Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 491: Thiên Nhân hợp thành, tẩy luyện Mệnh Hồn!

Thói quen mà thành!

Lục Thanh lẩm bẩm nói, đích xác giống như lão nhân như vậy ngày qua ngày, hàng năm đều cùng một động tác, có thể luyện ra tình trạng xuất thần nhập hóa như vậy, cũng không phải thiên phú dị bẩm gì, đây là vấn đề kiên nhẫn cùng bền lòng.

Liền giống như một đường Kiếm Đạo, có lẽ người tư chất không tốt, nhưng là nếu bởi vì như thế liền lùi bước không tiến, bỏ phí thời gian, chung quy chẳng làm nên trò trống gì. Kiếm Đạo một đường, không tồn tại kỳ ngộ, nhưng khả năng có kỳ tích, bất quá kỳ tích phát sinh cũng cần có cơ hội nhất định.

Nếu chính là một cái vô vi tầm thường phẩm tính ác liệt coi như là kiếm giả Nhân Đạo lấy ác tình ác dục làm gốc cũng tuyệt đối không coi trọng, đây là một loại thái độ. Nguồn: https://truyenfull.vn

Yên lặng nhìn vết chai trên hai bàn tay lão nhân, trong lòng Lục Thanh ngẫu nhiên có điều ngộ: "Nhất kĩ đến cực điểm, liền vi đạo!"

Ánh mắt lộ rõ thần sắc mê hoặc, lão nhân nói: "Lời nói của tiểu huynh đệ ý nghĩa thâm ảo, lão nhân cũng không thể lý giải!"

Lạnh nhạt cười, Lục Thanh nói: "Lão bá, người không cần để ý, chẳng qua là nhất thời cảm ngộ mà thôi. "

"Haha, cái này tốt!" Trên mặt lão nhân lộ ra vẻ tươi cười: "Tiểu huynh đệ nếm thử chút cổn độn của ta. Tay nghề vài thập niên, nhìn xem có hợp khẩu vị của ngươi không?"

Gật gật đầu, Lục Thanh lập tức cầm lấy cái thìa, chậm rãi múc một muôi cho vào miệng. Nước canh sền sệt, bày biện ra màu trắng ngà, nồng đậm hương vị tỏa ra xung quanh.

Nhìn chiếc thìa trong tay, Lục Thanh rõ ràng phát hiện, nguyên lai chính mình, vẫn là một người.

Giờ khắc này, Lục Thanh đã quên đi thân phận chính mình, lúc này hắn không còn là hộ tông trưởng lão sang chói như thái dương trong tông môn, cũng không hề là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn được vạn người kính ngưỡng. Hiện giờ hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, một người bình thường đang đói bụng.

Nước dùng vừa miệng liền có một loại hương vị thanh mát tràn ngập, rồi mới lưu luyến rơi vào trong bụng. Nhàn nhạt nhiệt khí từ trong bụng bốc lên, chậm rãi dung nhập vào bên trong huyết khí. Có lẽ ảo giác, tại một khắc này Lục Thanh cảm thấy huyết khí của chính mình có chút nóng bỏng lên.

"Thế nào?" Lão nhân có chút chờ mong nhìn Lục Thanh nói.

Trên mặt lộ ra một nụ cười, Lục Thanh nói: "Tay nghề của lão nhân gia quả thật khó tìm, cổn độn nơi này là từ trước đến nay ta nếm qua có hương vị viên dung nhất. "

Lão nhân nghe vậy trên khuôn mặt già nua nhất thời hiện ra một nụ cười vừa lòng: "Chỉ cần tiểu huynh đệ ăn vừa miệng là được. Lão nhân ta bán cổn độn ba mươi sáu năm naym cho tới bây giờ cũng chỉ cần thực khách nói một tiếng ngon là đã cảm thấy mỹ mãn rồi. "

"Trữ lão bá, cho hai chén nữa!"

"Có ngay!" Lão nhân vội ứng một tiếng, bàn tay vỗ vỗ vai Lục Thanh nói: "Tiểu huynh đệ cứ từ từ ăn, không đủ thì gọi thêm, lão nhân ta phải đi rồi. "

"Lão bá người cứ đi!" Lục Thanh nói.

Nhìn bóng dáng lão nhân rời đi, trong lòng Lục Thanh không khỏi sinh ra một tia cảm than. Nguyên lai đây là cuộc sống của một tông dân bình thường, bất quá cẩn thận nghĩ lại, ai có thể nói hắn không vui vẻ! Từ trên người lão nhân, Lục Thanh rõ ràng cảm nhận được một cỗ sinh khí bừng bừng, sinh khí này cũng không phải thọ nguyên của lão nhân, mà chỉ là khí tức của lão.

Lão nhân không có được tư chất cùng cuộc sống của kiếm giả, nhưng đồng dạng lão nhân cũng đã cảm thấy thỏa mãn, nguyên lai chính là người với người còn có khác biệt.

Sinh ra khác biệt, đối với thành tựu sau này cũng có ảnh hưởng tới chin phần. Tư chất Kiếm Đạo hiếm khi có thể từ một cặp vợ chồng không có tư chất sinh ra, đây là thiên mệnh. Nhưng mà thiên mệnh cũng không phải hoàn toàn là tử lộ, ba nghìn Thiên Đạo, đồng dạng cũng lưu lại một đường sinh cơ.

Nhìn thân ảnh lão nhân bận rộn trước mắt, là thỏa mãn như vậy, quán cổn độn chính là hết thảy với lão nhân.

Lục Thanh không khỏi hoài niệm ngày mới lên núi Triều Dương. Khi đó tuy rằng tu vi thấp, nhưng mỗi ngày ở Minh Nguyệt đàm luyện kiếm. Đoạn Thanh Vân chuyên môn nướng Tuyết Ngư, tuy rằng tu luyện vất vả nhưng là mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ.

Hiện giờ nghĩ lại khiến Lục Thanh không khỏi tiếc nuối những ngày tháng đó. Theo thực lực biến hóa, gánh nặng trên vai cũng tương ứng gia tăng.

Buông xuống có lẽ rất đơn giản, nhưng mà theo Lục Thanh thấy, đó là hành vi nhu nhược. Mỗi người đều có trách nhiệm cần gánh vác, trách nhiệm này không vì cái gì khác, cũng không hẳn là có hay không có, mà là làm hay không làm. Trong đó cân nhắc chỉ tồn tại một lòng mà thôi, tựa như một số việc, kỳ thật cũng không cần giải thích.

Một chén Cổn Độn, cũng là dẫn phát vô tận suy nghĩ của Lục Thanh. Khó có được thời gian yên tĩnh suy nghĩ như thế, dung nhập vào bên trong phố phường, cảm thụ nỗi lòng dao động của vô số người đi đường, bên trong Kiếm Hồn của Lục Thanh, Thiên Địa nhị hồn bỗng dưng rung động, ngay sau đó Mệnh Hồn cũng bắt đầu chấn động theo.

Đây là dấu hiệu sắp sửa đột phá, bất quá tại đây một khắc, ngay tại trong quán cổn độn, đối với việc đột phá, Lục Thanh cũng không vui không mừng, giống như người ngoài cuộc mà cảm nhận biến hóa của thân thể.

Xuy.

Giống như nước lạnh cho vào dầu sôi, bên trong kiếm hồn nhất thời dâng lên khói trắng nhàn nhạt, Mệnh Hồn bị Thiên Đạo lực bao phủ, bên cạnh Thiên Địa nhị hồn gắt gao quấn quanh, một cỗ cảm giác đau đớn, xâm nhập sâu vào trong linh hồn. Bất quá lúc này Lục Thanh giống như chìm vào một cảnh giới kì dị, giống như Kiếm Chủng không thuộc về hắn, nhìn thấy Mệnh Hồn không chút lùi bước chống cự giống như không phải của chính hắn.

Không chỗ nào sợ hãi, không sợ sinh tử, tại đây một khắc bị Lục Thanh lấy một loại phương thức khác thuyết minh đến cực hạn.

Không đến thời gian nửa nén hương, Lục Thanh liền thanh tỉnh lại. Lúc này Lục Thanh cảm thấy cả người nhẹ bẫng, giống như thân thể không có trọng lượng. Bên trong thân thể, huyết khí dâng lên, giống như có vô số đầu, chân long quay cuồng, Huyết khí mạnh mẽ như vậy sợ là cũng đủ cho Lục Thanh sống tới năm tram năm.

Bất tri bất giác Mệnh Hồn được Thiên Đạo lực tẩy luyện. Quá trình tẩy luyện, Lục Thanh giống như là không biết, điều này mà để những Kiếm Tông trung thiên vị khác biết được, tám chin phần là giận tới phun huyết. Người khác phải kinh hồn táng đởm mới tẩy luyện Mệnh Hồn, tuy nói không ngại sinh tử, nhưng là nhất thời vô ý cũng hồn phi phách tàn, kết cuộc là tiến nhập luân hồi. Không sợ sinh tử căn bản là không có khả năng.

Mà Lục Thanh lại trực tiếp đem mình biến thành người ngoài cuộc, mặc dù Thiên Đạo lực rèn luyện, Mệnh Hồn thủy chung bất động như núi, đúng là không có một chút tâm tư sợ hãi.

"Thế nào, giờ khắc này cảm thụ được thế nào?" Thanh âm ấm áp của Diệp lão vang lên trong đầu Lục Thanh.

"Cảm giác như vậy chưa từng cảm thụ qua. Giống như là cảnh giới tu vi ở trước mặt đều hóa thành một trang giấy trắng, một đâm liền phá!" Trên mặt Lục Thanh hiện ra thần sắc cổ quái nói.

"Đây là thiên nhân hợp nhất!"

"Thiên nhân hợp nhất?" Lục Thanh sửng sốt nói: "Vừa mới rồi chính là thiên nhân hợp nhất sao?"

"Không sai!" Thanh âm Diệp lão có chút cảm khái nói: "Vốn ta cũng không biết ngươi khi nào mới có thể chạm đến thiên nhân hợp nhất", không nghĩ tới hôm nay ngươi lại tìm ra được một chút!

"Ta tìm được một chút!" Lục Thanh than nhẹ một câu, phút chốc hai mắt sáng ngời: "Vừa mới rồi, ta là hiểu được Nhân Đạo sao?"

"Đúng vậy, tại bên trong phố phường đích xác có thể nhìn thấy nhân sinh trăm thái, cũng là chân chính Nhân Đạo. Hơn nữa lúc sau Thiên Đạo lực buông xuống, thuần túy Thiên Đạo xúc động ngươi chìm vào trong Nhân Đạo thuần túy, mới khiến cho ngươi trong thời gian ngắn ngủi tiến vào cảnh giới như vậy. Bất quá phương pháp như vậy cũng chỉ có lần này thôi, tiếp theo, cũng là không thể thực hiện được. "

Ngữ khí Diệp lão có chút tiếc hận nói: "Nếu ngươi chân chính nắm giữ cảnh giới này, ài! Cũng là ta có lòng tham, nếu ngươi có thể nắm giữ cảnh giới thiên nhân hợp nhất thì cũng không chỉ có tu vi như bây giờ. "

Dừng một chút, Diệp lão lại nói: "Bất quá ngươi cũng phải cố gắng ghi nhớ trong lòng, nói không chừng lần này gặp gỡ lại trở thành cơ hội ngươi hoàn toàn ngộ ra thiên nhân hợp nhất. "

Gật gật đầu, tâm thần Lục Thanh lập tức chìm vào bên trong thức hải. Tẩy luyện Mệnh Hồn, cảnh giới chính thức đột phá đến Kiếm Tông trung thiên vị, đến tu vi cũng bất tri bất giác đột phá, Kiếm Nguyên so với lúc trước hùng hậu gấp đôi có thừa, mà còn muốn tinh thuần hơn một phần.

Mà hồn thức nguyên bản có thể so sánh với Kiếm Tông đại thiên vị, theo tu vi đột phá đến trung thiên vị lại tăng vọt lên hơn ba thành, dĩ nhiên có xu thế siêu việt cảnh giới Kiếm Tông.

Luyện Hồn quyết khiến trong cùng một cảnh giới, Lục Thanh có được hồn thức mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều. Ở cảnh giới Kiếm Nguyên có lẽ không là cái gì, nhưng đi tới cảnh giới Kiếm Hồn, hồn thức chính là quyết định việc có thể điều động lực trời đất hoặc Thiên Đạo lực. Ở trình độ nhất định, lực trời đất hoặc Thiên Đạo lực là đại biểu độ mạnh yếu của một Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. Kiếm thức giống nhau, dung nhập nhiều ít lực trời đất hoặc Thiên Đạo lực, uy lực khẳng định cách biệt một trời một vực.

"Trữ lão nhân mau làm cho thiếu trấn thủ đại nhân mấy bát cổn độn, động tác nhanh lên một chút!" Bỗng dưng, một thanh âm ngạo nghễ không chút khách khí từ bên ngoài vang lên.

Trong lúc nhất thời, bảy tám gã tông dân bình thường ngồi trong quán đều có chút hoảng sợ đứng bật dậy, hướng tới bên ngoài đi ra. Quán cổn độn thế nhưng hấp dẫn một tên ôn thần đó đến đây thưởng thức, cũng làm cho bọn họ mất đi trấn định. Những thứ đó là chênh lệch của địa vị.