Ngay sau đó, Lục Thanh giương mắt nhìn. Cách đó ba dặm, linh cầu màu xám chợt hiện ra. Trong nháy mắt, Lục Thanh phát hiện, khoảng không trăm trượng trước linh cầu như bị giam cầm. Do dù là đá vụn đang lăn hay là cỏ cây lay động cũng dừng hết lại không hề có một tiếng động.
Linh cầu màu xám chợt tản ra bao phủ khoảng không gian rộng chừng một dặm. Ánh sáng màu xám che lấp tất cả mọi thứ, cho dù con mắt Chân Long của Lục Thanh cũng không thể nhìn xuyên qua.
Những tia sáng biến mất. Một lát sau, trong ánh mắt của Lục Thanh ba ngọn núi cao mấy chục trượng ở đó đã biến mất. Ngay cả bột phấn cũng không hề có, giống như chúng bị hủy diệt hoàn toàn, không hề có chút dấu vết.
Lục Thanh hơi hoảng sợ nhìn khoảng không trước mặt. Lần này mới có thể nói là Lục Thanh dốc hết toàn lực thi triển Phong Lôi Chân Long thức. Lần này, chẳng những hồn thức của hắn tiêu hao hết chín thành mà ngay cả kiếm nguyên trong Kiếm Chủng cũng hết tám phần. Nhưng một lần dốc toàn lực Phong Lôi Chân Long thức, từ nay về sau khi hắn giao thủ với kiếm giả cùng đẳng cấp có lẽ sẽ có tác dụng bất ngờ. Nhưng nếu một kiếm không thể phát huy hết tác dụng thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy rằng kiếm thể Kim Thiên hết sức dũng mãnh, nhưng cũng không có nhiều tác dụng.
Tâm thần của hắn lại chìm trong đan điền. Nét mặt của Lục Thanh trở nên quái dị.
Nơi khoảng không trong đan điền, phía trên Kiếm Chủng màu trắng tím chợt xuất hiện một sợi tơ màu xám. Sợi tơ đó như một con rồng quấn trên Kiếm Chủng, tỏa ra một thứ hơi thở quái dị.
Hồn thức của hắn giáng xuống, chìm vào bên trong Kiếm Chủng. không gian trong Kiếm Chủng giống như bầu trời đêm với đầy các vì sao đủ mọi loại màu sắc. giữa không gian, một thanh Hồn Kiếm chín tấc đang trôi nổi. Nhưng lúc này, qua hồn thức Lục Thanh thấy trên Kiếm Hồn cũng quấn quanh một sợi tơ màu xám.
Thế này là thế nào?
Lục Thanh sửng sốt rồi để cho tâm thần chìm vào trong Kiếm Hồn. Tam hồn của hắn sáng trong suốt, hóa thành hình dạng của ba thanh kiếm. Lúc này, cả ba hồn đang được ngưng luyện. Tới khi nào tam hồn cô đọng được phong mang khí thì mới chính thức trở thành Kiếm Hồn. Vào lúc này phía trên tam hồn, cũng có một sợi tơ màu xám. Mặc dù sợi tơ màu xám bám vào phía trên Kiếm Hồn nhưng nó giống như một con cá đang bơi lội rất khó có thể bắt.
Cảm nhận Kiếm Hồn thay đổi, nhưng là thay đổi thế nào thì Lục Thanh không biết, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
- Lạ thật! Linh lực tại sao lại quái dị như vậy, lại còn có cả năng lực như thế này? Diệp lão cũng chìm vào suy tư.
Hồn thức rời khỏi không gian kiếm chủng, cho tới khi Lục Thanh nhìn lại Phong Lôi Kiếm Chủng thì sợi tơ màu xám đó cũng sáp nhập vào trong.
Lúc này, Kiếm Chủng so với trước kia hoàn toàn khác biệt.
Vừa nghi hoặc, Lục Thanh vừa động tâm niệm, một đạo Phong Lôi Kiếm nguyên từ trên Kiếm Chủng phun ra. Trong đạo Phong Lôi Kiếm Nguyên màu trắng tím, Lục Thanh cũng thấy một tia sáng màu xám rất cổ quái.
Tới lúc này, Lục Thanh có cảm giác ngay cả Phong Lôi Kiếm Cương cũng chỉ sợ không giống lúc trước.
Lục Thanh giơ kiếm chỉ bắn ra một đạo Phong Lôi Kiếm Cương. Không ngờ nó bay ra được mười trượng liền biến mất. Ngay lập tức, cách đó chừng năm trượng, một tảng đá nặng ngàn cân liền bị xuất hiện. Tảng đá nổ tung khiến cho đá vụn bắn ra đầy trời.
Không ngờ tới mức này.
Trong lòng, Lục Thanh kinh ngạc. hắn không ngờ Phong Lôi Kiếm Cương bây giờ lại có được năng lực của Phong Lôi linh cầu kia mà trong nháy mắt biến mất như xuyên qua không gian, với tốc độ tăng lên gấp mấy lần. Vốn tốc độ Phong Lôi Kiếm Cương đã rất nhanh, nhưng so với Liệt Thiên Kiếm khí của Liệt Thiên tông cũng không khác là bao nhiêu.
Tuy vậy vào lúc này, tốc độ của Phong Lôi Kiếm Cương đã vượt xa Liệt Thiên Kiếm Cương của Liệt Thiên Tam lão. Hơn nữa Phong Lôi Kiếm Cương lại là sỡ hữu của Lục Thanh. Mà vừa rồi mới khi biến mất, Lục Thanh cũng nhìn ra được một số thứ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong nháy mắt khi Phong Lôi Kiếm Cương xuất hiện, Lục Thanh liền thấy khoảng không mấy trượng trước Phong Lôi Kiếm Cương như bị trấn áp. Ngay cả bụi bặm trong không trung cũng như dừng lại, không hề có chút tiếng động.
Trong lòng Lục Thanh cảm thấy khiếp sợ. Mặc dù lúc này tốc độ của Kiếm Cương tăng lên gấp mấy lần, thậm chí rằng có được uy năng giống như của linh cầu nhưng Lục Thanh lại không hề mừng. Bởi vì hắn cũng không nắm được thứ lực lượng đó. Cơ bản hắn không hiểu được sự thay đổi của Phong Lôi Kiếm Cương là vì lý do gì.
Tâm thần hắn lại chìm vào trong đan điền. Trước mặt Lục Thanh, Phong Lôi Kiếm Chủng màu trắng tím trong suốt như trở nên tinh thuần hơn. Lục Thanh có thể cảm nhận được Phong Lôi Kiếm Chủng đã lột xác. Mà sự thay đổi của Phong Lôi Kiếm Nguyên là minh chứng tốt nhất.
- Sư phụ! Chuyện này!
- Bây giờ xem ra cũng không có gì là đáng sợ. Chỉ cần sau khi ngươi quen thuộc là có thể sử dụng một cách tự nhiên. Còn về chuyện nắm giữ thứ linh lực quái dị này thì phải chờ tu vi của ngươi cao hơn mới được. Thứ linh lực này do hai khí Sinh Tử cùng với hai khí Phong Lôi hỗn hợp lại nhưng do vi sư không phải ngươi nên chỉ có thể cảm nhận được một chút, cũng không thể xem xét được sự huyền ảo trong đó. Chỉ có thể chờ sau này khi cảnh giới của ngươi lên cao, dùng Thiên Đạo để lĩnh ngộ.
Lời nói của Diệp lão khiến cho Lục Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, ngay cả Diệp lão cũng không thể nhận ra thứ linh lực màu xám đó là thứ gì mà có thể làm cho Kiếm Chủng lột xác.
Có điều việc này đã tới nước này thì Lục Thanh cũng không còn có cách nào. Nhưng Phong Lôi Chân Long thức chắc chắn đã trở thành chiêu thức mạnh nhất của Lục Thanh. Uy lực như vậy, mặc dù Lục Thanh không thể xác định. Nhưng cho dù Kiếm Hoàng nhị kiếp cũng không thể tiếp được một cách dễ dàng, thậm chí còn có thể bị thương.
- Tam hồn đã gần như được tẩy luyện tất cả. Đạt tới Kiếm Tông đại viên mãn thì mục đích cũng coi như đạt tới. Kế tiếp cần chuyển bị độ kiếp.
- Độ kiếp rồi sao? – Lục Thanh lầm bầm nói. Hắn ngẩng đầu nhìn khoảng không trên đỉnh đầu. Cả bầu trời trong phạm vi ngàn dặm không hề có một gợn mây, hoàn toàn trống trãi và hết sức yên tĩnh.
Sau khi gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung, Lục Thanh hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng tím lao về phía Tuyết Phong.
Một người có thân hình cường tráng đứng trên không. Sau lưng y đeo một thanh thần kiếm hệ Kim.
- Kiếm Cốc mở ra đã gần tới rồi. Năm vạn năm qua đi, không biết trong Kiếm Cốc có được bao nhiêu kiếm linh? Thanh kiếm này, đối với Kiếm Ma điện chúng ta là do tình thế bắt buộc.
Y lại nhìn xuống dưới Địa Động Hải.
- Chỉ là một cái tông môn cấp Thanh Phàm. Con Thủy giao kia đúng là đồ rác rưởi. Hai trăm năm trôi qua vẫn không chịu ở yên lại còn tới đất liền quấy rối khiến cho mấy tên Kiếm Thần điện biết. Tuy rằng không ảnh hưởng nhiều lắm nhưng lại ảnh hưởng tới sự bố trí của Kiếm Ma điện chúng ta. Giao Long nhất tộc, ngày an nhàn của các ngươi cũng hết rồi. Ha ha ha ha…..
Sau khi cất tiếng cười nham hiểm, y liền hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng bay xuống dưới, rơi vào trong Địa Động Hải.
Cuối giới Thanh Phàm, trên núi Thanh Phàm trong đại điện…..
- Không ngờ so với mong muốn lại còn sớm hơn nhiều năm như vậy. Bây giờ xem ra, sau nửa năm cũng nên đi tìm Lục Thanh.
Trên chỗ ngồi, đại điện chủ thờ dài:
- Đáng tiếc rằng không thể chờ tới khi Lục Thanh đạt tới Kiếm Hoàng. Nếu không có thể tăng thêm được mấy thành chắc chắn. Bây giờ chỉ sợ cũng mới được ba thành mà thôi.
- Đại điện chủ! Lục Thanh thực sự có tác dụng gì? – Nhị điện chủ đứng bên cạnh lên tiếng.
Đại điện chủ đứng dậy, chậm rãi đi lại trong đại điện, ánh mắt của lão sâu kín nhìn vào cánh cửa đang đóng. Một lúc lâu sau, Đại điện chủ mới nói:
- Nếu như nói có tư cách trở thành tông sư Kiếm Phách thì đi vào đó không có nhiều hiệu quả. Nhưng nếu có được huyết mạch Chân Long, có thể coi đó là Long tộc nhất mạch, do chính khí của trời đất sinh ra thì lại khác. Nơi đó, cho dù là khí Hạo Nhiên cũng không có được một chút sự chấp nhận. T
Nhị điện chủ mở miệng nói:
- Đại điện chủ! Ngày mai ta sẽ tự mính tới Tử Hà tông một chuyến.
Đại điện chủ lắc lắc đầu nói:
- Không! Việc này không nên đả thảo kinh xà. Chỉ cần phái một gã trưởng lão tới đó. Trong giới Thanh Phàm chúng ta khá là yên ổn. Nếu để cho mấy tên tiểu tử phát hiện thì khó tránh khỏi việc tin tức lan truyến, ảnh hưởng tới đại kế của thần điện.
Lúc này, tam điện chủ vẫn ngồi bên im lặng mới hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời nhìn Đại điện chủ, nói:
- Đại điện chủ! Không biết thanh kiếm kia có gì quan trọng mà giới Tử Hoàng lại hạ kiếm dụ như vậy?
Đại điện chủ chợt quay phắt đầu lại khiến cho tam điện chủ chấn động. Từ trong ánh mắt của Đại điện chủ, y có thể cảm nhận được thứ uy áp cực mạnh, cùng với một sự uy nghiêm.
- Kiếm dụ của thần điện chúng ta cứ nghe theo. Có một số việc không nên hỏi thì đừng hỏi. Nếu không cần biết mà cố biết thì chỉ gặp rắc rối.
- Vâng.
Tam điện chủ chấn động toàn thân mà cúi đầu.
Năm ngày sau, nơi dãy núi linh thú trong Tử Hà tông, một đạo kiếm quang màu trắng tim, chợt dừng ở độ cao ba nghìn trượng.
- Không ngờ lại có thể trở lại nhanh như vậy. – Lục Thanh lắc lắc đầu. Sau nửa nén nhang, trên đỉnh Tuyết Phong thân hình của Lục Thanh lại hiện ra.
Những cơn gió lạnh nơi đây không cách nào làm cho vạt áo của Lục Thanh lay động. không biết tại sao, trong hai ngày gần đây, Lục Thanh chỉ cảm thấy kiếm thức dao động, có một thứ cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng.