một chút, sáu người Huyền Hàn Âm lại cảm thấy tâm thần rung động, kiếm anh phát ra từng trận rên rỉ, thân hình lung lay như muốn ngã.
- "Thiên địa chi thế" thật đáng sợ. - Lăng Địa biến sắc nói:
- Không ngờ nó đã tích xúc xu thế hoàn chỉnh.
Sau một khắc, từ trên người chín người đồng thời xuất hiện kiếm ý hung hậu, chỉ là kiếm ý này ở trước mặt Ma Linh lại giống như vô lực. Có thể nói ở trước mặt "Thiên địa chi thế" uy lực của chúng không có một chút nào.
Xa xa. .. ..
Nhược Thủy khẩn trương nhìn Lục Thanh đang bất tỉnh ở trước mặt, Lục Thanh hôn mê làm cho trình độ thôn phệ thiên địa nguyên dịch ở xung quanh đã đạt tới một mức khủng bố.
Thiên địa nguyên dịch hình thành một dòng suối chảy tiến vào bên trong cơ thể, hơn nữa nó so với những thiên địa nguyên dịch trong Kim Thiên Kiếm Cốc còn có chút biến hóa về chất hơn. Sợ rằng chỉ cần tùy tiện lấy một giọt cũng có thể so sánh được với một viên hạ phẩm Tham Vương Đan.
Trong Bạch Linh Kiếm Cốc, thiên địa nguyên dịch được tích lũy tới mức độ làm cho người ta phải líu lưỡi, nhưng khi Lục Thanh thôn phệ Nhược Thủy nhanh chóng phát hiện ra nó đã giảm đi một ít.
Mà theo sự thôn phệ thiên địa nguyên dịch của Lục Thanh, từ trên thân thể của hắn không ngừng có tử kim sắc ti tuyến được phun ra, bao vây lấy thân thể của hắn.
Mơ hồ có tiếng long ngâm uy nghiêm từ trên người Lục Thanh vang lên. Tiếng long ngâm này kèm theo uy nghiêm cuồn cuộn, áp bách về phía Nhược Thủy, nhưng cỗ khí tức này làm cho trong lòng Nhược Thủy không nhịn được nổi lên ý muốn thân cận.
- Lục đại ca làm sao vậy?
Biến hóa của Lục Thanh có chút làm cho Nhược Thủy không thể ứng phó kịp, nhưng nàng không dám tùy tiện quấy rầy. Bất quá nàng nhớ kỹ lúc trước Lục Thanh từng nói qua khi còn ở trong Kim Thiên Kiếm Cốc thủ hộ cho hắn.
- Lục đại ca! Huynh yên tâm! Nhược Thủy nhất định sẽ không để cho người ta quấy rầy huynh. - Nghĩ tới điều này thần sắc Nhược Thủy nhất thời trở nên kiên định.
Thiên địa xung quanh phảng phất như bị xé rách, trước mặt Ma Linh và năm người Lăng Địa không gian lập tức sụp đổ. Vô tận lực lượng khuếch tán ra, đồng thời đánh bay mười người ra ngoài.
So với việc Ma Linh lạnh nhạt tự nhiên thì chín người Lăng Địa đồng thời hộc ra một ngụm máu tươi. Sáu người Huyền Hàn Âm vốn chỉ có tu vi Kiếm Đế khi tiếp một kiếm kèm theo "Thiên địa xu thế" của Ma Linh thì ngay cả Kiếm Anh cũng có dấu hiệu tan biến.
- Ban đầu vốn chỉ là một đám kiến hôi, thì bây giờ cường tráng hơn một ít mà thôi. - Ma Linh hừ lạnh một tiếng trào phúng.
- Ngươi. .. . - Sắc mặt Huyền Hàn Âm nhất thời đỏ lên một lần nữa phun ra ngụm máu tươi, lần này hắn đã hoàn toàn bị thương tổn tới cơ thể.
- Thế nào? Bổn tọa nói có gì sai sao? - Ma Linh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chín người:
- Ngàn năm trước, hai mươi người các ngươi tới Kiếm Cốc Hư Không, lúc đó tu vi bất quá mới chỉ đạt tới Kiếm Hoàng. Khi kỳ hạn một tháng đến, tất cả đều sử dụng kiếm trận để xóa bỏ khí tức, cố gắng ở lại nơi đây. Lúc đó bổn tọa có thể cảm ứng được các ngươi rất dễ dàng. Nếu như không phải lúc đó cảnh giới của bộn tọa còn chưa cao, không thể rời khỏi Tử Hoàng Kiếm Cốc, chín người các ngươi làm sao sống được tới bây giờ?
- Nguyên lai lúc trước ngươi đã sớm cảm ứng được. - Lăng Địa trầm giọng nói:
- Chỉ là ta không rõ tại sao Đạo Linh thì như trang giấy trắng, mà ngươi lại giống như đã trải qua vạn kiếp tình thế?
Hừ lạnh một tiếng, Ma Linh nói:
- Điều đó là hoàn toàn do các ngươi ban tặng cho.
Chau mày lại, Lăng Địa nói:
- Chúng ta biết mình không phải là đối thủ của ngươi, kết quả cuối cùng chỉ có chết mà thôi. Nhưng trước khi chết, chúng ta muốn biết ở giữa đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Ma Linh hơi yên lặng, một lúc sau nó mới lạnh lùng nói:
- Nhìn thân ngươi tràn ngập Hạo Nhiên Chính Khí, bổn tọa nói cho ngươi biết để các ngươi có thể chết một cách rõ ràng.
- Nguyện rửa tai lắng nghe. - Lăng Địa cùng tám người Liệt Cửu Dương đưa mắt nhìn nhau đồng thời nói.
- Lúc đầu ta là do bốn lão gia hỏa chế tạo ra, trong đó có hai người là Ma đạo đại thánh giả. Khi ta còn chưa thức tỉnh, mặc dù không biết tại sao nhưng hai ma đạo giả này đã ở trên chân linh bổn nguyên của ta để lại một vài thứ. Vì vậy mà bổn tọa mới biết được phương thức tu luyện.
Dừng lại một chút, Ma Linh nói tiếp:
- Sau đó, Kiếm Cốc Hư Không mở ra, các ngươi tiến vào không ngừng, cứ cách ngàn năm đều chen nhau tiến vào. Bổn tọa mặc dù không thể rời khỏi Tử Hoàng Kiếm Cốc nhưng sau khi Nhược Thủy thức tỉnh, thực lực bổn tọa tăng trưởng mạnh, kiếm thức rốt cuộc cũng có thể xuyên qua kiếm cốc. Trải qua bốn ngàn năm cẩn thận thăm dò, cuối cùng bổn tọa thôn phệ chân linh hồn phách của một nhất kiếp Kiếm Hoàng. Thông qua chân linh hồn phách, bổn tọa tiếp nhận toàn bộ sự lịch lãm và tâm cảnh của hắn.
- Vậy gì sao ngươi lại muốn tu luyện Thiên Ma đại đạo? Chẳng lẽ tuyển chọn một thứ lại khó khăn tới vậy sao?
Ngẩng đầu nhìn Lăng Địa, Ma Linh cươi giễu cợt, mở miệng nói:
- Các ngươi chỉ là đám ếch ngồi đáy giếng mà thôi, tính cả đai lục, kể cả ba nghìn hải đảo có bao nhiêu người nhận thức được cảnh giới chí cao của kiếm đạo là cái gì?
- Chẳng lẽ Ma Linh ngươi lại biết? - Đám người Lăng Địa ở trước mặt hai mắt sáng ngời, bất luận thế nào giờ này bọn họ đều muốn biết được đáp án trong miệng Ma Linh.
Ánh mắt thoáng đảo qua chín người Lăng Địa, sự lạnh lùng trong mắt Ma Linh càng lúc càng dày đặc hơn.
- Các ngươi tưởng rằng bổn tọa sẽ nói cho các ngươi biết hay sao?
- Ngươi. .. . - Xích Diễm Ma Tôn trừng mắt, thân thể hơi run rẩy.
- Những gì cần nói ta cũng đã nói, bây giờ các ngươi hãy dâng tính mạng của mình lên đi.
Bỗng nhiên, Ma Linh quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía xa.
Ở nơi đó, Nhược Thủy đứng yên ở bên cạnh một cái kén tử kim sắc, nói là cái kén tử kim sắc không bằng nói là một quả trứng lớn có màu tử kim. Quả trứng này bóng loáng, mượt mà, không chút khe hở, cũng không nhìn ra được nó là do ti tuyến tạo thành, nhưng ở trên đó có những cỗ huyền ảo ba động. Nguyên bổn thiên địa nguyên dịch cao hai thước chỉ trong thời gian ngắn đã giảm đi hơn một nửa.
Mà ở trên bãi đá, ngân tử sắc thần kiếm phá nát đống thần kiếm ở xung quanh, dần di động tới. Linh thức từ trên những thanh thần kiếm bị phá hủy tràn ra, linh thức như trăm sông đổ về biển dũng mãnh tiến vào bên trong ngân tử sắc thần kiếm.
Tiếng kiếm ngân từ trên thanh ngân tử sắc thần kiếm xé gió vang lên, theo đó là chùm Phong Mang Chi Khí màu trắng từ trên thân kiếm bộc phát ra. Từng đạo linh thức dũng mãnh tiến vào làm cho Phong Mang Chi Khí màu trắng càng lúc càng trở nên nồng nặc.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy chuôi ngân tử sắc thần kiếm này trong lòng Ma Linh lại mơ hồ sinh ra một tia úy kỵ.
Ầm ầm ầm. .. ..
Đúng lúc này, giữa hư không Bạch Linh Kiếm Cốc vang lên những tiếng nổ của thiên lôi, thiên đạo chi uy cuồn cuộn hội tụ lại. Cho dù là trong Kiếm Cốc Hư Không cũng không thể ngăn cách, trực tiếp ngưng kết ở trên vạn trượng trời cao.
- Lôi kiếp! - Ánh mắt Ma linh lộ ra vẻ kinh ngạc, nó đưa ánh mắt tò mò đánh giá chiếc kén, trên đó tựa hồ ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Ma Linh giờ phút này chú ý tới Lục Thanh, không hề phát giác ra chín người Lăng Địa hơi liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ như tất cả cùng nhất trí điều gì đó.
- Nhược Thủy! Ngươi mau lại đây. - Ma Linh mở miệng nói.
- Không ta muốn thủ vệ cho Lục đại ca, chờ Lục đại ca tỉnh lại. Lục đại ca vì bảo vệ Nhược Thủy mới biến thành như vậy. - Khẽ lắc đầu, Nhược Thủy cắn chặt răng nói.
Sắc mặt hơi đổi, Ma Linh nói:
- Thế nào? Ngươi không nghe lời tỷ tỷ sao?
Từ khóe mắt Nhược Thủy rơi xuống một dòng nước mắt, nàng cúi đầu xuống, nhưng một lần nữa lắc đầu.
Đột nhiên, sắc mặt Ma Linh thay đổi, lập tức quay đầu lại.
- Các ngươi. .. ..
Giờ phút này, từ trên thân chín người Lăng Địa đồng thời xuất hiện một tia bạch mang, theo đó chín kiếm anh không hề giống nhau xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ. Từ trên đó tỏa ra một đạo lực lượng như dòng chảy bao phủ lấy thân thể của chín người.
- Các ngươi muốn làm gì? - Mơ hồ Ma Linh sinh ra một cảm giác không tốt.
- Ma Linh! Ngươi không phải muốn tu Thiên Ma đại đạo sao? Ngươi yên tâm, chín người chúng ta dù nằm xuống cũng tuyệt đối không để cho ngươi thành công.
- Không sai. Cho dù hình thần câu diệt Ma Linh ngươi cũng đừng mơ tưởng bước chân được vào Kiếm Thần đại lục nửa bước.
Chín cỗ khí thế hùng mạnh bốc lên, trong đó sáu luồng còn hoàn hảo, Ma Linh chỉ có chút chú ý tới mà thôi. Chính thức làm cho nó kinh hãi chính là ba cỗ khí tức còn lại từ trên ba người Lăng Địa, ba gã Kiếm Tôn này sử dụng biện pháp làm cho hình thần câu diệt để trong thời gian ngắn ngủi tăng trưởng thực lực, cho dù là Ma Linh cũng không phải kinh hãi. Giờ phút này nó cảm thấy bên trong ba cỗ khí thế đó ẩn tàng lực lượng mơ hồ có thể bằng mình.
Ngoài mười dặm, không hề chú ý tới biến hóa chỗ đám Ma Linh, ánh mắt Nhược Thủy tập trung vào một thanh thần kiếm đang bay tới trước mặt.
Đây là một thanh ngân tử sắc thần kiếm, thân kiếm dài bốn thước, chiều rộng của nó hơi nhiều hơn so với thần kiếm bình thường một đoạn bằng ngón út. Thân kiếm tuy rất nặng nhưng ở trên đó không hề có mũi kiếm, tuy nhiên Nhược Thủy có thể cảm nhận được hư không xung quanh thần kiếm đang bị vặn vẹo, tựa hồ như từ nó toán ra lực áp bách hết sức cường đại.
Mà ở trên thanh thần kiếm, Phong Mang Khí màu trắng sữa vô cùng tinh khiết, làm cho lòng Nhược Thủy sinh ra một tia hào cảm vô hạn.