Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 445: Hư không đại chiến!

Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Tử Hà tông.

Vô luận là ở thành trấn, thôn xóm, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Giờ khắc này bọn họ giống như cảm giác được một cỗ nhiệt huyết bốc lên từ chín tầng trời. Hai tiếng hét dài kinh thiên ở trên chín tầng trời va chạm vào nhau.

Ầm ầm.

Sấm sét chớp động, trong hư không đều có lôi quang lóe ra. Lôi quang màu tím lóe ra, chung quanh là một mảnh chân không dập nát. Khí thế bàng bạc khiến cho tất cả kiếm giả của Tử Hà tông cảm thấy áp lực lớn lao.

…..…..

Một tòa sơn thôn ở phía Đông Bắc cách trấn Triêu Dương năm dặm.

Bên cạnh một giếng nước cổ xưa, mấy hài đồng đang nghịch nước dừng lại động rác, toàn bộ đồ đựng nước đang cầm đều rơi xuống đất.

"Cha, thiệt nhiều kiếm, thiệt nhiều kiếm đang bay!"

Theo ngón tay chỉ lên bầu trời của một tiểu hài non nớt. Một người thợ săn nắm chặt bộ da thú trên tay, gật gật đầu nói: "Đó không phải kiếm bay, đó là những đại nhân nội tông đang ngự không phi hành. Các ngươi về sau có nghĩ trở thành kiếm giả không?"

"Muốn muốn, con muốn trở thành kiếm giả lợi hại nhất, đem tất cả người xấu đuổi đi!" Trong này, một tiểu hài tử vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu lớn tiếng nói.

"Ta cũng vậy, ta cũng muốn trở thành kiếm giả lợi hại nhất, ta cũng muốn đánh người xấu!" Ở bên cạnh, một tiểu cô nương chớp chớp mắt nói.

"Các ngươi đều là hảo hài tử!" Người thợ săn xoa xao đầu hai đứa nhỏ, ở bên cạnh những hài tử khác cũng nói ra ý nghĩ của chính mình. Tất cả đều không ngoại lệ, đều là muốn đánh chạy người xấu, đó cũng là nguyện vọng của tất cả mọi hài tử trong thôn.

…... .

Chân núi Triêu Dương. Từ trước trấn Triêu Dương, năm đạo kiếm quang bắn nhanh tới.

Nhìn thấy thân ảnh bốn người Lạc Thiên Phong cùng bóng người cao lớn xuất hiện phía xa xa, trong năm đại gia tộc, nhất thời có người nghĩ tới cái gì, cả đám nhìn về phía thân ảnh của Tử Dương Kiếm Hoàng lộ ra thần sắc kích động.

Tử Dương Kiếm Hoàng, từ lúc Tử Hà tông lập tông đến nay là vị Kiếm Hoàng thứ ba, trong tông sử của mỗi đại gia tộc đều có ghi chép lại. Hiện giờ chính mắt nhìn thấy, chứng thật suy đoán của bọn họ, tông môn cấp Thanh Phàm tiến giai lên Kim Thiên, là cần phải có một Kiếm Hoàng tồn tại.

Mà Tử Hà tông bọn họ, đó là Tử Dương Kiếm Hoàng của đời thứ mười bốn!

"Tất cả kiếm giả đã ngoài Kiếm Chủ bước lên, còn lại tất cả thối lui đến chung quanh trấn Triêu Dương một dặm!" Lạc Thiên Phong nhìn quét hai trăm người trước mặt, trầm giọng nói.

Lạc Thiên Phong biết, chiến đấu kế tiếp, dưới Kiếm Chủ tham dự chỉ là tặng không tính mạng mà thôi, thậm chí đến Kiếm Chủ cũng khó tránh được kết cục ngã xuống. Chân chính quyết định chiến cục chính là nhóm bọn hắn, năm Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, về phần Huyền Thanh, chính là chuyên môn giúp Lục Thanh thủ quan, không thể dễ dàng tham chiến.

Một lát sau, toàn bộ các thế lực đã lui tới bên ngoài xa trấn Triêu Dương, còn để lại sáu gã Kiếm Chủ chuẩn đại sư. Sáu gã Kiếm Chủ này, trừ bỏ năm người đến từ năm đại gia tộc, còn lại chính là một gã Chú Kiếm Sư bát phẩm đến từ thành Tử Hà.

Năm đại gia tộc, năm Kiếm Chủ chuẩn đại sư, thực lực như vậy tựa hồ đám người Lạc Thiên Phong đã sớm biết được, lúc này đây cũng không có phản ứng gì. Lúc này ở bên người bọn họ, tính cả trong nội tông cùng với Kiếm Chủ tán tu, có trên dưới ba mươi người, đó không sai biệt lắm là lực lượng cuối cùng của Tử Hà tông. Thêm sáu người kia, bất quá là ba mươi sáu người mà thôi.

Ánh mắt xuyên thấu qua hư không, là năm mươi mốt đạo kiếm quang sắc bén đang lăng không bay tới. Trong đó lấy một đạo kiếm quang màu xanh trắng lớn nhất cầm đầu, ở chung quanh hư không nơi đi qua, tất cả đều không ngoại lệ thoát phá thành chân không, tiếng kiếm rít kinh thiên trực tiếp hướng về trấn Triêu Dương.

Ánh mắt ngưng lại, Tử Dương Kiếm Hoàng cơ hồ không cần nghĩ ngợi phất tay đánh ra một trảo. Ngay sau đó một cỗ dao động kỳ dị khuếch tán ra bốn phía, lập tức cả trấn Triêu Dương liền được bao phủ bên trong một tầng sáng màu tím vàng. Quầng sáng này cứng cỏi vô cùng, tiếng kiếm rít chói tai kia hoàn toàn bị ngăn cản bên ngoài.

Âm lãng cơ hồ hiển hóa đi ra như gặp phải Liệt Diễm đủ để thiêu sơn liệt hải, trong nháy mắt lập tức hòa tan.

"Sát!"

Cơ hồ là đồng thời, toàn bộ các thế lực canh giữ trấn Triêu Dương cùng lúc phát ra một tiếng rống giận dữ rung trời. Thanh âm của phần đông kiếm giả tụ tập lại, bí mật ngưng tụ lại một chỗ, ở trên không trong ngưng tụ thành một thanh Âm Kiếm vô hình. Âm Kiếm này dài chừng trăm trượng, chung quanh thân kiếm là một tầng chân không dập nát, nhanh chóng hướng về năm mươi mốt đạo kiếm quang bắn đi.

"Tán!" Một thanh âm uy nghiêm vang lên, giống như trời đất đè ép xuống, vô tận Thiên Đạo uy phô thiên cái địa trấn áp xuống mọi người.

Đồng thời, ở giữa không trung, một tầng linh quang màu xanh trắng giống như xuân đằng cuốn quanh gốc cây hiện lên. Nguyên bản Âm Kiếm sắc bén bá đạo đánh tới, tựa như Hàn Băng gặp phải Liệt Hỏa, mau chóng hòa tan.

"Vĩnh Sinh lão nhân, ngươi cư nhiên vận dụng pháp tắc áp chế tiểu bối. Không biết hôm nay ngươi hưng sư động chúng tới Tử Hà tông là sao? Tử Hà tông ta hiện giờ có chuyện quan trọng, không có tiện tiếp khách lạ. Nếu quý tông muốn bái phỏng vậy thì mời các ngươi trở về viết kiếm thiếp, đợi cho một tháng sau lại đến. Bốn vị của Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân tông cũng đồng dạng như thế. " Tử Dương Kiếm Hoàng không giận không bi, lạnh nhạt nói.

Cười lạnh một tiếng, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng nói: "Tử Dương lão thất phu, ngươi không thấy hôm nay là ba tông liên hợp mà đến sao. Chỉ cần các ngươi đem Lục Thanh tiểu nhi giao ra đây, cùng với rời khỏi tông vực hai trăm lí, như vậy Thanh Ngọc tông ta có thể làm chủ tha cho các ngươi một con đường!"

"Tha cho một con đường!" Trong con ngươi của Tử Dương Kiếm Hoàng lộ ra vô tận thâm thúy, nói: "Tần Khổ, ngươi là cùng ta nói giỡn sao?"

Tần Khổ! Nguyên lai Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng của Thanh Ngọc tông tên là Tần Khổ, lần này bất luận là kiếm giả bên nào cũng đều ghi nhớ kỹ cái tên này.

"Nói giỡn!" Trong mắt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng lộ ra hàn quang lạnh lẽo: "Đương nhiên là cùng ngươi nói giỡn, hừ! Hôm nay, các ngươi ai nấy đều đừng nghĩ đi được, diệt một thế hệ tuổi trẻ của Thanh Ngọc tông ta, liền dung tính mạng của các ngươi để hoàn lại đi!"

Cười nhạo một tiếng, Tử Dương Kiếm Hoàng nói: "Tần Khổ, ngươi không phải bế quan lâu quá mà đầu óc có vấn đề chứ. Kĩ không bằng người, sống chết do trời, huống chi mấy tên tiểu tử Thanh Ngọc tông các ngươi căn bản là tự tìm đường chết. Như thế nào, Tần Khổ ngươi cho là bằng vào tám gã Kiếm Vương thì có thể làm khó được Tử Hà tông chúng ta sao. Để xem ngươi còn cái gì nữa cậy vào, đơn giản là lập tức ra tay đi!"

Tử Dương Kiếm Hoàng một phen nói, nhất thời khiến Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng trong lòng một trận căm tức. Nơi đây chính là Tử Hà tông, mượn dùng đại thế tiến giai, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng biết, bằng vào đại thế hơn mười người bọn họ tụ tập căn bản không đủ chống đỡ. Lúc này đến cuối cùng làm cho khí thế ngôn ngữ của hắn bị Tử Dương lão nhân áp chế.

Xoay chuyền ánh mắt, Tử Dương Kiếm hoàng lại nhìn tới bốn gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cảu Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân tông, nói: "Nếu giờ phút này bốn người các ngươi rời đi, Tử Hà tông ta còn có thể mở một con đường, nếu không Tử Hà tông ta nhất định cùng hai tông các ngươi không chết không ngừng. "

Cảm ứng đại thế trên người Tử Dương Kiếm Hoàng không ngừng bốc lên, bốn gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân tông liếc nhìn nhau, nhất thời có chút dao động. Đối với lời nói của một Kiếm Hoàng, bọn họ cũng không dám có một chút khinh thường.

Dù sao hiện giờ mà nhìn, song phương còn chưa có hình thành chênh lệch thực lực tuyệt đối. Hai gã Thận Thủy song kiếm đến giờ còn chưa thấy động tĩnh gì, cho dù bọn họ là do Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng mời đến, bất quá không có chân chính nhìn thấy bọn họ ra tay, mặc kệ là ai cũng không yên tâm. Tử Hà tông bất đồng cùng với các tông môn cấp Thanh Phàm, đây là một tông môn cường đại sắp thăng cấp Kim Thiên, thậm chí ở cả Thanh Phàm giới đều đủ để sắp xếp trên đầu.

"Như thế nào, bốn vị muốn đổi ý sao?" Vĩnh Sinh Kiếm hoàng cơ hồ híp mắt nói, trong mắt hắn, sát khí không chút che dấu biểu lộ ra.

Trong lòng bốn gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn không khỏi cảm thấy căng thẳng cùng bi ai. Bọn họ là hai cái tông môn bình thường, hiện giờ lại bị kẹp giữa hai cái tông môn cường đại có được Kiếm Hoàng, chỉ một chút sơ ý chắc chắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hiện giờ Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng đã buộc họ tỏ rõ thái độ cuối cùng.

Xem xét thời thế, bốn gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn chỉ trong chốc lát đã đem thực lực song phương ra đối chiếu.

Bên Tử Hà tông có ba mươi sáu gã Kiếm Chủ, bất quá chỉ có hai gã đạt tới Giả Hồn. Mà bên họ có bốn mươi Kiếm Chủ, có sáu gã Giả Hồn, chênh lệch gấp ba, căn bản không phải Tử Hà tông có thể ngăn cản. Một gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn liền đủ bằng được với ba gã Kiếm Chủ đỉnh phong. Mà về phương diện Kiếm Hồn, trừ bỏ Lạc Thiên Phong, đó là ba gã Kiếm Vương trung thiên vị, Lạc Thiên Phong thì đã có Thanh Ngọc tam lão dùng Kiếm Trận cấp địa đối phó, bọn họ không cần lo lắng.

Nhìn như thế nào thì cũng thấy lần này Tử Hà tông ở vào hoàn cảnh xấu, vì bảo vệ Lục Thanh, cư nhiên không tụ tập đủ cả năm vị phong chủ. Nếu không Tứ Phương Kiếm Trận hơn nghìn năm của Tử Hà tông còn có thể làm cho bọn họ kiêng kị. Lúc này trừ bỏ đại thế của tông môn, còn lại cũng không có gì nữa, thiên thời bất hòa, chỉ có nhân hòa viên mãn, muốn có phần thắng cũng cực kỳ nhỏ bé.

Không dám chậm trễ, bốn người đồng thời nói: "Ta cùng Thanh Ngọc tông cùng tiến cùng lui!"

"Tốt! Một khi đã như vậy. .. !" Trong mắt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng tuôn ra sát khí mãnh liệt: "Giết cho ta!"

Tiếng nói vừa dứt, Đôi tay của Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng dĩ nhiên biến thành màu xanh trắng, một cỗ pháp tắc dao động cường đại khuếch tán mở ra. Không có gì do dự, hư không trước mặt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng nhất thời hiển hóa ra mấy trăm thanh kiếm màu xanh trắng dài trăm trượng do Kiếm Cương ngưng kết thành, liên miên không dứt bắn tới Tử Dương Kiếm Hoàng.

Hưu

Tiếng kiếm ngâm bàng bạc hóa thành âm lãng, chân không thoát phá, rồi lại dập nát, sau đó không gian sóng gợn nhộn nhạo mở ra, trong nháy mắt hóa thành sóng cồn nghệ thiên, mang theo khí thế bức nhân khuếch tán ra chung quanh.

Sắc mặt mọi người đều trở lên vô cùng kinh hãi. Kiếm Hoàng vừa ra tay, giơ tay nhấc chân đều dẫn động không gian sóng cồn, uy thế như thế cơ hồ ép tới khiến mọi người không thở nổi, tu vi càng cao cảm thụ càng thêm mãnh liệt.

Ánh mắt xoay chuyển, Tần Vô Song nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Phong: "Lạc Thiên Phong, để mạng lại!"

Ngay sau đó, thân hình Thanh Ngọc tam lão bắn nhanh tới, trong nháy mắt vây xung quanh Lạc Thiên Phong.

"Ba lão quỷ này, nhận lấy cái chết!" Sắc mặt Tầm Thiên Kính đỏ bừng, lực trời đất trong phạm vi sáu dặm nhanh chóng điều động lại áp chế ba người.

"Đối thủ của các ngươi là chúng ta!"

Ngửa mặt cười to một tiếng, thân hình Tần Vô Song chớp động, cả bốn gã Kiếm Vương của Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân tông cũng lao tới, đem ba người Tầm Thiên Kính vây ở giữa.

Sắc mặt phát lạnh, không chút nghĩ ngợi, trong nháy mắt Minh Tịch Nguyệt đã ra tay. Lực trời đất trong phạm vi sáu dặm nhanh chóng được dẫn động, Bích Thủy Thần Kiếm trong phút chốc tuôn ra vô tận hàn mang. Minh Tịch Nguyệt dẫn dắt lực trời đất, cùng hàn mang mau chóng hóa thành băng lãng liên miên. Băng lãng vừa xuất hiện, liền đem chân không chung quanh băng phong lại.

"Bích Thủy Cửu Điệp Lãng, ta đã sớm muốn kiến thức một phần!" Thần Kiếm trong tay Tần Vô Song vũ động, Trường Sinh Kiếm Cương mênh mông không dứt. Kiếm cương màu xanh trắng đồng dạng hóa thành tầng tầng cuộn sóng, bí mật mang theo lực trời đất hùng hậu hướng về phía ba người Minh Tịch Nguyệt bao phủ. Tần Vô Song đúng là muốn bằng vào khí thế một kiếm mà đem ba người Minh Tịch Nguyệt một lưới bắt hết.

"Cuồng vọng!" Huyền Minh quát lớn một tiếng, Kim Dương Kiếm Cương mãnh liệt mang theo Kim Dương Chân Hỏa màu hồng kim, trực tiếp từ trong Kim Dương Thần Kiếm bắn thấu ra ba trăm trượng, dung hợp với lực trời đấy cường đại, đem kiếm lãng do Tần Vô Song thi triển ra một kiếm phá vỡ. Hàn Băng kiếm lãng của Minh Tịch Nguyệt theo sát sau đó. Chân không liên túc dập nát, bên trong còn có không gian sóng gợn như ẩn như hiện.

"Kim Dương Chân Hỏa!" Thần sắc của Tầm Vô Song biến đổi. Hỏa khắc Mộc, tuy rằng Trường Sinh Kiếm Cương chính là từ trong Trường Sinh khí tối dạt dào trong thảo mộc chi linh, nhưng Kim Dương Chân Hỏa của Huyền Minh cũng không phải liệt hỏa bình thường, đây là ngọn lửa hiếm có chất chứa trong Thái Dương Chân Hỏa.

"Tất cả đều ra tay!" Tần Vô Song trầm quát một tiếng, tuy rằng hắn so với hai người Minh Tịch Nguyệt đều cao hơn một thiên vị, nhưng thuộc tính Kiếm Khí của hai người đều không có kém hơn hắn. Kiếm pháp tinh thâm của hai người cũng rất mạnh mẽ, hắn có tin tưởng đánh bại hai người, nhưng muốn đánh chết là không có khả năng, huống chi bên cạnh còn có Tầm Thiên Kính.

Cơ hồ trong khoảnh khắc Tầm Thiên Kinh muốn ra tay, bốn gã Kiếm Vương cảu Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân tông đồng thời ra tay. Bốn đạo Kiếm Cương kinh thiên lăng không chém xuống, trực tiếp bức Tầm Thiên Kính ra ngoài vài dặm.

Hai gã Kiếm Vương của Hoàng Thổ môn đều tu luyện Kiếm Khí hệ Thổ, hai gã Thanh Vân tông thì tu luyện Kiếm Khí hệ Mộc, tu vi bốn người đều là Kiếm Vương trung thiên vị. Bốn đạo Kiếm Cương ở trên hư không dập nát chân không, thế nhưng ẩn ẩn có xu thế dung hợp.

Trong mắt chợt lóe tinh quang, Huyền Minh kinh dị nói: "Mộc sinh Thổ, Minh sư muội, không thể địch lại được!"

Hai người lập tức đồng thời bức ra, thoát ly khỏi bốn đạo Kiếm Cương quét ngang. Mất đi không chế của hai người, hai đạo kiếm lãng liền bị Tầm Vô Song dễ dàng phá vỡ.

Trong lúc nhất thời, hư không trên bầu trời trấn Triêu Dương vài dặm đúng là không còn một mảnh hư không đầy đủ. Vài dặm hư không hoàn toàn diễn hóa thành chân không, không khí chung quanh bị đè ép trấn áp trên người. Bất quá đối với kiếm giả đã ngoài Kiếm Chủ mà nói, thuần túy chân không dĩ nhiên không có nửa điểm uy hiếp.