Nhìn vẻ mặt của đối phương mà Công Dương Vũ giận tím ruột. Nhưng hắn cố gắng kìm chế. Dù sao thì nơi đây cũng là trước cửa cung, nếu làm quá mức sẽ tới tai chấp pháp thì không được tốt lắm. Đặc biệt lúc này chấp pháp lại đang lả Triệu Thiên Diệp của Tử Trúc viện.
- Lục sư đệ! Công Dương sư huynh muốn nói chuyện với ngươi. Đây là thái độ của ngươi đối với sư huynh hay sao? - Một gã đệ tử thấy thế liền bước lên nói. Lục Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái chỉ thấy đối phương đang nháy nháy mắt như muốn nhắc nhở hắn.
Mặc dù biết ý của đối phương là gì, Lục Thanh thầm cười lạnh trong lòng. Người này đúng là rất thực tế. Thấy thực lực không bằng người ta liền quay sang đưa đẩy. Tuy nhiên, với tâm cảnh của Lục Thanh bây giờ cũng chẳng muốn tính toán với hắn.
Hắn liền lắc đầu nói:
- Ta có hiểu hay không thì cũng là việc của ta. Mấy vị sư huynh có việc thì cứ đi trước. Ta còn có chuyện nên không thể nói chuyện, xin các vị cứ tự nhiên. - Nói xong, Lục Thanh liền lách sang một bên định đi qua ba người.
Có thể do Lục Thanh đứng đã lâu nên không còn cảm giác được những cơn gió thổi. Tuy nhiên, lớp vải bố bọc Niệm Vân kiếm sau lưng bị thổi bay lên một chút để lộ ra thanh kiếm màu hồng tía.
- Chờ một chút... - Công Dương Vũ chợt đưa tay cản Lục Thanh, nhìn chằm chằm vào chuôi Niệm Vân kiếm sau lưng Lục Thanh.
- Nghe nói Lục sư đệ được gia truyền thuật chú kiếm có một không hai trong khu vực Tử Hà tông. Trong ngàn năm qua, gia tộc các ngươi chú tạo hơn mười thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm. Không biết thanh kiếm sau lực Lục sư đệ có mấy sao? Sư huynh thấy chuôi kiếm là nhận ra điểm đặc biệt của nó.
Lục Thanh nghe thấy vậy chợt rùng mình, biết đối phương đã nổi lên sự thèm muốn. Hắn nói một cách lạnh nhạt:
- Chỉ là một thanh kiếm mà tiên phụ lưu lại mà thôi. Không có gì đáng nhắc tới.
- A? - Ánh mắt Công Dương Vũ chớp chớp:
- Nghe nói tài chú kiếm của gia chủ Lục gia trên Tử Hà tông chúng ta là nhân vật tuyệt đỉnh, như thế thì vật để lại cũng không thể là vật bình thường. Không biết sư đệ...có thể cho ta mượn để xem hay không?
Hai người bên cạnh cũng nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt có sự tham lam. Lúc này, cả hai đã đặt sự đố kỵ trước đó sang một bên. Nếu như đúng như những gì mà họ nghĩ thì chịu một ít nguy hiểm cũng đáng giá.
Lục Thanh cười lạnh. Quả nhiên là báu vật động lòng người, càng không nói tới thần kiếm vốn là thứ khó kiếm. Biết không thể yên được nữa, Lục Thanh cũng chẳng chịu nhún. Hắn biết nếu mà nhường chắc chắn sẽ bị bọn họ được voi đòi tiên. Trong suy nghĩ của mình, hắn nảy ra ý định giết chết ba người này.
Nét mặt vẫn thản nhiên, Lục Thanh lui lại hai bước, lạnh lùng nói:
- Đây là di vật của tiên phụ không thể để cho người khác tùy tiện xem xét. Mong sư huynh tự trọng.
- Không thể xem xét? - Thanh âm của Công Dương Vũ chợt cao lên:
- Ta nghĩ là vật ăn trộm ở đâu đó. Ngươi cho rằng có thể qua mặt được người khác hay sao? Mặc dù ta không phải là chấp pháp nhưng chuyện như vậy cũng không thể bỏ qua.
- Đúng thế! Nếu hôm nay Công Dương sư huynh không tinh mắt thì chẳng phải là ngươi qua mặt hay sao. Mau giao ra đây, đừng để cho chúng ta động thủ thì còn nhẹ nhàng, thậm chí còn che giấu giúp ngươi. Dù sao cũng đều là sư huynh đệ cùng núi, chúng ta cũng không muốn người thân bại danh liệt. - Thanh niên mới nháy mắt với Lục Thanh chợt thay đổi giọng nói. Vẻ mặt của hắn thay đổi nhanh chóng khiến cho Lục Thanh không còn nhận thấy một chút nào của nét mặt lúc trước.
Một tia sáng trong mắt Lục Thanh chợt hiện lên. Hắn liếc mắt nhìn ba người khiến cho bọn họ chợt có cảm giác như bị nhìn xuyên qua cơ thể. Thân thể vẫn được Kiếm Nguyên bảo vệ chợt có cảm giác ớn lạnh.
Đột nhiên, Lục Thanh ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, mở miệng nói với ba người:
- Hay...hay cho cái ý nghĩ đó là vật bất chính. Mọi người cứ nói tiểu nhân mỏ nhọn thật chẳng sai. Hôm nay, ta muốn xem thử kiếm trong tay ta ai có bản lĩnh thì tới mà lấy. Đừng cố tỏ ra như vậy mà để người ta cười cho.
Hôm nay, cảnh giới của Lục Thanh đã tăng lên. Đặc biệt là quãng đường trong tuyết vừa rồi khiến cho hắn thể ngộ được rất nhiều điều. Tâm cảnh trong trạng thái bình thản hòa nhập vào với thiên địa. Nguyên khí trong thiên địa tụ tập khiến cho hắn đang có tu vi Kiếm Giả đại thiên vị tăng lên tới Kiếm Khách tiểu thiên vị. Đến lúc này, hắn đã chính thức trở thành một gã tiên thiên kiếm khách.
Thực lực biến hóa khiến cho tâm tính của hắn cũng thay đổi. Mặc dù tâm cảnh vẫn bình lặng như cũ, nhưng đối với sự khiêu khích và âm mưu, hắn cũng chẳng ngại mà ra tay.
"Đến bây giờ, ta cũng giống như bọn họ rồi hay sao?" - Cảm nhận sự thay đổi của bản thân, Lục Thanh tự hỏi.
"Không! Có được thực lực cũng chẳng có gì là xấu. Xấu là ở người sử dụng nó. Quân tử lấy đức mà tiếp đãi, mọi việc đều phải nắm được một cách chắc chắn. Cũng chỉ có không ngừng mạnh lên mới có thể khiến cho kẻ khác không thể làm nhục. Chỉ có điều không được dựa vào nó mà ngông cuồng, bởi đó chính là ỷ thế hiếp người".
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lục Thanh lại thêm kiên định. Nếu đã không đi được vậy thì sự sỉ nhục trước đây cũng nên trả lại cho người ta.
- Ngươi... Được! Được lắm. - Công Dương Vũ giận tới tái mặt. Không ngờ chưa được bao lâu, cái tên tiểu tử mà hắn mới dẫm lên mặt đã có can đảm nói chuyện với mình như vậy. Hắn cũng không ngờ được Lục Thanh lại có sự thay đổi như vậy.
- Đừng tưởng rằng đạt tới Kiếm Giả tiểu thiên vị đỉnh cùng với một thanh cự kiếm và một chút Cử nhược trọng khinh là có thể kiêu ngạo trước mặt ta. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết tiểu thiên vị và đại thiên vị chênh lệch như thế nào. - Nói xong, Công Dương Vũ rút thanh trường kiếm sau lưng ra. Trên người hắn hiện lên một chút ánh sáng tím mờ nhạt. Khí thế mạnh mẽ trên người hắn chợt phun ra, thổi bay lớp tuyết trước mặt về phía Lục Thanh.
Tâm thần Lục Thanh vẫn bình tĩnh. Với cảnh giới của hắn lúc này cũng chẳng thèm để ý tới chút khí thế đó. Từ sau khi huyệt Bách Hội khai thông, thân thể giao hòa với trời đất, Lục Thanh vẫn chìm đắm vào trong việc tìm hiểu đại thế của thiên nhiên nên chẳng cần để ý tới chút khí thế của đối phương.
Để cảm giác chìm vào trong trời đất, vào lúc này hơi thở Lục Thanh như biến mất, hòa nhập với thiên địa, hết sức ổn định.
Hai gã đệ tử nội tông còn lại thấy Công Dương Vũ ra tay liền lùi tới bên hai gã đệ tử ngoại tông. Ánh mắt của bọn họ lộ rõ sự cảnh cáo khiến cho hai gã đệ tử ngoại tông e ngại, cúi đầu không dám lên tiếng.
Nói tới Công Dương Vũ, hắn không thể ngờ được khí thế của Lục Thanh lại thay đổi đột ngột như thế. Trong lòng hắn chợt có cảm giác trong lòng như có một tảng đá đè nặng.
"Đây chẳng lẽ là thực lực tiên thiên Kiếm Khách, thần thức hòa nhập với thiên địa? Không thể như thế được". - Ánh mắt của hắn có một chút khiếp sợ và không tin. Hung quang chợt lóe lên trong mắt Công Dương Vũ, trên mũi kiếm của hắn chợt phát ra tiếng nổ rồi hiện lên một đoạn kiếm khí dài tám tấc. Cánh tay phải thoáng động tạo ra mấy đạo tàn ảnh. Tuy nhiên trên mỗi đạo tàn ảnh lại mang theo một chút kiếm khí rất mạnh.
Thức thứ mười một của Húc Nhật thập tam kiếm: Tàn Vân Phá Hiểu.
Lần này, Công Dương Vũ ra tay chẳng hề có sự lưu tình. Hắn sử dụng ngay một trong ba đại tuyệt chiêu của Húc Nhật thập tam kiếm. Khoảng cách ba trượng giữa hai người trong nháy mắt đã bị thu hẹp. Mấy đạo kiếm khí chẻ đôi không khí mà bao phủ toàn thân Lục Thanh. Những tiếng rít gió vang lên khiến cho vô số bông tuyết đang lất phất bay trong gió chợt nát vụn.
"Thế này là muốn phế bỏ tu vi của mình, thậm chí không cẩn thận còn mất luôn mạng".
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lục Thanh.
"Vù...."
Trong nháy mắt, Luyện Tâm kiếm được rút ra rồi chém về phía trước. Thân kiếm cực to nhưng khi chém xuống lại tạo cho người ta một thứ cảm giác nhẹ nhàng. Đó là do trong quãng thời gian qua, cùng với sự lĩnh ngộ của quãng đường trong tuyết khiến cho Lục Thanh hiểu thêm rất nhiều về kiếm pháp, gần như đã chạm tới cánh cửa Cử khinh nhược trọng. Vì vậy mà nhát chém đầu tiên hắn cũng vô ý thức thi triển.
Trong ánh mắt khiếp sợ của bốn người sau lưng Công Dương Vũ. Một đạo Tử Điện kiếm khí dài một thước từ cự kiếm trong tay Lục Thanh bay ra, với một tốc độ cực nhanh đánh vào bóng kiếm của Công Dương vũ.
" Ầm..."
Đây là lần đầu tiên Tử Điện kiếm khí xuất hiện trước mặt mọi người, cũng là lần đầu tiên nó thể hiện uy lực mạnh mẽ của nó. Tử Điện bá đạo chém nát bóng kiếm của Công Dương Vũ rồi va chạm với thân kiếm của hắn mà phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Công Dương Vũ giống như một đạo lưu tinh bay người ra phía sau, nện lưng xuống bậc thềm của Triêu Dương cung. Lớp tuyết phủ trên bậc thềm chợt xuất hiện một vết lõm thật sâu.
"Hự" một tiếng, Công Dương Vũ phun ra một ngụm máu tươi đỏ cả lớp tuyết trước mặt. Những giọt máu nóng rơi vào tuyết từ từ thấm xuống.
Công Dương Vũ vẫn không thể tin nổi vào mắt mình. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy gân cốt chực gẫy nát, da thịt tê dại. Toàn thân không có một chút khí lực. Kiếm Nguyên lực trong Đan Điền bị đánh cho tán loạn.
Nhìn xuống thanh Hỏa Vân kiếm đạt tới ngũ phẩm trong tay lúc này đã xuất hiện một vết nứt nhỏ trên thân. Ánh mắt của Công Dương Vũ từ tử trở ên khiếp sợ. Hắn nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh. Tuy nhiên, nhìn nét mặt vẫn bình thản của đối phương, hắn có chút chán nản nhìn xuống hai tay mình:
- Ta thua!
Nhưng Lục Thanh vẫn không dừng lại. Trong tai nghe thấy hai tiếng thốt ra từ miệng của Công Dương Vũ, hắn từ từ đi về phía bốn người trước cửa cung. Lúc này, bốn người kia vẫn còn đang thừ người mà suy nghĩ.
Khoảng khắc bước chân vào trong Triêu Dương cũng, đầu óc Lục Thanh hoàn toàn bình tĩnh. Hắn chỉ cảm thấy ý niệm và thần thức của bản thân rõ ràng hơn rất nhiều. Muốn sử dụng thần niệm vô cùng dễ dàng không hề có chút trắc trở.
Vào lúc này, Lục Thanh đã trả được một nhục lúc trước. Trong lòng không còn áp lực nữa.